Edit: Huyết Vũ
Chương 25
Thành Thực: “Xem phim, nga da ~~ có thẻ sinh viên được giảm 80% ~~ ” Lục tung khắp nơi, “Đình Đình, thẻ sinh viên của em đâu?”
Lương Đình Xuyên: “Trong ngăn kéo tủ đầu giường.”
Thành Thực: “Ở đâu ở đâu ở đâu?”
Lương Đình Xuyên, cực không nhịn được: “Không phải đây sao? Con mắt mọc ra dùng làm gì hả?”
Thành Thực, cướp lấy thẻ sinh viên, “Dùng để thông khí.”
“À?” Lương Đình Xuyên vươn hai ngón tay, “Em đã có lỗ mũi với cái miệng để thông khí, vậy thứ này vô dụng anh liền phế dùm em.”
Thành Thực: “A — Cứu với — “
==========================
Kỳ thực cái đầu của Mạch Đào cấu tạo rất đơn giản, dễ lừa, ví dụ như hôm nay lúc đi làm lừa anh ta nói phải ở bệnh viện tăng ca đến đêm khuya, không quay về, con sói xám kia cũng tin, hắc hắc hắc. . . Ngày hôm nay tan tầm không thấy chiếc Cherokee ăn thịt người kia, Hoàng Cửu Cửu thật vui vẻ. Nói đàn ông đều là dựa vào nửa người dưới để tự hỏi vấn đề, Hoàng Cửu Cửu đã lâu không tự hỏi rồi, về nhà tắm rửa tinh thần sáng láng lái chiếc xe Chevrolet thất sủng hồi lâu, thẳng đến quán bar số 6 kia. Lần trước cứ chạy như thế, nhân viên quầy bar nhỏ kia sẽ không tức giận chứ? Cho dù có giận cũng không sao, dỗ một tí là lại về tay.
Hoàng Cửu Cửu vào quán bar, chú ý đến lần trước gặp phải Mạch Đào ở đây, đương nhiên là cẩn thận lại cẩn thận, không dám tới gần quầy bar nhiều người, lui ở góc mê đắm nhìn chằm chằm nhân viên quầy bar kia, suy nghĩ chờ cậu ta tan tầm đi ra cửa sau quán bar thì giả vờ tình cờ gặp, sau đó. . . Hừ hừ hừ. . .
Đám nhóc hát rock and roll này thật ồn, ế? Ặc. . . A! ! Đó không phải tay bass lần trước sao? Hoàng Cửu Cửu lập tức ném bắp ngô ôm dưa hấu, trong đầu đục khoét làm thế nào câu tay bass kia.
Trên sân khấu rốt cục kết thúc bài hát, Hoàng Cửu Cửu mắt vừa chớp đã không thấy tăm hơi tay bass kia, gấp đến độ loạn chui khắp nơi, cuối cùng phát hiện tay bass kia đang ở một góc mờ tối uống rượu với người khác.
Lại nói tiếp Nguyên Khải nhảy trên sân khấu xong đã bị người cùng ban nhạc chộp tới uống rượu với người ta, đây cũng là chuyện thường, hai chai rượu vang Bordeaux xuống bụng, chưa phát hiện có chút choáng, tên đàn ông trước mắt quấn quít lấy cậu bản thân không uống chỉ giật dây người uống, cặn bã! Nguyên Khải mắng một tiếng trong lòng, nghĩ bị con rùa này chuốc rượu xong tám phần mười trực tiếp sẽ bị đưa lên giường, nhưng tên cặn bã này là người trong ban nhạc giới thiệu, trở mặt cũng rất không để mặt mũi cho người ta. Chưa kịp làm khó, Hoàng Cửu Cửu liền cợt nhả ghé tới, “KAY? Còn nhớ tôi không?”
