Edit+Beta: Huyết Vũ.
Chương 71
Ông chủ cửa hàng trang sức nào đó: “Alo, có ai không? Tôi muốn báo cảnh sát! Cửa hàng của tôi bị cướp.”
Cảnh sát: “Xin ngài nói rõ một chút.”
“Là như vậy, tối hôm qua sau khi đóng cửa có người cạy cửa cửa hàng nhà tôi, đánh nát quầy hàng. . .”
Cảnh sát: “Xin ngài kiểm tra một chút thiếu những gì!”
“Xem rồi, cũng chỉ thiếu hai cái nhẫn dành cho nam.”
Cảnh sát, nghi hoặc: “Chỉ 2 cái nhẫn? Bao nhiêu tiền?”
“Ặc, chỉ có mấy nghìn khối, đều là bằng bạch kim, không khảm đá, những thứ khác cũng không bị động tới. . .”
Cảnh sát: “Vậy kẻ cắp có để lại vật gì không?”
“Có. . . Để lại một tập tiền mặt 5 vạn khối. . .”
Cảnh sát: . . . Gặp phải não tàn. . .
===============================
Lương Đình Xuyên + một thân da dẻ ngăm đen + một cái kính mắt + hai cái răng bằng vàng + một chút nếp nhăn + áo sơmi Hawaii = bố Lương.
“Ồ?” Bố Lương nhấc nhấc kính mắt, lộ ra dáng cười y như Lương Đình Xuyên, “Tiểu nam sinh dụ dỗ con ta?”
Lương Đình Xuyên liều mạng lắc đầu, “Không phải như ngài nghĩ đâu, cái kia cái kia, cháu và Đình Xuyên là thật tâm yêu. . .”
Trước khi cậu đem chữ “nhau” nói ra, Lương Đình Xuyên liền cho cậu một cước đá cậu té lăn, “Yêu tinh chết tiệt, đừng có nói dối.”
“Đình Xuyên!” Thành Thực lăn một cái, nắm ống quần Lương Đình Xuyên, “Anh nói bố anh tới anh sẽ thay em nói chuyện!”
Lương Đình Xuyên ngáp một cái, “Anh nói rồi sao?”
Bố Lương nhợt nhạt cười: “Đình Xuyên, con nuôi một sủng vật rất thú vị.”
Lương Đình Xuyên khiêm tốn: “Quá khen, không thú vị như côn trùng của bố, cậu ấy không biết bay.”
Bố Lương vẻ mặt ôn hoà vẫy tay với Thành Thực: “Anh bạn nhỏ, tặng cháu một món quà.”
Thành Thực vểnh tai: Quà? Còn tặng quà mình? Nói như vậy bố của Đình Xuyên không ghét mình? Nhu nhu thuận thuận thấu tới, giả vờ hiểu chuyện: “Bác, ngài lần đầu tiên đến đã đưa quà, thực sự là xấu hổ.”
Bố Lương thành thạo tìm kiếm trong vali, “Đình Xuyên hình dung tính cách của cháu một chút, vậy nên bác cố ý chuẩn bị cho cháu. . .”
“Ồ ồ? Anh ấy nói cháu gì vậy?” Thành Thực đắc ý liếc Lương Đình Xuyên tâm nói: hừ hừ! Hóa ra nhanh như vậy anh đã báo cáo với bố anh bản thiếu gia đây mặt như Phan An băng tuyết thông minh tuyệt thế vô song?
“Nó nói cháu vừa hiếu động lại hoạt bát. . .” Bố Lương nói, xách lên một cái ***g sắt nhỏ.
Lương Đình Xuyên mặt không chút thay đổi: bố, con đặc biệt nhắc nhở bố cậu ấy rất nhát gan, bố mà quên thì thật khiến con quá thất vọng.
Thành Thực tham lam đoạt lấy, cười đến ngây thơ không gì sánh được, “Cảm ơn bác!” Khẩn cấp tỉ mỉ nhìn thứ trong ***g sắt, ế? Đây là cái gì? Xanh mượt, trơn trượt, cuộn thành một đoàn, đầu ngẩng lên. . .
“Rắn nha!” Thành Thực thảm kêu một tiếng, ném văng ***g sắt, ôm lấy Lương Đình Xuyên khóc rống: “Rắn rắn rắn. . . Người cứu mạng!”
