Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 363: Chương 363: Trong buổi yến tiệc lại hãm hại hắn một lần




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Tông chủ và Bạch trưởng lão nhìn ra biểu hiện của Ngô Minh có chút không đúng, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Nhược Dao, ngươi có cái gì dị nghị không?”

“A, không có.” Ngô Minh suy nghĩ cực nhanh, nghĩ đến nhất thời đờ ra liền mượn cớ nói: “Ta còn tưởng rằng sau khi tiến vào tông môn thậm chí còn trở thành đệ tử thân truyền, muốn cùng người trong nhà trước kia đoạn tuyệt quan hệ đây.”

“Nơi nào có chuyện này, thực sự là loạn tưởng.” Tông chủ không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Tuy rằng sư phụ như cha, nhưng cha mẹ chính là người sinh ra ta, làm sao có thể từ bỏ?” Bạch trưởng lão cũng cười nghĩ Ngô Minh loạn tưởng.

Nha đầu này coi như có được thiên tư thông minh cùng bản lĩnh nghịch thiên, nhưng dù sao cũng là xuất thân từ nông thôn, khó tránh khỏi có lúc sẽ loạn tưởng. Hai người không nghi ngờ gì hắn, căn bản không có để ở trong lòng.

Ngô Minh nhưng trong lòng đại hoảng: Nghênh đón cha mẹ? Tiêu Nữ chân chính có chưa có về nhà? Ta đi lúc này liệu sẽ có tạo thành phiền phức? Vạn nhất bị người phát hiện không phải hàng thật thì phải làm sao bây giờ? Cha mẹ nàng liệu sẽ phát hiện kẽ hở?

“Ngươi trở thành đệ tử thân truyền, liền trở thành đệ tử đời thứ mười ba, sử dụng chữ [ như ] làm tên bối phận là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Tông chủ đưa tay ra: “Nhược Dao, đem đệ tử bài trước kia giao đến.”

Ngô Minh liền vội vàng đem lệnh bài đệ tử trong túi đeo bên eo cung kính dâng lên.

Tông chủ lấy ra một khối lệnh bài từ bên hông mình, giao cho Ngô Minh nói: “Đây là lệnh bài đệ tử nội môn của ngươi, giữ cẩn thận. Cầm lệnh bài này, có thể có ích lợi ở nhiều chỗ. Tỷ như thời điểm dừng chân tại phân đà, không đến nỗi bị đá tới ở địa phương so với tây phòng nhỏ còn muốn thảm hơn, chính là ngủ ở chủ phòng cũng không có người dám nói ngươi.”

“Khi dừng chân như vậy có kinh phí hay không?” Ngô Minh nhớ tới thời điểm hai chân bị phong cấm, ở phân đà Tề đô bị Lâm Triêu Dĩnh đuổi ra ngoài, nhất thời cảm thấy giá trị bản thân mình hiện tại rất cao.

“Chi phí ăn uống tiêu dùng đi lại hằng ngày của đệ tử thân truyền, phân đà có nghĩa vụ cung cấp. Kỳ thực từ khi ta đảm nhiệm tông chủ mấy chục năm qua đệ tử thân truyền lại có mấy vị? Hai cái tay đều đếm ra, tự nhiên có ưu đãi như thế.”

Ngô Minh vừa nghe được ăn uống miễn phí, tương đối cảm thấy hứng thú: “Như vậy mỗi tháng có tiền tiêu vặt đi?”

Nét mặt tông chủ co giật. Làm sao mở miệng lại hỏi tận tường những việc dung tục này?

Bạch trưởng lão ở bên nói: “Tiền mỗi tháng có mười lượng bạc.”

“Mới mười lạng a…” Ngô Minh nghe xong không cho số tiền nhỏ đó có nghĩa lý gì. Chính mình ở Trường Hận Các tùy tiện động ngón tay liền có mấy trăm lạng vào sổ.

Bạch trưởng lão cùng tông chủ cũng nghĩ đến Ngô Minh hiện tại xem như là cái tiểu phú bà, rõ ràng trên chuyện tiền bạc nàng là khẳng định không lo, bởi vậy Bạch trưởng lão nhắc nhở: “Mặc Thế Nhân đưa cho ngươi cái ngoại viên này, ngươi có thể tự lo được rồi. Đưa phụ mẫu bên kia đến ở nhé, cũng bớt đi một khoản tiêu dùng cho tông môn.”

Ngô Minh nghe ra một chút ý tứ. Vội vàng nghiêm túc nói: “Mặc Thế Nhân đưa cho ta cái Thu Diệp Viên này, chẳng qua là xem ở mặt mũi sư phụ, trong lòng ta hiểu rõ.”