Nguyên Khải lập tức ôm lấy tay Hoàng Cửu Cửu giả vờ thân mật không gì sánh được, nói câu “Xin lỗi không tiếp được” liền ỡm ờ ngả vào trong sô pha ở góc khác, Hoàng Cửu Cửu ghé vào tai cậu nỉ non: “Cậu thật là khó tìm, tôi tới nơi này mấy lần cũng không gặp được cậu.”
Nguyên Khải lười biếng tựa ở trên sô pha thở dốc, “Ông chủ chúng tôi mở hơn 10 quán bar, chúng tôi luân phiên một vòng cũng cần đến nửa tháng, ai bảo ông chủ chúng tôi chỉ mở một GAY bar. . .”
Hoàng Cửu Cửu hôn một ngụm trên môi cậu, trêu chọc nói: “Còn đi diễn tour sao?”
“A, nói dễ nghe như vậy.” Nguyên Khải chỉa chỉa sân khấu kia, “Bọn họ là diễn tour, tôi chỉ là ra vẻ.” Cậu ôm lấy cổ Hoàng Cửu Cửu, cọ cọ tai đối phương nói nhỏ: “Nói cho anh một bí mật. . .”
“Cái gì?”
“Tôi căn bản không biết chơi bass.” Nguyên Khải vừa nói vừa cười, thuận thế ngã vào trên vai Hoàng Cửu Cửu, “Bọn họ thuê tôi đứng ở trên đó để thu hút chú ý, anh xem tôi diễn có giống không?”
Hoàng Cửu Cửu bật cười, ôm cậu hôn rồi hôn, “Rất giống, tiểu yêu tinh, cậu đáng yêu muốn chết.”
“Anh cũng đừng nói cho ông chủ chúng tôi. . .” Nguyên Khải thừa dịp say rượu vừa trách mắng vừa làm nũng, Hoàng Cửu Cửu khát đã lâu, không đợi cậu nói xong liền cắn bờ môi của cậu loạn hôn. Nguyên Khải xoay người ngồi ở trên đùi Hoàng Cửu Cửu, nhiệt tình như lửa, trong quán bar một đôi một đôi như vậy có rất nhiều, tự nhiên không ai lưu ý bọn họ, Nguyên Khải liếc nhìn người ở sát vách vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, cong lên khóe miệng lộ ra ý cười mị hoặc, “Anh không xuất hiện tôi liền không xong, nhất định bị cái kẻ tính ngược kia trút rượu mang đi, anh nói tôi nên cảm ơn anh thế nào?”
Hai người đều là lửa dục mãnh liệt, Hoàng Cửu Cửu không chịu nổi, khẩn cấp muốn dẫn Nguyên Khải về nhà trải qua đêm xuân, Nguyên Khải đương nhiên sẽ không từ chỗi, cậu rất thích loại hình như Hoàng Cửu Cửu, không chỉ anh tuấn thần kỳ nhẹ nhàng khoan khoái hơn nữa có phong độ lại có khí chất, quả thực chính là cực phẩm cho tình một đêm.
Hai người ra quán bar, Hoàng Cửu Cửu đi lấy xe, Nguyên Khải đứng ở cửa bãi đỗ xe chờ, dừng một hồi, Nguyên Khải nói: “Ngu ngốc, đừng trốn.”
Đêm đen gió lạnh, không ai đáp lại cậu, Nguyên Khải căm tức: “Bùi Hướng Hải! Lăn ra đây!”
Ở phía sau khóm cây xanh rì lăn ra một con gấu, sợ hãi vô thố nhìn Nguyên Khải.
Nguyên Khải thấy bộ dạng chật vật của cậu thực sự là dở khóc dở cười, “Sao cậu lại theo tôi? Nhìn lén chuyện riêng của người khác rất kích thích? Trông cậu bình thường rất thành thật, còn có loại ham mê này? Hai mặt?” ( anh giai, mi còn không biết xấu hổ nói người ta hai mặt?)
Hướng Hải lắc đầu, đỏ mặt hỏi: “Anh muốn đi cùng người kia làm gì?”
