Edit: Huyết Vũ
Chương 35
Lương Đình Xuyên: “Ở trường có mấy môn thi không qua phải thi lại?”
Thành Thực: “Hai môn.”
Lương Đình Xuyên: “U, chỉ hai môn, không tệ nha.”
Thành Thực: “Hắc hắc, tổng cộng thi ba môn.”
Lương Đình Xuyên: “Ừm, lấy chỉ số thông minh của em thi qua một môn cũng không tệ rồi.”
Thành Thực: “Môn ấy thi cho mở sách.”
Lương Đình Xuyên: “. . .”
Thành Thực: “Ha ha ha. . . Hướng Hải mở sách cũng không thi qua!”
Lương Đình Xuyên: “Vậy thực sự là chúc mừng em.”
=======================
Hướng Hải đứng ở cửa phòng ký túc xá, ngây người.
Cửa phòng mở rộng, ổ khóa nát, trong phòng một mảnh hỗn độn. (vốn phòng mi đã bừa bộn rồi) Phản ứng đầu tiên của tên ngốc chính là bị ăn trộm! (gặp trộm cũng sẽ không loạn đến tình trạng này) cũng không biết đã đánh mất vật phẩm quý giá gì! (trong đống rác phòng mi có vật phẩm quý giá sao?)
Phản ứng thứ hai là: có cớ để ở chung với KAY rồi! (vậy mới nói, dù là người thông minh cũng không thể đánh giá thấp kẻ ngu si, phải biết rằng kẻ ngu si không có chỉ số thông minh nhưng là lô-gíc cướp bóc gì cũng có.)
Hướng Hải mở tủ quần áo, hao tổn tâm trí: trống rỗng! Quần áo đều bị trộm đi rồi! (này, mở mắt chó của mi ra nhìn rõ, đều ở trên mặt đất trộn với đống vỏ lon của mi kìa! )
Chuyển tới sân thượng, tên ngốc vui mừng khôn xiết, quần áo giặt từ tháng trước còn phơi chưa thu vào vẫn còn. Vui vui vẻ vẻ chạy ào vào phòng tắm tắm nước lạnh thật sạch, chiếu vào cái gương vỡ chia năm xẻ bảy cạo sạch râu mép, tên ngốc lại tinh thần chấn hưng lên, bò lên trên giường tràn đầy truyện tranh, đông lật tây tìm, cuối cùng tìm được điện thoại di động nạp điện. Ưm, điện thoại di động cũng tắt máy vài ngày rồi, mau mau nạp đầy pin. Tên ngốc cầm di động mở nguồn, “Tít tít tít tít. . .”
Trong nháy mắt tin nhắn tới hơn mười tin, mở ra vừa nhìn: Thành Thực: tên ngớ ngẩn đi đâu nhận được tin nhắn lập tức nhắn lại cho tôi! Đường Ngữ: ngu ngốc! Mau trở lại vẽ tranh tường! Vạn Triết: thằng nhóc cậu lợi hại, cứ như thế đem cục diện rối rắm ném cho chúng tôi, chờ cậu về cho cậu biết mặt! Thầy Thôi: Bùi Hướng Hải lập tức gọi lại cho thầy. Thành Thực: tên ngốc cậu sẽ không bị người bắt cóc đó chứ? Thầy Thôi. . .
Hướng Hải rút nguồn điện, rút pin, nhét di động xuống gối, lẩm bẩm: chờ mình vào ở nhà anh ấy xong nhất định sẽ xử lý vụ này.
Thành Thực ở trong phòng phát hiện hai vật thể không rõ, “Đây là cái gì?”
Lương Đình Xuyên liếc mắt, trả lời: “Đống khoai lang mẹ em lần trước không vận tới.”
“Gì? Vì sao em không nhận ra?” Thành Thực nhíu mày: “Còn ăn được không?”
Lương Đình Xuyên không an tâm: “Em rửa sạch đám lông trắng ở mặt trên nếm thử xem.”
