Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 16: Chương 16




Edit: Huyết Vũ

Chương 31

Loạn ghép cặp thử xem ~

1: Nguyên Khải VS Lương Đình Xuyên

Nguyên Khải: “Anh vừa nói cái gì? Lập lại lần nữa!”

Lương Đình Xuyên: “Nghe không quen vậy cút!”

Nguyên Khải: “Muốn cút cũng phải làm thịt anh trước!”

Lương Đình Xuyên: “Phụng bồi.”

. . . Lưỡng bại câu thương

2: Thành Thực VS Hoàng Cửu Cửu

Thành Thực: “A a a a máy vi tính lại hỏng rồi! Mau! Đem đi sửa! Trong vòng nửa tiếng phải sửa xong! !”

Hoàng Cửu Cửu, tốt tính: “Được được được. . .”

Thành Thực: “Khó ăn! Món này không hợp miệng!”

Hoàng Cửu Cửu, sủng nịch: “Anh đi làm lại cho em. . .”

Thành Thực: “Em chơi trò chơi trên bàn trà, đánh vỡ cái bình triều đại Nam Tống rồi.”

Hoàng Cửu Cửu, đau lòng khó có thể che giấu: “Vỡ. . . Cứ vỡ đi . . . Em có bị mảnh vỡ đâm vào tay không?”

Thành Thực, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Em muốn ăn rong biển!”

Hoàng Cửu Cửu, tình trạng kiệt sức: “. . . Anh xuống phía dưới mua cho em.”

( nhìn qua một đôi này không tệ ~)

Hoàng Cửu Cửu: “Bảo bối, chúng ta XXOO đi ~ ”

Thành Thực, giả làm con gái ing: “Ai nha, em tới chu kỳ!”

Hoàng Cửu Cửu: “. . .”

3: Mạch Đào VS Hướng Hải

Mạch Đào: “. . .”

Hướng Hải: “. . .”

Mạch Đào: “Tôi muốn bãi công!”

Hướng Hải: “Ô ô, tôi cũng bãi công được không?”

================================

Nửa giờ sau, Hoàng Cửu Cửu đem một đĩa cà-ri gà nóng hôi hổi đặt ở trước mặt Mạch Đào, bỏ lại một câu: “Ăn xong rửa nồi rửa bát.” Mạch Đào không thể tin nổi há to miệng, Hoàng Cửu Cửu nhíu mày, “Anh đã xem tôi làm còn sợ tôi hạ độc?”

“Không phải không phải. . .” Mạch Đào vội vàng cười làm lành cầm lấy cái thìa, ăn một ngụm, trầm mặc.

Hoàng Cửu Cửu bỗng thấy việc lớn không tốt, lui ra phía sau cảnh giác hỏi: “Làm sao vậy?”

Mạch Đào ý vị sâu xa cười cười, “Không có gì, hình như tôi thực sự đào được báu vật rồi.” Nói xong hai tay cùng dùng, ăn như hổ đói. Hoàng Cửu Cửu ngồi ở một chỗ khác của bàn ăn, tiếp tục ăn cơm hộp, ngực thẳng phỉ nhổ tướng ăn của Mạch Đào, Mạch Đào buồn bực nói: “Sao cậu còn ăn cái kia?”

Hoàng Cửu Cửu đầu cũng không nâng, “Cũng đâu thể ném đi, quá lãng phí.”

Mạch Đào yên lặng nhìn Hoàng Cửu Cửu, dừng trong chốc lát, một tay kéo ghế một tay bưng đĩa đến chỗ Hoàng Cửu Cửu, ăn một miếng liền dùng khuôn mặt cọ cọ trên người Hoàng Cửu Cửu, y như chó Bec Giê cỡ lớn vô cùng thân thiết với chủ nhân. Hoàng Cửu Cửu đẩy anh vài lần vẫn không hiệu quả, cũng liền tùy anh.

