Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 316: Chương 316: Trộm cắp báo trước có chút kỳ lạ




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh ba nàng thoả mãn ở kết quả thử nghiệm, trở lại Trường Hận Các.

Dân chúng vây xem đã ít đi rất nhiều, nhưng chuyện làm ăn vẫn cứ nóng hổi. Tổng số người tuy rằng ít đi, nhưng phụ nữ nghe tin tới lại càng nhiều, hơn nửa quý phụ bên trong Tề đô đều đuổi đến.

Nữ tử từng được trải qua trang điểm, quả thực giống như quảng cáo sống vậy, sớm đã ở trong tai đám bạn thân Tề đô khoe khoang đủ điều.

Những phụ nhân đã đấu giá thắng trước đó, bởi vì hiệu quả hoá trang theo thời gian chậm rãi biến mất, cũng phải trở lại đấu giá. Mà các nàng so với những người mới đấu giá càng điên cuồng hơn, bởi vì các nàng không muốn mất đi loại đãi ngộ cùng địa vị ngạo thị người bên ngoài này.

Tiếp cận buổi trưa, buổi bán đấu giá kết thúc.

Lòng ghen tỵ của nữ nhân là rất đáng sợ, ba cọc chuyện làm ăn giá cả mỗi cái đều đã lên tới sáu trăm lượng.

Ngô Minh để Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều thử làm một thoáng, hiệu quả điểm trang lấy ánh mắt Ngô Minh tới nói thì cũng tạm được, nhưng đối với những phụ nhân bình thường này đã đủ thoả mãn.

Vào buổi trưa, Tông Trí Liên trở về.

Trường Hận Các đóng cửa, mọi người trở lại Thu Diệp Viên.

“Ta nhận cái nhiệm vụ cấp bốn. Chỉ có điều nói rõ là bị tông môn đặc biệt chiếu cố.” Tông Trí Liên có chút bất đắc dĩ cười nói: “Loại nhiệm vụ công kích cấp bốn chỉ có một hạng lại vẫn chưa có người nào lĩnh. Chuyện này quả thật chính là chuẩn bị cho chúng ta đi làm.”

Ngô Minh con mắt hơi chuyển động: “Ngươi cảm thấy là chuyện tốt hay là chuyện xấu?”

“Đương nhiên là chuyện xấu.” Tông Trí Liên nói: “Trước ngươi đã cảm thấy tông chủ có chút muốn hãm hại ngươi…”

“Không phải có chút, mà là tuyệt đối muốn hãm hại.”

“Hừm, vì lẽ đó cái này nói rõ nhiệm vụ dành riêng cho ngươi liền khẳng định rất khó khăn, thậm chí có khả năng vượt qua cả cấp bốn.” Tông Trí Liên nắm lệnh bài làm nhiệm vụ, dựa theo đó thì thầm đọc: “Đêm hôm nay, có huyền khí võ giả dạ tập phủ Huyền huyện nha. Nên trợ giúp bộ đầu, nha dịch trấn thủ kho huyện nha, bảo đảm không có mất mát.”

“A? Trông giữ kho sao.” Ngô Minh kinh ngạc.

Hỗ Vân Thương nói tiếp: “Nghe tới thì đơn giản, nhưng ta có nghe qua, cái huyện nha này cũng chẳng có bao nhiêu vật đáng tiền. Chỉ có không ít áp ngân, sơ bộ phỏng chừng không vượt quá ba trăm lượng.”

“Chờ đã, ý các ngươi là hành động của tặc nhân. Lại sớm bị tông môn biết rồi?” Ngô Minh quả thực không thể tin được.

Tông Trí Liên cũng nói: “Không sai, ta cũng cảm thấy kỳ quái. Không biết là tông môn tin tức quá linh mẫn, hay là có tay trong, hoặc kẻ thù để lộ thông tin gì đó, cho nên mới xuất hiện cái nhiệm vụ này.”

“Chúng ta cùng bộ đầu nha môn đồng thời phòng thủ?” Hỗ Vân Kiều cảm thấy không quá thoải mái: “Nhiệm vụ này còn không bằng để chúng ta đi giết sơn tặc nơi nào đó a, còn muốn làm cho người ta càng dễ dàng tiếp thu hơn.”

Ngô Minh hỏi: “Loại công kích… Là nói chúng ta công kích tặc nhân hay là cái gì?”

Tông Trí Liên nói: “Tựa là liên quan đến vũ lực đối kháng đi?”