Thành Thực trong mắt xoay động, lấy điện thoại ra gọi điện cho Hoàng Cửu Cửu: “Alo, bác sĩ Hoàng, anh xuống đây một chút. Đúng đúng, em có thứ tốt cho anh ăn!”
Lương Đình Xuyên khen ngợi cười với Thành Thực.
Hoàng Cửu Cửu vui vẻ, “A, cảm ơn anh bạn nhỏ, xin lĩnh tấm lòng.”
Thành Thực làm nũng: “Bác sĩ Hoàng, luôn luôn làm phiền anh rất xấu hổ, đừng không nể tình như thế chứ!”
Hoàng Cửu Cửu trong lòng ấm áp: đứa bé này cũng không phải không hiểu chuyện như vậy! (Vũ: NHẦM TO RỒI!!!!)
Lương Đình Xuyên ở bên cạnh dùng hình miệng nói với Thành Thực: đừng nói với Mạch Đào! Anh ta tới là không ổn!
Thành Thực hiểu ngầm, cười hì hì: “Bác sĩ Hoàng, nhanh lên một chút xuống đây đi! Đừng gọi anh em, cũng chỉ có một phần, em cố ý chuẩn bị cho anh, anh em tới nhất định sẽ cướp với anh!”
Hoàng Cửu Cửu tâm nói anh bạn nhỏ này nhiệt tình như thế, cũng không nên làm mất hứng. Vì vậy nói với Mạch Đào đang xem đá bóng: “Tôi đi xuống lầu đổ rác.” Ra cửa.
15 phút sau, Mạch Đào thấy Hoàng Cửu Cửu xanh mặt suy yếu trở về, nghi hoặc nói: “Cậu sao vậy?”
Hoàng Cửu Cửu câm điếc ăn hoàng liên, nôn khan hai tiếng, không thể làm gì khác hơn là nói: “Không sao.”
Nguyên Khải hừng đông hơn 1h mới tan tầm đi ra quán bar, triệt để hết chỗ nói. Hướng Hải lập tức lộ ra dáng cười đôn hậu, mở miệng: “Ký túc xá của em gặp nạn, không an toàn, không thể ở.” (tên ngốc, ký túc xá gặp nạn mà vui vẻ vậy sao?)
Nguyên Khải cứng lại, mắt trợn trắng, “Cậu nói gặp nạn liền gặp nạn?”
Hướng Hải vẻ mặt thành khẩn hai mắt chân thành giọng điệu bi thương: “Thật mà.” Hình dạng đáng thương khiến người ta không thể không tin. ( mà cậu ta cũng xác thực nhận định mình gặp nạn.)
Nguyên Khải không thể làm gì khác hơn là thở ra một hơi, “Coi như là thật đi. . .” Nói xong, lách qua cậu bước đi.
Hướng Hải gắt gao đuổi kịp, “Vậy em, vậy em. . .”
Nguyên Khải cười nhạt, “Vậy cậu cái gì? Ký túc xá của cậu có ở được hay không liên quan gì tới tôi?”
Hướng Hải vẻ mặt cầu xin, trong bụng nói: vậy rốt cuộc phải như thế nào?
Hai người một trước một sau trở về, đi một đoạn, Nguyên Khải quay đầu lại hỏi: “Móc di động của tôi đâu?”
Hướng Hải từ trong túi quần lấy ra đưa tới, Nguyên Khải nắm trong tay, ném lên trên trời, chó săn phản xạ có điều kiện đuổi theo, chạy vài bước, nghe thấy Nguyên Khải ở sau người cười to không ngừng, “Ngu ngốc, ở chỗ tôi này!”
Hướng Hải dừng chân, gãi gãi sau đầu, mặt đỏ lên. Nguyên Khải ném móc di động cho cậu, cười nói: “Tặng cậu.” Sau đó quay đầu đi.
Hướng Hải mừng rỡ nhận lấy, cao hứng bừng bừng đi theo sau. Buổi tối mùa hè mát mẻ, ánh trăng kéo dài thân ảnh hai người, thân ảnh phía sau càng theo càng gần, mắt thấy thân ảnh hai người sắp trùng lên, Nguyên Khải nói: “Cút xa một chút!”