Hai người đang vui vẻ ăn bữa cơm bập môi mắc ói, chuông cửa vang lên, Hoàng Cửu Cửu đứng lên mở cửa, Thành Thực đứng ở cửa cười đến ngây thơ không gì sánh được, “Anh Cửu Cửu, hệ thống máy vi tính nhà bọn em xảy ra vấn đề, mượn máy tính xách tay của anh dùng một chút.”

Hoàng Cửu Cửu bộ mặt hung dữ: “Không được, đêm nay tôi phải viết tài liệu!”

Thành Thực chơi xấu cũng không phải ngày một ngày hai, căn bản không để ý tới Hoàng Cửu Cửu ngăn cản, hì hì cười lủi vào cửa, “Cho em mượn chơi mấy tiếng, trước 12h em nhất định trả lại cho anh!” Nếu mình còn chưa đi ngủ.

Hoàng Cửu Cửu bất đắc dĩ, Thành Thực vừa vào phòng khách, liền thấy Mạch Đào lão tam lão tứ ngồi ở trước bàn cơm, nhất thời ngây dại.

Mạch Đào híp mắt nhìn cậu, mở miệng hỏi: “Muốn làm gì? Đây là thái độ mượn đồ à?”

Thành Thực héo.

Mạch Đào giọng điệu hung ác giáo huấn nói: “Ranh con! Muốn cướp đồ trong nhà anh hả? Ăn mật báo rồi đúng không! Cút!”

Thành Thực ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: “Ưm.” Không thể làm gì khác hơn là tâm không cam tình không muốn đi ra ngoài cửa.

“Chờ một chút!” Mạch Đào gọi cậu lại, gõ gõ cái đĩa trống không, “Đi rửa bát đĩa cho anh!”

Thành Thực nhảy dựng lên, “Dựa vào cái gì!”

Mạch Đào hừ lạnh một tiếng, từ trong túi quần móc ra ví, lại từ trong ví móc ra một tờ giấy, loạt xoạt vẫy vẫy, Hoàng Cửu Cửu đỡ kính mắt, tiến tới đọc: “Chi phiếu, dương. . . Dương? Tám. . . Một hai ba bốn. . . 80.000 nhân. . . Nhân dân tệ. . .”

Thành Thực cười khan, chim sáo đá cáo mượn oai hùm phát sinh một chuỗi “Oa cạc cạc dát. . .”

Mạch Đào uy hiếp: “Anh hiện tại xuống lầu tìm bảo mẫu ngân hàng của em đổi tiền mặt.”

“Em. . . Em rửa. . .” Thành Thực ủ rũ.

Mạch Đào đem chi phiếu đưa cho Hoàng Cửu Cửu, “Bảo bối nhi, giữ thứ này cho tốt, con rùa này sau đó còn dám trở lại nhiễu sự cậu cứ dùng cái này đi tìm Lương Đình Xuyên.”

Thành Thực lắp bắp rửa bát xong, khép na khép nép báo cáo: “Anh trai thân ái, rửa xong rồi.”

Mạch Đào đang cùng chim sáo đá bồi dưỡng cảm tình, phất phất tay, chim sáo đá đã tâm linh tương thông với anh, phun ra hai chữ: “Cút đi.”

Thành Thực chân trước mới ra cửa, Mạch Đào liền nhìn thẳng Hoàng Cửu Cửu đang viết tài liệu cười đến đưa mắt ẩn tình, Hoàng Cửu Cửu cố ra vẻ bình tĩnh, lễ phép nói: “Anh cũng nên đi đi.”

“Đi đâu? Ăn no là có thể làm việc rồi.” Mạch Đào nói xong, như sói như hổ nhào tới ôm lấy Hoàng Cửu Cửu loạn gặm.

Hoàng Cửu Cửu hô to: “Anh, anh. . . Đừng, đừng. . . Cứu, cứu. . .”

“Đừng hô bảo bối nhi, lần trước cậu cũng không phải sướng chết sao? Tôi mấy ngày không thấy được cậu đều nhớ cậu muốn chết. . .”