Bố Lương cười, tự đáy lòng: ừ, phản ứng thật khiến người ta thích. (Vũ: giờ thì ta đã hiểu tính cách ác liệt của thằng cha Lương Đình Xuyên từ đâu mà ra!!!)
Lương Đình Xuyên cười, thoả mãn: bố, bố quả nhiên không khiến con thất vọng.
Thành Thực xoa nước mắt, mắt to tội nghiệp nhìn bố Lương, “Bác, cảm ơn ý tốt của bác, cháu không cần đâu.”
“Hử?” Bố Lương mặt trầm xuống, “Bác hao hết tâm tư tránh thoát kiểm tra an ninh, cháu lại nói không cần? Đình Xuyên, thằng bé này thật không hiểu chuyện!”
“Cháu nhận, cháu nhận!” Thành Thực khóc lúng túng, dùng một cái đũa khều tới trước mặt mình, “Cháu sẽ chăm sóc nó thật tốt, cảm ơn bác, ô ô ô. . .”
Con rắn kia bỗng dưng ngóc đầu lên, Thành Thực co rụt lại, dính sát vào Lương Đình Xuyên, “Nó muốn làm gì?”
Bố Lương kiên trì giải thích: “Nó đói bụng, cháu có thể đi bắt mấy con chuột cho nó ăn.”
Thành Thực nhẹ buông tay, ở dưới khuỷu tay Lương Đình Xuyên lui thành một đoàn, nước mắt chảy ròng, “Đình Xuyên, người ta thật sợ ~~ cái kia, bác ơi, chỗ chúng cháu không có chuột. . .”
Bố Lương trái phải nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Đô Đô, Đô Đô con ngươi phóng đại, lông mao toàn thân dựng đứng lên, cong lưng gào rống: “Meo méo méo meo! (đồng quy vu tận!)
Thành Thực nắm Lương Đình Xuyên lắc lắc: “Cứu cứu meo meo!”
Lương Đình Xuyên chậm rì rì dựa ra sau, “Đâu ai nói đem nó đi nuôi rắn, chỉ bảo nó đi bắt chuột nuôi rắn thôi.”
Đô Đô tiếp tục rít gào: “Meo meo méo meo ~~ (con không sát sinh ~~) ”
“Vậy không có cách nào khác.” Lương Đình Xuyên xách cổ Đô Đô, giả vờ muốn ném nó vào ***g sắt.
Thành Thực lăn lộn trên đất, hai chân loạn đạp: “Không được không được — người cứu mạng –”
Đô Đô bốn móng cuồng cào, thà chết chứ không chịu khuất phục, “Meo meo — gào gào –”
Lương Đình Xuyên cảm kích nhìn ông bố xấu xa, hài lòng ném tới một ánh mắt: bố, cảm ơn quà của bố!
———————————-
Nguyệt Thăng tìm được công việc mới, là trợ lý cho một họa sĩ vẽ tranh minh hoạ. Phỏng vấn xong Đường Ngữ nghiêm mặt đi ở đằng sau Nguyệt Thăng, lải nhải lẩm bẩm: “Điện thoại di động phải mở 24 tiếng, làm việc xong phải về ngay, đừng nói nhiều với tên họa sĩ kia, anh ta cho em ăn gì uống gì đều phải từ chối, bảo em tăng ca cũng phải từ chối. . .”
Nguyệt Thăng liếc xéo cậu, “Sao anh y như mẹ em vậy! Có phải đàn ông không thế! Nhiều lời vô ích như vậy! Buồn chán!”
Đường Ngữ chua ngắt: “Anh không phải sợ tên kia giống như Hàn Khiêm tới quyến rũ em sao. . .” (xin người, là Thái Bình công chúa nhà mi quyến rũ người ta!)
Nguyệt Thăng cười khúc khích vui vẻ, chuyển đề tài, “Đúng rồi, hôm qua em gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện chúng ta. . .”
Đường Ngữ khẩn trương: “Mẹ em nói thế nào?”
“Mẹ vừa vặn đang đánh mạt chược với mẹ anh, liền nói với mẹ anh sính lễ của em đắt tiền lắm!”
“Ồ”, Đường Ngữ thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ anh nói thế nào?”
“Mẹ anh nói nhà anh chỉ mua được đồ rẻ thôi, bảo anh chết tâm đi!”
