Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 517: Chương 517: Tuyên vương tử rời đi




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Buông tha bắt giết Tiêu Nhược Dao, chuyên tâm bắt giết Tề thế tử!

Thật giống như Tiêu Nhược Dao là một khối xương cứng khó gặm, mà Tề thế tử lại là một miếng thịt béo thơm ngào ngạt, nào có ai không bỏ qua khúc xương cứng mà ăn thịt béo tươi? Đây là quân sự Lộc lão kiến nghị.

Có nên nói ra những lời này sau đây hay không, Lộc lão tựa hồ tinh thần khí vào thời khắc này trong nháy mắt khôi phục, phất một ngón tay chỉ hướng đông, động tác làm ra có thể so với khí chất quân sư.

Ngô Minh thính lực siêu phàm, tự nhiên nghe nói đến những lời này, nhất thời tức giận đến thẳng nhếch miệng.

Cái tên Lộc lão ghê tởm này, ngươi coi ta là cái gì? Khúc xương cứng? Lẽ nào ta còn không có đáng giá bằng Tề thế tử? Ách… Hình như từ quan điểm quốc gia còn quả đúng là như thế. Ngô Minh không phải không thừa nhận, đề nghị này của Lộc lão kỳ thực tương đối có giá trị.

Thế tử thiếp thân bọn thị vệ ở bên nghe xong, trực tiếp sững sờ, thậm chí có người còn lộp bộp thấp giọng nói: “Không để ý tới Tiêu Nhược Dao? Cái này làm sao được? Lẽ nào để mặc nàng làm càn như vậy?”

“Truy kích Tề thế tử? Mặc kệ Tiêu Nhược Dao?” Tuyên vương tử lăng lăng lập lại một lần kiến nghị của Lộc lão.

“Lý cũng không lý nàng! Chúng ta căn bản không cần lý nàng!” Lộc lão kiên định nói: “Tuy rằng Tiêu Nhược Dao là mục tiêu chúng ta muốn diệt trừ trước tiên, nhưng đối với Vũ quốc lại không phải!”

Đối với Vũ quốc lại không phải!

Những lời này như tia chớp đánh trúng Tuyên vương tử, tựa như đưa hắn từ kẻ say bị dội một gáo nước lạnh mà thức tỉnh.

Tuyên vương tử vỗ ót một cái, giậm chân nói: “Lộc lão nói cực phải! Ta sao đã quên người nào nặng người nào nhẹ!”

Hắn hướng phía Lộc lão cúi đầu thật sâu sau, huy vũ quân kỳ nói: “Toàn quân nghe lệnh! Không cần bắt giết Tiêu Nhược Dao, nhưng làm cho nàng khó có thể đột phá vòng vây!”

Nói xong, hắn an bài… Ân… Tuyên vương tử ậm ừ hồi lâu, phát giác không có tướng lĩnh nào có thể tin tưởng được.

Các quan quân bên chủ doanh này, hầu như đều bị Ngô Minh giết! Còn dư lại bốn cái, có hai cái say rượu chưa tỉnh, có hai cái trúng tên vào mông.

Cũng may cái nha tướng râu quai nón kia đã bưng cái mông trở về.

“Chỉ ngươi đấy! Cầm lệnh kỳ của ta, chỉ huy quân sĩ!” Tuyên vương tử không trâu bắt chó đi cày, liền đem một gã nha tướng kêu qua đây.

Vị nha tướng râu quai nón này sợ bắn cả người, vốn muốn nói bản thân nơi nào gánh vác được. Nhưng quân lệnh đã hạ, chỉ phải há miệng run rẩy tiếp lấy lệnh kỳ. Đợi hắn muốn phân trần vài câu, Tuyên vương tử đã dẫn Lộc lão cùng vài tên thiếp thân thị vệ rời đi.

“Vũ Tuyên tiểu tử! Chạy đi đâu!” Ngô Minh quát to một tiếng, bắt đầu truy sát Tuyên vương tử.

Tuyên vương tử tâm ý đã quyết, căn bản không quay đầu lại nhìn Ngô Minh, trực tiếp vung tay lên khiến thủ hạ đi ngăn trở nàng, cùng Lộc lão từng người kỵ mã vội vã rời đi.

Địa phương hắn muốn đi. Là quân tâm chưa tán phó doanh.

Chủ doanh bên này tuy rằng nhân mã rất đông, nhưng quân tâm đã dao động, hắn cũng không tin được.

Phó doanh bên kia có tám ngàn binh mã đóng quân, bỏ qua số vừa mới tới trợ giúp, chí ít còn có sáu nghìn kỵ binh có thể dùng. Hắn dự định tận sức thu gom binh mã truy sát Tề thế tử.

Chỉ cần có thể bắt hoặc giết Tề thế tử, tốt nhất cả Du Du quận chúa. Như vậy chí ít chiến tích tập kích bất ngờ vẫn sẽ có, sau khi về nước dù sao còn có chỗ mà quay về.

Nếu là bắt giết Tiêu Nhược Dao, lại để sứ đoàn Tề thế tử chạy thoát, như vậy hi vọng mình có thể tranh thủ lấy Tấn đô lập công cũng rất mong manh.

Bởi vì quân tâm khó bình ổn, trước đó hắn nghĩ không ra đối phó với một cái Tiêu Nhược Dao sẽ tạo thành hậu quả thảm trọng như vậy. Lấy trạng thái hiện nay, tuyệt đối cần lo lắng đến tình huống khí lực Tấn đô.

Ngô Minh chém giết một trận, nhưng dù sao bọn thị vệ Vũ quốc cũng rất cứng đầu. Thái độ ngăn cản kiên quyết dị thường. Liên tục vọt tới vài lần, vẫn bị mấy người cửu cấp huyền khí thị vệ cao thủ cản lại.

