Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 608: Chương 608: Tụ hội tiệc mừng thọ




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Nước Tấn tả quốc sư Bác Thông đạo trưởng, nghĩ đến ý đồ tĩnh phế Tấn vương này.

Tĩnh phế, tựa là yên lặng mà nhìn hắn đi chết.

Người Vũ quốc các ngươi không phải muốn công hãm cung điện Tấn vương sao? Chúng ta những người vốn nên cần vương trừ gian này, liền thật sự chậm rì rì cứu người. Mãi đến tận các ngươi công hãm Tấn vương cung, giết chết Tấn vương mới thôi, cần vương chi sư đều sẽ không đến lần thứ hai.

Nguyên nhân không có gì khác, Tấn vương quá không có thực lực rồi!

Gần mười mấy năm qua, Bác Thông đạo trưởng nhịn vô số lần quyết đoán ngu ngốc của hắn.

Những việc kia không phải là vấn đề không hợp chính kiến, mà là Tấn vương quả thật là não động kinh.

Tấn vương muốn nhất thống Trung Nguyên xưng bá thiên hạ, nhưng hắn có bản lãnh đó sao? Không có! Tất cả mọi người đều biết hắn không có!

Nhưng hắn còn muốn liên tiếp làm mấy chuyện điên rồ, tỷ như muốn khu sói nuốt hổ làm ngư ông đắc lợi, hắn thậm chí không tiếc dẫn sói vào nhà, nhưng mà bẫy chính là minh hữu của mình a!

Khi cần vương chi sư đại bại, lúc Bác Thông đạo trưởng bị hữu quốc sư quay giáo đánh lén, hắn dần dần tỉnh ngộ.

Quá nhiều sinh mệnh trôi qua, quá nhiều kết cục bi thảm, đem hắn kích tỉnh rồi.

Ta trung nghĩa không phải với cái Tấn vương ngu ngốc này, mà là nước Tấn. Nước Tấn bị một vị Tấn vương như vậy thống trị, tuyệt đối sẽ rơi vào một cái biển lửa!

Vì lẽ đó hắn rốt cục quyết định vào hôm nay nói rõ với Bác Nghiễm Hầu ý nghĩ của mình.

Bác Nghiễm Hầu cũng không phải hạng người cổ hủ, hắn không có xưng bá chi tâm, sau khi nghiêm túc tự hỏi liền gật đầu nói: “Không sai, nước Tấn cần quân chủ mới! Chúng ta ở tại trên trận tiệc rượu này, nhìn cái Tông Trí Liên kia, có hay không có phân lượng làm quân vương?!”

*

Ngày hôm sau, Bác Nghiễm Hầu phủ đệ giăng đèn kết hoa.

Bọn hạ nhân bận bịu bận bịu, tất cả lộ khách và bằng hữu đều tụ tập.

Không có ai đề cập đại bại mấy ngày trước, cũng không ưu Tấn đô vẫn còn bị công hãm, bởi vì ngày hôm nay nhưng là đại thọ năm mươi của Bác Nghiễm Hầu.

Đương nhiên, có không ít trung quân ái quốc nhân sĩ tới đây chúc thọ. Cũng là muốn khuyên bảo Bác Nghiễm Hầu lại hưng binh cần vương.

“Lư Lăng hầu quà tặng đến ”

“Cốc Dương Quận quận trưởng đến chúc ”

“Duy Thanh Quận quận trưởng đến chúc ”



Từ ngoài cửa sư gia không ngừng cao giọng đọc lên tên các vị khách quý.

Thế lực khắp nơi dồn dập tới chúc mừng, có tự thân tới, cũng có chỉ quà tặng đến.

Bác Nghiễm Hầu mang theo chính mình mấy vị thân tín ở trong phòng tiếp đón, các loại khách khí cùng lời nói thật phức tạp đều có.

Mà Bác Thông đạo trưởng vẫn chưa dự tiệc, lấy lý do bị thương chưa lành lánh ở nơi kín đáo.