“Tựa là nhiệm vụ rất có khả năng sẽ động thủ đánh nhau thậm chí thấy máu.” Hỗ Vân Thương giải thích: “Trước giải quyết sự việc nữ tử mất tích cũng không thực sự động võ, vì lẽ đó không tính là loại công kích.”

Ngô Minh nhìn về hướng đội trưởng: “Không cất nhiều bạc, tặc nhân còn bị biết trước hướng đi. E là có chút ẩn tình… Ta kiến nghị đi huyện nha hỏi thăm một chút, nhìn hiện trường hỏi cho rõ ràng.”

Mọi người đều tán đồng, xuất phát đi tới phủ huyện nha.

Phủ Huyền là thị trấn phụ cận Tề đô, nhân khẩu không nhiều, cũng không thường trú quân, liền đến huyện nha cũng chỉ có một tên bộ đầu năm sáu gã bộ khoái.

Quan huyện được báo có đệ tử của Trượng Kiếm Tông cầu kiến. Mừng rỡ ra đón.

“Ai nha nha, Trượng Kiếm Tông các vị anh hùng đến, thực sự là quá tốt rồi.” Quan huyện một đường khép nép lại đây, chắp tay chào nói: “Chư vị đến nhưng là vì…”

Bởi vì nhiệm vụ bên trong lệnh bài trực tiếp cho thấy muốn hiệp trợ huyện nha, cho nên Tông Trí Liên lấy ra lệnh bài tông môn ra hiệu nói: “Huyện thái gia, chúng ta lại tìm một chỗ rồi nói chuyện.”

“Vị này anh hùng không nên chiết sát* tiểu quan, làm sao dám xưng thái gia?” Quan huyện khẩu khí phi thường khiêm tốn. Một đường đón vào nội đường. (*chiết sát có nghĩa trong trường hợp một người có lễ ví dụ như vái dài với một người khác, người kia thấy lễ không hợp như vị trí, tầng lớp kém hơn sẽ nói “chiết sát” mình, tức là xấu hổ không xứng với lễ của người kia)

Lúc trà ngon thượng hạng được bưng tới, quan huyện để người lui ra ngoài, chỉ gọi bộ đầu đến.

Quan huyện âm thầm đánh giá Ngô Minh và mọi người, không khỏi tâm trạng kỳ quái.

Trượng Kiếm Tông lúc này phái ra đội ngũ đi làm nhiệm vụ, thế nào lại có một vị ngồi xe đẩy?

Cái thời đại này tin tức không nhạy, tên tuổi của Ngô Minh vừa vặn không có truyền tới trong tai vị huyện thái gia này.

Phủ Huyền cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy đội ngũ Trượng Kiếm Tông đi thí luyện. Nhưng mà trong năm người lại đã có ba vị là cô nương, cái này thì cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua.

Bộ đầu đến rồi, cũng không nhiều lời. Trực tiếp chào: “Tại hạ họ Trần, gặp chư vị anh hùng Trượng Kiếm Tông.”

Trần bộ đầu lưng hùm vai gấu, dáng điệu mười phần là khổ luyện công phu.

Tông Trí Liên mọi người khách khí một phen.

Hỗ Vân Thương ở bên lấy huyền khí khống chế nói khẽ với Ngô Minh: “Hai sao huyền khí.”

Ngô Minh không có sư phụ chỉ đạo, vì lẽ đó sẽ không thấy đẳng cấp huyền khí của người khác.

Tông Trí Liên dẫn đầu, giản lược giới thiệu tên từng người một chút, cũng không có nói tu vi huyền khí, tiếp theo lại nói vì sao lại tới đây.

“Cảm tạ chư vị anh hùng trợ giúp. Phủ Huyền có thể được chư vị anh hùng ra tay tương trợ. Lần này đạo tặc quấy rầy không lo rồi.” Quan huyện vui cười hớn hở cảm kích một phen.

Tiện đà hắn từ trên bàn mang tới một tờ giấy, đưa cho Tông Trí Liên mọi người xem: “Đêm hôm trước nó được cắm ở trên cửa tệ nha.”

Một tờ giấy phổ thông phía trên hé ra vết tích mũi tên, mặt trên rồng bay phượng múa viết:

( gần đây nghe quý nha có ngân khố rất dồi dào, nên sinh ra ý niệm lấy bạc sung túi. Đêm mùng mười tháng này tới lấy. Hy vọng huyện nha chớ keo kiệt.)

Kiểu chữ không quá ngay ngắn, nét bút thô to mạnh mẽ, hiển nhiên xuất từ tay lục lâm hảo hán.