Hoàng Cửu Cửu lệ bôn: mẹ ơi — con sai rồi! Con không nên không nghe lời mẹ, con không nên tự dọn ra ngoài ở! Con. . . ” Oa, đừng kéo quần tôi! Oa đệt đệt đệt! Đừng ở trong phòng khách, có người nhìn. . .”

Mạch Đào dừng lại bàn tay đang lột quần Hoàng Cửu Cửu, kinh ngạc nói: “Ai nhìn?”

Hoàng Cửu Cửu run run ngón tay chỉ chim sáo đá, Mạch Đào ngây người một cái chớp mắt, cười văng, phun ra một câu: “Nó cũng không nhỏ nữa rồi, dạy nó một khóa giáo dục vỡ lòng đi.”

“Vậy chờ tôi tắm đã!”

“Không cần tắm!”

Hoàng Cửu Cửu phí công cầu xin: “Áo mưa. . .”

Mạch Đào: “Bảo bối, tôi không sợ cậu có bệnh!”

Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng: “Anh mới có bệnh! Không có áo mưa tôi không làm!”

“Lần trước cũng không phải không dùng sao? Bảo bối, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi!” Mạch Đào cướp kính mắt của Hoàng Cửu Cửu, giở trò, lột anh sạch trơn.

Chim sáo đá nghĩ: ừm, cuộc sống cũng có thú vui.

Tự tôn đàn ông khiến Hoàng Cửu Cửu làm giãy dụa vô vị, Mạch Đào đương nhiên sẽ không để anh thoát thân. Phòng tuyến lý trí của Hoàng Cửu Cửu vào lúc ngón tay của Mạch Đào đâm vào trong thân thể anh thì triệt để tan rã, toàn thân mạnh run một chút, rốt cục buông tha giãy dụa, sau đó đều thuận theo tự nhiên, Mạch Đào là cao thủ trong cao thủ, đã hạ thấp trình độ đau đớn đến thấp nhất cho Hoàng Cửu Cửu. Làm bộ đau đớn quá giả, Hoàng Cửu Cửu không chút nào che giấu cảm thụ của mình, anh ôm chặt Mạch Đào, phóng đãng lại rụt rè, bản thân như vậy đến chính anh cũng không nhận ra.

Thân thể Hoàng Cửu Cửu tràn ngập sức sống, hỗn hợp giữa hơi thở trưởng thành khêu gợi và phản ứng non nớt nguyên thủy, Mạch Đào vuốt ve thân thể đối phương, bàn tay chạm đến da thịt như trứng gà luộc đã bỏ vỏ, khiến người ta yêu thích không buông tay. Mạch Đào vui vẻ không ngớt, tiếc nuối lần trước mình thực sự là Trư Bát Giới tham ăn nhân sâm, còn chưa thưởng thức tận hứng liền ăn no, lúc này nhất định phải nếm đủ!

Hoàng Cửu Cửu thuận theo y như con cừu nhỏ, trong đầu trống rỗng, tùy ý Mạch Đào lăn qua lăn lại. Thẳng đến vui vẻ cuộn trào mãnh liệt chợt kéo tới, hai người song song đạt đến đỉnh điểm, toàn bộ không gian đều tĩnh lặng, Mạch Đào thở hổn hển như trâu, yên lặng nhìn Hoàng Cửu Cửu. Hoàng Cửu Cửu dùng lưỡi làm ướt môi, miễn cưỡng giật giật, bất đắc dĩ trong thân thể y như bị bỏ hóa cốt phấn, mềm nhũn một chút khí lực cũng không có.

Mạch Đào cười, “Bảo bối, cậu thật tuyệt!”

Hoàng Cửu Cửu không để ý đến anh, nằm bất động, không cam lòng khẽ hừ một tiếng, đổi lấy Mạch Đào đổ ập xuống mãnh liệt. Hoàng Cửu Cửu phản kháng không được, cũng căn bản không muốn phản kháng, kinh nghiệm hôn môi anh thế nhưng là nhất đẳng, lập tức hôn đến Mạch Đào muốn ngừng mà không được. Môi lưỡi của anh giống như bánh pút-đing hoa quả no đủ lại co dãn, Mạch Đào ngậm ở trong miệng hết liếm rồi mút lại không nỡ cắn cũng không nỡ buông, hai người triền miên cọ sát, Hoàng Cửu Cửu nhẹ nhàng rên rỉ, Mạch Đào không ngừng nói nhỏ: “Bảo bối nhi, tôi yêu cậu. . . Tôi yêu cậu chết mất. . .”

