Tái Hôn

Chương 45: Chương 45: Anh không ở nhà, em sẽ nhớ anh sao?




Dương Quýnh sửng sốt nửa ngày, mới hiểu được là Phó Duy Diễn còn đang xoắn xuýt chuyện mình nói kỹ thuật hôn của hắn không tốt. Dương Quýnh dẫu sao cũng có cảm giác hơi áy náy với việc này, kỹ thuật hôn của Phó Duy Diễn không tốt mặc dù là sự thật, thế nhưng chuyện như vậy công nhận là không nên trực tiếp nói thẳng vào mặt người ta. Phó Duy Diễn nói xong mặt cũng hơi đỏ lên, ánh mắt lom lom nhìn cậu, lòng Dương Quýnh mềm nhũn, đành phải đảo khách thành chủ, đẩy nhẹ Phó Duy Diễn một cái, sau đó chính cậu đổi tư thế sang nằm sấp qua.

Lúc hai người đổi tư thế Dương Quýnh còn không quên kéo chăn trùm kín lại, Phó Duy Diễn có chút không tình nguyện, lầm bầm: "Nóng!"

Dương Quýnh cười nói: "Mở điều hòa liền lạnh." Cậu cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Phó Duy Diễn, lại cảm thấy mỹ nhân tiêm của người này thật đẹp, vì vậy vươn tay vén tóc mái của hắn lên, lại bổ sung một cái hôn ở trên mỹ nhân tiêm.

Phó Duy Diễn chớp mắt mấy cái, hơi ngượng ngùng mà nhoẻn cười.

Dương Quýnh bị nụ cười của hắn làm cho lòng ngẩn ngơ, thò tay mò tới điều khiển từ xa, điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất.

Cửa sổ còn mở, máy điều hòa bắt đầu chạy ong ong, Dương Quýnh cũng không quản được nhiều đến vậy, lấy chăn trùm lên, che kín hai người từ đầu đến chân chung một chỗ, sau đó dùng cánh tay chống hai bên người Phó Duy Diễn, bắt đầu nghiêm túc hôn môi hắn.

Cậu cũng không dám nói kỹ thuật của mình rất tốt, chỉ là cậu đích thực là từng cố gắng luyện tập qua. Động tác hôn môi này đối với cậu mà nói có chút trang trọng, như là một bước đi còn trọng yếu hơn so kết hợp thân thể. Loại quan niệm này đại khái là bắt nguồn từ một bộ phim nhựa nào đó cậu từng xem trong thời kỳ trưởng thành, nhóc con mười mấy tuổi dậy thì, động một chút là hormone bùng nổ lại không có nơi giải tỏa, đành phải tìm một vài bộ phim đến xem. Dương Quýnh khi đó lá gan lớn, người khác đều xấu hổ lấm lét nói muốn thuê mấy bộ phim ấy ấy, cậu thì lại trực tiếp yêu cầu ông chủ cho mình thuê phim Âu Mỹ, chỉ là ông chủ cửa hàng đĩa không để ý, đưa cho cậu một bộ được người khác khen là "xem rất hay".

Bộ phim hay trai xinh gái đẹp, là phiên bản cô bé lọ lem của nước ngoài. Dương Quýnh lúc mở lên xem cực kỳ thiếu kiên nhẫn, bởi vì quá mức nhạt nhẽo không có gì kích thích*, cuối cùng lướt nhanh qua nội dung cốt truyện, ngược lại chỉ nhớ kỹ một điểm là vai nữ chính không hôn môi.

*nguyên văn: 清汤寡水(canh suông quả thủy), nghĩa đen chỉ món ăn bõng bãnh nước, không nêm nếm, nhạt nhẽo.

Khi ấy cậu cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lại xem không ít những bộ phim khác có kiểu tình tiết này, mới hiểu được hóa ra làm tình là ham muốn thể xác, hôn môi là thể hiện tình cảm.

Dương Quýnh hôn vô cùng cẩn thận từng li từng tí, như là đang đối xử với một món đồ trân bảo quý hiếm. Phó Duy Diễn mới đầu còn rất dịu ngoan, gần như là tùy ý cậu làm gì thì làm, nhưng chỉ sau hai hiệp, người này lại tự cho là thông minh mà bắt đầu phản công, một cái tay không thành thật mà ấn cổ cậu lại, học theo răm rắp mà liếm mút. Một cái tay khác sờ soạng ở bên ngoài, hình như là đang tìm đồ vật.

