Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Thủ thành chống trả viện binh?”
“Tiêu cô nương ngươi xác định chuyện như vậy có khả năng phát sinh sao?”
Biết rõ quân sự chiến lược Dương thống lĩnh, Dương tướng quân mọi người cũng là rõ ràng ý của nàng.
Kẻ địch đã chiếm giữ Tấn đô, đánh lui viện quân từ các nơi trên nước Tấn.
Tình huống như thế cực kỳ hiếm thấy, đại thể chỉ có vây thành đánh viện binh.
Bởi vì Tấn đô không phải là nơi bình thường, thành đô của một quốc gia, phòng giữ nghiêm ngặt cỡ nào? Nếu muốn thủ thành đánh viện binh, trước hết phải công chiếm Tấn đô để binh mã các nơi trong nước Tấn sợ đến đuổi nhanh về Tấn đô. Như vậy nếu như có ngoại viện khác, tự nhiên có thể khiến binh mã nước Tấn ăn thiệt lớn.
“Không có cái giải thích gì khác hợp lý hơn, suy đoán dù khó mà tin nổi cũng có thể là sự thật.” Ngô Minh vỗ tay một cái giữa chồng điệp báo, từ bên trong lấy ra càng nhiều nội dung biểu diễn cho mọi người thấy: “Nước Tấn không có xảy ra đại thiên tai, đột nhiên tăng cường độ lượng lương thảo dự trữ, thậm chí còn có hành vi chọn mua độ lượng dầu hỏa, mũi tên các loại, đây chính là cho công tác chuẩn bị thủ thành. Tình báo của chúng ta là những con số kia, thực tế chỉ sợ còn có càng nhiều con số chưa điều tra rõ.”
Mọi người không thể không gật đầu cảm thấy có lý.
Ngô Minh nói tiếp: “Nhưng để cho những đội quân hậu bị bắt giết Tề thế tử nơi biên cảnh cùng thô thành này đột nhiên rút đi, thậm chí không tiếc tình huống thế tử bị vây nhốt, mặc kệ hậu quả có bảo đảm hay không liền vội vã rời đi, tất nhiên là có quân chủ gặp vấn đề lớn.”
“Hừm, nếu Tấn vương có ý định giết ta, bọn họ mới không nỡ từ bỏ ta cái tảng mỡ dày này.” Thế tử tự cười giễu: “Tấn đô Tấn vương nếu như xảy ra chuyện gì, bọn họ tự nhiên sẽ nóng lòng chạy trở về.”
“Nhưng là, Tề vương là muốn bố trí Tề thế tử đi vào chỗ chết, ý tưởng này vốn là quái dị. Nếu là có người ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa.” Ngô Minh cười nói: “Ta nghĩ tới một người, nếu hắn là người bên Vũ quốc. Là cái Tấn gian, lúc này hết thảy đều dễ giải thích.”
Đám người Thế tử sắc mặt nghiêm túc: “Sẽ là ai?”
Bọn họ có thể hỏi ra câu như vậy, mà không phải nói suy đoán của Ngô Minh quá mức hoang đường lớn mật, chí ít là đã đạt đến mức độ nửa tin nửa ngờ.
“Người trong thiên hạ đâu chỉ trăm vạn, nhưng chỉ cần có một cái manh mối suy đoán, lớn mật đi nghĩ, tuy rằng quá mức hoang đường, nhưng ta cảm giác mình nghĩ tới phi thường hợp logic.” Ngô Minh bán cái nút*. Nhìn mọi người cau mày loạn tưởng một lát mới nói: “Vừa nãy không phải mới nhắc tới tả quốc sư nước Tấn. Hắn vốn là cùng nước Tề chúng ta giao hảo, hơn nữa là cái người thông hiểu lí lẽ…” (*nói úp úp mở mở khiến cho người nghe càng tò mò)
“Hắn? Không thể! Hắn bản tính cương trực, tuyệt đối sẽ không phản bội nước Tấn.” Bi Thu lão giả không nhịn được kêu lên.
Thế tử mơ hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên cắt đứt phản bác, liền vội vàng khuyên nhủ: “Đừng nóng vội, lại nghe Tiêu cô nương nói xong. Nàng chỉ là nói lời dẫn đến một nhân vật nào đó.”
