Long Thải Thành. Bát Nhiệt Lâu.
Cao Lãng và Đổng Lộ đồng thời bước vào bên trong nơi này.
Vừa mới vào bên trong, trước mặt đã ngay lập tức xuất hiện một tên Tiểu nhị tiến đến ngăn chặn trước mặt.
" Hai vị khách quan cần gì không?"
Đổng Lộ không nói chuyện, nàng chỉ khẽ giơ lệnh bài Địa Cung của mình ra cho hắn nhìn thấy.
" Ra là hai vị đã đặt trước phòng mình. Để ta gọi quản sự tới dẫn phòng cho hai vị." Tiểu nhị ánh mắt hơi loé lên, mỉm cười nói.
Hắn nhanh chóng quay người lại đi vào bên trong gọi quản sự ra giải quyết việc này.
Đổng Lộ không nói chuyện, nàng chỉ hơi gật đầu một cái, liền quay sang Cao Lãng hỏi:
" Chuyện của ta đã xong, ngươi có thể tự sắp phòng cho mình, hôm sau tự tìm cho mình con tàu rời về Phía Đông đại lục?"
Trải quả gần một ngày, hiện tại trời cũng sắp tối, vậy nên Cao Lãng cũng chỉ có thể một đêm ở nhà trọ, sau đó ngày mai mới tìm cho mình một con tàu rời đi.
" Cũng tốt." Cao Lãng gật đầu cười nói.
Đổng Lộ chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lễ lại, liền quay người ra bên ngoài.
Đúng lúc...
Quản sự vừa tiến đến chỗ nàng và Cao Lãng, hắn hơi gật đầu với Cao Lãng làm như chào hỏi, mỉm cười nói:
" Hai vị, mau đi theo ta, người bên trên do Bạo Trâu đại nhân sắp xếp đang chờ đã lâu rồi."
" Do Bạo Trâu đại nhân sắp xếp?"
Mới đi được vài bước, Đổng Lộ đã kinh ngạc quay người lại nói ra:" Là ai?"
" Hai vị mời đi theo ta."
Quản sự không hề trả lời câu hỏi của nàng, hắn khẽ gật đầu nói liền xoay người đi lên tầng trên.
Cao Lãng khẽ liếc nhìn Đổng Lộ, thấy nàng cũng đang nhìn lại hắn, liền thu hồi lại tầm mắt theo chân Quản sự.
Quản chi người bên trên đang chờ đợi là ai, cứ việc theo chân quản sự là biết rồi hay sao?
Đổng Lộ vẻ mặt hơi nghi ngờ một chút, lập tức đi theo sau Cao Lãng. Nàng cũng muốn biết người bên trên đang chờ đợi là ai.
Theo chân quản sự đi lên trên tầng bốn, hắn không hề tiếp tục bước vào căn phòng, mà khẽ ra hiệu cho Cao Lãng mở nó ra.
Cao Lãng còn không thèm nhìn hắn một chút, lập tức mở cửa căn phòng trước mặt mình ra.
Xoạch...
Tiếng động mở cửa nghe vô cùng êm tai, cánh cửa này, là cánh cửa mới đã được quản sự cho người sửa chữa lại vì bị Bạo Trâu phá vỡ.
Bên trong căn phòng, mọi thứ giống ý hệt như lúc ban đầu khi Cao Lãng mới đến, có khác, cũng chỉ khác ở người ngồi bên trong.
Không phải là Bạo Trâu mà là một thiếu nữ tầm 17, 18 tuổi, khuôn mặt vẫn còn lộ vẻ non nớt, có đến bảy, tám phần giống với khuôn mặt Đổng Như Ý.
Trong khi Cao Lãng còn chưa kịp hỏi thiếu nữ bên trong là ai, phía sau hắn Đổng Lộ đã hai mắt trợn tròn lên nhìn thiếu nữ đó, kinh ngạc nói:
" Đổng Linh Hương? Ngươi còn sống?"
Cao Lãng trong lòng giật mình, khoé miệng chợt nở nụ cười nhẹ.
Thú vị...
" Ta tất nhiên còn sống rồi." Đổng Linh Hương khẽ mở miệng đáp lại. Xác nhận lời nói của Đổng Lộ.
" Thế nhưng Gia gia của ngươi bảo...?" Đổng Lộ ngập ngừng nói, một bộ muốn nói lại thôi.
" Có phải gia gia ta nói ta đã chết không?" Đổng Linh Hương híp mắt cười nói:
" Thực ra gia gia ta khi đó nói, chính là để cho một số người tin là thật mà thôi."
" Được rồi. Chuyện chết thật hay chết giả thì để sau đi." Cao Lãng khẽ mở miệng ngăn lại hai người, hắn bình tĩnh hỏi nàng:
" Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
" Ngay từ ban đầu mọi chuyện này xảy ra đều chỉ là một âm mưu..." Đổng Linh Hương nhẹ giọng cúi đầu nói, chợt lấy lại tinh thần quay sang Cao Lãng hỏi:
" Ngươi là ai?"