Đường Ngữ: 〒_〒
———————————————-
Hoàng Cửu Cửu cự tuyệt viện trưởng bệnh viện nhiệt liệt mời, tự mình ở trong khu mở một phòng khám bệnh, lại thuê 3 4 người y tá hỗ trợ, nhàn rỗi không ít, áp lực cũng nhỏ. Chim sáo đá ban ngày treo trong phòng khám bệnh giải trí cho mọi người, buổi tối xách về giải trí cho Mạch Đào, gặp được nhiều người, chim sáo đá cũng học được không ít từ mới, chẳng qua mấy lời lời hữu ích luôn luôn không học được, ví dụ như “Cảm ơn” luôn luôn nói thành “Ba ba” (Vũ: ở đây “Tạ tạ” là cảm ơn, “đa đa” là bố, cha, ba ba. hai từ này đọc hơi giống nhau)
Có người đi vào phòng khám, chim sáo đá nói: “Ba ba quang lâm.”
Hoàng Cửu Cửu: “Ngu ngốc! Nói xin chào!”
Có người đi ra phòng khám, chim sáo đá: “Xin chào khẩu giao!”
Hoàng Cửu Cửu nổi giận, dùng dây chun buộc lại miệng chim, chỉ lúc ăn mới buông tha nó.
Mạch Đào ôm Hoàng Cửu Cửu, hắc hắc vui vẻ, “Bảo bối, em ngược đãi loài chim.”
Hoàng Cửu Cửu trừng anh, “Đều do con rùa nhà anh dạy nó một đống lời thô tục!”
Chim sáo đá: “Con rùa!”
Hoàng Cửu Cửu mỉm cười, “Ăn xong rồi hả?” Móc ra dây chun. . .
Chim sáo đá: “Cát — ”
Mạch Đào thiện ý khuyên nhủ: “Nó đâu biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, giao cho anh đi, anh nhất định sẽ dạy nó học lời tốt hơn.”
Hoàng Cửu Cửu nghi hoặc: “Thực sự?”
Mạch Đào hôn hôn mặt anh, vẻ mặt thành khẩn, “Bảo bối, tin anh đi!”
Một tuần sau, Hoàng Cửu Cửu: “Xin chào.”
Chim sáo đá: “Xin chào!”
Hoàng Cửu Cửu: “Ừ, không tệ.”
Chim sáo đá: “Thân thể khỏe mạnh!”
Hoàng Cửu Cửu cong lên chân mày, “Thật ngoan!”
Chim sáo đá: “Đi thong thả!”
“Thân ái, anh thật lợi hại!” Hoàng Cửu Cửu vui đến quên cả trời đất, cắn mấy miếng lên môi Mạch Đào, đem chim sáo đá xách đến phòng khám.
Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, bé gái nhà tôi thể chất quá yếu, ăn gì mới tốt. . .”
Hoàng Cửu Cửu: “Cô bé hơi bị thiếu máu, anh bình thường hẳn là mang cô bé ra ngoài phơi nắng vận động nhiều hơn, đừng mỗi ngày ở trong nhà. . .”
Chim sáo đá: “Khẩu giao ~ ”
Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, ngày hôm qua tôi leo núi bị trẹo chân. . .”
Hoàng Cửu Cửu: “Leo núi thì đi chậm thôi, không cần phải gấp gáp đi. . .”
Chim sáo đá: “Cưỡng gian ~ ”
Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, tôi bị đau họng. . .”
Hoàng Cửu Cửu: “A-mi-đan có chút nhiễm trùng, bị nóng trong, uống nhiều nước, ăn nhiều một chút. . .”
Chim sáo đá: “Áo mưa ~ ”
Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, con trai tôi chơi trượt ván với mấy đứa bạn ngã bị thương, trên gối vẫn đang chảy máu. . .”
Hoàng Cửu Cửu: “Ừ, trước bôi. . .”
Chim sáo đá: “Bôi trơn ~”
Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, xin chào, anh xem, tôi vừa mang con gái đi cắt tóc, đẹp không?”
Hoàng Cửu Cửu: “A, cô bé sao lại cắt tóc ngắn như vậy, ừm, nhưng thật ra nhìn rất đẹp, nhìn trông rất. . .”
Chim sáo đá: “Dâm đãng ~ ”
Hoàng Cửu Cửu ở bãi cỏ cửa sau phòng khám bệnh dựng đồ nấu cơm, cười đến thảm liệt, hỏi mấy y tá trong phòng khám, “Mấy người có muốn ăn thịt chim không?”