Bởi có quá nhiều người đến, Bác Nghiễm Hầu sắp xếp một cái sân vườn tiếp đón khách mời. Lộ thiên bày xuống tiệc rượu. Người hầu kẻ hạ các nơi bận rộn.

Không phải hết thảy người đến chúc thọ đều có tư cách dùng yến ở bên trong vườn, năng lực ngồi ở chỗ này, đã chí ít là quận trưởng cấp bậc nhà giàu. Hơn nữa mỗi người đều là người có địa vị trong chính trị, chỉ vẻn vẹn lớn mạnh về buôn bán cũng không đủ tư cách.

Trên chỗ chư vị tân khách đang ngồi, bên người đều có hai người đi theo đứng thẳng ở phía sau. Một người là cận vệ, một người là mỹ nhân.

Không nói phong tục nước Tấn hủ hóa, chí ít cũng là ham muốn hưởng lạc.

“Dòng dõi Tấn vương Tông Trí Liên, đến chúc ”

Thời điểm bàn tiệc rượu trên cơ bản đã ngồi đầy, Bác Nghiễm Hầu quan tâm nhất một vị nhân vật cũng đã đến.

Tông Trí Liên một thân đoan chính cẩm tú bào. Khẽ cười khoan thai bước đi vào.

Không thể không nói, người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên. Tông Trí Liên mặc lên trang phục vẫn đúng là rất ra dáng, phong lưu phóng khoáng khí vũ hiên ngang.

Hắn đi bộ nhàn nhã bình thường tới, không chỉ có không có nửa điểm trúc trắc luống cuống, càng là dương dương tự đắc tay phải ôm một vị mỹ nhân đi vào.

Vị mỹ nhân này tự nhiên là thế tử cải trang, từng bước thành thục, yêu kiều thướt tha, đưa tới vô số nam tử kinh diễm, nữ tử tiện sát ánh mắt.

Thế tử đã sớm ngượng đỏ cả mặt. Có thể rơi vào trong mắt tất cả mọi người, lại giống dáng vẻ e thẹn kiều mị. Càng làm người thương yêu ngàn vạn. Càng hiếm thấy hơn chính là, nàng giơ tay nhấc chân, dù cho là trong lúc đôi mắt đẹp nháy mắt đó, đều có một loại ẩn chứa khí chất. Đây là cảm giác khó có thể miêu tả, cao quý nhưng không khiếp người, khiến cho nam tử càng là đại tăng cảm giác muốn chinh phục.

Năng có thể không cao quý được sao? Đây vốn dĩ chính là thái tử của một quốc gia. Mặc kệ hoá trang làm sao. Loại khí chất kia nhưng là từ lúc sinh ra đã mang theo, ở giữa bao nhiêu thị nữ tại đây tuyệt đối là vị trí đầu não.

Bên trái thế tử nhưng là một thiếu nữ thị vệ, lớn lên nhưng khiến người có cảm giác thân thiết, hai mắt thật to, da dẻ bạch nộn. Như bông hoa hồng đáng yêu, phơi trần ướt đẫm sau cơn mưa, càng nhìn càng là nhận người yêu thích. Cô gái thị vệ này tuổi tác vẫn còn nhỏ, ở trên vẻ xinh đẹp kém hơn mỹ nhân lúc trước.

Nhưng theo trên dáng người nhìn, còn nhỏ tuổi dĩ nhiên so với cô gái kia còn muốn yêu kiều thướt tha. Chỗ nên lồi đã lồi lên đến rồi, nên vểnh cũng vừa đúng. Đặc biệt da trắng sáng phảng phất vô cùng mịn màng, khiến người ta hận không thể đi tới cắn một cái. Nếu là dưỡng thêm mấy năm, dung mạo lại nẩy nở chút, cử chỉ càng thục nữ một ít, tất nhiên so với nữ tử bên phải càng hơn mấy bậc.

Không cần nhiều lời, vị thiếu nữ thị vệ này tự nhiên là Ngô Minh.