Hoàng Cửu Cửu chẳng biết tại sao lại có chút thương cảm.

Tôi yêu cậu.

Một câu tăng tình thú, anh cùng ai lên giường cũng nói, hết lần này tới lần khác lại không mở miệng được với Mạch Đào.

Mạch Đào hôn hôn viền mắt ướt át của anh, nghi hoặc nói: “Cậu khóc cái gì?”

Hoàng Cửu Cửu quay đầu đi, im lặng không nói.

Mạch Đào ha hả vui vẻ, “Tiểu Cửu, tôi thích nhìn cậu khóc nhất, đến, rơi thêm vài giọt nước mắt, lúc cậu khóc gợi cảm cực kỳ!”

Hoàng Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi: “Biến thái chết tiệt! Tội phạm cưỡng gian!”

Mạch Đào chẳng cảm thấy thẹn triển lộ nửa mình dưới, “Xem! Tôi vừa thấy nước mắt của cậu liền cương.”

Hoàng Cửu Cửu không nói gì: cư nhiên cứng nhanh như vậy! Anh ta tiêm thuốc à?

Mạch Đào cười ***: “Làm sao bây giờ?”

Hoàng Cửu Cửu muốn giả chết, “Tự giải quyết.”

“Cậu tới giảm nhiệt cho tôi đi ~~ ” Mạch Đào giở trò xấu: “Đến, nói tiếng cậu yêu tôi.”

Con sói này thực sự là dính không thể dính hơn! Hoàng Cửu Cửu nổi giận: “Yêu cái đầu anh ấy!”

Mạch Đào không tha không bỏ quấn lên: “Thân ái, tôi đã nói rồi, cậu cũng không nên xấu hổ nha!”

Đệt! Gặp dịp thì chơi cũng không cần buồn nôn như thế chứ? Hoàng Cửu Cửu xoay người mưu toan muốn đứng dậy, khuôn mặt Mạch Đào hung dữ lên, kiêu ngạo chỉa chỉa dã thú ngẩng đầu dưới thân.

Hoàng Cửu Cửu ô ô: “Được được được, tôi yêu anh.”

Mạch Đào cười, nắm tay Hoàng Cửu Cửu di xuống dưới thân, “Nắm chặt, nói lại!”

Hoàng Cửu Cửu: “Muốn nói mấy lần chứ?”

“Nói đến khi nó tiêu hỏa mới thôi.” Mạch Đào hôn môi đối phương, dây dưa không ngớt, anh phát giác hóa ra không phải mình hư hỏng, mà là báu vật tình ái trong lòng này khiến anh nhịn không được muốn chà đạp ức hiếp, đều do bác sĩ ngu ngốc này dụ dỗ anh! Anh lại thúc dục: “Nói lại. . .”

“Tôi yêu anh.”

“Tiếp tục.”

“Tôi yêu anh.”

Hoàng Cửu Cửu không biết lúc nào đã đem tay di ra khỏi dưới thân Mạch Đào, xoa cái bụng rắn chắc của anh, đặt lên tấm lưng dày rộng của anh, vững vàng ôm anh, nhẹ nhàng nỉ non: “Tôi yêu anh, tôi yêu anh. . .” Càng nói càng cảm thấy không thích hợp, “Chuyện gì xảy ra? Toàn bộ cương rồi! Thực sự có thể tiêu xuống sao?”

Mạch Đào: “Cậu cũng là đàn ông, cậu hẳn là biết chứ.”

“Anh!”

Mạch Đào cười đến vô lại không gì sánh được, “Nó không nghe lời tôi có biện pháp nào?”

“Anh!”