Nói, rồi Ngô Minh hướng về tông chủ hơi cúi chào.

Tông chủ thấy nàng hiểu chuyện, cũng sẽ không nhắc nhở gì thêm.

“Tề Vương Lập tứ vương tử làm thế tử, Mặc Thế Nhân cũng là ủng hộ thế tử. Cũng không có xung đột cùng chúng ta, không cần lo lắng quá nhiều.” Bạch trưởng lão rất là nhiệt tâm mở miệng nói: “Cho tới Hổ Dực Thích tướng quân, nếu hắn cho ngươi chỗ tốt gì, nhất thiết phải cẩn thận thêm. Thái độ của Trượng Kiếm tông đối với vị trí thừa kế nước Tề, ngươi thiên tư thông minh chắc hẳn không cần ta nhiều lời.”

“Dạ.” Ngô Minh biết sau khi mình trở thành đệ tử thân truyền, không thể tránh khỏi liền muốn cuốn vào vòng xoáy vương thất tranh cướp quyền thừa kế.

Cái này cũng là điều tất nhiên của Long Ngạo Thiên. Có tranh đấu thì mới có giang hồ, muốn chui vào trong rừng sâu núi thẳm khổ tu mười năm, sau đó đi ra nhất thống giang hồ, nói như vậy phỏng chừng liền đến dê bên trong khe suối đều phải chết đói.

Tông chủ vừa giảng sơ lược cho Ngô Minh một ít điều kiêng kỵ then chốt của tông môn khi hành tẩu giang hồ, đặc biệt là khi gặp người của Thiên Yêu Cung không nên giết nhưng có thể bắt nạt.

“Không giết cũng là có thể lý giải, sợ làm cho hai cái tông môn lớn xung đột, xem như là một loại thỏa hiệp lặng giữa dưới sự chấn nhiếp của hai bên.” Trong lòng Ngô Minh cũng không cảm thấy quá kỳ quái. Chỉ là lại nhớ đến cái tên thái tử kia: “Đúng rồi, cái tên thái tử Thiên Yêu Cung kia, nếu là đụng mặt, ta có nên đánh hắn một trận hay không?”

Tông chủ không lên tiếng.

Bạch trưởng lão cười nói: “Ha ha, ngươi đánh thắng được hắn lại nói, hắn nhưng là chín sao đỉnh cao. Không chừng lúc nào đó liền đột phá đến thánh giai. Cái này nhưng sẽ trở thành một mục truyền kỳ giống như trong ghi chép, người thứ nhất từ trăm năm qua ở trước hai mươi tuổi đạt đến thánh giai cường giả.”

“Thiên phú của hắn tốt như vậy?” Ngô Minh kinh ngạc.

Tông chủ tiếp tục không nói lời nào.

“Mỗi người đều có mặt thiên tài của chính mình. Ức thuật của ngươi tuy được nhưng chiêu thức là vật sống, sức lĩnh ngộ vận dụng của ngươi đều không theo kịp Mã Chuyên.” Bạch trưởng lão nói: “Thiên Yêu Cung thái tử so về ức thuật khẳng định không kịp ngươi, thế nhưng sức lĩnh ngộ võ kỹ tuyệt đối không kém ngươi. Đặc biệt về một ít kỹ năng dùng chiêu thức công pháp, so với cái tên Mã Chuyên ngày hôm nay còn muốn mạnh hơn nhiều. Không có cách nào. Huyết mạch của hắn thật sự quá tốt rồi…”

Tông chủ ho nhẹ một tiếng, Bạch trưởng lão mới mỉm cười dừng nói.

Ngô Minh vừa nghĩ tới hôm nay tại trên sân đấu cuối cùng không có thắng lợi, nghĩ đến bản thân mình trên phương diện sử dụng chiêu thức xác thực có vấn đề, vội vàng hướng tông chủ nói: “Kính xin sư phụ chỉ đạo nhiều hơn.”

Tông chủ gật đầu: “Trước tiên ngươi phải hoàn thành hai chuyện ta mới vừa nói. Ta liền mang hết ra dạy ngươi. Hoặc thông qua thực chiến, hoặc thông qua luyện tập. Đều có thể để cho ngươi học tự tại thần công.”

“Tự Tại Thần Công không có chiêu thức sao?” Ngô Minh hỏi một câu.

