Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 94: Chương 94: Vẻ khác thường của 3 vị ra đề mục




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Nữ dược sư đứng ở phía sau đám người Ngô Minh, nhìn trộm bản thảo của các nàng một chút, đối với thơ từ mà mình vừa nhìn thấy khó có thể tin được.

Đoạn thơ từ phú khúc này, tuy rằng không có trực tiếp miêu tả chiến sự, nhưng giữa những hàng chữ như ghi chép lại lịch sử đổi thay này, hoàn toàn nhìn thấu bộ mặt của chiến tranh, là bài thơ tuyệt đối ap đảo tác phẩm của Mạc tài nữ!

Nữ y sư trừng hai mắt không ngừng lắc đầu: Tác phẩm lão luyện thành như vậy, là xuất ra từ tay của một đám tiểu cô nương?!

Làm sao có khả năng?!

Nàng ở chỗ này hành động như thế, chính mình không có phát hiện, nhưng ở trên đài là quá dễ thấy.

Dưới đài nhất thời bắt đầu chú ý tới. Lâm Kiếm môn bên này nhất thời nghị luận sôi nổi.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Thần y Thượng Dược Cốc lại đang lắc đầu?”

“Phỏng chừng bản thảo Hỗ Đao môn các nàng quá kém chứ? Chuyện tốt a!”

“Ai, tại sao ta đối với việc Hỗ Đao môn thất bại ván này có chút tiếc nuối đây?”

“Có thể do nguyên cớ vừa nãy nghe được bài hát hài hước chết người kia, khiến cho ngươi cảm thấy có thiện cảm với cái Tiêu Nhược Dao này đi?”

“Hừm, có lẽ là như vậy.”

“Bất kể nói thế nào, Lâm Kiếm môn có thể thắng được cái vòng này đều là chuyện tốt.”

Đám người Hỗ Đao môn cũng sốt sắng lên.

“Không được sao?”

“Đúng nha, ta cũng cảm thấy thật giống như bản thảo của đại tiểu thư các nàng không được?”

“Hừm, bằng không vị nữ thần y này làm sao lại lắc đầu?”

“Đến mức phải lắc đầu sao? Có tệ như vậy sao?”

“Mạc đại tài nữ là trình độ cỡ nào, vừa xem qua đại tuyệt tác xong, lại nhìn chúng ta bên này, chỉ sợ liền cảm thấy quá chênh lệch đi?”

Bởi Mạc Tích Sầu đại tài nữ ra tay, những người ủng hộ Hỗ Đao môn không có đủ lòng tin, hầu như là trong tiềm thức đối với cái cục diện trận này chịu thua.

Hỗ Vân Thương cùng Tông Trí Liên cũng lau một vệt mồ hôi.

Trên đài, nữ dược sư sửng sốt một lát, mãi đến tận lúc đám người Ngô Minh đưa anh mắt nhìn về phía này, nàng mới phản ứng lại được, có chút hồn bay phách lạc đi ra.

Sở dĩ nói nàng hồn bay phách lạc, là bởi vì bài thơ này khiến cho nàng cảm thụ quá sâu.

Đặc biệt theo tuổi tác tăng trưởng, tóc bạc dần nhiều, càng thêm hiểu được nhân sinh, cho nên đối với từ ngữ bài thơ này lĩnh ngộ càng sâu sắc.

Rất nhiều người nói, thời điểm đọc lời bài thơ này, nếu càng là lớn tuổi, càng là cảm khái sâu sắc.

Không thể, đám tiểu nha đầu này không thể làm ra được thơ từ thấu triệt nhân sinh như vậy.

Nữ dược sư vừa đi khỏi, còn muốn ở một bên lắc đầu âm thầm không tin.

Những động tác của nàng lúc này bình thường cũng sẽ không bắt mắt, nhưng giờ khắc này rơi vào trong mắt lão tướng quân Hồng Thọ Đình, nhưng lại có một phen mùi vị khác.

Làm sao? Bản thảo Hỗ Đao môn vừa xem một lần lại càng không chịu được như thế? Bên trong lòng Lão tướng quân có chút hoài nghi.

Nhưng ngẫm lại trước đó tận mắt nhìn thấy, vị nữ hài đang cầm bút tả thơ kia vừa nghe tài nữ làm thơ xong, dĩ nhiên đem bút trong tay đánh rơi xuống, biểu hiện ra rõ là đã ngầm chịu thua.

