Bầu không khí xung quanh bổng nhiên trở nên xấu hổ.
Không chỉ đám người Ma Chấn và Huyết Đội. Mà ngay cả hai người Địa Cung phía sau cũng đều nhìn Cao Lãng với ánh mắt quái dị.
Một nét diễn, không hề giả trân.
Ma Chấn thậm chí còn chẳng muốn nói, hắn lạnh lùng quay người rời đi. Đám người Huyết Đội đi theo sau Ma Chấn, trước khi rời đi còn làm ra động tác nhỏ tỏ vẻ khiêu khích.
Cao Lãng lặng lẽ thu hồi nụ cười lại, gương mặt dần trở nên nghiêm túc.
Nộ Quỷ hơi tiến về phía người hắn, lặng lẽ giơ lên một ngón cái.
Bất ngờ từ xa, một đoàn quân đội nhanh chóng tiến vào bên trong khu cá cược. Cầm đầu là một tên Binh trưởng giáp sắt chỉnh tề. Hắn lạnh lùng nói với đám người Cao Lãng:
“ Bắt bọn hắn lại.”
“ Khoan đã. Chúng ta còn chưa làm gì sai.” Nộ Quỷ vội nói.
“ Các ngươi gây rối bên trong khu vực này, ảnh hưởng đến tâm tình của người xung quanh. Vi phạm lệnh cấm tranh chấp của Nạp Lan gia tộc.” Binh trưởng lạnh lùng nói.
“ Là đám bên kia ra tay trước, chúng ta mới chỉ kịp phản kháng lại.” Nộ Quỷ chỉ về phía bóng lưng Ma Chấn đang dần khuất xa sau tấm màn.
Nhưng tên Binh trưởng ấy thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn vào ba người:
“ Ra tay...”
Leng keng...
Từng tiếng binh khí lạnh lẽo vang lên, khí thế đoàn quân nổi lên sát khí âm trầm.
“ Nếu có phản kháng, giết ngay tại chỗ.”
“ Ta...” Nộ Quỷ tức giận, hắn có chút không nhịn được muốn ra tay.
Cuồng Quỷ đưa tay ngăn Nộ Quỷ lại, bình tĩnh nói với Binh trưởng:
“ Chúng ta là người giữ ải, người của Dương Chí đại nhân đang giao đấu bên dưới.”
Đám binh lính hơi lộ vẻ do dự, nhìn về phía Binh trưởng.
Sắc mặt Binh trưởng hơi hoà hoãn lại:“ Bắt về, đợi cho Dương Chí đánh xong, bảo hắn đến Địa lao nhận người.”
“ Ngươi dám...” Nộ Quỷ tức giận quát lên, lần này hắn đúng là không nhịn được nữa.
Ban nãy là đám người Ma Chấn gây sự, gây giờ lại tiếp tục xuất hiện đám binh lính được nước lấn tới.
Cao Lãng đưa tay ngăn cản Nộ Quỷ, nghiêm túc lắc đầu ra hiệu đừng ra tay.
Ánh mắt hắn nghiêm trọng nhìn lên khu vực Nạp Lan gia tộc. Trong lòng nổi lên cảm giác nguy hiểm.
Bên trong khu vực đấy, có một khí tức đã khoá chặt bọn hắn. Chỉ cần đám bọn hắn phản kháng, kẻ bên trong chắc chắn sẽ ra tay.
“ Nể mặt Dương Chí, ta có thể không phong ấn linh khí của các ngươi lại. Đây đã là nhân nhượng cao nhất.” Binh trưởng nói.
Nộ Quỷ không cam lòng thu hồi khí thế trên người mình, âm trầm để đám binh lính sử dụng khoá xích trói chặt tay chân của hắn lại.
Binh trưởng tiến sát đối diện Nộ Quỷ, trên tay xuất hiện một xích khoá màu đen tuyền phong ấn linh khí trên người Nộ Quỷ.
Bị phong ấn, cả người Nộ Quỷ khí tức dần trở nên suy yếu không khác người bình thường là bao.
“ Ngươi làm gì?”
Cuồng Quỷ tức giận quát lên, khí thế trên người kéo căng. Dây xích trói trên người hắn cũng không nhịn được mà hiện lên từng luồng ký tự nhỏ.
Binh trưởng khẽ liếc mắt, nhưng không tiếp tục gây khó dễ, trầm giọng nói:
“ Hắn là kẻ dễ gây sự nhất, ta chỉ phòng tránh nếu hắn đang trên đường áp giải mà ra tay thôi.”
“ Các ngươi vì không khiêu khích ta nên ta sẽ không làm gì, nhưng đừng nghĩ thế sẽ yên ổn mà nhân cơ hội bỏ trốn.”
“ Giải đi!!.”
Keng...