“Tự Tại Thần Công khi học đến cảnh giới thứ hai, ngươi liền rõ ràng chiêu thức đã không cần thiết, mà cần một cái tâm cảnh mới là điều then chốt.” Tông chủ nói: “Cấp thánh giai bên trên chiến đấu, không phải ngươi bây giờ có thể tưởng tượng.”

Ngô Minh nghiêng đầu loạn tưởng, liệu sẽ giống như tu tiên vậy kích quang* bay đầy trời… (*cảnh đánh nhau phát ra ánh sáng giống như trong phim tiên hiệp)

Có thị kiếm đệ tử đến đây bẩm báo nói thế tử đã dọn xong yến hội.

“Nhược Dao, theo sư phụ dự tiệc.” Tông chủ và Bạch trưởng lão mang theo Ngô Minh đi đến phòng tửu yến trong Thiên Ba phủ.

Yến hội lần này một là đón tiếp tả quốc sư nước Tấn từ phương xa đến, hai là chúc mừng tông chủ thu đồ đệ.

Trên bàn tiệc rượu, thế tử phi thường có nội hàm chỉ rượu thịt đàm tiếu, không hề có đề cập một chút đến quốc sự.

Tả quốc sư nước Tấn Bác Thông đạo trưởng cũng lão thành lõi đời, căn bản cũng không muốn nói cái gì.

Bởi vì hai người có cái đề tài phi thường nhạy cảm: Chất tử*! Không, nên nói là chất nữ! (*con cháu hoàng thất được đưa sang nước khác làm con tin)

Tấn Vương muốn nước Tề đưa đến chất nữ, lại là muội muội của thế tử, hơn nữa lúc này đưa tới chất nữ, càng là biểu muội của thế tử.

Chuyện này là sao a?! Mất mặt, vua của một nước lại quyết định giống như trò đùa! Bác Thông đạo trưởng có lúc đều hận không thể dùng đầu va cây cột.

Hắn chuyện trò vui vẻ ở trên bàn tiệc thấy lời nói cử chỉ thỏa đáng của thế tử, trong lòng quả thực tràn ngập ai oán.

Tấn vương dù đã trưởng thành, lại vẫn còn nghĩ muốn chiếm tiện nghi từ liên bang, cái này cùng thế tử còn trẻ tuổi làm sao so với? Chênh lệch sao lại lớn như vậy đây?

Thế tử mọi người cùng Bác Thông đạo trưởng ở trên yến tiệc, chỉ kiếm các loại chuyện phiếm lý thú về phong thổ không quan trọng lắm ra nói.

Thân hình Ngô Minh đã khôi phục vẻ bình thường, sau khi đánh một tràng lớn thì thể năng tiêu hao không ít, thẳng thắn ở trên bàn tiệc rượu ăn uống thả cửa.

Chỉ là hiện tại xem ở trên thân phận đệ tử thân truyền, cũng không dám không biết ngại ngùng làm ra cử động bưng nguyên mâm hướng về trong miệng đổ đầy khủng bố.

Mã Chuyên ở bên có chút không biết đối mặt với Ngô Minh thế nào.

Sau khi Lý đạo trưởng mọi người từng cái hướng về Ngô Minh chúc mừng, Mã Chuyên bưng lên cái bát đến, do do dự dự hướng nàng đi tới.

“A! Sư huynh, ta đang muốn tìm ngươi.” Ngô Minh vừa nhìn thấy hắn, giả vờ vui mừng.

“Hả?” Mã Chuyên vừa nghe nàng muốn tìm mình, không biết làm sao liền cảm thấy trong lòng chột dạ, theo bản năng mà muốn che chật túi đeo bên hông.

Ngô Minh đã nắm một cái tô nói: “Vừa nãy ở trên sân đấu đánh không thống khoái, thẳng thắn trên bàn rượu xem thực lực thế nào. Ta đoán chừng tửu lượng của ngươi khẳng định không qua được ta, ngươi dám cụng rượu không?”

Nàng đem cái bát quơ quơ, chỉ chỉ vò rượu bên cạnh.

“Làm sao không dám?” Mã Chuyên đột nhiên dâng lên tự tin mãnh liệt, cằm hất lên nói: “Trên sân đấu không thấy rõ ràng, ta liền đến cùng ngươi ở trên bàn rượu phân cái cao thấp!”

Người trẻ tuổi cậy mạnh, lúc trên sân đấu hơi có tiến triển, liền bị sư phụ quát bảo ngưng lại. Trong lòng Mã Chuyên đã rất không phục, lại càng không muốn bại bởi nữ tử đã nhiều lần gày bẫy hắn trên mặt tâm lý.

