Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 429: Chương 429: Tư vị không thể quên, môi người còn lưu hương




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Khi Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã trốn vào trong động, đoạn long thạch rơi xuống khép kín cửa động, Ân cốc chủ vội vàng nhảy ngược lại tránh né.

May mà cấp bậc của hắn đạt đến cảnh giới thánh giả, bằng không chưa chắc đã dừng lại được lực quán tính, mà cùng tộc trưởng gia tộc Liên Âm đồng thời bị đè ở dưới đoạn long thạch.

“Gia tộc Liên Âm quả nhiên tà tâm chưa chết!” Ân cốc chủ oán hận nói. Hắn cả người huyền khí rung lên, đem bụi đất tán loạn kích rơi khỏi người.

Theo góc độ hắn mà nói, gia tộc Liên Âm nên ngoan ngoãn bị diệt tộc, nếu như có can đảm phản kháng chính là có tà tâm.

Lỗ tai Sanh lão bị lạc thạch rơi xuống chấn động đến mức đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong, trong miệng cũng kinh hoảng thốt lên không ngớt. Bởi vì đoạn long thạch liền cách hắn không tới hai bước, hiểm hiểm liền bị dư chấn lan đến. Âm công tử cũng gần như tương tự, đều xem như là kiếm trở về một cái mạng, sợ đến há mồm thở dốc nhưng vì thế mà hít đầy một phổi bụi đất.

Ân cốc chủ không thèm để ý hai người, lập tức bắt đầu ở xung quanh cửa động quan sát sờ mó.

Nhìn một lát, hắn kinh ngạc vì biết gia tộc Liên Âm dĩ nhiên có gốc gác sâu như thế nào, thời kỳ cường thịnh kiến tạo loại cơ quan đoạn long thạch này dĩ nhiên không thể tìm ra kẽ hở.

Ân cốc chủ lại thử vận huyền khí, ở trên đoạn long thạch đẩy một cái. Vận ra khoảng tám phần mười khí lực, cũng là nửa điểm hiệu quả cũng không có.

Hắn lại ở phạm vi trên vách xung quanh đá đánh mấy chưởng mấy quyền, huyền lực có thể làm vỡ nứt mặt đá nhưng hiệu quả không lớn, bởi vì vách đá nơi này phi thường cứng rắn. gia tộc Liên Âm ở thời kỳ cường thịnh đã chọn lựa ngọn núi này cũng đặt tên là Liên Âm Sơn, tự nhiên là đã cân nhắc tính chất kiên cố của ngọn núi, mới xây dựng thành động cơ quan cất giấu tâm pháp Thương Linh thanh âm.

Ân cốc chủ trong lòng suy nghĩ: Vách đá sơn động cứng rắn, mặc dù là Nguyệt giai cao thủ cũng phải tiêu hao lượng lớn công lực mới có thể đánh vào, hơn nữa thời gian tiêu tốn tất nhiên lấy ngày làm đơn vị. Mà vết thương cũ hai mươi năm trước của mình chưa khỏi hẳn, không thể phát ra huyền khí trong thời gian dài, tự nhiên không cách nào phá cửa đá xông vào. Như vậy phải làm thế nào mới đem cái Tiêu Nhược Dao kia tóm ra?

Lúc này, giọng Sanh lão truyền đến: “Cốc chủ, gia tộc Liên Âm phi thường giả dối, cái tộc trưởng kia lại có thể nói chuyện đó chính là minh chứng. Ngàn vạn cẩn thận Tiêu Nhược Dao từ cái cửa khẩu sơn động khác chạy thoát!”

Đúng, hang núi này có còn cửa khẩu khác hay không? Ân cốc chủ trong lòng cũng nôn nóng.

“Cha, trong động có điêu khắc tâm pháp Thương Linh thanh âm. Các nàng nhất định ở trong đó học tập mà không định trốn.” Âm công tử vội vàng nỗ lực dựa vào tư duy nhanh nhẹn của chính mình đến tranh thủ cứu vãn ấn tượng ở trong lòng phụ thân, vì hắn tích cực phân tích nói: “Giờ khắc này vị trí trong sơn động của các nàng chắc sẽ không sâu, có thể thử dùng Ma Mị thanh âm mê hoặc các nàng tự mình mở cơ quan đi ra!”

Được! Ân cốc chủ lập tức một lần nữa giơ lên nhạc khí, tiếng vu tràn ngập tính mê hoặc vang lên.

