Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 259: Chương 259: Văn Ẩn Cư Sĩ?




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Hỗ Vân Kiều phát sinh một trận tiếng kêu thảm thương như vậy hoàn toàn có thể lý giải.

Đối diện vô cùng náo nhiệt, cao nhất là hổ dực quân Thích tướng quân đến chúc mừng khai trương đại cát, thanh thế dương cao khách quý và bằng hữu đến liên tiếp không ngừng.

Bên này vắng ngắt, ngoại trừ Mạc tài nữ không thể tới được sai phái gã sai vặt đưa kiện quà tặng ra, thì căn bản không còn ai đến.

“Ách —— thật xấu hổ, ta còn thực sự chính là đưa tấm biển… Vừa nãy có chút việc tư, làm lỡ canh giờ, thực sự xin lỗi.” Người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao có chút ngượng ngùng bái một cái: “Về phần xe lừa đưa biển, tại hạ mặc dù được người nhờ vả, bất đắc dĩ trong nhà nghèo a, những cỗ xe khác đều được phái ra ngoài rồi, chỉ có cái xe lừa này còn nhàn rỗi…”

Tông Trí Liên buồn bực nói: “Ta nghe làm sao đều có chút quen tai?”

Mục Thanh Nhã ở trên bả vai Ngô Minh gõ nhẹ một cái, hé miệng cười trộm.

Lúc Ngô Minh quay đầu nhìn nàng, Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ nói: “Cái người nào đó cũng là thường nói mình khi còn bé trong nhà nghèo đây…”

Ngô Minh lập tức mặt đầy hắc tuyến.

Hỗ Vân Kiều nhìn xe lừa dưới bậc thang dừng ở giữa đường, một mặt mang vẻ muốn khóc: “Còn quả đúng là đưa tấm biển cùng câu đối…”

Nàng quả thực có thể tưởng tượng, trong lúc đem tấm biển từ trên xe lừa tháo ra, đối diện sẽ có phản ứng như thế nào.

Hoàng Thục Nữ nhất định sẽ phát sinh một tràng tiếng cười điên cuồng khiến người ta buồn nôn.

Cho nên nàng chỉ là suy nghĩ một chút, liền muốn ôm đầu không muốn tưởng tượng tiếp.

Lúc này, con lừa đột nhiên phát sinh một trận ư a tiếng kêu, sau đó phạc phạc phẹt phẹt liên tục vài tiếng đánh rắm…

Hiển nhiên là con lừa này lôi một chuỗi phân cầu ở trong ruột già ra…

Hỗ Vân Kiều quả thực hận không thể ôm đầu độn thổ.

Liền Hỗ Vân Thương mấy người cũng sắc mặt trắng bệch.

“Lữ bá, làm phiền ngươi nhấc tấm biển lên một thoáng.” Người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao quay đầu lại. Căn bản không coi là chuyện to tát hướng về xe lừa nói rằng.

“Tuân mệnh.” Cái ông lão đánh xe kia mở choàng mắt, cũng không nói hai lời. Nhảy xuống xe đi tới thùng xe thật dài ở đằng sau, hất tung tấm mành che, rút ra một tấm bảng hiệu lớn.

Tấm biển lớn nằm ngang có độ dài ước chừng hai người, bọc vải đỏ ở ngoài, bên chỗ góc có phần lộ ra ngoài có thể thấy được nước sơn lót có tông màu đen.

Lữ bá hai tay nâng tấm biển, động tác cẩn thận từng li từng tí một, hướng về Trường Hận Các đi tới.

“Sức lực thật lớn!” Hỗ Vân Thương hô khẽ một tiếng.

Tông Trí Liên cũng kinh ngạc không thôi, ánh mắt đột nhiên rơi vào dưới chân lão giả. Trong lòng đột nhiên cả kinh.

Gạch đá xanh trên mặt đất, có không ít xác pháo đối diện bị gió thổi đến đây.

Người bình thường chân đạp lên, tự nhiên sẽ khiến những xác pháo này như sợi bông bị đá nghiền nát hoặc cuốn theo chân.

Nhưng bước chân ông lão đạp lên, những xác pháo tàn dư này càng trở nên như đồ vật nặng hơn nghìn cân, vẫn cứ dính trên đất cũng không có mảy may nhúc nhích.

Tông Trí Liên trợn tròn cặp mắt!

Khó, chẳng lẽ nói…

Chân của hắn là lăng không! Hơn nữa có năng lực đối với sự vật chung quanh gây một loại áp lực vô hình?

Đây chính là…

Lăng không hư độ! (edit: ừm như kiểu đi trên mặt nước)

Trình độ chỉ có nguyệt giai cao thủ mới có thể làm được!

Tông Trí Liên nhìn chằm chằm vị lão giả này, một lát lại nhìn cái người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao kia, âm thầm nuốt nước miếng.

Tông Trí Liên muốn âm thầm nói cho Ngô Minh mọi người. Nhưng cũng hiểu được mọi cử động của mình ở trước mặt vị lão giả này không có bất kỳ tính bí ẩn nào, chỉ có thể cố nén.

Ngoại trừ Tông Trí Liên, thì ngay cả đám người Hoàng Thục Nữ đang quan sát phía đối diện, cũng không ai chú ý tới một chút xíu tình huống khác thường dưới chân vị lão giả này.

Ông lão chậm rãi nâng tấm biển bước lên bậc thang.

Có hạ nhân mang từ Thu Diệp Viên đến vội vã nhận lấy, bắc cây thang treo ở trên xà nhà bên ngoài đại môn.

Ông lão lại quay người mang tới một cái hỗp gỗ đàn hương, trịnh trọng nâng lại đây.