Hướng Hải vội lui ra phía sau vài bước.
Nguyên Khải hỏi: “Này, cậu thích tôi ở điểm gì?”
“. . . Ưm, anh rất đẹp.”
“Thiết, nông cạn! Không có cái khác sao?”
“Ưm, anh rất, rất. . . Ưm, rất hung dữ. . .”
Nguyên Khải dừng bước, xoay người lại mắng: “Cậu trời sinh đê tiện à, chuyên môn thích người hung dữ?”
“Không phải, cái kia, anh rất hung dữ, ưm, rất oách. . .”
“Biến thái, hèn hạ, ngu ngốc. . .” Nguyên Khải mắng, cũng nở nụ cười, “Còn có?”
“Ưm. . . Không biết.”
“Nhát gan, cúi đầu làm gì? Là đàn ông hả? Mẹ nó, lần đầu tiên gặp phải đàn ông nhát như cậu.” Nguyên Khải đi tới, chụt một ngụm trên môi Hướng Hải.
Hướng Hải kinh hoảng nói: “Đang. . . Đang ở trên đường.”
“Nửa đêm ai nhìn cậu! Hơn nữa, bị thấy thì thế nào?” Nguyên Khải hôn hôn vết thương trên gương mặt cậu, dịu dàng hỏi: “Tôi đánh cậu sao không tránh?”
Hướng Hải cười khúc khích: lúc phản ứng tới muốn trốn anh đã đánh xong rồi.
Nguyên Khải hôn bờ môi cậu, đem lưỡi vói vào dây dưa, thuận thế đặt cậu ở trên tường trong ngõ nhỏ, Hướng Hải lầm bầm: “KAY. . . Đang ở trên đường. . .”
Nguyên Khải nhẹ nhàng thở dốc, “Không sao, muộn như thế không có ai. . .”
Hướng Hải cứng y như con rối, lặp lại nói: “Nhỡ, nhỡ có người. . .”
Nguyên Khải buông ra, cả giận nói: “Nhát như cáy!” Quay đầu bước đi.
Hướng Hải run giọng kêu: “KAY. . .” Không tha không bỏ theo sát, lòng tràn đầy kỳ vọng đêm nay Nguyên Khải sẽ cho cậu vào nhà ngủ một đêm, về phần vào rồi làm gì nữa, trong cái đầu trống trải của tên ngốc hiện lên một chút hình ảnh, không dám tiếp tục liên tưởng.
Nguyên Khải tới cửa nhà, nổi giận đùng đùng liếc xéo cái đuôi đi theo, vươn tay.
Hướng Hải nắm móc di động, tội nghiệp hỏi: “Không phải cho em rồi sao?”
Nguyên Khải hung tợn: “Cho cậu không thể lấy về lại à?”
Chó săn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy ra, Nguyên Khải ném đi xa xa, “Đi nhặt.”
“Ưm. . .” Chó săn không muốn.
Nguyên Khải quát khẽ: “Nhanh lên một chút!”
Chó săn lưu luyến liếc cậu một cái, ngoan ngoãn đi xuống lầu tìm móc điện thoại, đến khi tìm được cầm lại, Nguyên Khải đã sớm đóng cửa.
Hướng Hải thở dài, ngồi xuống cạnh cửa, giống như mấy đêm trước tựa ở trên bậc thang mê man ngủ.
Trái lại người bị bệnh lo nghĩ ở trong phòng lật qua lật lại ngủ không được, khi bầu trời hơi nổi lên tia sáng, con mắt Nguyên Khải mở đến đau nhức, rốt cục nhịn không được, từ trên giường đứng lên, chuẩn bị đem kẻ đầu têu hại cậu ngủ không yên đánh cho một trận.
Ai ngờ mở cửa vừa nhìn, chó săn giữ nhà ngủ đến say sưa, còn ngáy khò khè. Nguyên Khải cái này tức, không chút khách khí đạp chó săn một cước, chó săn không hề hay biết, tiếp tục ngủ bất tỉnh nhân sự.