Nhưng Ân cốc chủ rất nhanh ý thức được một điểm, trong lòng bắt đầu lo lắng: Bởi vách đá đối với việc truyền đi âm thanh cực tệ, chỉ sợ Ma Mị thanh âm không cách nào truyền vào bên trong động.

Hơn nữa mặc dù có thể truyền vào trong động, tất nhiên cũng sẽ bị suy yếu trên diện rộng. Hơn nữa hai cô gái định lực không yếu, đặc biệt Tiêu Nhược Dao. Sức đề kháng đối với Ma Mị thanh âm cực cường, rất khó có khả năng thấy hiệu quả.

Còn quả đúng là như vậy, hắn thổi một lát, ra lệnh để người bên trong phát ra tiếng gào thét, nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.

Âm công tử cũng ý thức được chiêu này mất linh, vội vã suy nghĩ. Lại nảy ra ý hay kêu lên: “Cha, động trong ngọn núi này tất nhiên có lỗ thông gió! Tuy rằng không thể đánh vào bằng lỗ thông gió, nhưng có thể dùng khói độc hoặc yên độc!”

Sanh lão không muốn âm công tử một mình cướp công, vội vã nghi vấn nói: “Tiêu Nhược Dao nhưng là phải bắt sống, nếu là bị độc vật tổn thương, ảnh hưởng việc cốc chủ đoạt hồng hoàn nạp lô đỉnh thì sao?”

“Có thể dùng dược không nguy hiểm đến tính mạng a, nữ nhân là không chịu được loại dược kia nhất.” Âm công tử con mắt hơi chuyển động. Nhất thời cười gian nói: “Đến lúc đó các nàng không chịu được, sẽ từ bên trong mở cơ quan, tự mình đi ra. Nhất thời khó kìm lòng nổi, chỉ sợ còn muốn liên lăn lộn một vòng trên đất mà tìm tới cha.”

Sanh lão cùng Ân cốc chủ tỉnh ngộ, theo bản năng mà phát sinh một trận tiếng cười đắc ý.

Ân cốc chủ không khỏi đánh giá cao cái đứa nhi tử thất bại này của mình một chút, nhưng mà vì đối thủ quá mức đặc biệt, mới dẫn đến hắn thất bại nghiêm trọng? Vậy có nên cho hắn thêm cơ hội?

Hắn không có thời gian nghĩ nhiều những chuyện này, lập tức dọc theo hang đá dù cho là vách núi dựng đứng cũng bắt đầu tra tìm.

Tuy rằng gia tộc Liên Âm đối với lỗ thông gió sơn động làm phi thường bí mật. Nhưng mấy chục năm qua đi một ít biện pháp hoặc cây cối che giấu các loại đã phát sinh biến hóa. Hoặc chết héo hoặc ăn mòn, không còn đầy đủ hiệu quả ẩn giấu. Liên âm sơn lại từng thay đổi mà trồng cây bạch quả, cảnh sắc thay đổi không nhỏ, khó tránh khỏi sẽ có kẽ hở.

Hơn nữa với nhãn lực cùng công pháp của nguyệt giai thánh giả, Ân cốc chủ có thể đạp bước trên không trong một thời gian ngắn, đi đến những chỗ người thường không thể đến, rất nhanh liền ở mười mấy bước ngoài trên một khối sơn nham mơ hồ phát hiện một lỗ thông gió.

Ân cốc chủ móc dược thuốc gieo vạ nữ tử đàng hoàng bên người ra. Lấy hỏa chiết tử, cành khô những vật này hợp thành miệng thồn khói vào trong động, lại lấy huyền lực thôi phát cơn gió làm phụ trợ, hướng về bên trong động mạnh mẽ thổi vào.

Trong động, Ngô Minh đột nhiên ở trong tiếng còi báo động của tiến hóa khung máy móc. Phát hiện có khói theo từ một số lỗ thông gió của sơn động truyền vào.

( cảnh cáo! Nghi là độc khí công kích! Trong không khí tồn tại số lượng đủ để ảnh hưởng cơ năng vật chất của khung máy móc, đang trong quá trình khẩn cấp phân tích.)

Ta ngất, gia tộc Liên Âm cũng quá kém đi? Lại để ngoại địch phát hiện lỗ thông gió. Dĩ nhiên là Ân cốc chủ bọn họ.

“Cẩn thận! Bọn họ lại ở trong lỗ thông gió đầu độc! Có độc khí!” Ngô Minh nhanh chóng nhắc nhở Mục Thanh Nhã.