Sau khi mở ra. Bên trong là một đôi câu đối lớn.

Câu đối không phải dùng giấy, mà là dùng gỗ tử đàn, cuối cùng cũng coi như làm người cảm thấy đẳng cấp không tệ.

Câu đối trên gỗ tử đàn chính là nội dung Ngô Minh viết xong trước đó, chỉ có điều chữ viết là do người không biết tên nào đó viết.

Hỗ Vân Kiều mọi người sắc mặt đẹp đẽ chút.

Mặc dù là xe lừa đưa tới, nhưng ít ra người viết vẫn là rất để tâm.

Bản câu đối cho hạ nhân cùng tiểu nhị dán vào hai bên cửa.

“Chủ nhân. Xin mời bóc tấm biển.” Một cái tiểu nhị theo từ Thu Diệp Viên tới mời Ngô Minh đi qua, đem một cái dây đỏ giao vào trong tay Ngô Minh.

Ngô Minh khách khí nói: “Đội trưởng. Ngươi tới đi?”

“Ta đến thả pháo.” Tông Trí Liên chỉ tay vào bên cạnh đã treo lên đến một ngàn viên pháo.

Một ngàn viên pháo, so với Thục Nữ Các đối diện vừa nãy đốt mười vạn viên pháo thì kém gấp trăm lần, nhưng cũng coi như đúng quy củ.

“Thả pháo khai trương rồi!” Hỗ Vân Kiều vui mừng hô nói.

Khí thế hoàn toàn bị đối diện hạ thấp xuống, nhưng mà niềm vui sướng khi khai trương sản nghiệp của mình vẫn là không nhỏ.

Người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao đứng ở một bên, khẽ cười ôm cẩu bọc bên trong bố nang.

Vị lão phu xe kia híp mắt lại, đứng bình tĩnh ở cạnh hắn cách đó không xa.

Đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng ————

Tiếng pháo nổ vang, vải đỏ trên tấm biển bị Ngô Minh tự tay kéo xuống.

Tấm biển cửa hiệu hoàn toàn hiển lộ ra.

Bảng hiệu này nhìn ra được là được làm cực kỳ tinh xảo, cũng là mất một phen khổ tâm. Hỗ Vân Kiều mọi người cảm thấy mặt mũi kiếm trở về không ít.

Ba chữ vàng lớn nổi bật giữa bảng đen: Trường Hận Các.

Kí tên là Văn Ẩn Cư Sĩ.

Ngô Minh liếc nhìn Tông Trí Liên mọi người.

Mọi người đều lắc đầu, đều không biết Văn Ẩn Cư Sĩ là ai.

Ngô Minh lại đưa mắt tìm đến người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao đưa tấm biển đến.

Người này biết ý của nàng, sảng khoái nói thẳng: “Là Tiêu cô nương sao? Mấy ngày trước ta đã từng nghe nói sự tình của cô nương. Tuy rằng trong lòng bội phục phẩm hạnh của cô nương, thế nhưng xin lỗi không tiện nói cho ngươi tác phẩm xuất từ cái đại tác gia nào. Ngược lại sớm muộn ngươi sẽ biết, không cần sốt ruột.”

Ngô Minh thấy hắn không chịu nói, cũng không miễn cưỡng, nhưng lại nhìn đến con cẩu trong lồng ngực của hắn nói: “Cái con chó vàng này là?”

“Vừa nãy trên đường nhìn thấy. Nó tựa hồ nằm ở ven đường nhiều ngày, một cái chân sau bị thương đã thối rữa. Đưa y quán chẩn đoán, đại phu lại đã nói khó cứu nổi.” Người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao thở dài, nhẹ nhàng phẩy qua lông gáy hoàng cẩu: “Nếu là cô nương nơi này có phần thịt hay khúc xương gì đó, mong rằng thương cảm cho nó mấy khối, nguyện dọc theo đường đi ăn chán chê một lần sau cuối…”

Hắn đang khi nói chuyện lại tiến tới gần, Ngô Minh mọi người mơ hồ đã ngửi thấy được mùi hủ bại.

Luồng khí tức này khá là giống thịt thối nát đặt ở ngoài trời, khiến cho người không thở nổi.

Hỗ Vân Kiều ai nha một tiếng nhảy ra thật xa, Mục Thanh Nhã nhăn lại đôi mi thanh tú. Nữ hài tử là không chịu được mùi thối nhất.

“Là vết thương thối rữa. So với cái mùi của lão ăn mày kia còn có thể chịu đựng.” Hỗ Vân Thương thoáng che mũi.

Ngô Minh lúc này mới chú ý tới, xiêm y trên người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao chỉ còn là áo lót, còn ngoại bào nhưng là đã bao bọc trên người cẩu.

Hắn lại dùng ngoại sam bao bọc lấy phần sau thân con chó này, còn muốn giúp nó đi trị liệu?

Con chó này chỉ là nhặt được ven đường đi? Hơi bị quá mức lòng tốt.

Ngô Minh liếc nhìn người trẻ tuổi này, nhưng từ trong ánh mắt hắn không nhìn thấy cái điểm tâm ý trêu tức gì.

“Đội trưởng, ngươi lo ở đây, ta đi vào trong một lát.” Ngô Minh nói với Tông Trí Liên.

Tông Trí Liên cũng không nói lời nào, dùng sức mà gật đầu một cái.

“Ngươi dẫn nó vào.” Ngô Minh bắt chuyện cái người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao này.

“Có xương sao?” Người trẻ tuổi an lòng nói: “Cảm ơn cô nương.”

Bọn họ tiến vào trong nội đường, bên ngoài nhưng dần dần náo nhiệt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.