Lão tướng quân tuy rằng chinh chiến nửa cuộc đời, nhưng nửa đời sau lại đi theo con đường thơ văn đã lâu, tự nhiên biết sáng tác thi từ ca phú cần nhất một loại tâm tình.

Từ vừa nãy thiếu nữ đã kinh sợ đánh rơi bút lông xuống như vậy, tuyệt đối là khó có thể viết ra thơ từ tốt hơn.

Lão tướng quân đi tới, lắc đầu đối với Ngô Minh nói: “Tiểu nha đầu, ngươi vừa nãy ca xướng có chút dí dỏm, đàn của ta vẫn chính là lần đầu tiên được gảy như vậy, thực sự là…”

Hắn nhất thời cũng không tìm được từ thích hợp.

“Là nhờ lão tướng quân nhân nhượng độ lượng.” Ngô Minh vội vã chắp tay tạ lỗi.

“Không sao không sao, lúc lão phu ở nghe đến một đoạn phía sau, cũng đã bật cười, là cũng đã gặt được không ít lạc thú.” Lão tướng quân không có trách cứ Ngô Minh, hỏi: “Bài hát này tên gì?”

“Đại Tiếu Giang Hồ.”

“Đại Tiếu Giang Hồ?” Lão tướng quân nghe xong trầm ngâm một thoáng, kinh ngạc bật cười nói: “Dám cười giang hồ, mà lại là cười to, tác giả ca khúc này ta còn thực sự muốn gặp mặt một lần.”

Đương nhiên hắn chỉ là nói như thế, cũng không có quá để ý.

Ngô Minh bồi tiếp nói hai câu, liếc nhìn Mục Thanh Nhã các nàng dự đoán đã phổ khúc bài thơ xong rồi.

( học tập phổ nhạc hoàn thành 100%!) chỉ nói chuyện một chút, tiến hóa khung máy móc nguyên bản kẹt lại ở 80% học tập đã bổ sung hoàn thiện.

Ngô Minh liếc nhìn cây nhang, chân nhang còn khoảng một hai phút cuối cùng.

Ngô Minh vội vã nắm bản thảo qua, nhanh chóng sửa chữa hai chỗ có âm luật vẫn chưa hoàn toàn đúng chuẩn.

Mục Thanh Nhã có chút ngượng ngùng, âm thầm tự trách không có làm hoàn thiện được hết.

Nhưng kỳ thực chỉ nghe qua Ngô Minh thấp giọng hát một lần, nàng có năng lực đánh dấu âm luật, đã có thể nói là đại tài năng.

“…” Tuần sát sứ Lý Đạo Minh nhưng đứng lên, yên lặng mà hướng đến chỗ đám người Ngô Minh, đưa tay ra, hướng về bản thảo của các nàng muốn lấy đến xem.

“Ngươi hiểu âm luật sao?” Hỗ Vân Kiều vì Ngô Minh bị bị phỏng mà nhìn hắn không vừa mắt, cố ý làm khó dễ một câu, lại không chịu đem bản thảo trong tay dâng lên.

Lý Đạo Minh cũng không để ý, từ tốn nói: “Hiểu sơ hai ba phần, nhưng thơ từ tốt xấu luôn có thể phân biệt ra.”

Ngô Minh nói lời xin lỗi, liền vội vàng đem bản thảo đã cải biên tốt nhất đưa tới.

“…” Lý Đạo Minh một tay cầm bản thảo, một bên vừa xem một bên vừa đi trở về.

Có thể chưa đi được hai bước, con ngươi hắn nguyên bản trước sau không có chút rung động lại càng dần dần trừng lớn…

Bên cạnh, lão tướng quân Hồng Thọ Đình nhìn cây nhang sắp hết, thẳng thắn chậm rãi hướng đến chô thị kiếm đệ tử đang nâng cái khay đi lấy tài nữ bài, muốn trực tiếp lấy khối bài treo ở trên chỗ đánh dấu lợi kiếm của Lâm Kiếm môn.

Bên trong thâm tâm Lão tướng quân cảm thấy, Hỗ Đao môn bên kia đã là chịu cảnh phải thua. Thiếu nữ tuy rằng hát khúc ca dí dỏm, cũng tuyệt đối không cách nào ngăn cơn sóng dữ.