Ánh sáng từ ngọn lửa trong động tuy yếu ớt, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy khá giống hương khói bay lượn.

Trong mũi cũng có chút mùi thơm ngọt dị thường, Mục Thanh Nhã nhanh che miệng lại.

Ngô Minh xoạc một tiếng đem một mảnh quần áo trên người mình xé xuống, che ở ngoài miệng Mục Thanh Nhã.

Lúc này Mục Thanh Nhã cũng đem một đoạn vải vóc trên người mình kéo xuống đến, giúp Ngô Minh bịt kín mũi miệng.

Cả hai đều là vì đối phương che lại miệng, hai người không khỏi đều có chút muốn cười. Nhưng cục diện nguy hiểm, mùi vị trong khí hoàn toàn không đúng, vội vã trốn ở bên trong góc sơn động nơi ít loại sương khói này.

Chiều sâu sơn động có hơn hai mươi bộ, bởi vì vẫn chưa có học được Thương Linh thanh âm, vì lẽ đó trước tiên không vội vã đi ra ngoài.

Hơn nữa không bảo đảm tổ tiên của gia tộc Liên Âm có cân nhắc làm lối thoát hiểm hay không, nếu có không chừng vừa ra liền đụng phải Ân cốc chủ ngay ở trước mặt đây.

Lúc này, trong đầu Ngô Minh vang lên âm thanh kim loại hoá nhắc nhở: ( giám định vật chất yên vụ kết thúc, thành phần nguy hại là… chất kích thích Hormone! Kích thích hormone phân bố trong cơ thể, chủ yếu xâm nhập qua hệ hô hấp theo đường tuần hoàn của phổi, khung máy móc có thể thông qua lỗ chân lông trên da tiến hành phương thức hô hấp, để tránh bị ảnh hưởng! Có hay không cần đóng hình thức hô hấp?)

Còn có thể dùng da dẻ hô hấp? Ngô Minh đại hỉ, tiến hóa khung máy móc thật là lợi hại.

Nhưng ngẫm lại da dẻ của nhân loại vốn là có thể hô hấp, chỉ có điều lượng hô hấp cực nhỏ, không đủ để đáp ứng nhu cầu dưỡng khí của con người. Hơn nữa rất nhiều động vật tỷ như thanh oa, giun và các loại động vật sinh hoạt trong lòng đất, cũng có thể thông qua da dẻ hô hấp, vì lẽ đó tiến hóa khung máy móc có thể tiến hóa ra loại năng lực này để thích ứng sinh tồn, cũng chẳng có gì lạ.

Cắt hình thức hô hấp! Ngô Minh quyết định thật nhanh.

Vị ngọt trong mũi mơ hồ không còn cảm giác được, Ngô Minh nhấc tay, đem tay mà Mục Thanh Nhã che ở ngoài miệng mình dời đi thay đổi sang che ở bên miệng của nàng.

Mục Thanh Nhã thấy thế liền vội vàng lắc đầu ngăn cản, Ngô Minh dùng tay ngữ nói: “Không có chuyện gì, Tự Tại Thần Công tựa hồ có năng lực phòng độc không tồi, ta có thể hô hấp ở bên trong, à, tựa là năng lực hô hấp.”

Mục Thanh Nhã lúc này mới gật gù, nhưng không tới mười mấy tức, khuôn mặt của nàng bắt đầu biến hồng.

Lại sau đó, nàng vốn là cùng Ngô Minh sóng vai đứng, dĩ nhiên chân có chút run, bắt đầu tựa ở trên vách sơn động.

Ai nha không được! Lấy vải vóc bịt mũi lại cũng không chống đỡ được loại dược lừa nữ tử này? Ngô Minh dần dần phản ứng lại.

Ân cốc chủ bọn họ quá đáng ghét rồi! Không biết là cái tên nào ra ý đồ xấu, lại dùng loại thuốc này đến bức bách nữ tử tự mình xuất động đưa tới cửa?

Ngô Minh rõ ràng dụng ý của bọn họ chính là mình, Mục Thanh Nhã trái lại là chịu liên lụy.

Mục Thanh Nhã hô hấp dần dần gấp gáp, liền đến cánh tay che lại miệng mũi đều có chút run rẩy.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ngô Minh trong lòng sốt sắng, mau đuổi một tay giúp nàng che chặt miệng, cảm giác tay nhỏ non mềm mịn màng của Mục Thanh Nhã giờ khắc này quả thực như bị sốt vậy bắt đầu nóng bỏng.