Dương Quýnh có kỹ thuật cao nhưng dung lượng hô hấp không được, chỉ trong thoáng chốc váng đầu hụt hơi, bị người lật lại đè ở trên giường.

Phó Duy Diễn còn nhớ chính sự, cố gắng trấn tĩnh lại, loay hoay cởi áo choàng tắm, thò tay xuống mép giường kéo lên một cái túi lớn.

Dương Quýnh vốn đã kinh ngạc, đến khi quay đầu sang liếc nhìn, tức khắc trợn tròn mắt -- bên trong túi lớn chứa đầy ắp các loại bao bì đóng gói, hộp lớn hộp nhỏ, vuông vuông tròn tròn, quả thật y hệt như một cái tiệm tạp hóa.

Phó Duy Diễn thò tay vào trong tiệm tạp hóa gảy gảy, còn rất đắc ý nói: "Em lựa một cái đi."

"..." Dương Quýnh nào hiểu được những món đồ chơi nhỏ này, tiện tay nhặt ra một cái, bao bì hoa hòe lòe loẹt, mặt trên cũng đều là chữ nước ngoài, thấy cũng chưa từng thấy qua.

Phó Duy Diễn không tự chủ được mà liếm môi một cái, biểu cảm có chút căng thẳng. Dương Quýnh cũng căng thẳng, tuy vậy cậu săm soi một hồi, vừa không nhìn thấy hoa văn hình răng cưa, cũng không thấy lời nhắc nhở "xé từ đây" hay là khe hở nhỏ, nhất thời không biết làm gì tiếp theo.

Cũng may Phó Duy Diễn hiểu rõ, hắn cầm lấy, tùy tiện tìm một điểm, bèn nhẹ nhàng dùng sức xé ra. Bên trong chiếc hộp màu sắc rực rỡ là một cái bao màu đen, Dương Quýnh lần đầu tiên tiếp xúc gần với thứ này, có chút ngạc nhiên, nhịn không được muốn thò tay cầm lấy xem một chút. Ai ngờ Phó Duy Diễn do dự trong phút chốc, lại bịch một tiếng ném phứt đi.

Dương Quýnh: "??" Cậu ngẩn người, ngước lên nhìn Phó Duy Diễn.

Trong lòng Phó Duy Diễn sợ dùng màu đen trông sẽ nhỏ, nhưng lại không tiện giải thích, đành phải ho khan một chút bịa chuyện lung tung: "Cái này không quen, sợ không biết dùng."

Dương Quýnh ồ một tiếng, nói: "Vậy chính anh lựa cái nào quen đi."

Phó Duy Diễn lại đưa tay sục sạo, nhặt nhặt lựa lựa, cuối cùng tốt xấu gì cũng chọn ra một cái hộp nhỏ, Okamoto 001.

Dương Quýnh bất chợt nhận ra, tuy rằng cậu chưa từng dùng, thế nhưng đã từng nghe nói Okamoto đều tương đối mỏng, đại khái là trải nghiệm tương đối tốt. Phó Duy Diễn lần này lại cẩn thận xé từng chút một, không lằng nhằng nữa, duỗi tay cẩn thận mở ra, muốn tự mình đeo lên.

Lúc hắn vừa mới cởi áo choàng tắm Dương Quýnh đã nhìn thấy kích thước, lúc ấy trong lòng thoáng giật mình, sau đó tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn ngăn không được cảm giác hạnh phúc. Lúc này Phó Duy Diễn đang ở kia cúi đầu nghiên cứu, cậu cũng nhịn không được mà cắn môi, lén lút đưa mắt liếc nhìn một cái, lại liếc thêm một cái nữa.

Nào ngờ nhìn tới nhìn lui một hồi... lại thấy có cái gì không ổn -- Phó Duy Diễn thật giống như là đeo không lên...

Dương Quýnh: "..."