Bởi vậy, lão tướng quân lấy tài nữ bài, liền muốn hướng về tiêu chí lợi kiếm trên tường võ đài treo lên.

Đám người Lâm Kiếm môn chú ý tới, nhất thời vang lên một trận tiếng hoan hô.

“Chậm đã!” Thượng Dược cốc nữ dược sư đột nhiên nói.

Nàng vừa nãy tựa hồ luôn chìm đắm ở bên trong một loại tâm tình nào đó, lúc này vừa mới tỉnh hồn lại, liếc mắt nhìn thấy động tác của lão tướng quân, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Ồ?” Lão tướng quân dừng lại, trong lòng có chút kỳ quái.

Ý nghĩ muốn sớm treo thẻ bài của hắn cũng không có thiên hướng ác ý gì, chẳng qua là cảm thấy ván này Mạc Tích Sầu làm thơ chiếm phần thắng chắc. Nếu Hỗ Đao môn làm thơ không tốt, cũng không muốn đem ra bình luận, miễn cho trái lại ở bề ngoài rơi xuống hạ phong.

“Thơ của Hỗ Đao môn làm…” Nữ thầy thuốc muốn nói lại thôi, dừng một chút chỉ nói: “Ngươi xem qua rồi lại nói.”

Thịch ——

Mặt sàn lôi đài vừa vang lên tiếng động lớn.

Lão tướng quân chính đang kinh ngạc, nhưng chú ý tới Lý Đạo Minh bên cạnh cầm bản thảo bài thơ của bên Hỗ Đao môn làm, cuối cùng đột nhiên dưới chân chuếnh choáng, chân nam đá chân chiêu một cái.

Không nói Lý Đạo Minh có huyền khí tu vi cỡ nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần biểu hiện của hắn vừa nãy luôn luôn trầm ổn như núi, liền khó có thể làm người tin tưởng một vị tuần sát sứ có thể sơ ý bước đi như vậy?

Lẽ nào… Lão tướng quân trợn to hai mắt, chú ý tới thân hình Lý Đạo Minh sau khi lảo đảo, còn càng muốn trừng mắt nhìn bài thơ cầm trong tay.

Mọi người dưới đài cũng nhìn thấy, nhất thời toàn trường một mảnh yên lặng, đều muốn xem tại sao lại có tình huống như thế phát sinh.

Hai ba giây sau, Lý Đạo Minh thật giống như căn bản không có chú ý tới suýt nữa vừa ngã sấp mặt, mà là chậm rãi thả cánh tay đang cầm bài thơ xuống, nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.

“Lý tuần sát sứ, cớ gì lại như vậy a?” Lão tướng quân liền vội vàng hỏi.

Lý Đạo Minh hai mắt vừa mở, hai tay đưa bài thơ cho lão tướng quân, cũng không nói nhiều, chỉ nói ba chữ: “Xem! Gảy! Xướng!”

Lão tướng quân tự nhiên nhìn ra hắn có chút khác thường, nghiêm nghị dùng hai tay tiếp nhận bản thảo, chỉ nhìn qua, liền lảo đảo bước nhanh chạy về phía chỗ cây đàn ngồi xuống.

Chuyện gì xảy ra? Sao lại chân nam đá chân chiêu như vậy? Hồng lão tướng quân làm sao ngay đến tuần sát sứ cũng không bằng, càng thất thố như vậy?

Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của toàn trường, lão tướng quân ngồi vững vàng xong liền đem bản thảo trân trọng mà đặt ở trên án.

Khi một tiếng đàn ở dưới hai bàn tay đang khẽ run bắn ra thì, lão tướng quân nặng nề xướng lên:

“Cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng…”

Phụ họa với thanh âm già nua nặng nề của lão tướng quân, một thế giới khác ( Tam Quốc Diễn Nghĩa) CCTV bản phim truyền hình đang bật ca khúc mở màn ( Lâm Giang Tiên*), ở trên lôi đài vang lên. (*临江仙)

Tài nữ Mạc Tích Sầu vốn là ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng chỉ nghe xong cái câu thứ nhất này, liền không tự chủ được cả người chấn động đứng lên.

Toàn trường đều kinh hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.