“Buồn cười!” Nguyên Khải giận dữ phản cười, “Tôi muốn làm gì liên quan gì tới cậu? Cậu muốn biết như vậy?”
Hướng Hải ra khỏi miệng đã nói: “Em muốn biết!”
Nguyên Khải nghiền ngẫm cười cười, “Thuê phòng.”
Hướng Hải sửng sốt.
“Tình một đêm.”
Hướng Hải tiếp tục sững sờ.
“Lên giường.”
Chứng si ngốc gián đoạn của Hướng Hải lại tái phát.
Nguyên Khải đi một bước về phía trước, tới gần lỗ tai Hướng Hải chậm rãi phun hơi rượu, “Tôi đi làm tình với anh ta.”
Hướng Hải run rẩy, không thể tin nổi nhìn thẳng Nguyên Khải, Nguyên Khải vẫn như cũ cười, trong dáng cười lại có một tia bi thương, cậu nói: “Cậu đây là biểu tình gì? Tôi là đồng tính luyến ái, còn là một người rất không đứng đắn, tôi thường có tình một đêm với người khác. Tôi không phải kẻ kiêu ngạo như cậu biết, cậu muốn khinh bỉ tôi cũng chẳng sao. . .”
Hướng Hải xung động kéo tay cậu, “Đừng. . . Đừng đi!”
“Dựa vào cái gì?”
Hướng Hải thẳng thắn bất cứ giá nào, thô thân thô khí nói: “Em thích anh!”
Nguyên Khải sửng sốt trong chớp mắt, lập tức khôi phục vẻ mặt trêu tức. Hoàng Cửu Cửu lái xe xuất hiện, kéo xuống cửa sổ xe hỏi: “KAY, bạn cậu?”
Nguyên Khải gật đầu, rút tay ra kéo mở cửa xe ngồi vào, Hướng Hải vành mắt đỏ lên, kêu: “KAY!”
Nguyên Khải đóng cửa lại, nói với Hướng Hải: “Anh bạn nhỏ, giờ giới nghiêm của ký túc xá các cậu không phải 10h sao? Sớm một chút về đi.”
Hoàng Cửu Cửu mặc kệ hai người có quan hệ gì, lập tức vô tâm vô phế lái xe đi.
Hướng Hải lại gọi: “KAY!” Lại gọi một tiếng mang theo khóc nức nở — “Nguyên Khải!”
Nguyên Khải từ kính chiếu hậu thấy Hướng Hải ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nhìn không thấy vẻ mặt của cậu, trong lòng bỗng nhiên kéo tới một trận đau đớn.
Hoàng Cửu Cửu hỏi: “Sao vậy?”
“Đang nghĩ nhà anh có người không.”
“Không có, “Hoàng Cửu Cửu vui đến quên cả trời đất, “Giường lớn cậu muốn lăn thế nào cũng được.”
Chương 26
Thành Thực: “Đình Đình, ngày mai là ngày lành đó ~~”
Lương Đình Xuyên: “Cho mèo ăn chưa?”
Thành Thực: “Ngày mai anh có tính toán gì không?”
Lương Đình Xuyên: “Ngày mai có thể đem hai nhánh cổ phiếu ST đánh rớt.”
Thành Thực: “Anh có chuẩn bị quà gì cho em không?”
Lương Đình Xuyên: “Ừ, đã để 2 tuần rồi, ngày mai tổng vệ sinh đi.”
Thành Thực: “Vậy đêm mai muốn đi nhà hàng nào ăn?”
Lương Đình Xuyên: “Canh thừa hôm nay còn rất nhiều, ngày mai hâm lên ăn đi, đừng lãng phí.”
Thành Thực: “Thế nhưng! Ngày mai là ngày lễ tình nhân!”
Lương Đình Xuyên: “À? Thế thì sao?”
Thành Thực, lấy tay che mặt, chờ đợi: “Anh không muốn nói gì với em sao?”