Y tá giáp: “Bác sĩ Hoàng lại phát bệnh rồi, mau đi gọi ngài Mạch!”
Y tá ất: “Tôi cảm thấy gọi anh ta tới mới là lửa cháy đổ thêm dầu. . .”
Y tá bính: “Ngài Mạch thực sự là, sao lại thích chọc ghẹo bác sĩ Hoàng như vậy. . .”
Từ nay về sau, Hoàng Cửu Cửu không bao giờ mang chim sáo ra cửa nữa.
Chương 72
Hướng Hải: “Kay nói, tôi chỉ được ăn đồ anh ấy ăn qua, nếu như để anh ấy biết tôi ăn đồ người khác đã ăn thì sẽ đánh tôi.” Nhịn đau đẩy ra lon nước ngọt Đường Ngữ đưa qua.
Ba tên anh không ra anh, em không ra em kia hai mặt nhìn nhau, Thành Thực, gãi đầu: “Vì sao?”
Hướng Hải: “Anh ấy nói đó là một thói quen không tốt.”
Đường Ngữ, nghi hoặc: “Vì sao?”
Hướng Hải: “Anh ấy nói như vậy mất vệ sinh.”
Vạn Triết, vô tri: “Vì sao?”
Hướng Hải, tủi thân: “Em cũng không biết, lúc em hỏi đến đây nắm tay của anh ấy liền bay tới. . .”
( không nên hoài nghi, mấy tên thần kinh não chập mạch tuyệt đối đều không có khiết phích. PS: hơn nữa đều rất giống chó bắt được cái gì là ăn cái đấy.)
——————————————————-
Trẻ miền núi, là khái niệm gì?
Hướng Hải nói: “Từ nhỏ em đã không ra ngoài, bởi vì đi ra một chuyến rất phiền phức, còn có người quản nữa.”
Trẻ miền núi học bài như thế nào?
Hướng Hải nói: “Em đều học ở nhà, mẹ em nói em thích học thì học không thích học thì thôi.”
Trẻ miền núi chơi cái gì?
Hướng Hải nói: “Ừm, một mình ở nhà nghịch bùn. . . Hắc hắc, ở đỉnh núi này cũng chỉ có mỗi nhà em, vậy nên không có bạn cùng lứa tuổi chơi với em, sau đó đi học đại học em mới xuống núi. . .”
Nguyên Khải ròng rã thương hại gấu chó đáng thương nhà mình tròn một tuần lễ, thẳng đến khi cậu đứng dưới công trình kiến trúc cổ điển châu Âu cực lớn, triệt để hết chỗ nói rồi.
Đi ra một chuyến rất phiền phức, ý là phải ngồi Phantom hơn 2 tiếng!
Học bài ở nhà, ý là có vô số gia sư cao văn bằng tùy thời đợi mệnh.
Đỉnh núi này chỉ có mỗi nhà em, ý là cả tòa núi này đều là phần đất thuộc sở hữu của nhà gấu chó.
Cửa sắt tự động hoá toàn bộ chậm rãi mở ra hai bên, quản gia mặc Âu phục phẳng lì cung kính cúi người, “Thiếu gia!”
Gấu chó được gọi là thiếu gia cư nhiên cũng không chút hổ thẹn đáp lại, nói: “Chú Tề, anh ấy là bạn cháu, Nguyên Khải.”
Quản gia lập tức treo lên dáng cười hiền lành, “Nguyên thiếu gia, hoan nghênh, xin đi theo hướng này.”
Đây là, tòa thành hả?
Hóa ra gấu chó là sinh vật tiền sử trong truyền thuyết bị diệt sạch — hoàng tử? ! !
Nguyên Khải suy yếu kéo Hướng Hải, “Nhà em rốt cuộc là làm gì?”
Hướng Hải chưa kịp giải thích, quản gia dáng cười khả cúc nói: “Thiếu gia, tiểu thư đã tới.”
Tiểu thư? Gấu chó còn có chị em gái? Trong đầu Nguyên Khải hiện lên dáng dấp gấu chó tết tóc dài hai bên.
