Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 462: Chương 462: Xuất doanh tống biệt




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Tiểu nha đầu này còn nhớ rõ a.

“Quận chúa này nguyên lai có thể nói. Ta còn tưởng rằng là người câm đây.” Cận vệ Tuyên vương tử lão Lộc hiếu kỳ nói.

Đương nhiên Du Du quận chúa nói cái gì, hắn là không có nghe hiểu.

Ngô Minh nghe xong những lời này, cũng biết Du Du quận chúa sau khi bị bắt giữ, thủy chung không nói gì.

“Du Du, ngươi không có chịu khổ gì ah?” Ngô Minh không dám tuỳ tiện chuyển động, khiến Du Du quận chúa qua đây sau, tay phải khoát lên trên cổ tay của nàng.

Du Du quận chúa lắc đầu: “Một chút đồ ăn ta cũng không có ăn.”

“Sợ gì, nên ăn nên uống một chút. Cứ tính là bọn họ hạ độc, Hoàng Dung ta cũng có thể nghĩ biện pháp giải cho ngươi.” Ngô Minh giống như có lòng tin mười phần mà nói một câu.

Hoàng Dung? Du Du quận chúa chớp chớp mắt một chút. Trước đây Ngô Minh viết 《 xạ điêu anh hùng truyện 》 nàng xem hầu như có thể đọc thuộc lòng ra, tự nhiên biết tên này.

Du Du còn nhỏ nhưng rất thông minh, lập tức minh bạch Ngô Minh không muốn bại lộ thân phận của mình.

“Ý ngươi là gì? Cho là người Vũ quốc chúng ta sẽ đối với tù binh táy máy tay chân sao?” lão Lộc tính cách trực sảng, phi thường bất mãn với câu hỏi của Ngô Minh đối với Du Du quận chúa.

Ngô Minh tức giận nói: “Lời này ngươi nên hỏi sở nữ tướng cùng Tuyên vương tử một chút, mười hai vị nữ tử vừa nãy là mang tới làm gì? Cùng bắt tù binh không phải là không kém bao nhiêu sao?”

“Khế ước bán thân của các nàng tại trên tay vương tử chúng ta, muốn giết muốn giảo* mắc mớ gì tới ngươi đây?” Lão Lộc cả giận nói, rất nhanh phản ứng kịp: “Chờ một chút, ngươi nha đầu này là một trong số mười hai vị nữ hài, làm sao dám đối chủ lỗ mãng?!” (*lăng trì)

A, được rồi, thời đại này thế nhưng không có cái gì gọi là nhân quyền. Ngô Minh tự giễu một tiếng, lại cùng lão Lộc đối sảo* nói: “Vậy ngươi đem mười hai trương khế ước bán thân mang tới, nhìn tờ nào trên đó viết tên của ta hoặc có dấu tay của ta xem?” (*tranh cãi)

Lão Lộc nhất thời nghẹn lời.

Cái này nghĩ đều không cần phải nghĩ, khẳng định không có.

Ngô Minh lấy huyền khí tại trong cơ thể Du Du quận chúa dò xét một vòng, không có phát hiện vấn đề gì, mới yên lòng.

Nếu như Tuyên vương tử tàn nhẫn đến mức đối với hài tử nhỏ như vậy âm thầm táy máy tay chân, đặc biệt người sáng suốt đều có thể nhìn ra là Du Du quận chúa mắc trọng bệnh, Ngô Minh nhưng nhất định phải nghĩ biện pháp hung hăng trả thù lại.

Nàng bên này dùng huyền khí dò xét thân thể, Hạc lão vẫn tương đối cẩn thận lại nhìn chằm chằm vào nàng.

Làm sao có thể? Nàng thực sự ở trong lúc dùng huyền khí dò xét thân thể, vẫn cùng người nói chuyện được?