Nguyên Khải khóc không ra nước mắt, dự định hét lớn một tiếng ở bên tai con lợn này, thế nhưng thấp người xuống thấy dáng ngủ vô tội của Hướng Hải, lại thay đổi chủ ý, cậu hôn nhẹ khuôn mặt Hướng Hải.
“Khò khè. . .”Hướng Hải gãi gãi khuôn mặt.
Nguyên Khải bị chọc nở nụ cười, cậu đem môi di đến bên môi Hướng Hải, hôn.
“Khò khè. . .”Hướng Hải chép chép miệng.
Nguyên Khải vỗ vỗ mặt cậu, nhịn cười gọi: “Này, tỉnh tỉnh! Vào nhà đi.”
“Khò khè. . .”
“Chết tiệt!”Nguyên Khải mắng một câu, đứng lên vào phòng, bưng ra một chậu nước, giội ào xuống đầu Hướng Hải.
Hướng Hải cuối cùng cũng tỉnh, run run nhảy dựng lên, Nguyên Khải hừ lạnh, cảm giác thành tựu mười phần, đem chậu úp lên đầu Hướng Hải, quay đầu “Ầm” đóng cửa.
Chương 36
Thùng thùng thùng. . .
Chim sáo đá: “Ai nha?”
Thành Thực: “Em!”
Chim sáo đá: “Ngu ngốc! Mau trốn đi!”
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng. . .
Chim sáo đá: “Ai nha?”
Mạch Đào: “Tôi!”
Chim sáo đá: “Ngu ngốc! Trốn cũng vô dụng!”
Leng keng leng keng. . .
Chim sáo đá: “Ai nha?”
Người lạ: “Ghi số nước!”
Chim sáo đá: “Cút đi! Đồ ngu! Chết đi! Thiểu năng! ! Làm tình. . .”
Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒 ưm ~~ thật quá mất mặt. . .
=========================
Hoàng Cửu Cửu đúng 7h bị đồng hồ báo thức đánh thức, anh ở dưới khuỷu tay Mạch Đào giãy dụa muốn chui ra, Mạch Đào lại đem chân gác lên người anh, ép tới anh không thể nhúc nhích.
“Đứng lên! Tôi phải đi làm!” Hoàng Cửu Cửu hò hét.
Mạch Đào từ từ nhắm hai mắt nói thầm: “Phương thức này gọi tôi không tỉnh.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Hoàng Cửu Cửu nín nhịn.
“Phương thức đánh thức người đẹp.”
Nôn!!! Hoàng Cửu Cửu nôn khan vài cái, để có thể thuận lợi đi làm, không thể làm gì khác hơn là kiên trì hôn Mạch Đào, thấp giọng nói: “Thân ái, tỉnh tỉnh đi.”
Mạch Đào vẫn nhắm mắt, “Bảo bối nhi, hôm nay là thứ 7.”
“Ngu ngốc! Thứ 7 bệnh viện bận nhất! Mau thả tôi đứng lên!”
“Xin nghỉ.” Mạch Đào vẫn không nhúc nhích.
Hoàng Cửu Cửu tức giận đến não thiếu dưỡng khí, “Mỗi ngày xin nghỉ thẳng thắn từ chức luôn đi!”
“Được lắm được lắm!” Mạch Đào hăng hái, mở mắt ra ôm chặt Hoàng Cửu Cửu, “Từ chức làm bà chủ nhà của tôi.”
“Giết tôi đi! Còn không buông tôi cắn lưỡi tự sát đấy!” Hoàng Cửu Cửu tru lên.
Mạch Đào không thể làm gì khác hơn là thả lỏng tay, Hoàng Cửu Cửu lăn lông lốc đứng lên ngồi ở mép giường mặc quần áo, Mạch Đào nằm ở trên giường thưởng thức, khen: “Lưng của bảo bối nhi thật xinh đẹp, thắt lưng của cậu rất gợi cảm. . .”