Ngô Minh gật gù: “Xác thực, không phải hắn. Nhưng chúng ta có thể giả thiết. Tả quốc sư Bác Thông đạo trưởng như biết thế tử bị vây, sẽ đồng ý sao?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu. Bác Thông đạo trưởng đừng nói cùng tông chủ là bạn tri kỉ, chỉ cần là cái người có đầu óc còn tỉnh táo thì sẽ không làm ra loại chuyện ngu này.
“Đường đường là tả quốc sư một quốc gia, ở dưới sự cai trị của đầu óc thỉnh thoảng trở nên mơ màng Tấn vương kia, không dám nói có hệ thống tình báo như của nước Tề chúng ta vậy, nhưng ít ra sẽ không yếu nhược đến mức liền chuyện điều động lượng lớn quân lực vây giết thế tử cũng không biết. Mặc dù là nhất thời bị ẩn giấu. Nhưng trong nhiều ngày như vậy, mà vẫn không hay biết thì thật không còn gì để nói. Đến hiện tại cũng không có cái sứ giả tới hỏi han quan tâm một thoáng, càng là không đúng.”
Thế tử gật đầu: “Tiêu cô nương ngươi vừa nãy đã nói rồi, ra là liên quan đến chuyện quân vương đại sự.”
Lời nói của Ngô Minh đã đem người kia phác họa ra vô cùng sống động: “Đúng, vì lẽ đó có thể làm cho tả quốc sư vô lực phân tâm chiếu cố chúng ta. Còn có thể thêm vào lời gièm pha khiến Tấn vương trở nên mơ màng tự nhiên là người…”
“Hữu quốc sư! Ở nước Tấn tay nắm trọng binh Phật Sư!” Thế tử kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Phật Sư Nước Tấn cùng thế tử Thiên Ba phủ Phật Soái nhưng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Mọi người nghe xong cũng là kinh hãi.
Hữu quốc sư lại sẽ phản quốc? Mọi người trong nháy mắt vẫn là nắm thái độ vô vùng hoài nghi.
Nhưng dựa theo dòng suy nghĩ của Ngô Minh, nếu như hắn xác thực là phản bội nước Tấn. Trái lại hết thảy đều dễ dàng giải thích.
“Ta không phải muốn bôi đen hữu quốc sư, mà là giả thiết.” Ngô Minh cười hắc hắc nói.
Thì cũng bôi đen có được hay không? Cái chứng cứ định án gì đều không có, thậm chí ngay cả manh mối đều khuyết thiếu, nàng liền một mực bắt hữu quốc sư. Nàng cùng Phật Sư có cừu oán sao?
“Đúng đúng, ta làm sao cũng không có nghĩ tới? Hữu quốc sư phụ trách phòng giữ Tấn đô, trang bị thêm công sự thủ thành là điều chắc chắn.” Thế tử vỗ trán nói: “Tuy rằng loại suy đoán này nói nghe quá mức sởn cả tóc gáy, nhưng cũng khiến hết thảy đều được giải thích vô cùng hợp lý.”
Thoáng như đẩy ra nhật nguyệt thấy thanh thiên*, thế tử suy nghĩ cực nhanh, đã ở dưới nhắc nhở của Ngô Minh làm rõ dòng suy nghĩ, phân tích nói: “Phật Sư nếu là nội gián, rất có khả năng thêm vào lời gièm pha để Tề vương đưa ra sách lược đổi chất nữ. Rất có khả năng cũng là đoán được nước Tề sẽ phái ra người có đầy đủ phân lượng đi sứ nước Tấn.” (*nghĩa là đẩy ra mây mù thấy ánh sáng)
“Tấn vương không biết phạm vào cái chứng động kinh gì, muốn đẩy ngươi vào chỗ chết. Gạt tả quốc sư ra một bên trong bóng tối âm thầm điều động lượng lớn quân đội khắp nơi canh gác các đường ngươi có thể chạy nạn, quân lực phòng bị xung quanh Tấn đô liền trống vắng.” Ngô Minh bổ sung: “Sau đó đội quân kỳ tập của nước Vũ vừa vặn bắt giết thế tử, mà hữu quốc sư ở Tấn đô…”
Ngô Minh cố ý ngừng một chút, thế tử lập tức nói tiếp: “Hữu quốc sư ở Tấn đô, phát động phản loạn. Hắn ở nước Tấn lâu ngày, quân đội phòng giữ lại không đủ, tỷ lệ thành công đại tăng. Tấn đô bị chiếm đóng, tả quốc sư nhất thời sứt đầu mẻ trán lưu ý không được phía ta bên này, chỉ lo chắc vội vàng triệu tập quân đội các nơi tạo nên phong trào cần vương cứu viện Tấn đô.”