Lương Đình Xuyên: “Hệ thống máy vi tính lại hỏng rồi, em còn chơi trò chơi lại không nghiêm chỉnh tắt máy anh liền đấm em!”
Thành Thực: 〒_〒
==================================
Hoàng Cửu Cửu dẫn Nguyên Khải mở cửa phòng, ánh đèn trong phòng khách mờ tối, thanh âm TV đủ để so với rạp chiếu phim, Hoàng Cửu Cửu đứng ở cửa một trận mê muội, ngay sau đó thấy Mạch Đào thản nhiên trêu chọc chim sáo đá của anh.
Oa đệt! Tự tiện xông vào nhà dân! Hơn nữa, anh ta vào bằng cách nào?
Hoàng Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, đang muốn chửi ầm lên, Nguyên Khải run rẩy, thấp giọng hô: “Ông chủ.”
Hoàng Cửu Cửu ngạc nhiên nói: “Ông chủ?”
Mạch Đào vui tươi hớn hở hỏi: “KAY, sao cậu cũng tới, muốn chơi cùng chúng tôi sao?”
Nguyên Khải sắc mặt trắng nhợt.
Cùng chơi?
Hoàng Cửu Cửu sắc mặt cũng trắng.
Mạch Đào đứng lên, tiến một bước về phía hai người kia, Nguyên Khải kinh hoảng nói: “Tôi còn có việc, đi trước, ông chủ anh chậm rãi chơi, tạm biệt.”
Mạch Đào mỉm cười, “KAY, cuối tháng có tiền thưởng.”
“Cảm ơn ông chủ.” Nguyên Khải nói xong lời này đã cấp tốc đi giày, đóng sầm cửa bỏ trốn mất dạng.
Hoàng Cửu Cửu im lặng hò hét với bóng lưng Nguyên Khải: “Cứu tôi. . .” Mạch Đào khí thế hừng hực đi tới xách sau cổ anh, chim sáo đá rõ ràng đã bị Mạch Đào thu mua, thờ ơ nhìn chủ nhân bị kéo vào phòng ngủ, từ trong cổ họng phát sinh vài tiếng cười quái dị: “Nga ha hả ha hả. . .”
“Tăng ca à?” Mạch Đào cười đến dị thường dịu dàng, “Nếu tôi biết cậu đến quán của tôi tăng ca sẽ không cần đến bệnh viện chờ cậu nữa, cậu nói đúng không?”
“Cái này, vốn là tăng ca sau đó lại lại lại lại. . . Tôi mà biết đó là quán của anh đánh chết tôi tôi cũng không dám tới.” Hoàng Cửu Cửu bị Mạch Đào ném tới trên giường, kính mắt không biết rơi đi đâu, anh một bên lắp bắp giải thích một bên khắp nơi mò tìm kính mắt, ngẫm nghĩ đợi lát nữa tìm được khe hở cướp đường mà chạy không có kính mắt thì không thấy rõ đường.
“Vì sao là quán của tôi cậu không dám đi?” Mạch Đào đè ép lên, hung hăng cầm tay Hoàng Cửu Cửu thật vất vả mò thấy kính mắt, thuận thế đem kính mắt ném tới dưới giường. “Cậu xem, tôi vừa đem bé đáng yêu của cậu dọa chạy mất, để tôi bồi thường cho cậu nha ~ ”
“Không cần không cần không cần nhọc ngài đại giá.”
“Không cần khách khí. . .” Mạch Đào kéo cà- vạt Hoàng Cửu Cửu.
“Anh, anh đã nói sẽ cho tôi thời gian.” Hoàng Cửu Cửu ngang dọc gió trăng nhiều năm như vậy, biết rõ Mạch Đào hiện tại là vừa đụng là cháy hơn bất cứ ai, nghìn vạn lần không nên khiêu khích, vì vậy giả vờ bình tĩnh, ai ngờ bởi kinh hách quá độ, tiếng nói mềm nhũn lại càng giống khiêu khích.