Mã Chuyên trong ngày thường không uống rượu, giờ khắc này không trâu bắt chó đi cày, cảm giác mình sẽ không đến nỗi uống thua một cái cô nương yểu điệu chứ? Coi như luận về thân thể cũng có thể chứa nhiều rượu hơn so với nàng đi, vì lẽ đó lỗ mãng cùng Ngô Minh bắt đầu so đấu tửu lượng.

Nhưỡng tửu ở phủ thế tử đều là tinh phẩm, tuyệt đối không có rượu đục thô lậu góp cho đủ số. Cũng chính vì như thế, lúc rượu vào miệng cảm giác rất tốt, nhất thời sẽ không thấy có chuyện gì, càng khiến Mã Chuyên trong lòng bất cẩn.

Bác Thông đạo trưởng, tông chủ mọi người xem hai vị đệ tử cụng rượu, ngược lại trong lòng cảm thấy trấn an.

Uống rượu là phương pháp giải ân cừu tốt nhất, cứ để cho bọn họ nháo đi.

Thậm chí Bác Thông đạo trưởng còn muốn âm thầm ở trong lòng lựa ngón tay cái: Nha đầu này tâm tư cẩn thận, rất biết cách hóa giải mâu thuẫn. Lấy tiếng đấu tửu cùng Chuyên tiểu tử giải thù oán, cực kỳ sáng suốt.

Mọi người cũng không nghĩ đến, Ngô Minh cũng không phải muốn cùng Mã Chuyên giao hảo cái gì, mà là trừng trị hắn còn chưa đủ, muốn dùng rượu lại hãm hại một phen.

Ở trong một mảnh tiếng khen hay của mọi người, hai người một bát một bát lại một bát, vành bát va chạm làm rượu văng tung toé, vô số tửu dịch trắng toát được uống vào bụng.

Lúc đầu Mã Chuyên ỷ vào tuổi trẻ, cũng có thể vận khởi huyền khí chống đỡ nhất thời. Nhưng đồng tử huyền khí của hắn tuy rằng tinh khiết, nhưng chỉ kháng được nhất thời, không chịu nổi lực tửu dâng lên, đầu óc từ từ không tỉnh táo.

Trong hơi say men rượu, Mã Chuyên nhìn Ngô Minh vì hơi rượu dâng lên mà sắc diện như hoa đào nhìn đến đặc biệt đẹp đẽ, còn muốn ở trong hơi men chếnh choáng khuyên nàng không nên cậy mạnh.

Uống đến khoảng mười lăm bát, sắc mặt Ngô Minh không ngờ khôi phục vẻ trắng nõn như thường.

Lý đạo trưởng mọi người nguyên bản không biết tửu lượng của Ngô Minh, giờ khắc này thấy nàng khôi phục sắc mặt, hiển nhiên là đã giải rượu, không khỏi âm thầm tặc lưỡi nha đầu này làm sao thiện ẩm* như vậy? (*uống giỏi)

Mã Chuyên thầm giật mình, nhưng thể diện trên mặt không bỏ xuống được, không cam lòng yếu thế mà gắng gượng tiếp tục uống.

Ngô Minh cũng không khuyên nhủ, cười hì hì một bát lại đến một bát.

Uống đến lúc sau, Ngô Minh còn không cần nâng bát đến cụng, Mã Chuyên liền tự mình bưng bát hướng về trong miệng đổ.

Lại sau đó, chính hắn cầm chén muốn uống nhưng không tìm được mũi.

Cuối cùng, hắn ngay cả mình cũng không tìm tới.

Một hồi tiệc rượu đến buổi trưa, Mã Chuyên trợn trắng mắt sùi bọt mép ngã xuống.

Ngô Minh nhìn hắn có kết cục này, trong lòng sảng khoái vô cùng.

Phải vậy chứ! Ngô Minh thầm kêu trong lòng. Ai bảo ngươi nói linh tinh cái gì mà mập sư muội, loạn hỏi cái gì gả người ta…

Mãi đến tận ngày hôm sau, Mã Chuyên vẫn say rượu khó dậy nổi, liên tiếp mấy ngày sau đều vì say rượu mà đầu đau như búa bổ.

Trong một khoảng thời gian, người bên ngoài nhấc đến cái tên Tiêu Nhược Dao, Mã Chuyên liền theo bản năng mà ôm đầu gọi: “Ai nha, đau đầu…”

Người Không biết ngọn nguồn chuyện này, còn muốn kỳ quái Mã Chuyên là gặp phải nữ sát tinh ra sao, ấy vậy mà vì nghe tên nàng thôi đã nhức đầu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.