Một tên binh lính tiến đến áp giải Cao Lãng và Cuồng Quỷ, nhưng cả hai vẫn không hề di chuyển dù chỉ một nhích. Cho dù đám binh lính có cố hết sức đi chăng nữa.
Cuồng Quỷ trợn mắt nhìn Binh trưởng:“ Ta có thể nhắc nhở ngươi trước, nếu ngươi dám chạm vào mặt nạ của hắn. Không chỉ ngươi, mà những kẻ xung quanh ngươi... Cũng sẽ chết rất thảm.”
“ Ta tự đi được.”
Nói xong hắn vung người hất đám binh lính bám hai bên người hắn, hất cằm lên:
“ Dẫn đường.”
Cao Lãng khẽ thì thầm tên lính bên cạnh:“ Ta không nóng tính như hắn nhưng không có nghĩa ngươi có thể tiếp tục chạm vào người ta.”
Tên binh lính vốn đang siết chặt trang phục Cao Lãng bất giác hơi rùng mình, theo bản năng thả lỏng tay lùi về sau một bước.
Bọn hắn không biết phải làm sao, đều nhìn về phía Binh trưởng.
Binh trưởng khẽ gật đầu ra hiệu.
Được sự cho phép, đám bọn hắn không tiếp tục chạm vào người Cao Lãng và Cuồng Quỷ, chủ động đi trước dẫn đường. Nhưng đám binh lính dàn trận đi đường bao vây xung quanh, vẫn đủ khiến người xung quanh hiểu.
Ba kẻ đeo mặt nạ Quỷ trang phục bí ẩn bên trong, là tù binh tạm thời bị áp giải vào Địa lao.
“ Bị chó khinh, sẽ có ngày ta giết chó.” Nộ Quỷ lườm Binh trưởng.
Bốp...
Binh trưởng ra tay.
Khí thế Linh Đan Cảnh lục trọng nổi lên. Một gậy gõ mạnh vào đầu Nộ Quỷ khiến hắn phải gục đầu xuống.
Vì bị phong ấn linh khí chỉ còn sức mạnh của cơ thể. Nộ Quỷ không thể dùng linh khí điều hoà sức mạnh của mình, hắn cả người trở nên hỗn loạn. Bước chân lảo đảo bị áp giải rời đi.
“ Lắm mồm...” Binh trưởng lẩm bẩm.
Ở bên ngoài khu vực cá cược xem kịch vui. Ma Chấn từ ngoài xa nhìn thấy đám người Cao Lãng bị binh lính áp giải ra ngoài đấu trường, hắn khoé miệng hơi nhếch lên:
“ Nếu ngươi không chủ động đánh, vậy ta ép ngươi phải đánh. Nếu phải đứng trước lựa chọn sinh và tử, liệu ngươi có thể hiện hết thực lực của bản thân?”
Cũng vào cùng lúc ấy, bên trên khu vực Nạp Lan gia tộc đang ngồi.
Có vài người bí mật rời đi mà không ai để ý đến.
...
Địa lao.
Một nơi sâu thẳm trong lòng đất nằm ngay bên dưới chân pháo đài.
Đây là nơi nuôi nhốt những kẻ phạm tội tù nhân, cũng là nơi những kẻ vô dụng bên ngoài bị bắt nhốt vào bên trong làm thí nghiệm.
Bên trong Tam Thanh Vực, không có kẻ nào là vô dụng cả.
Dù cho có là kẻ bị tàn phế, cũng có tài năng riêng của nó.
Đám người Cao Lãng bị nhốt ở từng căn phòng riêng biệt.
Một nơi không có ánh sáng mặt trời, chỉ có vài ánh sáng mờ ảo của ánh đèn dầu cùng vài viên bảo thạch phát sáng nằm ở khu vực đám binh lính canh gác.
Còn trong khu vực tù nhân bị nhốt, căn bản không có ánh đèn.
Đãi ngộ của tù nhân nơi này, thấp đến tệ hại.
Cao Lãng nhìn xung quanh căn phòng này. Ít nhất hắn cũng không thấy mình bị trói phong ấn ở một cái chỗ khoá sắt nào đó. Vậy coi như đã rất thoải mái rồi.
Nếu đám người bắt hắn dám phong ấn linh khí của hắn. Cao Lãng tuyệt đối sẽ không nhịn tử tế mà ra tay.
Bị phong ấn linh khí rồi, chẳng phải để đám người bên ngoài muốn làm gì thì làm sao?
Vấn đề bị nguy hiểm tới sinh mệnh chỉ là chuyện nhỏ, có gần trăm nghìn điểm năng lượng tích lũy chưa sử dụng, Cao Lãng căn bản không sợ hãi gì hết.
Hắn chỉ sợ để lộ thân phận của bản thân.
Tuy bị nhốt giam nhưng không bị phong ấn linh khí, Cao Lãng nhắm mắt chậm rãi chìm vào trong tu luyện.
