Tôi hẹn em gái Đại Ngọc thi đấu bóng rổ, một chọi một đơn độc, ai đưa bóng vào rổ trước coi như thắng.
Nữ sinh đánh bóng rổ, đơn giản cũng chỉ có ba trọng điểm: bắt, cào, móc. Nếu thêm ba điểm nữa, đó chính là: mau, chuẩn, mạnh.
Dù sao đây cũng coi như là kỹ thuật sống, điều chú trọng chính là tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế).
Khi em gái Đại Ngọc vì gặp nạn ỉu xìu ngã xuống, tôi cũng bị một đồng minh nào đó không nói đạo nghĩa mà dùng banh đập đầu choáng váng, đầu
đầy sao nằm xuống.
Trước mắt là một mảng mơ hồ, ánh nắng mùa hè chói đến mức loá mắt,
đôi mắt tôi vốn đã nhỏ lại tròn lúc này chỉ có thể mở ra một đường kẽ
nhỏ, sau đó một bóng dáng hoang mang điên loạn dường như bay về phía
tôi, sau đó một hơi thở ấm áp lại trong lành bao chặt lấy tôi.
“Viên Viên, Viên Viên, cậu thế nào rồi? Có thể nói chuyện không?” Là giọng nói lo lắng hiếm có của Cố Minh Sâm.
Tôi cố sức túm lấy chiếc áo sơ mi trắng của Cố Minh Sâm, móng vuốt
tròn đen không khách khí in lên chiếc áo, tôi khinh bỉ liếc qua Tiết
Thiệu đang ân cần ở một bên, gã đồng minh không nói đạo nghĩa này, cô
nương đây không giáo huấn cậu một tí thì đúng là có lỗi với cơ thể tròn
vo này!
Tôi ôm ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người đang ôm nhau không
coi ai ra gì, dùng giọng nói cực kỳ suy yếu ra vẻ bị thương mà nói với
Cố Minh Sâm, “A, tiểu tam, trong cuộc đời tớ lại xuất hiện tiểu tam…”
Tôi tưởng rằng tốt xấu gì cũng dựa vào quan hệ khuê mật nhiều năm, Cố Minh Sâm sẽ xắn tay áo lòng đầy căm phẫn mà xông lên đánh đối uyên ương số khổ Tiết Thiệu và Lâm Tử Linh, nhưng tôi vừa nhấc đầu lên, chỉ thấy
khoé miệng Cố Minh Sâm không ngừng run rẩy, và biểu cảm thẫn thờ “Nếu tớ tin cậu thì tớ chính là đồ ngốc” trên khuôn mặt.
Tôi bất đắc dĩ so sánh “tư chất trời ban” của mình và em gái Đại
Ngọc, tôi yếu ớt nhìn về phía Cố Minh Sâm mà chứng thực, “Cậu không thấy Lâm Tử Linh rất có tư chất làm tiểu tam sao? Chẳng lẽ tớ…” Tôi hết sức
vui sướng, theo bản năng cảm thấy hoá ra bề ngoài của mình vẫn chưa hết
thuốc chữa.
Cố Minh Sâm tàn nhẫn ngắt ngang mơ mộng của tôi, “Tớ chỉ cảm thấy cậu rất có bản tính gây hoạ mà thôi.”
Tôi bày ra vẻ mặt thối nhìn Cố Minh Sâm, “Cậu đi chết đi!”
Cố Minh Sâm khinh thường, “Có thể lớn tiếng kêu gào như vậy, xem ra cậu không sao nhỉ?”
Tôi lập tức nhớ tới việc chính, đem vết bầm bị Tiết Thiệu đập trúng cho Cố Minh Sâm xem, trừng mắt tố cáo, “Tiết Thiệu đập đấy.”
Trong mắt Cố Minh Sâm hiện lên một lớp sương trắng, lông mày nhướng lên, vẻ mặt khó tin.
Tôi lập tức bày ra biểu tình con chó trung thành nhất, đáng thương
nhất, vô tội nhất, thiếu chút nữa nói câu “Xin xem khuôn mặt trung hậu
thành thật của tớ”.
Đôi mắt Cố Minh Sâm quả nhiên tối sầm lại, sắc mặt trở nên hung ác
nham hiểm muôn phần, cậu ấy nhẹ nhàng đặt tôi xuống, rồi tìm Tiết Thiệu
tính sổ!
Trông thấy Cố Minh Sâm dùng trình độ karate đai đen, dễ dàng đánh
Tiết Thiệu đến nỗi mặt mũi bầm dập, tôi âm thầm sảng khoái đồng thời rất khâm phục tài năng xuất chúng của khuê mật.