" Ta là người gia gia ngươi gọi đến để tìm ngươi." Cao Lãng lạnh nhạt đáp lại.
" Ngươi? Cảnh giới chỉ có Linh Đan Cảnh nhất trọng mà được gia gia gọi tới để tìm ta?" Đổng Linh Hương bất giác nhại lại nói, bên trong giọng nói tràn ngập khinh thường.
Cao Lãng im lặng nhìn nàng. Ngươi cũng không xem bản thân ngươi là ai, thực lực chỉ có Linh Hải Cảnh bát trọng cũng dám mở miệng coi thường ta?
Ta năm nay hai mươi tuổi đã đạt đến Linh Đan Cảnh cũng coi là thiên tài rồi được không?
" Ít ra cảnh giới ta cũng cao hơn ngươi là được rồi." Cao Lãng nhổ nước bọt nói.
" Đến khi ta bằng tuổi ngươi, ta chính là sẽ không thua kém ngươi." Đổng Linh Hương phản bác lại, bên trong giọng nói mang theo nồng đậm tự tin.
Có gia gia là một vị trưởng lão bên trong gia tộc khiến nàng không khuyết thiếu tài nguyên tu luyện giúp nàng có đầy đủ năng lực này.
Cao Lãng không thèm cãi lại nàng, hắn không có nhiều tài nguyên như vậy, căn bản là không so nổi.
" Được rồi. Đổng Linh Hương, mau nói chính sự." Đổng Lộ khẽ ngăn cản hai người, vội vàng nói.
Đổng Linh Hương cái đầu ngẩng lên một đoạn, tỏ vẻ nàng giành thắng lợi, tâm tình cũng bớt áp lực hơn, bình tĩnh kể lại:
" Ta sau khi tách ra Đổng Như Ý thì bị Phì Di Xà truy đuổi, đến khi rơi xuống một vách núi gần đó... Ta mất ba ngày mới có thể trèo lên được vách núi đó, tuy nhiên may mắn không nhìn thấy Phì Di Xà đâu nữa."
" Ta sau khi đi ra, vốn muốn ngay lập tức đến gặp mọi người chỉ là..." Đổng Linh Hương bất giác ngập ngừng nói.
" Chỉ là làm sao...?" Đổng Lộ nghiêm túc hỏi.
" Ta nhìn thấy Đổng Thừa biểu ca, hắn đang giao tiếp với Nhị trưởng lão. Hai bên nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ." Đổng Linh Hương cao giọng nói.
" Ta khi đó rất sợ hãi, vì gần bọn hắn chính là Phì Di Xà, nó đang bị Đổng Thừa biểu ca điều khiển nó. Ta chính là nằm im một chỗ nín thở chờ đợi bọn hắn rời đi mới dám cử động, sau đó cẩn thận ra ngoài Thiên Tùng Lâm, cũng không gặp ai hết, tìm mọi cách cải trang lén lút gặp gia gia ta."
" May mắn hôm trước phần lớn mọi người đều đi vào Thiên Tùng Lâm, ngay cả Đổng Thừa biểu ca cũng đi vào, ta nhân lúc gia gia ta một mình ra ngoài thì gặp hắn. Sau đó được đưa tới đây, bảo chờ người tới gặp."
Cao Lãng trong lòng im lặng, tuy lời Đổng Linh Hương nói nghe vô cùng đơn giản, thế nhưng ít nhất những chuyện này trải qua không hề đơn giản một chút nào.
Nằm im một chỗ chờ đợi một vị Linh Đan Cảnh, sau đó lại chờ đợi một vị Nguyên Anh Cảnh rời đi mà không phát hiện nàng ẩn náu là bực nào khó khăn a?
Cho dù có không phát hiện, vậy mũi của yêu thú thính đến cỡ nào, tầm nhìn của nàng chẳng nhẽ nó không thể ngửi thấy sao?
" Không thể nào, Đổng Linh Hương, chắc muội nhìn lầm rồi đi. Đổng Thừa ca sao có thể là người như vậy?" Đổng Lộ bất ngờ lắc đầu nói ra, hiển nhiên trong lòng không tin lời Đổng Linh Hương vừa nói.
" Ta biết tỷ sẽ không tin lời ta nói. Vậy nên gia gia ta cũng đã dặn dò ta. Tối nay ngươi cùng ta đi đến gặp Đổng Thừa, sẽ biết rõ mọi chuyện." Đổng Linh Hương nhẹ giọng nói.
" Tối nay sẽ có chuyện gì sao?" Cao Lãng hỏi.
" Gia gia ta dặn dò, nếu Đổng Thừa là người Nhị trưởng lão, nếu vậy Trác Phàm chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm." Đổng Linh Hương quay sang Cao Lãng, khẽ nói.