Lại nhìn mặt nàng đỏ bừng, ở dưới ánh sáng vàng ảm đạm của đèn trường minh, hai tròng mắt Mục Thanh Nhã như mặt nước hiện hoa đào hồng.

Ngô Minh trong lòng hơi động, bỗng nhiên nghĩ ra một ý kiến.

Nàng đột nhiên đem tay có chút run của Mục Thanh Nhã kéo xuống, lộ ra đôi môi thật mỏng, sau đó lấy miệng mình đi tới chặn lại.

Mảnh vải vóc che khuất miệng mũi rơi xuống, tham khảo cách để thở trong nước, Ngô Minh đem chính hô hấp của mình để cho Mục Thanh Nhã.

Da dẻ của tiến hóa khung máy móc tiến hành hô hấp không độc, nhưng cũng sẽ tiến hành trao đổi dưỡng khí ở qua phổi, nhưng cũng là một cái cách cung cấp nồng độ dưỡng khí cao hơn bên ngoài.

Ngô Minh trong lòng còn muốn đốc xúc tiến hóa khung máy móc, tăng cao hàm lượng dưỡng khí trong thân thể.

Không nghĩ tới luôn luôn cầu mà không ứng tiến hóa khung máy móc dĩ nhiên vào lúc này có phản hồi lại: ( ứng yêu cầu hồn thể, dưới tình trạng khẩn cấp, cung cấp dưỡng khí trợ giúp đồng bạn cần phương thức sinh tồn càng cao hơn, lá phổi gián tiếp cung cấp hô hấp, lượng trao đổi dưỡng khí phổi tăng lên.)

Mục Thanh Nhã mới vừa biết mình trúng độc nhẹ, còn muốn miễn cưỡng giẫy giụa chống lại cảm giác quái dị dân lên trong thân thể, chỉ là dựa vào sự luôn luôn rụt rè của thiếu nữ giãy dụa duy trì một điểm thanh tỉnh trong đầu.

Nhưng ở lúc môi Ngô Minh dính sát, trong đầu của nàng liền trở nên một mảnh hỗn độn.

Không có tâm tư cân nhắc đây là Tiêu Nhược Dao đang cứu trợ mình, không có nhàn rỗi nghĩ rõ ràng trong miệng truyền đến không khí tươi mới quý giá.

So với dược tính càng thêm mãnh liệt, Mục Thanh Nhã cả người run. Không biết làm sao, thân thể càng thêm hư thoát mềm nhũn. Nếu không là nhờ Ngô Minh giữ nàng tựa ở trên tường, chỉ sợ đã sớm co quắp ngã xuống đất.

Cái gì đều không lo được, cái gì đều không thèm để ý. Mục Thanh Nhã giờ khắc này chỉ là nhắm mắt lại, theo bản năng mà mười ngón tay liên kết càng chặt.

Hai nữ thân cao tương đương, ngực cũng vừa hay giằng co. Chỗ huyên nhuyễn bởi áp vào nhau mà hơi có biến hình, nàng cũng hồn nhiên không có cảm giác đến.

Mục Thanh Nhã cảm giác mình cả người đều muốn hòa tan.

Tuy rằng sự rụt rè của thiếu nữ đang nhắc nhở nàng, làm như thế là trái với thế tục đương nhiên không đúng.

Nhưng trong lòng Mục Thanh Nhã không biết làm sao liền lại còn có một ý nghĩ.

Bởi vì là Nhược Dao, vì lẽ đó, nguyện giờ khắc này mãi vĩnh hằng…



Vì vậy, liền ở sơn động cấm địa của gia tộc Liên Âm, bên trong ánh lửa nhảy nhót mờ nhạt trên vách đá, một vị hung hăng nữ hài nhi đem một vị nữ hài nhu nhược khác đính ở trên tường, hai tay mười ngón đan vào nhau, môi đỏ cặp chặt…

Trên môi chỉ có truyền đến luồng xúc cảm mát mẻ, nhưng cũng khiến trái tim Mục Thanh Nhã càng lúc càng hừng hực, nơi thâm sâu tận đáy lòng tựa hồ có cái cảm giác đã sớm thai nghén gì đột nhiên bắt đầu bay lên.

Chính là: Độc khí của ác tặc ngột ngạt, ánh tàn đèn thật dài, tư vị không thể quên, môi người vẫn còn lưu hương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.