Tái Hôn Với Chồng Cũ

Chương 3: Chương 3: Chương 1.2




Edit: salemsmall

“Không thể ngờ cô lại nghe ngóng được tin tức nhanh như vậy, ngay cả tên húy của CEO cũng bị cô hỏi thăm ra được, nhưng mà chúng tôi sẽ không tùy tiện gọi tên thật của anh ta. Tất cả mọi người đều gọi anh ta là Eri. Cô cũng biết đấy, ngửi nhiều mùi mực viết ở nước ngoài, nên cũng hi vọng mình có hương vị của nước ngoài...” Trần Thế Tiên hoàn toàn không nhận ra Chỉ Hoàn đang hoang mang, mà cứ lầm bầm một mình. d~đ)l#q^đ

Nếu có thể, Chỉ Hoàn muốn lao ra khỏi phòng họp này ngay lập tức.

Cô không muốn đối mặt với người đàn ông đã từng tổn thương mình... Cô âm thầm cảm thán thế giới này thật nhỏ, quanh đi quẩn lại, vào lúc cô bắt đầu cho rằng mình đã có thể quên được anh và bắt đầu một cuộc sống mới, thì không ngờ rằng mình lại vô tình cố gắng xâm nhập vào cuộc sống của anh...

Cô không thể để cho Bồ Hướng Hoa phát hiện ra sự tồn tại của chính mình... Đột nhiên cô nghĩ đến con trai bảo bối Hạo Uy. Cô không để cho người nhà họ Bồ phát hiện ra sự tồn tại của Hạo Uy... Cô không thể mất đi Hạo Uy, đó là nguồn động lực duy nhất khiến cho cô muốn tiếp tục sống.

Không, cô không thể hoảng loạn. Bọn họ không thể nào phát hiện ra Hạo Uy, huống hồ, biết đâu hai anh em kia cũng đã quên kẻ vô danh tiểu tốt như cô rồi! Cô phải bình tĩnh... Nhất định phải bình tĩnh.

“Chỉ Hoàn, sao cô lại run thế? Điều hòa để lạnh quá à? Cô phải thông cảm, vì phòng nhiều người quá nên nhiệt độ phải thấp một chút, nếu không thì không khí sẽ không thể lưu thông được. Không khí không lưu thông được thì đầu óc mọi người sẽ không được tỉnh táo, đầu óc không tỉnh táo thì sẽ làm việc lộn xộn. Làm việc lộn xộn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ của cuộc họp...”

Trần Thế Tiên lảm nhảm cái gì, Chỉ Hoàn hầu như không nghe thấy. Cô vẫn luôn cố gắng nín thở, cố gắng giúp bản thân lấy lại sự bình tĩnh, nhưng bất kể cô tập trung tinh thần thế nào vẫn không làm được. Thời gian trôi qua, khoảnh khắc phải gặp gỡ Bồ Hướng Hoa sẽ đến, trái tim của cô như thể muốn ngừng đập.

Chỉ Hoàn tận lực cúi thấp đầu xuống, chỉ sợ Bồ Hướng Lam vốn đang cắm mặt vào notebook sẽ phát hiện ra cô đang hoảng loạn.

Cô chưa bao giờ lường trước được rằng sẽ có một ngày được tái ngộ hai người bọn họ, cho nên cũng chưa bao giờ tưởng tượng khi gặp lại cô sẽ phải làm như thế nào? Trước kia, cô là cô gái nhút nhát bị anh chơi đùa chán rồi vứt bỏ như một món đồ chơi, nên có tư cách gì mà dám đứng trước mặt anh đây...

“Chỉ Hoàn, CEO đến rồi, xem kìa, người vừa cao lớn vừa đẹp trai chính là anh ta!”

Chỉ Hoàn khẽ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lập tức cúi xuống...

Lúc này trong nội tâm của cô như thể bị một tia sét mạnh mẽ đánh trúng khiến cả người vô lực.

Là anh... Tuy rằng đã qua quãng thời gian dài như vậy, nhưng anh vẫn mang bộ dáng ngạo mạn xưng hùng xưng bá.

So với năm năm trước, dáng vẻ của anh càng thêm mê người. Anh vô cùng tự tin ngồi trên bàn hội nghị cao nhất, âu phục phẳng phiu, bộ dạng kiêu căng không kiềm chế được, như thể một thần tượng được người người tôn sùng...