“Tra số lượng một cái hoặc phát lệnh quân đội các nơi, mới phát hiện thiếu đi lượng lớn quân đội đi đến vây chặt ta, liền vội vàng đều động trở lại. Vừa vặn ta cũng phá vòng vây ra bên ngoài, mới may mắn không có bị ngăn trở cùng phát hiện vết tích quân đội nước Tấn vội vã rời đi.” Thế tử như cùng Ngô Minh hát hí kịch, hai người mỗi người nói một đoạn: “Không trách ba vạn quân nước Vũ ở thô thành đối với hai ngàn sứ quân của ta bao vây mà không giết, hóa ra là chờ mong ta phá vòng vây ra ngoài va vào quân đội nước Tấn, bị bọn họ giết sau, liền tăng cường hai nước mâu thuẫn không thể lại kết minh. May nhờ tin tức Tấn đô xảy ra chuyện bị tả quốc sư nhanh chóng xử lý, điều Tấn quân trở lại.”
Ngô Minh lại nói: “Có thể nước Vũ có sách lược khác, không giết ngươi cũng là một cái thẻ đánh bạc, ngược lại ba vạn thiết kỵ kia dùng cho đánh lén tất cả lộ quân hưởng ứng phong trào cần vương cứu Tấn đô kia, đại đại dùng tốt.”
Mọi người nghe hai người ngươi một câu ta một câu, dần dần đem sự tình đại để phân tích ra, không chỉ có từng cái từng cái ngây người như phỗng.
Tuy rằng rất khó có thể tin được, nhưng tựa hồ phân tích như vậy cũng rất có đạo lý. Tuy rằng trong đó khó tránh khỏi sai lầm hoặc không ít chỗ không hợp lý, nhưng khả năng là vì tình báo không đủ.
“Tiêu cô nương đại tài!” Dương thống suất chắp tay cúc cung thi lễ.
Lão giả này không nghĩ tới, thế tử cung nghênh mang đến vị Tiêu cô nương này, đâu chỉ là lập xuống chiến công hiển hách, thậm chí ngay cả đầu óc cũng là có thể so với cấp bậc quân sư.
Nàng còn muốn khiêm tốn làm cái mưu sĩ gì a, chỉ bằng cái khứu giác nhạy cảm theo phương diện chiến lược này, tuyệt đối là có thể làm quân sư.
Mấy người Bi Thu lão giả cũng là một trận tán thưởng, Kim thị vệ trưởng càng là lấy Ngô Minh giống như thần tượng mà tôn sùng.
“Những thứ này đều là suy đoán của ta, cũng không nhất định là đoán đúng.” Ngô Minh nhìn thế tử: “Có tin hay không là ở ngươi, vạn nhất ta đoán sai, ngươi cũng đừng trách ta.”
Thế tử nghiêm mặt nói: “Tiêu cô nương nói gì đến vậy? Những câu có lý, kinh thiên luận điệu, tại hạ không dám nói tin hoàn toàn, nhưng tin tám phần mười là không thành vấn đề.”
“Coi như ngươi không nói láo, chính ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng cái suy đoán thiết tưởng quá mức lớn mật này. Ngươi nếu nói là tin hoàn toàn, ta cũng là không tin ngươi.” Ngô Minh xoa xoa trán nói.
Thế tử không khỏi lúng túng cười cợt, làm một người quân vương cũng không dễ dàng, một mực mà biểu hiện quá tín nhiệm thuộc hạ, trái lại cũng có thể để thuộc hạ không tin tưởng. Hắn chắp tay hỏi: “Vẫn cần thỉnh giáo tiên sinh, ách, Tiêu cô nương…”
Vừa nãy nhập hí kịch quá sâu, Thế tử còn muốn bừng tỉnh cảm thấy dòng suy nghĩ của nàng thành thục, lại như là cái cổ giả hoặc là lão giả như Phật Soái vậy, theo thói quen nói ra miệng, vội vàng cải chính lại: “Thỉnh giáo Tiêu cô nương, tại hạ tin chắc cao kiến suy luận lần này. Nhưng chỉ có cái loại sách lược đánh tới nước Tề, nhập cảnh trừ gian sao?”