Một người phụ nữ ăn mặc diễm lệ chói mắt từ bên bức tường điêu khắc suối phun chạy tới, Nguyên Khải sốc. Lại nghĩ cho dù là Thành Thực hay Đường Ngữ hay Vạn Triết thấy cũng đều sẽ sốc, bởi vì chị của Hướng Hải cư nhiên là siêu sao quốc tế Anna Thư ~
Nữ thần gợi cảm kia nhào tới trên người gấu chó, ôm cậu liên tiếp hôn hai cái, nũng nịu gọi: “Hướng Hải ~~”
Gấu chó bụm mặt, có chút xấu hổ, “Mẹ, đừng như vậy.”
Mẹ? Nguyên Khải lần thứ hai bị đả kích cực lớn, thần kinh tiếp cận trạng thái tan vỡ.
Anna Thư giậm chân, “Đã nói với con là phải gọi là chị! Thằng bé này sao không nghe lời như vậy!”
Gấu chó xoa xoa khuôn mặt, dịu ngoan gọi: “À, chị.”
Nguyên Khải giật giật khóe miệng, hơi thở chỉ ra chứ không có vào.
Gấu chó đã từng nói: “Mẹ em thích đồ đẹp nhất.”
Xem ra một chút cũng không sai, Nguyên Khải chưa từng nghĩ tới mình sẽ dính dáng với siêu sao quốc tế, cũng chưa từng nghĩ tới có một bà mẹ nghe con mình là đồng tính luyến ái còn hưng phấn như thế.
Anna Thư ôm mặt Nguyên Khải tấm tắc khen: “Ai nha Hướng Hải! Không hổ là con trai ngoan của mẹ, cư nhiên câu được một bé trai xuất sắc như vậy! Quá lợi hại!” Bẹp bẹp hôn một trận lên mặt Nguyên Khải, thét chói tai: “Thực sự là càng xem càng thích! Mẹ cũng muốn có một đứa con vượt trội thế này! Ô ô. . .” Xoa một mảng nước mắt, cực độ không cam lòng trừng Hướng Hải, “Người ta trước đây còn trông cậy vào Hướng Hải có thể lớn lên trắng trẻo non mềm, hiện tại cư nhiên lớn thành như vậy! Quá khiến mẹ thất vọng! Mẹ vẫn cho rằng Hướng Hải là con của XXX (đạo diễn nổi danh nào đó), thế nhưng càng lớn càng không giống, chẳng lẽ của con của XXX (siêu sao con lai nào đó)?” Lại nhìn về phía Nguyên Khải, hai mắt lóe ra ánh sao, lập tức mặt mày rạng rỡ, “Thế nhưng Hướng Hải có thể đem về cho mẹ một đứa con trai xinh đẹp cũng không tệ, ai ô ô, thanh âm gợi cảm như thế! Vóc người cũng tốt không phản đối! Đến, cho mẹ hôn thêm mấy cái. . . Bẹp bẹp. . .”
Nguyên Khải: sớm biết như vậy mình khẩn trương gì chứ? Làm mình lo lắng vài đêm không ngủ được. Ừm, xem ra bề ngoài đẹp quả nhiên là có ưu thế.
Anna Thư: “Đến đến, Hướng Hải, chụp cho bọn mẹ một tấm, mẹ phải khoe con trai mới của mẹ với bạn, khiến cho bọn họ đố kị chết ~~ nhìn một cái, XXX (người mẫu nam đỉnh cấp nào đó) với XX (siêu sao thần tượng nam nào đó) cũng không đẹp trai bằng Nguyên Khải nhà chúng ta! Nga ha hả ha hả. . . Sau đó mẹ sẽ không đưa Hướng Hải cho bạn xem, nó thực sự là chẳng có gì để khoe!”
Hướng Hải: ưm. . . Chẳng lẽ mình là nhặt được?
Nguyên Khải: thật hết giận, em dám mê hoặc mẹ anh, anh đi mê hoặc mẹ em.
Bàn ăn bằng đá bạch ngọc dài 3 thước, trên mặt bàn là mãn hán toàn tịch khoa trương, Nguyên Khải ngồi ở một đầu, nhìn Hướng Hải ở một chỗ xa khác ăn như hổ đói, chẳng còn chút thèm ăn nào.
Trong phòng ngủ lắp đặt thiết bị xa hoa phú quý, giường lớn chưa từng thấy, trên tường còn treo TV cực lớn, Hướng Hải ngồi dưới đất chơi trò chơi, Nguyên Khải uống một ít trà, nhuận nhuận cổ họng, hỏi: “Hướng Hải, Thành Thực bọn họ biết mẹ em là ai không?”