Hơn nữa chủy thủ nơi tay trái nàng còn phi thường vững vàng lại kiên quyết đè ở giữa eo hông của sở nữ tướng. Làm Hạc lão hoàn toàn không nhìn ra kẽ hở tới nhân cơ hội đánh lén.

Nét mặt của Hạc lão sắc biến thành màu đen rồi.

Đã qua thời gian uống cạn hai chung trà, bản thân thậm chí ngay cả tinh cấp huyền khí của nàng đều sờ không trúng.

Tiếng quát lớn vừa nãy kia có thể làm mình cũng phải chịu chút ảnh hưởng, chỉ sợ đạt tới cấp nguyệt thánh giả tiêu chuẩn. Nhưng tuổi nàng mới bao lớn? Làm sao có thể còn trẻ như vậy đã đạt đến nguyệt cấp thánh giả, lại còn là nữ tử?

Nhìn chung toàn bộ lịch sử Trung Nguyên, có thể đạt được nguyệt cấp tiêu chuẩn nữ võ giả có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Mà ở trước hai mươi tuổi đạt được cảnh giới thánh giả càng không tới ba người. Mà ba vị nữ tử kia cũng là thuộc nhân vật truyền kỳ trong đại lục.

Cô bé này đến cùng là thân phận gì? Đông Hải Hoàng Dược sư? Thế nào cho tới bây giờ chưa nghe nói qua? Là một vị cao nhân ẩn sĩ?

Hạc lão bên này suy nghĩ miên man, Tuyên vương tử lại phải động gân não cứu về sở nữ tướng.

“Người đã mang đến. Xin Hoàng cô nương hãy đem sở nữ tướng thả ra.” Tuyên vương tử rất khách khí chắp tay đối với Ngô Minh nói.

Đối với yêu cầu giao ra Du Du quận chúa của Ngô Minh mà nói, Tuyên vương tử là nhịn đau đáp ứng.

Người có địa vị như hắn, không lo lắng vết đao vết thương trực diện, chỉ sợ bị đâm sau lưng thụ thương. Nội bộ Vũ quốc cũng là lục đục với nhau, đặc biệt Huyền Vũ Vương đối với việc cốt nhục của mình tranh đoạt kế thừa vương vị đơn giản là áp dụng thái độ phóng túng, tất cả người có ý định với vương vị cũng như đi trên bàn chông.

Nếu là chuyện mình bắt giữ được tiểu quận chúa nước Tề. Rồi lại khiến người ta chạy thoát bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ đối với danh tiếng mình phi thường bất lợi, càng sẽ gặp phải người ủng hộ các vương tử khác cười chê châm biếm.

“Tuyên vương tử có hơi quá mức thông minh ah? Thế nào còn nhiều lần coi người ngoài đều là kẻ ngu si?” Ngô Minh cười nói: “Ta cần tới một cổ xe ngựa.”

“Xe ngựa làm chi?” Tuyên vương tử sắc mặt cực kém.

“Biết rõ còn hỏi a, đương nhiên là thỉnh sở nữ tướng đưa chúng ta đi một đoạn.” Ngô Minh cười xoay mặt hỏi: “Sở nữ tướng nhất định sẽ không ngại đúng không?”

“Ta có thể cự tuyệt sao?” Sở nữ tướng khóe miệng còn mang theo một điểm tơ máu, rút tay không ra đưa tới vết tích nàng vừa mới thổ huyết đều không thể lau đi.

“Ngươi cứ nói đi? Cũng có thể lựa chọn chỉ đi một nửa.”

“Chỉ đi một nửa?”

Ngô Minh cười nói: “Ngươi là dự định nửa người trên theo ta đi? Hay còn là nửa người dưới theo ta đi?”

“Lời như vậy từ trong miệng tiểu cô nương ngươi nói ra, khó tránh dọa người.” Sở nữ tướng mặt trầm như nước.

Ngô Minh lại như cũ cười hì hì: “Đang ở hiểm địa, phải đề phòng.”