Mạch Đào: “Hơn nữa, ai bảo cậu không nắm chặt?”

“Anh!”

Mạch Đào xách lên Hoàng Cửu Cửu, “Đừng anh anh anh nữa, bảo bối, sô pha quá chật, chúng ta lên giường đại chiến ba trăm hiệp nữa đi!”

Hoàng Cửu Cửu: “Anh! Anh! Anh! A — ”

Chương 32

Lại ghép cặp thử xem ~

Thành Thực VS Hướng Hải

Thành Thực: “Ong bắp cày biến thân!”

Hướng Hải: “Máy bay trực thăng của tôi hết pin rồi.”

Thành Thực: “Sao lại hết pin? Thật mất hứng! Đi chơi điện tử đi. . .”

Hướng Hải: “Ưm! Thành Thực! Tôi và cậu là cùng một quốc gia, không nên đánh tôi!”

Thành Thực: “Được được, tôi cho cậu một ít trang bị!”

( có vẻ rất ân ái. )

Lương Đình Xuyên VS Hoàng Cửu Cửu

Hoàng Cửu Cửu: “Tiền lương của tôi lại tăng rồi, lại phải giao 20% thuế.”

Lương Đình Xuyên: “Lúc cậu báo cáo chỉ cần như vậy như vậy như vậy. . . Cậu xem, chỉ cần giao 15%.”

Hoàng Cửu Cửu, sùng bái: “Đình Xuyên, cậu thật lợi hại!”

Lương Đình Xuyên: “Một bữa ăn sáng.”

( có vẻ rất đăng đối. )

Mạch Đào VS Nguyên Khải

Thiên lôi câu địa hỏa mãn mục *** uế

Trì cửu bản vô mã toàn tràng hoàng độc

Hoành phi: một mảnh hài hòa

( xem ra như vậy mới là nguyên phối. )

Vũ: 2 câu thơ trên ta cùng k bít phải giải nghĩa thế nào, chỉ hiểu là 2 tên này mà thành một cặp thì suốt ngày chỉ có XXOO thui!!!

============================

Hoàng Cửu Cửu bi phẫn đến hộc máu: tên đàn ông hơn 30 tuổi, ở trong nhà mình, ở trên giường mình, bị người lặp đi lặp lại nhiều lần thi bạo! Mắng không được đánh không lại, trốn không xong kiện không ổn, đây là thói đời gì vậy?

Kẻ bại hoại kia khiến anh lâm vào tình trạng kiệt sức, lúc này mới đắc ý dào dạt lui sang một bên, tay còn không thành thật sờ qua sờ lại trên người anh, tấm tắc than thở: “Bảo bối nhi, vóc người cậu thật tốt.”

Hoàng Cửu Cửu không có hơi sức để ý tới cầm thú kia, lấy tư thế tận khả năng che giấu chính mình ghé vào trên giường, chỉ muốn mau nhanh ngủ ngủ trốn tránh hiện thực.

Mạch Đào như nhớ tới cái gì, cười nói: “Bảo bối nhi, tôi dọn tới đây ở chung với cậu thế nào?”

Cái này Hoàng Cửu Cửu muốn giả chết cũng không được, trong nháy mắt anh toàn thân cứng ngắc, sau đó lấy hình dạng con cua co quắp cấp tốc di đến mép giường, lại bị Mạch Đào tóm cổ xách về.

“Cứ quyết định thế đi.” Mạch Đào nói xong lời này, dùng cánh tay thô to ngăn chặn Hoàng Cửu Cửu, ngã đầu ngủ.

Nguyên Khải đứng ở cửa sau quán bar, hít một hơi, rống to: “Biến thái chết tiệt! Cậu rốt cuộc muốn đi theo tới khi nào!”

Hướng Hải sợ hãi rụt rè đứng lên, lộ ra dáng cười hàm hậu, bưng lên hộp giấy thức ăn nhanh, “Anh cả ngày cũng không ăn, có đói bụng không?”

Nguyên Khải một chưởng đánh bay, “Thấy cậu liền ngán!”