Hoàng Cửu Cửu tát bay móng vuốt mò lấy bên hông mình của Mạch Đào, móng vuốt kia liền trượt đến đùi cậu, sờ soạn phía trong bắp đùi, Hoàng Cửu Cửu khóc không ra nước mắt, “Còn không để yên nữa hả?”
“Người ta luyến tiếc cậu mà.” Giọng điệu của Mạch Đào kêu đến dịu dàng.
“Ai rảnh rang như anh, bỏ ra bỏ ra. . .”
Hoàng Cửu Cửu không muốn hỏi nghề của Mạch Đào là gì trong nhà có những ai ba mẹ làm cái gì, cái này Mạch Đào muốn nói thì nói không muốn nói Hoàng Cửu Cửu cũng không hiếu kỳ, về phần Mạch Đào trước đây có mấy người tình nhân đều là mặt hàng gì, Hoàng Cửu Cửu càng không có hứng thú, đều là người hơn 30, còn có thể là thiện nam tín nữ gì chứ? Hơn nữa, hai người nhiều lắm xem như là bạn giường tạm thời cố định, biết nhiều như vậy cũng đâu có ý nghĩa?
Mạch Đào đứng lên hôn hôn bên tai Hoàng Cửu Cửu, nhẹ giọng nói: “Thân ái, tối hôm qua cậu ép khô tôi, tôi phải nghỉ ngơi một chút, không tiễn cậu được.” Nói xong, ngã xuống, tiếp tục ngủ.
Hoàng Cửu Cửu hộc máu: mẹ X, ông đây vừa bị anh túm về tay, anh liền kêu kiệt sức! Có thể có điểm quá độ hay không? Tiện nam chết tiệt!
Nguyệt Thăng mặc một chiếc váy búp bê xanh lam, sáng sớm bỏ chạy đến công trường chơi, Thành Thực khen cô bắt đầu có nữ tính, cô liền hì hì vui vẻ, quay vòng 360 độ, hỏi: “Đẹp không?”
Vạn Triết và Thành Thực hai người liên tục gật đầu, “Đẹp đẹp, rất đẹp.”
Đường Ngữ dùng khóe mắt liếc liếc, kỳ quái nói: “Một chữ, xấu, hai chữ, cực xấu, ba chữ, siêu cấp xấu, bốn chữ. . .”
Nguyệt Thăng tâm tình tốt, cũng không ngại Đường Ngữ nói xấu, vui tươi hớn hở lấy lon cola nện cậu một trận, sau đó vui rạo rực nói: “Đây là Hàn Khiêm mua cho em, anh ấy rất có thưởng thức đúng không?”
Vạn Triết và Thành Thực liếc nhau, cùng nhau nhìn về phía Đường Ngữ, Đường Ngữ đưa lưng về phía mọi người một mực vẽ vẽ, Nguyệt Thăng lôi kéo cánh tay cậu cười nói: “Chỉ mình anh chăm chỉ làm gì, thầy Thôi không ở đây, làm cho ai xem? Ế, sợi dây đỏ em đưa anh đâu?”
Đường Ngữ hất tay cô, tức giận nói: “Đàn bà hề hề, mất rồi.”
Nguyệt Thăng nhéo cậu một cái, “Cứ ném đi, cẩn thận gặp xui xẻo.”
Đường Ngữ lập tức đáp lại: “Gặp ngôi sao tai họa như em đã là không may rồi, không may hai mươi mấy năm, còn có thể gặp chuyện không may hơn sao?”
Nguyệt Thăng cho cậu một cước, chát chát đánh vài cái, Đường Ngữ một bên chống đỡ một bên ồn ào: “Đừng đánh, đánh nữa anh đánh lại đấy!”
Đường Ngữ lúc nào cũng hò hét đánh lại, nhưng chưa một lần đánh thật, Nguyệt Thăng mới không sợ cậu, vừa đánh vừa nói: “Anh đánh lại đi!”
Thành Thực cười làm lành nói: “Lâm tiểu thư, em xem em mặc lịch sự như thế, đừng làm động tác không văn minh như vậy.”