Mạch Đào quả nhiên thuận lợi bị mắc câu khiêu khích, vô lại cười nói: “Tôi đổi ý rồi.” Nói xong nhanh nhẹn cởi T-shirt của mình, lộ ra hình xăm rồng bay độc đoán cuồng dã rất lớn trên cơ thể, từ xương quai xanh cho đến bụng.
Hoàng Cửu Cửu con mắt co giật, run run xin khoan dung: “Cái này cái kia, cái kia cái kia, anh muốn làm gì. . .”
Mạch Đào ấn chắc Hoàng Cửu Cửu, cười *** nói: “Đáng ghét, sao lại nói lời kịch cũ rích như thế chứ? Hắc hắc. . .”
Hoàng Cửu Cửu: “Tôi tôi tôi, tôi không thích loại hình như anh.”
“Tôi cũng đâu thích loại hình như cậu, cuối cùng không phải thích rồi sao? Cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng.”
Hoàng Cửu Cửu phí công cầu xin: “Vậy bồi dưỡng tốt cảm tình trước rồi nói sau, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
“Đều là tay già đời thân kinh bách chiến còn giả thanh thuần gì nữa! Làm rồi bồi dưỡng sau.” Mạch Đào thô lỗ xé áo sơmi trắng của Hoàng Cửu Cửu, sau đó dùng đầu gối chặn lại Hoàng Cửu Cửu, một bên kéo khóa quần mình, phần phật một chút cởi sạch sẽ, Hoàng Cửu Cửu chỉ liếc mắt liền kinh hãi hồn bay phách lạc, dùng sức xoay người muốn chạy trốn, còn chưa bò tới mép giường đã bị kéo trở về.
Mạch Đào thấp giọng lừa gạt: “Bảo bối nhi, tôi sẽ không làm đau cậu, cậu đừng sợ. . .”
Đầu óc Hoàng Cửu Cửu chớp lên đá lửa: Hoàng Cửu Cửu PK Lương Đình Xuyên phần thắng 0%, Lương Đình Xuyên PK Mạch Đào phần thắng 50%, từ đó suy ra, Hoàng Cửu Cửu PK Mạch Đào phần thắng =?
Trong lúc Hoàng Cửu Cửu làm tính toán vô nghĩa xuất thần một giây, trên thân đã bị lột trần như nhộng, khóa quần cũng bị kéo ra. Mạch Đào phấn khởi tới cực điểm, dưới thân đã tinh thần chấn hưng làm tốt chuẩn bị chiến đấu hăng hái, Hoàng Cửu Cửu từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu kinh hách như vậy, tục ngữ nói thỏ nóng nảy cũng cắn người, tính tình tốt như Hoàng Cửu Cửu, rốt cục cắn răng, rống lên: “Cút mẹ anh đi!” Bay lên một cước đem Mạch Đào đá xuống giường.
Trong phòng ngủ một trận yên tĩnh, Hoàng Cửu Cửu sửng sốt chốc lát: Phản kháng thành công? Cảm động lệ nóng doanh tròng! Quả nhiên muốn giành chính quyền phải dùng vũ trang đấu tranh để thực hiện! Vĩ nhân nói đúng là sâu sắc!
Điện ảnh võ hiệp thường có một tình tiết cũ rích ngu xuẩn: nhân vật phản diện thảm bại bị đè trong đống đổ nát, màn ảnh chậm rãi kéo gần, chậm rãi kéo gần, “Roạt” một tiếng một bàn tay thoát ra, lúc này không phải quái thú khởi tử hồi sinh, mà là Mạch Đào đột ngột từ mặt đất mọc lên, bối cảnh phía sau là biển gầm cuộn trào mãnh liệt, Hoàng Cửu Cửu tránh né không kịp, vừa vặn bị áp.