Hướng Hải chà chà tay, Nguyên Khải liếc xéo cậu, nổi giận đùng đùng đi về, Hướng Hải theo sát, Nguyên Khải đứng lại, Hướng Hải cũng đứng lại, Nguyên Khải nhanh chân bỏ chạy, Hướng Hải cũng một tấc không rời chạy theo, lúc sắp đến dưới lầu nhà, Nguyên Khải rốt cục bùng nổ, cậu tiến lên cướp lấy cặp của Hướng Hải, đổ toàn bộ đồ đạc trong đó ra, từ một đống đồ mò ra được di động, tìm số điện thoại của Trần Thành Thực, sau khi kết nối liền bạo rống: “Trần Thành Thực! Bùi Hướng Hải ở số nhà 211 phố sinh viên ăn cơm bá vương không có tiền trả, nhanh một chút tới chuộc cậu ta, nếu không bán cậu ta sang Thái Lan làm người chuyển giới!”

Lương Đình Xuyên nửa đêm bị điện thoại di động của Thành Thực đánh thức, nghe xong lời Nguyên Khải nói, lắc lắc Thành Thực, Thành Thực ngủ y như lợn chết “Khò khè” một tiếng lật người một cái, không nhúc nhích.

Lương Đình Xuyên thở dài, đứng lên thay quần áo, lấy ví tiền, xuống lầu lấy xe. Tới số 211 phố sinh viên, chỉ thấy Nguyên Khải ngồi ở trên bậc thang, Hướng Hải ngồi xổm cách cậu 3m. Thấy Lương Đình Xuyên tới, Hướng Hải lúng túng càng thêm nói không ra lời.

Lương Đình Xuyên châm thuốc, biết mình bị người lừa, kìm nén lửa giận nói: “Đêm hôm khuya khoắt, vợ chồng son cãi nhau cư nhiên còn quấy rầy người khác nghỉ ngơi.”

Nguyên Khải nổi trận lôi đình, “Thối lắm! Cái người này bị bệnh tâm thần! Theo tôi một ngày một đêm rồi! Anh là ai? Tôi tìm chính là Trần Thành Thực!”

Lương Đình Xuyên thiêu thiêu lông mi, nghĩ thầm: cậu cũng tâm thần nốt, không biết báo cảnh sát hả? Tìm con khỉ kia, con khỉ kia cũng sẽ kéo tôi tới làm tài xế cho cậu ta.

Nguyên Khải chỉa chỉa Hướng Hải, “Mặc kệ anh là ai, kéo cậu ta đi đi!”

Lương Đình Xuyên chậm rì rì nói: “Anh bạn nhỏ, xin gọi 110 hoặc 119.” Nói xong xoay người lên xe.

Nguyên Khải xanh mặt, ánh mắt kia hận không thể nuốt chửng Hướng Hải, dừng trong chốc lát, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Hướng Hải cũng hôn mê, rốt cuộc muốn thế nào? Không biết, chỉ là muốn theo anh.

Nguyên Khải không biết nên làm gì, móc ra điện thoại di động của mình, tháo móc di động xuống, ném đi xa xa, mệnh lệnh: “Đi nhặt.”

Hướng Hải xoát đứng lên đuổi theo móc khóa di động, Lương Đình Xuyên ở trên xe thấy một màn như vậy, há to miệng, khen: “Huấn luyện thật tốt!”

Chó săn ưu tú ở trong bụi cỏ tìm kiếm móc di động, vui vui vẻ vẻ chạy về, Nguyên Khải đã sớm lên lầu đóng cửa lại.

Lương Đình Xuyên dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là là dập thuốc từ trên xe đi xuống, đi tới trước mặt chó săn trung thành tận tâm ngồi xổm ở đầu cầu thang, dùng chân đá đá, “Vượng Tài.”

Chó săn chán nản cúi đầu.

Lương Đình Xuyên hỏi: “Cậu theo lông vàng kia muốn đạt được mục đích gì?”

“. . .”

Lương Đình Xuyên lại đá đá cậu, “Nói đi, Vượng Tài.”