“Ngươi dự định ở nơi nào thả ra sở nữ tướng?” Khớp hàm Tuyên vương tử cắn đến vang lên thành tiếng.

“Đây còn phải nói? Đương nhiên là sau khi an toàn vào thổ thành do thế tử Tề quốc tử thủ.”

Tuyên vương tử bất đắc dĩ. Lại để cho người làm ra an bài.

Màn đêm đã kéo xuống, một chiếc xe ngựa đơn giá treo bốn cái phong đăng đứng lại ở cửa âm cực đai trướng.

Ngô Minh chậm rãi đứng dậy, vẫn duy trì vị trí chủy thủ, hơi khom lưng dùng một tay đã đem sở nữ tướng khiêng lên trên vai.

“Nha đầu, ngươi khí lực thật là lớn, chớ để ngày sau không ai thèm lấy.” Sở nữ tướng bị nàng nắm thắt lưng vác lên vai, không chỉ cực kỳ khó chịu mà mặt mũi càng không giữ được, hừ một tiếng trêu chọc Ngô Minh.

“Ta khí lực có lớn hay không, ngươi rành rẽ nhất, điều ta nói đã rõ chưa?” Ngô Minh câu nói đầu tiên làm nàng nghẹn đến không dám hé răng thêm.

Chỉ là động tác khiêng một người. Đã để người kinh ngạc?

Ngô Minh tại động tác kế tiếp lên xe ngựa, thì càng khiến người ta giật mình.

Nàng trực tiếp đem Du Du quận chúa leo đến trên xe ngựa sau, khiêng cả người sở nữ tướng, liền trực tiếp như vậy nhảy lên vị trí điều khiển xe ngựa.

Không có một chút huyền khí ba động, chỉ dựa vào cơ bắp đơn thuần? Nàng là quái thai sao? Bọn người Tuyên vương tử nhìn mà trợn mắt hốc mồm.

Nếu là cái ngũ đại tam thô cường tráng đại hán làm như thế thì cũng thôi. Hết lần này tới lần khác một cái thoạt nhìn chỉ có thể cầm hoa hái thảo, mảnh mai vô lực tiểu nha đầu lại làm động tác như thế, hoàn toàn ngập tràn cảm giác trái ngược không hài hòa a!

Ngô Minh lại đem sở nữ tướng để ngang trên đầu gối bản thân, một tay giữ chặt nàng, lại để cho Du Du quận chúa nương tựa bản thân, lúc này tay kia mới điều khiển cổ xe ngựa.

Một đường sớm có sắp xếp, thông suốt ra đại doanh.

Đây là cái nghi thức gì a? Lại là Tuyên vương tử mang đội đưa tiễn? Bởi vì đại doanh đã tiến nhập trạng thái ăn khuya, Tuyên vương tử mang theo hai vị nguyệt cấp cao thủ, còn có hai mươi mấy vị tinh cấp hộ vệ, theo sát xe ngựa mà đi.

Thủ doanh sĩ binh lấy một loại thái độ không hiểu mà bội phục, nhìn chiếc xe ngựa của Ngô Minh này rời đi.

Vị nữ tử đánh xe ngựa kia là ai? Trên đùi nàng phóng vật gì vậy?

Ngô Minh cũng có ý tứ, đem xe mành che trong buồng xe ngựa trảo xuống đến, đắp lên sở nữ tướng. Bằng không thì lấy thân phận của con tin bị người nhìn chằm chằm rời doanh, nàng tuyệt đối muốn chết tâm cũng đều có.

“Đưa Quân nghìn dặm, cuối cùng cũng từ biệt. Bóng đêm thê lương, gió lạnh táp nhân, các ngươi trở về đi!” Ngô Minh còn tựa như thân quen hướng đám người Tuyên vương tử kỵ mã theo sát cáo biệt.

“…” Đám người Tuyên vương tử quả thực muốn ói máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.