Người Xayda sau khi sống lại thăng cấp thành siêu Xayda (Vũ: ng Xayda là 1 giống ng trong 7 viên ngọc rồng, điển hình là Songoku, sau khi biến thành siêu Xayda sẽ có tóc màu vàng đó~), Mạch Đào đột nhiên nổi hung bạo, một tay ấn đầu Hoàng Cửu Cửu, một tay thần tốc kéo quần đối phương xuống. Hoàng Cửu Cửu bạo rống: “Oa đệt đệt đệt — anh cưỡng gian!”
“Cái này không phải rất rõ ràng sao!”
“Oa a, tôi xin anh đấy xin anh đừng đừng. . .”
“Bảo bối nhi, làm xong rồi tôi cái gì cũng nghe lời cậu!”
“Chờ một chút chờ một chút, nếu nhất định phải làm tôi có yêu cầu!”
Mạch Đào nới lỏng sức lực, nôn nóng hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Cái này. . . Cái này. . .” Hoàng Cửu Cửu quan sát sắc mặt Mạch Đào, run như cầy sấy, “Tôi tôi tôi không có kinh nghiệm kia, cái kia cái kia, đều là tôi thượng người khác, nếu nhất định phải làm, vậy vậy tôi thượng anh được không. . .” (Vũ: ọc ọc ọc!!!!!)
Mạch Đào nở nụ cười, cười đến xán lạn như đóa hoa.
Tiếp đó là Hoàng Cửu Cửu kêu thảm thiết: “Oa đệt đệt đệt anh phạm tội cưỡng gian tôi tố cáo anh! Tôi. . . Ai nha đau chết mất –”
————— Điểm điểm điểm điểm, nơi này hài hòa hai nghìn chữ —————-
Hoàng Cửu Cửu tự xưng là cao thủ tình ái, thế nhưng sau khi kiến thức đến Mạch Đào anh thật sâu kiểm điểm ra một cái đạo lý: làm người nhất định phải khiêm tốn, mạnh mẽ còn có mạnh mẽ hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Nếu nói Hoàng Cửu Cửu tinh thông long dương mười tám thức, vậy Mạch Đào là thông hiểu cơ sở binh pháp cộng thêm tăng cường và sáng tạo bí kíp độc đáo, đem Hoàng Cửu Cửu chỉnh đến khóc không được cười không xong sống không được chết không thể, quá trình là nhục nhã, kết quả là tội phạm cưỡng gian sướng tới cực điểm mà người bị hại cũng hưởng thụ đến thần hồn nhẹ bay, khăn trải giường làm chứng tất cả.
Mạch Đào từ trên người Hoàng Cửu Cửu lui lại cảm thấy mỹ mãn châm thuốc lá, phun ra luồng khói, cười hì hì sờ sờ Hoàng Cửu Cửu còn chưa hồi hồn, “Bảo bối nhi, đừng khóc, tôi sẽ phụ trách.”
“Phụ cái. . . Cứt chó nhà anh ấy. . .” Hoàng Cửu Cửu đem khuôn mặt chôn trong gối, khóc thút thít.
Sau khi tỏ tình với Lương Đình Xuyên lọt vào ăn đập dữ dội, chuyện này từng là chuyện sỉ nhục nhất trong đời Hoàng Cửu Cửu, thế nhưng hiện tại việc này đã lùi về thứ hai, bị Mạch Đào cưỡng gian quang vinh đăng ngai đệ nhất.
Mạch Đào cúi người hôn hôn bên tai Hoàng Cửu Cửu, dịu dàng nói: “Bảo bối nhi, tôi thật thích cậu. . .”
Hoàng Cửu Cửu toàn thân run lẩy bẩy, dùng thanh âm khàn đặc bi phẫn rên rỉ: “Anh, tốt nhất cút xa cho tôi xa một chút! Tôi sẽ khiến anh. . . Nợ máu trả bằng máu!”
Mạch Đào cười ha ha, đem thuốc lá dập trong gạt tàn, nâng tay tắt đèn đầu giường, sau đó ôm sát Hoàng Cửu Cửu, khì khò ngủ.