Nguyệt Thăng cong môi, hừ một tiếng, quả nhiên không đánh nữa, “Em mới không tính toán với người dã man.”
Đường Ngữ trả lời lại một cách mỉa mai: “Oa đệt! Vừa rồi là ai dã man? Thật không rõ sao sẽ có người muốn bà tám này chứ!”
Vạn Triết thấy hai người này mười phần mùi thuốc súng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ai, Nguyệt Thăng, ngày hôm nay không đi làm sao?”
“Hôm nay là thứ 7 mà.” Nguyệt Thăng không hề để ý tới Đường Ngữ, nhấc váy ngồi trên chân thang, “Em thấy các anh đều bận đến quên ngày nào trong tuần rồi, thầy Thôi thật là, sao không cho bọn anh nghỉ 2 ngày chứ.”
Thành Thực “Thiết” một tiếng, “Thầy không bảo bọn anh thức đêm tăng ca liền a di đà phật rồi, đâu giống ông chủ đẹp trai của em. . .”
Vạn Triết không đợi cậu nói xong liền “Ai nha “Vỗ chân, “Nguyệt Thăng, sao em không hỏi Hướng Hải đi đâu?”
“Em biết anh ấy làm gì rồi, có cái gì để hỏi?”
Ba người còn lại đều vểnh tai, Thành Thực ngạc nhiên kêu lên: “Gì? Em biết, bọn anh đều không biết! Còn tưởng cậu ta mất tích rồi!”
“Có một tối em thấy anh ấy ở quán ăn phố sinh viên ăn bữa khuya, cùng với Nguyên Khải kia.”
Đường Ngữ há to miệng, Vạn Triết nở nụ cười, Thành Thực nhìn thẳng Vạn Triết hỏi: “Sư huynh, sao anh cười *** như thế?”
Đường Ngữ cũng cười, cười còn *** hơn Vạn Triết, “Thằng nhóc kia được lắm, chơi bời lêu lổng còn hơn cả anh? Có phải là đang bế quan luyện công liên tiếp vài ngày với lông vàng không?”
Thành Thực cạc cạc cười, “Phỏng chừng luyện ra được thành tựu nho nhỏ rồi ấy chứ.”
Vạn Triết vỗ đầu Thành Thực, “Nói bậy!” Thành Thực sờ sờ đầu, Vạn Triết nói tiếp: “Có lông vàng điều giáo, Hướng Hải nhất định luyện thành đại tông sư!”
Nguyệt Thăng biết rõ hàm nghĩa trong đó, che miệng khanh khách cười, Thành Thực hỏi cô: “Em thấy hai người bọn họ nói gì?”
Nguyệt Thăng trả lời: “Đâu biết, em ngồi xe Hàn Khiêm, loáng một cái liền đi qua.”
Đường Ngữ không cười nữa, Thành Thực và Vạn Triết cũng không cười, Nguyệt Thăng khó hiểu, “Các anh sao vậy?”
Đường Ngữ mặt lạnh hỏi: “Muộn như vậy em ngồi xe anh ta làm gì?”
“Anh ấy đưa em đi dạo phố, sau đó đưa em về. . . Ai, kỳ quái, sao em phải giải thích với anh?” Nguyệt Thăng lườm cậu một cái, “Tâm thần.”
Thành Thực và Vạn Triết liếc nhau, Nguyệt Thăng không lưu ý, hăng hái bừng bừng vươn cổ tay, khoe ra một chiếc vòng tay bạch kim, hỏi: “Đẹp không? Ngày đó lúc đi dạo phố anh ấy mua cho em, hắc hắc. . . Tín vật đính ước.”
Thành Thực và Vạn Triết còn chưa kịp tiếp lời, Đường Ngữ rốt cục bùng nổ, thẳng hừng hực quát: “Đẹp cái rắm! Sao anh không biết nhỉ, hóa ra em chính là hàng nát thích khoác vai người giàu!”
Nguyệt Thăng sợ ngây người, trước đây hai người cãi nhau ầm ĩ tuy rằng cái gì cũng mắng, thế nhưng Đường Ngữ chưa từng dùng từ khó nghe như vậy.