Ngô Minh lại đong đưa cây quạt lông chim lên, huênh hoang nói: “Thần có thượng trung hạ tam sách, vừa nãy chỉ là thượng sách, không biết thế tử có bằng lòng hay không nghe hai kế sách còn lại?”
Thế tử thầm đổ mồ hôi, vội vàng nói: “Nguyện nghe tường tận.”
Ngô Minh giơ chén trà một bên tay lên uống một hớp, bày đủ tư thế mới nói: “Thượng sách tựa là lợi dụng cờ hiệu dưới danh nghĩa Tông Trí Liên tự nhiên không cần phải nói, chiếm đủ thiên thời, địa lợi, nhân hoà cả ba điều này.”
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa? Thế tử mọi người lần đầu tiên nghe nói ba cái loại này.
Từ ngữ cũng không phải phức tạp, rất dễ hiểu. Tuy rằng bên trong trị quốc luận có khái niệm tương tự, nhưng quy nạp ra tới hệ thống như vậy vẫn là hiếm có.
Ngô Minh nói: “Trung sách nhưng là phái ra độ lượng cao thủ, đến Tề đô điều tra tìm hiểu rõ sau lập tức trở về báo cáo rồi làm tiếp quyết đoán. Thời gian qua lại như vậy chí ít gần mười ngày, thiên thời mất hết, vì thế trung sách chỉ có thể chiếm được địa lợi cùng nhân hòa hai hạng.”
Thế tử nghe được hai mắt toả sáng, cảm thấy căn cứ theo thiên thời địa lợi nhân hoà rất có đạo lý, vội vã hỏi tới: “Như vậy hạ sách là…”
“Hạ sách nhưng là đợi tới thời khắc khi nước Tấn nguy nan phải cầu viện, thì ta mới xuất binh cứu giúp. Khả năng này đã là chuyện hơn nửa tháng sau, hơn nữa bên trong nước Tấn đất đai khô cằn ngàn dặm, thế lực nước Vũ e là đã đem nước Tấn khống chế quá nửa, thiên thời địa lợi đều mất, chúng ta xuất binh cũng chỉ có thể chiếm được nhân hòa một hạng.”
Mọi người chà chà tán thưởng, đưa mắt đều nhìn về phía thế tử.
Ngô Minh cũng nhìn thế tử khẽ cau mày, chờ hắn quyết định.
Nàng cũng đang suy nghĩ, phỏng chừng thế tử sẽ chọn trung sách tương đối an toàn, thật giống như Lưu Bị khó khăn lựa chọn mà nói: Thượng sách quá mau, hạ sách quá hoãn, trung sách không nhanh không chậm, rất hợp ý ta…
Có thể không nghĩ tới, thế tử đột nhiên vừa vỗ bàn tay một cái, kêu lên: “Thôi, liều một hồi! Thượng sách! Chúng ta lập tức chuẩn bị xuất binh vào nước Tấn!”
Mọi người trợn mắt líu lưỡi.
Ngô Minh cũng ngẩn ra.
Không nghĩ tới thế tử lại có quyết đoán như vậy, nhưng là…
“Thế tử ngươi nói là nói như vậy, nhưng biên quân tuy rằng hiện tại lấy ngươi làm đầu, nhưng nếu như muốn điều động…” Ngô Minh nở nụ cười liền không nói.
“Biên quân là quốc trụ xà nhà, không có vương lệnh không thể vọng động.” Thế tử gật gù tỏ ra hiểu rõ: “Tại hạ lúc liền lập tức khởi hành đi biên cảnh Tề Vũ xin chỉ lệnh. Còn muốn thỉnh cầu Tiêu cô nương về Tề đô một chuyến… Ai nha!”
Mọi người kỳ quái.
“Ài, làm sao đã quên một điểm rất trọng yếu, kỳ thực ta không tiện lộ diện.” Thế tử hít sâu một hơi: “Phất cờ hiệu của hắn, ta không thể theo quân.”