Chó săn rụt lui về phía chân tường, “Không biết.”

Lương Đình Xuyên hộc máu: hôn mê! Chỉ số thông minh còn thấp hơn cả con khỉ nhà mình! Anh dừng một chút, sau đó ngồi xổm xuống, không có ý tốt nở nụ cười, “Tôi dạy cho cậu một biện pháp tốt, lần tới cậu ta hỏi cậu muốn thế nào, cậu cứ nói muốn ở cùng cậu ta, như vậy cậu có thể mỗi ngày gặp cậu ta.”

Chó săn trừng lớn con mắt vô tri, Lương Đình Xuyên tiếp tục nói: “Cậu ta không đáp ứng, cậu cứ như thế đi theo, đến khi cậu ta đồng ý mới thôi.”

Chó săn lộ ra ánh mắt cảm kích, kiên định gật đầu, chấp nhất bắt đầu bám rễ.

Lương Đình Xuyên trở lại trên xe, nghĩ thầm: con mẹ nó! Hại ông đây nửa đêm phải dậy, không cho cậu ta nếm mùi đau khổ liền gặp quỷ. Thành Thực chết tiệt kia kéo tới một thằng nhãi bạn học như lợn, quả nhiên là vật họp theo loài!

Mạch Đào chính là một tên vô lại chơi bời lêu lổng, ngày thứ hai Hoàng Cửu Cửu dùng sức chín trâu hai hổ cũng tránh không được con sói ăn thịt người này. Mạch Đào liều mạng kéo Hoàng Cửu Cửu cầu xin: “Theo tôi đi, ngày hôm nay đừng đi làm nha.”

Hoàng Cửu Cửu bạo rống: “Theo mẹ anh ấy! Buông ra!”

“Chuồn một ngày đêm cũng đâu có chết!” Mạch Đào lăn lăn trên giường.

“Buông ra buông ra buông ra!”Hoàng Cửu Cửu phát điên.

“Nghĩ không ra thể lực của cậu tốt như vậy.” Mạch Đào một lần nữa xem kỹ Hoàng Cửu Cửu, “Tôi đều đã mệt đến không bò dậy nổi, cậu cư nhiên còn có sức đi làm?”

Hoàng Cửu Cửu thật muốn hộc máu lên cái mặt chó kia! Có sức mới là gặp quỷ! Chạy một mạch Ma-ra-tông cũng chẳng mệt như thế! Anh cuồng tính nổi lên, cắn một miếng xuống cánh tay Mạch Đào, Mạch Đào ăn đau, không thể làm gì khác hơn là nới lỏng tay. Hoàng Cửu Cửu oán hận bò vào phòng tắm tắm, Mạch Đào ở ngoài cửa phòng tắm lải nhải: “Bảo bối nhi, ngày hôm nay xin nghỉ đi xin nghỉ đi xin nghỉ nha. . .” Không qua bao lâu, lại nghe thấy Mạch Đào đang nói: “Xin chào, xin hỏi có phải là bệnh viện thành phố không? Bác sĩ Hoàng Cửu Cửu khoa tim mạch ngày hôm nay xin nghỉ, đúng đúng, phát sốt, hôn mê bất tỉnh. . .”

Hoàng Cửu Cửu ướt sũng đá văng cửa phòng tắm, đỏ mắt quát: “Mạch Đào chết giẫm!”

Mạch Đào bỏ lại điện thoại di động của Hoàng Cửu Cửu, cao hứng bừng bừng đáp lại: “Ơi!”

“Anh! Anh!” Hoàng Cửu Cửu tức giận đến nói không ra lời.

“Chậc chậc chậc chậc. . .” Mạch Đào nheo mắt lại quan sát Hoàng Cửu Cửu trần như nhộng, “Bảo bối nhi, muốn mời tôi tắm uyên ương sao?”