Tiết Thiệu bị đánh đau muốn chết, trong lòng không nhịn nổi, cậu ta
lập tức ôm đầu đầu hàng, “Đừng đánh, đừng đánh, là tôi lỡ tay, hơn nữa,
Trần Viên Viên cậu có dám nói sáng nay khi chúng ta bày mưu cậu không có hưng phấn sắp đặt màn anh hùng cứu mỹ nhân này không?”
Trong chớp mắt Cố Minh Sâm xoay người nhìn về phía tôi, trong mắt tràn ngập sương mù.
Ngay lúc ấy tôi còn chưa kịp phản ứng, trạng thái vẫn còn hai mắt toả sáng, nhếch môi kích động, bị ánh mắt lạnh giá của Cố Minh Sâm đâm
thẳng, tôi tròn mắt.
Giờ phút này chỉ có hai ý nghĩ không ngừng quanh quẩn đầu óc tôi, thứ nhất là: xong đời rồi, mình đã bị bại lộ! Thứ hai càng quan trọng hơn:
Tiết Thiệu, cậu là tên phản bội “tử đạo hữu bất tử bần đạo*”!
(*) bạn bè có chết cũng không sao, mình sống là tốt rồi.
Cho nên nói, minh quân nhất định không thể thoả thuận quá dễ dàng, nhân phẩm của đối phương rất quan trọng.
Tôi hung tợn nhìn chòng chọc Tiết Thiệu, “Cậu phản bội tổ chức!”
Lúc này Tiết Thiệu đã là lợn chết không sợ nước sôi, “Bởi vì cậu là một tai hoạ!”
Những lời này gần như thức tỉnh tôi, đúng, tôi là một tai hoạ, siêu cấp tai hoạ …
Bên kia, đôi mắt Cố Minh Sâm đã hoàn toàn trở thành đục thủy tinh
thể, cậu ấy hung dữ nhìn tôi, “Trần Viên Viên, cậu không thấy cậu nên
giải thích một chút sao?”
Tôi nhắm chặt hai mắt, biết rằng bây giờ kế hoạch bỏ chạy bằng đường
bộ đã không thể thực hiện, vì thế tôi mở đôi mắt nhỏ, nhoẻn miệng cười
nịnh nọt, bắt đầu ra sức bịa chuyện, “Kỳ thật, sự việc là thế này…”
Hai phút sau, Tiết Thiệu đen mặt, khoé mắt co rút nhìn tôi, tôi biết, là vì tôi khắc hoạ cậu ta rất hèn hạ, hơn nữa tình tiết phát triển quả
thật khá ly kỳ, rất nhiều chuyện còn cần phải xác minh.
Cố Minh Sâm căng ra khuôn mặt tê liệt, âm thanh cứng nhắc không gợn
sóng, tôi nhạy cảm nhận ra áp khí bên cạnh thấp mấy phần, “Cậu có thể
tiếp tục bịa đặt, nhưng mà cậu hiểu…”
Đúng vậy, tôi hiểu, tôi quả thực rất hiểu!
Mỗi lần tôi làm xong chuyện xấu, khi muốn kéo Cố Minh Sâm cùng chết,
cậu ấy sẽ dùng những từ này để từ chối, nhưng chúng tuyệt đối không hù
tôi, cậu ấy thật sự để tôi hiểu, người này vẫn mười mấy năm như một ngày mà đi tố cáo, cho dù tuổi tác trí tuệ lớn dần, nghi phạm vẫn ấu trĩ như thế, người này luôn có thể bày ra dáng vẻ chính nghĩa đến nhà tôi vạch
trần tội trạng của tôi trước mặt Diệt Tuyệt sư thái!
Tôi biết rõ hậu quả nếu tôi lừa gạt lúc này, vì thế tôi nhăn mặt nhíu mày lại dè dặt, còn mang theo chút ngượng ngùng nói ra toàn bộ, “Sự
việc thực ra là thế này…”
Ba phút sau, Cố Minh Sâm cười như không cười mà nhìn tôi, điềm tĩnh
đứng tại chỗ, “Không phải cậu đã đầy chí khí nói rằng muốn phá hoại tớ
cả đời sao?”
Tôi thề, phản ứng trong cuộc đời tôi tới giờ chưa từng nhanh như vậy!
Hơn nữa tôi cảm thấy Cố Minh Sâm man show này, hôm nay đẹp trai nhất!
Hai mắt tôi phát sáng chạy lấy đà, giống như bay nhào vào trong lòng
Cố Minh Sâm, tôi cảm giác rõ ràng người này vì cân nặng của tôi mà lảo
đảo về sau hai bước, nhưng cậu ấy vẫn ôm tôi rất vững vàng, tôi như gấu
túi quấn lấy cậu ấy, ánh nắng mùa hè sau lưng chưa từng sáng rực như
vậy!
-Hết-