Đã sớm dự liệu được chỉ có thể có ba người vào phủ dùng yến, vì lẽ đó Ngô Minh mọi người thương lượng được rồi. Ngô Minh thay thế Hỗ Vân Thương làm khách mời thị vệ lâm thời, cùng thế tử trái phải làm bạn bên người Tông Trí Liên đi vào.

Ngụy nữ tướng thường xuyên suy nghĩ động kinh, tự nhiên không dám mang theo. Cho nên Tàn Đông lão giả cũng là không cách nào tuỳ tùng hộ vệ. Bất quá Hòa Dung quận chúa cũng đến, đồng nghĩa với hai vị nguyệt giai thánh giả cũng ở đây.

Mọi người còn muốn đang thán phục Tông Trí Liên, Cung Tiểu Lộ (thế tử), Ngô Minh ba người siêu phàm xuất trần, ngoài cửa lại có cao giọng hô lên.

“Hòa Dung quận chúa, đến chúc ”

Lục Hữu Dung tuyên danh, có thể so với Tông Trí Liên được chú ý hơn rất nhiều. Bởi vậy có thể thấy được, thái độ của Bác Nghiễm Hầu đối với hai người tuyệt nhiên không giống. Bác Nghiễm Hầu vẫn chưa tán thành Tông Trí Liên cái gọi là phong hào vương tử, nhưng đối với Lục Hữu Dung chính thức phong hào, không nghi ngờ chút nào thật sự nhận thức, tự nhiên không đề cập tới khuê danh.

Lục Hữu Dung ở Kim Ngân bà bà tả hữu cùng đi, chầm chậm tiến vào.

Nàng đi vào, mọi người cũng là không có bao nhiêu kinh diễm.

Kỳ thực Lục Hữu Dung cũng là cao cấp nhất mỹ nữ, nhưng là nàng cố ý dùng quần áo ẩn giấu tư thái, quan trọng hơn chính là có đám người Ngô Minh như châu ngọc ở trước, vì lẽ đó cũng không phải quá chói mắt.

Mặc dù không đồng ý đối với phong hào của Tông Trí Liên, thậm chí liền tục danh đều có đề cập, nhưng Bác Nghiễm Hầu ở bề ngoài vẫn là rất làm cho người ta có mặt mũi, đã tại trước khi nhập yến tiến lên đón: “Tông vương tử, đại giá quang lâm, tiểu hầu sao dám…”

Cái xưng hô tông vương tử này, vẻn vẹn là khách sáo, tự nhiên không thể thay thế cho tâm ý tán thành.

Khách khí thăm hỏi một phen, phân chủ khách ngồi xuống.

Lục Hữu Dung cùng Tông Trí Liên, tất cả ở bên trái bên phải Bác Nghiễm Hầu ngồi xuống. Hai cái vị trí này, lấy thân phận phong hào Hòa Dung quận chúa của Lục Hữu Dung không có dị nghị. Mà Tông Trí Liên có năng lực ngồi ở chỗ này, khiến cho phía dưới không ít người trong lòng bắt đầu bàn tán.

Có thể chuyện này có ý nghĩa là, Bác Nghiễm Hầu đang chầm chậm cho thấy thái độ?

Ở bên ngoài cửa sư gia vẫn đang không ngừng báo tên khách mời, nhưng đã dần ít đi khách quý.

“Bối Dương Quận quận trưởng đến chúc ”

Một vị mập mạp quận trưởng đại nhân đi vào, xa xa cùng Bác Nghiễm Hầu chắp tay hỗ lễ sau, mang theo người ngồi xuống.

Vị quận trưởng này biểu tình hơi có vẻ ngưng trệ bất an, nhưng vẫn chưa tới mức làm người khác chú ý.

Bên cạnh hắn, ngoại trừ một vị thị nữ có khuôn mặt xinh đẹp ra, còn có một vị công tử tướng mạo khí chất xuất sắc, mang trang phục thị vệ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.