Hoàng Cửu Cửu lúc này mới phản ứng tới, vội đóng cửa lại, nhưng vẫn chậm một bước, Mạch Đào vui vẻ nhào tới, ôm Hoàng Cửu Cửu xoay hai vòng, ngã vào bồn tắm lớn. Hoàng Cửu Cửu ghé vào sát biên giới bồn tắm, nghĩ có thể ngất đi có bao nhiêu hạnh phúc!

Mạch Đào mở đầy bồn nước nóng, Hoàng Cửu Cửu ỉu xìu oán giận nói: “Giữa mùa hè, mở nước nóng như thế làm gì? Định xông hơi à?”

Mạch Đào hắc hắc cười, từ phía sau ôm Hoàng Cửu Cửu, hôn hôn xương bả vai anh, động tác mềm nhẹ không ít. Hoàng Cửu Cửu không hé răng nữa, anh gối lên ***g ngực rắn chắc của Mạch Đào, càng không ngừng thay đổi tư thế muốn dựa vào thoải mái một chút, cuối cùng bị Mạch Đào nắm cằm, hôn đến triền triền miên miên.

Trong phòng tắm không bật đèn, hơi nước bí bức nhẹ bay nhu tình, thần trí Hoàng Cửu Cửu có chút không rõ, thế cho nên Mạch Đào ghé vào tai anh nỉ non một câu “Tôi yêu cậu”, anh dường như cũng đáp lại gì đó, nhớ không rõ nữa. . .

“Này, nói thật đấy, tôi dọn tới ở với cậu nhé?”

“Ừ. . . Tùy anh.” Hoàng Cửu Cửu nghiễm nhiên là con rùa bị đặt ở trong nồi từ từ nấu chết, đại não trì độn không thể tự hỏi nữa.

Lương Đình Xuyên đem sữa đun nóng từ trong nồi đổ vào trong bát, đưa cho Thành Thực. Thành Thực đã ăn xong cháo yến mạch, thành thật ông bát sữa, uống một ngụm, cong môi, “Bỏng chết rồi! Sữa đun lên không có dinh dưỡng nữa.”

Lương Đình Xuyên ngáp vài cái, lười biếng đáp: “Không chú ý một chút liền đun sôi luôn, sau đó nhớ nhắc anh.”

Thành Thực đem chân gác lên đầu gối Lương Đình Xuyên, ôm lấy cổ anh hỏi: “Ngày hôm nay sao anh không có tinh thần như thế?”

Lương Đình Xuyên mắt trợn trắng: bị bạn học của em chỉnh chứ sao, trẻ con đúng là lắm chuyện phiền toái, sau đó để bạn của em giải thích với em đi.

Thành Thực di nha di, di đến trên đùi Lương Đình Xuyên, Lương Đình Xuyên liếm liếm sữa trên môi cậu, Thành Thực nói: “Buổi trưa sớm một chút tới đón em.”

“Ừm.”

“Anh nói Hồng An Đông kia đang đánh chủ ý gì?” Thành Thực trăm tư không được giải đáp.

“Muốn nhận em làm con nuôi.” Lương Đình Xuyên căn bản không để ở trong lòng.

“Chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu em?”

“Không nên tự mình đa tình.” Lương Đình Xuyên cười nhạt: con lợn kia mà coi trọng yêu nghiệt em sao? Tự tìm khổ ăn!

Thành Thực hừ hừ, lười ở trên người Lương Đình Xuyên bất động.

“Còn không mau uống hết sữa đi.”

“Ưm. . .” Thành Thực uốn éo.

“Lại giở trò gì đây?”

“. . . Hôm qua em nghe thấy McDull gọi bác sĩ Hoàng là bảo bối nhi.”

Lương Đình Xuyên vẻ mặt hắc tuyến, “Thật buồn nôn, bữa sáng vừa ăn xong đều phải nôn ra.”

“Anh cũng gọi như thế đi ~~ ”

“. . .”

“Gọi đi gọi đi.”

“Muốn nghe?”

Thành Thực liều mạng gật đầu, hai mắt phóng ra tia sáng long lanh.

Lương Đình Xuyên cười, từng chữ từng chữ nói: “Biến, thái, chết, bầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.