Hướng Hải gật đầu, “Biết, ba mẹ bọn họ cũng là diễn viên điện ảnh.”
“Gì?” Nguyên Khải cả kinh không nhỏ, “Không thể nào?”
Hướng Hải gãi đầu, “Lần trước em thấy building phương Đông có treo quảng cáo đồ trang điểm mẹ em chụp, nên nói với Thành Thực đó là mẹ em.”
Nguyên Khải: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Thành Thực nói: ‘Bố tôi còn là Nicolas Cage(*).’ Vạn Triết nói: ‘Mẹ anh còn là Matsushima Nanako cơ(**).’ Đường Ngữ nói: ‘Mẹ của anh chính là Nicole Kidman nha(***)!’ ”
(*) Nicolas Cage: nam diễn viên, nhà sản xuất và đạo diễn người Mỹ.
(**) Matsushima Nanako: nữ diễn viên, người mẫu người Nhật Bản.
(***) Nicole Kidman: nữ diễn viên, ca sĩ và nhà sản xuất phim người Úc.
Nguyên Khải rất thương tâm: kẻ ngu si đáng thương của anh. . .
Mở một cửa tủ quần áo có vẻ rất bình thường, bên trong là phòng tắm xanh vàng rực rỡ, Nguyên Khải nằm trong bồn tắm mát-xa to bằng cái hồ bơi, nghĩ mình y như là nữ chính cỏ dại trong phim bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.
Sam Thái? (****)
Vậy kẻ ngu si đang chơi trò chơi bên ngoài là Đạo Minh Tự?(*****)
(****)(*****) Sam Thái và Đạo Minh Tự là 2 nhân vật nam nữ chính trong phim vườn sao băng phiên bản Trung và Đài Loan.
Nguyên Khải nghĩ nghĩ cũng thấy vui vẻ.
Hướng Hải mở cửa phòng ngủ, Anna Thư từ ngoài cửa ngã vào trong.
Hướng Hải: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Anna Thư cười gượng hai tiếng, “Là muốn hỏi hai đứa có cần ăn lót dạ không.”
Hướng Hải buồn bực: “Không phải mới vừa ăn xong sao?”
“À?” Anna Thư che miệng cười quyến rũ, “Có thể là mẹ nhớ lầm rồi, ha hả a. . .” Vươn đầu vào trong phòng ngủ, “Nguyên Khải ngủ rồi?”
“Không, anh ấy đang tắm.”
Anna Thư trên dưới quan sát con trai, che miệng thấp giọng hỏi: “Con trai, trên người con có cảm giác là lạ không?”
Hướng Hải lắc đầu.
Anna Thư trừng cậu, sẵng giọng: “Thằng bé ngốc, đi ngủ sớm một chút!”
Hướng Hải khép cửa lại, chẳng hiểu ra sao, Nguyên Khải từ trong phòng tắm đi ra, hỏi: “Sao vậy?”
“Mẹ em cứ ngồi xổm ở cửa, thần thần bí bí. . .”
Nguyên Khải liếc cậu, xấu xa cười cười, “Mẹ em tối nay sai người nấu canh ba ba cẩu kỷ.”
“Ồ? Em không để ý.” (chó hoang sẽ để ý ăn cái gì sao?)
Nguyên Khải cởi ra áo tắm, vòng tay lên lưng Hướng Hải, nhẹ giọng nỉ non: “Đến, chúng ta cho mẹ em được toại nguyện đi.”
Gấu chó ăn ba ba vừa đụng đã bốc lửa, xoay người ôm Nguyên Khải ngã xuống.
Anna Thư dán tai lên cửa kích động giật nhẹ bảo mẫu: “Có động tĩnh có động tĩnh!”
Bảo mẫu: “Động tĩnh lớn như vậy! Thiếu gia thật lợi hại!”
Bảo mẫu kể công tự ngạo: “Đều nhờ công tôi nấu canh!”
Anna Thư đắc chí: “Con trai thật dũng mãnh! Xem ra nó là con của XXX (ngôi sao nam V nào đó)!”
Một giờ sau, bảo mẫu: “Tiểu thư, tôi mệt rồi, tôi về ngủ trước.”
Bảo mẫu: “Tiểu thư, kỳ thực thiếu gia không cần bát canh kia đâu.”
Anna Thư ngáp một cái, nghi hoặc: “Hướng Hải sao dây dưa được lâu như vậy? Nó rốt cuộc là con ai?”