Cặp mắt màu cafe trong suốt kia còn sắc bén hơn nhiều so với năm năm trước, dường như chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn thấu lòng người. Bồ Hướng Hoa của bây giờ khiến cho cô cảm thấy thực sự sợ hãi!

Cô luôn luôn né tránh để không phải nhìn thẳng vào anh, bả vai run rẩy. Bàn tay cầm chiếc bút không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cả người thoạt nhìn yếu ớt như bị bệnh.

“Chỉ Hoàn, sao cô vẫn run vậy? Có phải cô không được thoải mái hay không? Tôi thấy hay là cô cứ đi ra ngoài nghỉ ngơi chút đi. Cái cô Đình Đình kia cũng thật là! Cô mới đến đây ngày đầu tiên đã bắt cô đánh một trận lớn rồi... Cô ra ngoài uống mấy ngụm nước đi đã, rồi nghỉ ngơi cho tốt đi!” Trần Thế Tiên nhìn ra vẻ khác thường của cô, lúc này mới cảm thấy có chỗ không đúng.

“Vâng, vậy tôi ra ngoài trước...” Chỉ Hoàn phát hiện ra bản thân mình vốn dĩ không thể làm như không có việc gì mà ở cùng một không gian với anh... Nghĩ tới dáng vẻ của anh, Chỉ Hoàn liền cảm thấy khí huyết trong ngực như cuộn lên.

“Cẩn thận một chút... Đừng che khuất đèn máy chiếu...” Trần Thế Tiên cẩn thận cảnh báo.

“Vâng...” Lúc cô hơi đứng lên, định khom lưng ra khỏi phòng họp, mới phát hiện cả người đang run run, không thể đứng thẳng.

Vừa mới đứng dậy, một cảm giác choáng váng hoa mắt bỗng xông lên tận não, khiến cho trước mắt cô chỉ còn lại màn sương mờ trắng xóa...

“Chỉ Hoàn!” Ngay khi Chỉ Hoàn ngất xỉu, Trần Thế Tiên đã lập tức đỡ lấy cô. Rõ ràng ban nãy cô còn đứng đó đã lập tức gục xuống, khiến ông bị dọa đến mức la lớn.

Lúc này, phòng họp vốn đang lặng ngắt như tờ lập tức trở nên sôi sục.

Chỉ Hoàn? Bồ Hướng Lam vẫn luôn nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, lẩm bẩm cái tên này. Sau đó, dường như nhớ tới cái gì, lập tức đứng dậy, đẩy người bên cạnh ra, vọt tới chỗ Chỉ Hoàn.

“Lạc Chỉ Hoàn?” Vừa thấy người đang hôn mê bất tỉnh, Bồ Hướng Lam kinh ngạc nói không ra lời.

“Đây là nhân viên mới đúng không?...”

“Hình như là bị choáng... Mau gọi xe cứu thương đi...”

Nghe mấy tiếng nói xôn xao này, Bồ Hướng Lam không chịu nổi, nói: “Các vị, mời ra ngoài trước, cho bệnh nhân có không khí để thở chứ!” Bồ Hướng Lam vừa dứt lời, quả nhiên tất cả mọi người đều đồng loạt ra khỏi phòng họp, nhưng vẫn đứng vây quanh cửa ra vào để xem.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bồ Hướng Hoa cau mày, nhìn về phía người con gái vừa khởi đầu sự náo loạn ở nơi này.

“Anh... Là Chỉ Hoàn...” Bồ Hướng Lam đỏ vành mắt nói.

“Chỉ... Hoàn?” Trên mặt Bồ Hướng Hoa không có vẻ gì là cảm thấy quen thuộc cả, nghi hoặc hỏi.

“Quả nhiên, ngay cả cô ấy anh cũng không nhớ ra...” Đột nhiên, Bồ Hướng Lam thực muốn rơi nước mắt, nhưng cô cố nhịn xuống.

“Anh cần phải biết cô ấy sao?” Bồ Hướng Hoa nhíu chặt mày.

“Thôi, cứu người quan trọng hơn! Mau đỡ cô ấy nằm lên bàn!” Bồ Hướng Lam không giải thích thêm nữa mà nói.

“Vâng.” Nghe thế, Trần Thế Tiên lập tức nhẹ nhàng đỡ Chỉ Hoàn lên chiếc bàn dài. Ông chưa từng gặp trường hợp này nên tay chân ông có chút rối loạn.

“Để tôi xem...” Bồ Hướng Hoa đến gần cô, đến khi thấy rõ ngũ quan của cô, một cảm giác khó chịu lập tức cuộn trào trong lồng ngực.