Đối phương lại có thương vong, Ngô Minh lại có thêm mấy chỗ vết thương mới.

Tuyên vương tử nếu ly khai, lại sớm có phân phó lưu lại, đông đảo thị vệ cùng binh sĩ không hề vây công Ngô Minh.

Nhìn coi trang phục mình, Ngô Minh nhíu mày một cái. Váy áo bên ngoài đã hoàn toàn rách mướp, áo trong màu trắng hoàn toàn hiển lộ ra, cũng lây dính không ít vết máu.

May là bản thân ăn mặc nhiều. Bằng không sợ là cảnh xuân tiết ra ngoài.

“Nàng lại còn ghét việc y phục bị phá rách?” Trong đám thị vệ lưu lại, có người nhìn chằm chằm Ngô Minh thấy biểu tình của nàng như vậy, không khỏi bưng ót kêu một tiếng.

“Nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân a.” Một gã thị nữ khác cười khổ.

Cũng có thị vệ ngạc nhiên nói: “Nữ nhân xinh đẹp coi trọng nhất vẻ ngoài của mình. Bất quá nàng tựa hồ căn bản không lo lắng trên người lưu lại vết sẹo?”

“Các ngươi còn có thời gian rảnh nói chuyện! Đề phòng!” Trong đám thị vệ có một gã thân phận tương đối cao lớn tiếng răn dạy.

Mọi người lại là một trận khẩn trương.

Ngô Minh đem lam thường* bên ngoài xé rơi. Dù sao cũng đều nhanh thành mảnh nhỏ. Hiện tại nàng là một thân bạch sắc, đương nhiên có nhuộm không ít vết máu. Một số cực ít là của nàng, tuyệt đại đa số là của thị vệ Vũ quốc đã thương vong. (*váy áo màu lam)

Bọn thị vệ âm thầm nhếch miệng: “Thảm, nàng lập tức lại muốn bắt đầu đuổi theo giết Tuyên vương tử ah?”

Cái này rõ ràng cho thấy muốn đi a, kỳ thực ngươi tính là đi. Cái gọi là pháp không trách chúng*, những thị vệ này còn chưa cần lo lắng Tuyên vương tử sẽ trách phạt. (*pháp luật không làm gì được số đông)

Ngươi nếu là lưu lại, bọn họ trái lại phập phồng lo sợ. Đặc biệt sau khi nàng đột phá vòng vây nếu như là đuổi theo giết Tuyên vương tử, những thị vệ này còn là lo lắng hơn.

Quả nhiên. Ngô Minh lột xuống tàn phá y phục sau, ánh mắt nhìn về phía xa xa phương hướng nơi Tuyên vương tử rời đi.

Các vị thị vệ âm thầm lo lắng.

Trái lại có thị vệ lưu ý đến một cái chi tiết: “Chờ đã, các ngươi có phát hiện hay không, nàng không có giết qua binh sĩ nào?”

“Đúng vậy, có lẽ là nàng không để mắt tới ah?”

Thị vệ có tâm tư linh động con ngươi loạn chuyển, lập tức báo cáo cho nha tướng râu quai nón.

“Lẽ nào nha đầu kia đối với binh sĩ bình thường quá mức nhân từ nương tay? Hay là nàng đối với thị vệ có ý chán ghét?” Râu quai nón nha tướng úng thanh úng khí kinh ngạc nói.

Một đám thị vệ trên mặt đều là biểu tình vặn vẹo, thế nào liền xui xẻo như vậy không muốn lại gặp* đây? Chúng ta cũng không có đắc tội vị cô nãi nãi này a. Ai lại dám đắc tội nàng? (*nguyên gốc 不招待见)

Nếu là Ngô Minh lúc này chỉ mặt gọi tên một gã thị vệ ra, chỉ sợ những người còn lại sẽ lập tức đem người nọ trói gô đưa lên đầu thành.

Bây giờ lực uy hiếp của Ngô Minh chính là lớn như vậy.

Tuyên vương tử đi, Lộc lão cũng đi, những người còn lại mặc dù nhiều, thế nhưng lòng dạ đã không còn nữa.

“Chúng ta để binh sĩ lên! Nhìn xem nàng ứng phó thế nào?” Có thị vệ nói khẽ kiến nghị với nha tướng râu quai nón.

“Diệu kế!” Râu quai nón nha tướng sờ soạng râu mép một cái, quân kỳ phất lên: “Tả quân nhị doanh, vây giết địch nhân!”

Lệnh kỳ lay động chính là quân lệnh hạ đạt, mặc dù người hạ lệnh không phải là Tuyên vương tử, nhưng quân sĩ vẫn là y theo quân lệnh bắt đầu chấp hành.

“Giết ——” Tả quân nhị doanh một nghìn đầu binh sĩ, bắt đầu siết chặt đao thương, cùng hô hào một tiếng triển khai trận hình.

Bọn thị vệ bắt đầu rút lui mở thành vòng vây lớn hơn, một ngàn tên lính này từ từ hướng phía Ngô Minh ở chính giữa vây chặt lại, đao thương hướng vào phía trong càng ngày càng gấp bức.

Ngô Minh nhìn cái đám binh sĩ đi tìm chết này.

Biết rõ chịu chết, lại kiên trì muốn lên, đây là bi ai của đại đầu binh a.

Ngô Minh thở dài, đem kiếm thu vào, nhuyễn tiên quấn ở bên hông ba một tiếng mà lăng không vẽ ra một đóa hoa.

Thân hình hướng không trung nhảy lên, nàng nỗ lực đột phá ra vòng vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.