Hắn bị nhốt vào bên trong đây, nguyên nhân thực sự. Chắc chắn sẽ có kẻ chủ động nói ra.
Những chuyện hắn có thể làm bây giờ, chỉ là chờ đợi mà thôi.
Không biết bao nhiêu lâu sau, khu vực phòng giam yên tĩnh này xuất hiện tiếng động nhỏ.
Cộp... Cộp...
Tiếng bước chân trầm trọng từ bên ngoài âm vang sâu vào bên trong. Hai bóng người lạ mặt xuất hiện, bọn hắn nhẹ nhàng mở ra cánh cửa phòng giam tiến vào bên trong.
Một tên nam tử mặc lấy trang phục Nạp Lan gia tộc. Một tên nam tử khuôn mặt già dặn hơn mặc lấy trang phục tối màu, hắn có vẻ là thuộc cấp của tên nam tử kia.
“ Người Địa Cung xuất hiện ở Bạo Nộ Đấu Trường của Nạp Lan gia tộc, cũng thật vinh dự cho chúng ta.” Tên nam tử Nạp Lan gia tộc cười nói.
“ Ta là Nạp Lan Chính, người của Nạp Lan gia tộc. Bên cạnh ta là Đoan Phạm, hắn là chủ sự cai quản Địa lao này.”
Cao Lãng vẫn duy trì im lặng không nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần. Chờ đợi Nạp Lan Chính tiếp tục biểu diễn.
Người tên Đoan Phạm khẽ ra một động tác nhỏ, từ bên ngoài phòng giam đi vào hai người đem đến một chiếc bàn và hai chiếc ghế nhỏ sắp xếp ngay giữa ba bọn hắn.
Sau khi đặt xong, người bên ngoài lại rời đi. Cả căn phòng đen tối này xung quanh chỉ có ba người.
Nạp Lan Chính chủ động ngồi xuống một chiếc ghế ngồi, ra hiệu Cao Lãng ngồi đối diện hắn, chậm rãi nói:
“ Xung quanh đây các căn phòng phạm nhân đều được ta di chuyển đi. Chỉ còn ba chúng ta mà thôi. Ngươi cho dù có lớn tiếng nói, cũng chỉ có ba chúng ta nghe thấy.”
Đoan Phạm khoanh tay đứng sau lưng Nạp Lan Chính, vẻ mặt nghiêm trọng luôn luôn cảnh giác nhìn Cao Lãng.
Tuy Nạp Lan Chính là Nguyên Anh Cảnh nhị trọng cường giả, người trước mặt Đoan Phạm mới chỉ Linh Đan Cảnh bát trọng cường giả. Nhưng hắn không dám lơ là.
Vì Cao Lãng hiện tại không hề bị phong ấn linh khí.
Người Địa Cung lại thêm xuất thân và võ kỹ kỳ dị.
Với khoảng cách gần như này mà Cao Lãng đột nhiên ra tay đánh lén, Nạp Lan Chính vẫn có thể gặp nguy hiểm.
Cao Lãng bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế còn lại, phía sau chiếc mặt nạ con ngươi bình tĩnh không có chút ba động nào.
Lạnh lẽo mà vô cảm.
“ Nếu ta ra tay tháo chiếc mặt nạ ra. Không biết ngươi đang bị trói như thế có ngăn chặn kịp không?” Nạp Lan Chính mỉm cười hỏi.
“ Nếu vậy ngươi phải nhanh chóng giết ta. Nếu không... Ta sẽ giết hết những kẻ bên trong đây.” Cao Lãng chậm rãi nói, con ngươi ngẩng lên nhìn Đoan Phạm phía sau.
Khí tức trên người Đoan Phạm, là Nguyên Anh Cảnh lục trọng cường giả.
“ Ngươi cuối cùng cũng mở miệng.”
Nạp Lan Chính cười nói, không vì lời vô lễ của Cao Lãng mà phẫn nộ.
“ Ba người các ngươi, được ta sắp xếp từng căn phòng giam riêng biệt. Sau đó ta đích thân đi từng người một hỏi bọn hắn. Vì là ngăn cách nhau, nên không ai hiểu rõ người bên kia đã trả lời những gì.”
Nạp Lan Chính cười nói, hai tay chụm vào nhau.
“ Những chuyện chúng ta nói sau đây, đều sẽ là bí mật. Dù cho ngươi có nói thật, cũng sẽ không ai biết là ngươi nói.” Nạp Lan Chính câu dẫn.
“ Mà ngươi, là người cuối cùng ta tra hỏi.”
Cao Lãng bí mật để ý đến phía sau lưng Nạp Lan Chính. Đoan Phạm chậm rãi giơ lên một ngón tay rồi che mất. Hành động xảy ra vô cùng nhanh, dù cho Nạp Lan Chính ngồi phía sau cũng không phát hiện ra.