Vạn Triết và Thành Thực sắc mặt đều thay đổi, Vạn Triết vội vàng kéo Đường Ngữ một cái, giả vờ thoải mái nói: “Anh bạn, quá mức rồi, mau xin lỗi!”
Đường Ngữ tức điên nói: “Tôi đâu có nói sai, mẹ nó xin lỗi cái X!”
Nguyệt Thăng nhảy xuống thang, nâng tay cho Đường Ngữ một cái tát, mạnh mẽ đánh lên mặt cậu, “Chát” một tiếng, có cả tiếng vọng. Đường Ngữ bị đánh mù mờ, chờ phản ứng tới, Nguyệt Thăng đã quay đầu chạy đi.
Thành Thực thương hại nhìn Đường Ngữ, chỉa chỉa bóng lưng Nguyệt Thăng, “Cô ấy khóc rồi.”
Đường Ngữ chết cũng muốn sĩ diện, giơ chân nói: “Cô ta đánh tôi còn khóc? Tôi còn không khóc, cô ta khóc cái rắm!”
Vạn Triết: “Cậu vốn thèm ăn đòn mà!”
Thành Thực: “Đánh quá nhẹ.”
Đường Ngữ: “Có phải anh em không vậy mấy người?”
Vạn Triết hỏi: “Còn không mau đuổi theo?”
Đường Ngữ: “Đuổi theo? Cậu có bệnh tôi thì không, tôi mà đuổi tôi là con rùa.”
Thành Thực: “Anh không đuổi em đuổi.”
Đường Ngữ: “Cậu không phải GAY sao? Cô ấy đâu phải đàn ông, cậu đuổi theo làm gì?”
Thành Thực nhấc chân bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: “Tiểu Nguyệt nguyệt ~~ anh tiễn em!”
Đường Ngữ nổi trận lôi đình, “Quay lại quay lại ngay!”
Thành Thực mới không thèm nghe, chạy trốn cực nhanh, “Tiểu Nguyệt Nguyệt, Đường Ngữ có chuyện muốn nói với em — ”
“Muốn chết à!” Đường Ngữ nhanh chân đuổi theo, không phải đuổi theo Nguyệt Thăng, mà là theo Thành Thực.
Thành Thực đuổi theo Nguyệt Thăng, bi thương hô: “Tiểu Nguyệt Nguyệt — cứu cứu anh! Có con rùa muốn giết anh — ” (Vũ: phụt ~ hahaha~~~)
“Trần Thành Thực! Ông đây không giết mi liền gặp quỷ!” Đường Ngữ liều mạng đuổi tới, hai người vòng quanh Nguyệt Thăng đuổi chạy vòng tròn.
Nguyệt Thăng nước mắt còn đọng ở trên mặt, lại bị chọc nở nụ cười, thừa cơ nhấc chân ngáng Đường Ngữ một chút, Đường Ngữ lúc này ngã dập mặt.
Thành Thực giơ ngón tay cái: “Nữ hiệp! Bội phục!”
Đường Ngữ ai u ai u xoay người trên đất, nước mắt cũng sắp rớt xuống, thảm hề hề nói: “Ai đỡ đỡ anh một chút. . .”
Thành Thực vươn tay, bị Nguyệt Thăng đánh ra. Đường Ngữ lôi kéo bàn tay Nguyệt Thăng vươn tới, trong lòng tư vị gì cũng có, vừa bò vừa chua xót nói: “Nguyệt Thăng, anh sai rồi, anh miệng hèn anh không biết xấu hổ anh hạ lưu anh vô sỉ, anh không dám nữa, em đừng giận. . .”
Nguyệt Thăng cười khúc khích, hết giận, nhưng lúc Đường Ngữ đứng lên lại thả lỏng tay, còn thuận tiện đẩy một cái, cho thêm hai cước. Đường Ngữ về với đất mẹ, tức giận đến lăn trên mặt đất.
Thành Thực trong lòng mặc niệm: lòng con gái châm đáy biển. . .