“Xem ra nhiệm vụ chúng ta muốn đối phó, tựa là cái đạo tặc tuyên cáo đánh cắp huyện nha Huyền khố này.” Tông Trí Liên chắp tay hướng về quan huyện hỏi: “Huyện thái gia, ngài đã thấy qua lệnh bài nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta mong có thể giúp đỡ xuất ra một chút sức lực, bởi vậy hy vọng đến trong kho Huyền phủ nhìn một chút, được chứ?”

Trần bộ đầu nghe xong mục đính mọi người tới, trái lại trên nét mặt hơi có chút không hài lòng.

Hắn để bụng chuyện này, hơn nữa tựa hồ đối với thái độ quan huyện khiêm tốn như vậy có chút không lọt mắt.

Bởi vì hắn thân là bộ đầu, vốn nên toàn quyền phụ trách trị an trong huyện.

Cho rằng cái tên mao tặc kia có năng lực lớn bao nhiêu? Không nghĩ tới lần này tông môn dĩ nhiên thiết lập nhiệm vụ, trợ giúp mình lùng bắt tiểu mao tặc, không khỏi chuyện bé xé ra to làm thay việc của người khác.

Hơn nữa, nhìn tổ đội đệ tử Trượng Kiếm Tông này xem là kết hợp từ những gì a?

Ngoại trừ một vị ánh mắt sắc bén không quá yêu nói chuyện vẫn tính lọt được vào mắt, những cái khác lại tính là cái gì? Bộ đầu lén lút khinh bỉ nhìn Ngô Minh mọi người.

Nhìn xem, một thiếu nữ tàn phế, một thiếu nữ gầy yếu, một đại tiểu thư lỗ mãng, còn có một cái công tử bột lắc cây quạt mười phần vị hoa Hoa thiếu gia.

Tổ đội Trượng Kiếm Tông đệ tử này cho việc bắt đạo tặc là trò chơi sao? Cho tới bây giờ chưa từng đụng qua cái đoàn đội Trượng Kiếm Tông đệ tử nào như vậy.

Cái tổ đội này của Ngô Minh còn quả đúng là thiên về nữ tử nhiều hơn.

Đội ngũ người khác đều là muốn thu nhận thêm nam tử đến tăng cường sức chiến đấu, Ngô Minh nhưng thích cùng nữ tử ở chung một chỗ. Mà Hỗ Vân Thương thì mụ mị đi theo nàng, Mục Thanh Nhã hiếm thấy có đoàn đội muốn mình, Tông Trí Liên thì nhàn rỗi đến phát chán, Hỗ Vân Kiều cùng Ngô Minh lại rất hợp.

Cái nhóm người này tụ hợp lại cùng nhau, hoàn toàn không phải bởi vì phối hợp sức chiến đấu đoàn đội tốt nhất cái gì, mà là do duyên cớ tâm đầu ý hợp nên mới đi cùng nhau. Hơn nữa còn rất tâm giao với nhau, ngẫu nhiên còn có năng lực phát huy ra chút sắc* mà thôi. (*bắn hint, tung hint, mấy cảnh lãng mạn nói chung)

“Đương nhiên có thể.” Trong lòng quan huyện nhưng không có giống với bộ đầu. Liền vội vàng đứng lên, tự mình dẫn mọi người đi xem.

Huyện nha Huyền khố có thể xa hoa được bao nhiêu? Cũng chỉ là một gian phòng gạch ngói phía sau hậu viện phủ nha.

Một cái ông lão hơn sáu mươi tuổi bị quan huyện gọi đi ra, tay run run rẩy rẩy mà mở ra huyền khố.

Trong kho huyện phủ Huyền không gì ngoài một ít binh khí, còn có trên dưới bạc hai trăm lạng bạc được niêm phong kín.

Ngân phiếu Tông Trí Liên mang theo bên người so ra đều hơn chỗ đó gấp mười mấy lần.

“Xin hỏi huyện thái gia, lẽ nào nơi này thật sự chỉ có những tài vật này?” Ngô Minh khách khí hỏi.

“Vị nữ hiệp này, xác thực là chỉ có từng này.”

“Nữ hiệp…” Khóe miệng Ngô Minh có chút giật giật.

Có thể được người ta gọi là hiệp khách đương nhiên hài lòng, thế nhưng cái chữ nữ làm tiền tố này thực sự là khiến trong lòng người phiền muộn a.

“Cái tên tặc nhân kia vì chút tiền lẻ như vậy mà đến trộm cướp?” Hỗ Vân Kiều kỳ quái nói.