" Tại sao chứ?" Đổng Lộ ngạc nhiên hỏi.
Trong đầu nàng bất tri bất giác lại nhớ tới thảm trạng của Trác Phàm hiện tại. Trong lòng nổi lên cảm giác không ổn.
" Hắn cảm thấy nguy hiểm." Cao Lãng chợt cúi đầu phân tích:" Ta có nghe các ngươi nói Trác Phàm và Đổng Linh Hương có gần gũi với nhau. Mà Đổng Linh Hương lại là cháu gái của Tứ trưởng lão..."
Đổng Lộ nghe hiểu, Bạo Trâu chỉ còn có hai đứa cháu gái, tiếp cận được cháu gái của hắn, vậy tương lai chính là người thân cận nhất của Bạo Trâu.
Cấp bậc so với thuộc hạ, cao hơn rất nhiều.
Dù cho ngươi có là thuộc hạ thân tín như thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng vẫn chỉ là thuộc hạ, không thể nào so sánh được với người nhà.
Nếu Trác Phàm thành công đến với Đổng Linh Hương, vậy tương lai hắn sẽ trên Đổng Thừa một bậc, chiếm lấy vị trí chủ đạo của hắn.
" Ta bây giờ quay về hỏi cho ra nhẽ." Đổng Lộ nghiêm túc nói.
" Vô dụng thôi, ngươi bây giờ có nói, cũng có thể làm gì được chứ. Tối nay nên ở một chỗ chờ đợi bắt hắn tại trận." Cao Lãng trầm giọng nói.
" Tốt." Đổng Lộ gật đầu:" Ta không tin hắn sẽ làm như vậy đâu."
Cao Lãng âm thầm lắc đầu, lời nói của Đổng Lộ thể hiện rõ nàng cũng không tin chuyện này a.
Có lẽ đến cả Bạo Trâu đại nhân cũng không tin sự thật này. Vậy nên lúc bên trong Thiên Tùng Lâm dù có gặp Đổng Thừa, hắn cũng đã không xuất thủ xử lý, mà phải để Đổng Lộ tự xác nhận.
" Ngươi cũng phải đi." Đổng Linh Hương chỉ vào Cao Lãng nói.
" Ta việc gì phải đi, việc này của ta cũng đã xong rồi." Cao Lãng lắc đầu nói.
" Gia gia của ta có dặn giao cho ngươi một nhiệm vụ mới, điều tra Đổng Thừa có thật hay không là kẻ phản bội. Phần thưởng là khoáng sản của hắn." Đổng Linh Hương kiêu ngạo nói.
" Việc này sao có thể thiếu ta được. Thật khách khí." Cao Lãng nhanh chóng chuyển giọng, thản nhiên nói.
Đổng Lộ chỉ nhìn thoáng qua Cao Lãng mà không nói gì, ánh mắt hơi cúi xuống, trong lòng cảm thấy áp lực.
Đổng Linh Hương ngồi khoanh tay trên ghế, sâu trong đôi mắt ẩn chứa tia sáng nhỏ màu trắng át đi con ngươi màu đen của nàng, sau đó từ từ biến mất.
Nó biến đổi chậm rãi đến mức, dù là Cao Lãng hay Đổng Lộ, cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ ở nàng.
" Ngươi với Đổng Thừa hẹn nhau gặp ở đâu?" Cao Lãng bất chợt hỏi.
" Phía tây Long Thải Thành, Đổng phủ. Là một nơi dành cho con em Đổng Gia ở khi đến Long Thải Thành. Bình thường người Đổng Gia chúng ta đều ở đó." Đổng Lộ nhẹ giọng đáp lại.
...
Trời tối.
Đổng Phủ.
Cao Lãng và Đổng Lộ đã sớm tới nơi này, nhưng không ai trước tiên vào bên trong để tránh bứt dây động rừng.
Chỉ đợi đến khi trời tối hẳn, đốt lửa bên ngoài, Cao Lãng và Đổng Lộ mới lộ diện đi vào bên trong.
" Đổng Lộ tiểu thư."
Người gác cổng hiển nhiên nhận ra Đổng Lộ, vừa nhìn thấy nàng, hắn đã khẽ cúi đầu hành lễ nói.
Đổng Lộ hơi gật đầu một cái, nhẹ giọng nói:" Ta về nghỉ ngơi, vị công tử này ta cũng sẽ sắp xếp chỗ ở cho hắn. Ngươi không cần bận tâm."
" Phải." Người gác cổng khẽ cúi đầu đáp lại.
Bình tĩnh nhìn Cao Lãng và Đổng Lộ rời đi, hắn nhanh chóng chạy vào một chỗ rẽ khác bên trong Đổng Phủ, bộ dạng là định chạy đi báo tin.
Những tưởng là an toàn, chỉ là hắn không biết phía sau lưng hắn, có hai đôi mắt bên trong bóng tối nhìn chằm chằm.
(ー_ー゛)
______