Không hiểu vì sao mà cô gái này lại khiến cho anh có cảm giác xót xa... Anh từng biết cô sao?

“Là do quá căng thẳng nên bị ngất...” Bồ Hướng Hoa không nhiều lời nữa, mà ôm hai gò má Chỉ Hoàn, khom người xuống, miệng đối miệng giúp cô hô hấp nhân tạo.

Bồ Hướng Lam nhìn tất cả, bỗng dưng cảm thấy đau buồn bi thương thảm thiết.

Đúng vậy, anh cô sẽ không nhớ ra cô ấy nữa rồi...

Năm năm trước, anh không may mất đi những ký ức trước tuổi 19...

Tai nạn xe lần đó cũng suýt nữa cướp đi sinh mệnh của anh... Nếu như không chuyển viện đến Mỹ cầu chữa chạy, thì có lẽ trên đời này cũng sẽ không còn người nào tên là Bồ Hướng Hoa nữa rồi...

Từ rất lâu trước kia, vướng mắc giữa anh và Chỉ Hoàn luôn luôn là tiếc nuối trong lòng cô. Là do cô đã khiến cho bọn họ yêu nhau mà không thể đến được với nhau... Tất cả là do sự ích kỷ của cô...

Cô cứ nghĩ rằng, sau khi sang Mỹ định cư, có thể dần dần lãng quên chuyện này. Những năm gần đây, cô gần như đã dần dần quên đi tuổi trẻ không hiểu chuyện mà gây họa trước kia... Nhưng không ngờ, trải qua những năm tháng dài đằng đẵng ấy, bọn họ lại tái ngộ dưới mối quan hệ như vậy...

Cô thầm hỏi, đây là kết thúc hay mới chỉ là bắt đầu?

“Khụ... Khụ... Khụ...” Sau khi được Bồ Hướng Hoa sơ cứu, Chỉ Hoàn đã dần dần khôi phục ý thức.

“Trước tiên, hãy lập tức liên hệ với người thân thiết của cô ấy, sau đó chuẩn bị đưa cô ấy đi bệnh viện.” Bồ Hướng Hoa kéo caravat, bình tĩnh nói.

Cô gái này gợi cho anh sự rung động không tên, anh không thể nói rõ đó là cảm giác gì.

“Chỉ Hoàn, cô không sao chứ? Để tôi gọi xe cứu thương.”

“Tôi không đến bệnh viện đâu... Tôi không sao, còn nữa,... Đừng gọi điện cho anh Dư Phong, tôi không muốn anh ấy phải lo lắng cho tôi...” Chỉ Hoàn yếu ớt nói.

Cái tên này vừa ra khỏi miệng, lập tức trở thành sự đả kích mạnh mẽ đối với Bồ Hướng Lam.

Tưởng Dư Phong? Là người đàn ông đã từng khiến cô yêu sâu đậm đến nỗi không thể kiềm chế... Hóa ra, rốt cuộc thì anh ấy và Chỉ Hoàn vẫn là một đôi...

“Cô như vậy rồi sao có thể tiếp tục làm việc nữa? Tôi thấy, hôm nay cô nên về nghỉ ngơi cho tốt đi...” Trần Thế Tiên nói.

“Không cần đâu... Tôi có thể...”

“Tôi cho phép cô nghỉ một ngày. Nếu muốn tiếp tục làm ở Uy Triển, chuyện thứ nhất cô cần làm chính là chăm sóc sức khỏe của mình cho thật tốt.” Lúc này, Bồ Hướng Hoa vẫn luôn nhìn chằm chằm Chỉ Hoàn bất chợt mở miệng.

Lúc này, người vốn luôn cố ý xem nhẹ sự tồn tại của Bồ Hướng Hoa là Chỉ Hoàn lại cảm thấy sợ hãi.

Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn anh. Hai ánh mắt giao nhau, Chỉ Hoàn lại bị cảm giác hoa mắt chóng mặt tập kích...

Sau ba giây, Chỉ Hoàn lại ngất đi một lần nữa.

“Chết tiệt, tôi đáng sợ như vậy sao!” Từ trước đến nay Bồ Hướng Hoa không hề cảm thấy chính mình có chỗ nào dọa người. Anh ôm lấy Chỉ Hoàn bước ra ngoài.

Anh muốn đích thân đưa cô tới bệnh viện.

Mẹ nó, sao cô gái này có thể gầy như vậy chứ! Cô là dân chạy nạn đến từ khu ổ chuột sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.