“Chớ có nói bậy.” Tông Trí Liên trách cứ một câu: “Nha môn không để số tiền lớn. Đây là quy củ xưa nay.”

“Không sao không sao. Tệ huyện xác thực có chút nghèo nàn, không lọt được vào mắt chư vị anh hùng, bản quan thực là hổ thẹn.” Quan huyện phi thường khách khí, lấy ngữ khí tự giễu giải cái thành kiến này.

Đổi lại Hỗ Vân Kiều cũng nhận ra được lời nói của mình không thích hợp, lúng túng nói: “Ta không phải có ý đó… Ta là nói cái tặc nhân kia trộm liền đến trộm, tội gì lại sớm báo trước?”

“Có lẽ là học cái Lương Thượng Đạo Tặc bên trong quyển truyện võ hiệp kia?” Bộ đầu chen lời nói.

Ngô Minh hỏi: “Đạo tặc trên xà nhà?”

“Tựa là sản phẩm chuyện kể nơi phố phường. Nghe đồn có giảng một ít giang hồ quán thâu*. Số ít là đạo tặc thành danh, liền cố ý báo trước cho khổ chủ nói mình sắp đến trộm. Nếu là như vậy vẫn cứ đắc thủ, sẽ chậm rãi ở trên giang hồ hình thành một loại tiếng tăm.” (*kẻ trộm chuyên nghiệp)

Ngô Minh nghi vấn: “Nhưng mà vừa nãy trên tờ giấy kia căn bản không có kí tên a? Coi như trộm thành công thì thế nào?”

Bộ đầu đánh cái ngây người, do dự nói: “Cái này… Có lẽ là lo lắng vụ trộm thất bại mà mất mặt, vì lẽ đó chờ thành công rồi sau lại lưu lại tín vật các loại, nhờ đó trợ giúp tăng lên tiếng tăm.”

Nói cũng có chút đạo lý. Ngô Minh gật gật đầu, nhìn kỹ cái phòng gạch này.

Bốn vách tường làm bằng gạch đá. Khác với là tường rào gỗ ở cửa hàng rèn trước đó, võ giả tầm thường cũng không quá dễ dàng đột phá.

“Gõ bốn vách tường xem.” Ngô Minh dặn dò.

Hỗ Vân Thương mọi người tách ra hành động, đối với vách tường phòng gạch Huyền khố nghiêm túc kiểm tra một lần.

Ngô Minh cũng nắm thước dạy học gõ gõ trên đất một phen.

Bộ đầu trong lòng hơi động.

Hắn biết bọn họ đang làm gì, không nghĩ tới những người này có thể nghĩ đến chi tiết nhỏ như vậy, đề phòng tặc nhân đã sớm thiết trí đường hầm chờ thời cơ ăn trộm.

Sau khi tra xét một phen, mọi người đều không có phát hiện dị thường.

“Xem ra tặc nhân không có đào huyệt động hay cái gì trước đó.”

Ngô Minh đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào ông lão trông cửa.

Bộ đầu lại nói: “Hồ bá cũng là người tin cậy.”

Trong lời nói hơi có chút không vui.

“Nữ hiệp nghĩ đến thật cẩn thận, hạ quan bội phục.” Huyện thái gia vội vã kéo kéo mặt mũi, đồng thời giải thích: “Hồ Bá từ khi mới thành niên vẫn luôn ở huyện nha. Là lão lao công đã mấy chục năm.”

Ngô Minh khẽ cười cười, để Mục Thanh Nhã đẩy mình đi ra ngoài.

Sẽ là chỗ nào có vấn đề đây?

Ngô Minh lại để cho quan huyện mang tới đến vị trí bắn mẫu giấy kia nhìn một chút, cũng tra không ra cái chi tiết nhỏ gây án gì.

Trong lòng đem ba mươi sáu kế xoay chuyển một vòng, Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến giương đông kích tây.

Nàng vội vã mở miệng hỏi: “Trong phủ nha các ngươi, có đang giam giữ đạo tặc nào sao?”

Quan huyện vội vàng lắc lắc đầu: “Không có, trong phủ nha bình thường không giam giữ phạm nhân.”

Bộ đầu nói: “Chỉ có ở bên trong lao tù cách chỗ này khoảng hai con đường, mới có mấy tên phạm nhân.”

Ngô Minh ánh mắt sáng lên. Liền khách khí chắp tay: “Huyện thái gia, có thể đem tư lịch tội trạng phạm nhân lấy tới xem một chút không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.