Máy điều hòa như trước ra sức ồ ồ phả ra hơi lạnh, nhiệt độ bên ngoài lại bắt đầu tăng lên. Phó Duy Diễn mân mê trong chốc lát cũng có chút sốt ruột, trên đầu chậm rãi toát mồ hôi. Dương Quýnh nhìn một lúc nhìn không nổi, chỉ đành phải nói: "Có phải là số nhỏ hay không?" Lại hỏi hắn: "Anh mua nhiều như vậy, bình thường hay dùng loại nào?"

Phó Duy Diễn thoáng sửng sốt, dưới tay vẫn là không được, đành phải quăng chiếc bao bị lăn lộn đến không ra hình thù gì kia đi, lại cầm lên một cái nữa, buồn bực nói: "Trước đây anh đã dùng bao giờ đâu."

Dương Quýnh à một tiếng, thầm nghĩ trước đây cũng quá bất cẩn rồi, không mang bao thì không an toàn đâu. Thế nhưng cậu cũng biết giờ này không thể đề cập đến. Dương Quýnh im lặng, thấy Phó Duy Diễn vẫn cầm một cái tương tự, do dự một chút, chính mình kéo chiếc túi qua, bắt đầu tỉ mỉ phân biệt dãy số trên mấy cái hộp nhỏ.

Cậu không biết Phó Duy Diễn làm gì mà mua nhiều như vậy, tựa như muốn mở đại lý bán sỉ. Cũng có chút buồn cười hành động của chính mình, thật giống như một con cá nằm trên thớt, nằm đến nửa ngày chẳng còn cách nào khác, đành phải ngồi dậy giúp sư phụ dốt nát tìm dao.

Sư phụ dốt nát trông có vẻ sắp phát cáu, Dương Quýnh dẫu sao cũng tinh mắt, lục ra được một cái size L.

Mở ra lại mang lên, vẫn chật như cũ, dù sao tốt xấu gì cũng tròng lên được.

Hai người đều thở phào nhẹ nhõm, từng người lau mồ hôi, lại ôm nhau quấn quýt hôn hôn sờ sờ, tốt xấu gì cũng tìm về được cảm giác.

Cơ mà công đoạn tiếp theo vẫn không thuận lợi, sư phụ dốt nát vác súng ra trận, tuy rằng ỷ vào kiến thức nghề nghiệp chuyên môn, tương đối quen thuộc với cấu tạo thân thể của con người, lúc bôi trơn cũng vô cùng săn sóc cảm thụ của Dương Quýnh... Ấy vậy mà Dương Quýnh vẫn cảm thấy không thích ứng, thân thể cậu cũng không có cách nào bớt căng thẳng, bất kể thả lỏng kiểu gì cũng đều chặt khít. Cho nên Phó Duy Diễn thử nghiệm nửa ngày cũng không đạt đến tiến triển.

Hai người bất tri bất giác giằng co nửa giờ, còn chưa kịp làm gì đã ra một thân mồ hôi nhễ nhại. Dương Quýnh có chút áy náy, ngước mắt lên nhìn Phó Duy Diễn, thấy thần sắc của người sau ngột ngạt, đôi môi mím lại thành một đường, đôi mắt đen kịt nặng nề nhìn cậu, hiển nhiên là một bộ dạng dục cầu bất mãn, nhất thời đầu óc nóng lên, không biết làm sao lại bật thốt ra: "Bằng không mình đổi lại đi?" Thân thể cậu căng thẳng, Phó Duy Diễn không nhất định cũng thế, biết đâu hai người đổi cho nhau lại có thể.

Cậu thấy Phó Duy Diễn tỏ vẻ đăm chiêu, cho là có hy vọng, nhỏ giọng đề nghị: "Anh nằm xuống, để em ở trên..."

Phó Duy Diễn lần này nghe hiểu, tức khắc làm mặt lạnh, nhấn cậu lại nói thẳng: "Không có cửa."

Dương Quýnh mím môi ngậm miệng.

Phó Duy Diễn vào không được cũng buồn bực, hỏi: "Em sao lại chặt như vậy, trước đây cùng cái người kia... lúc đó làm kiểu gì?" Hắn nói được một nửa, nhớ tới lời dặn dò của Tôn Mục, cưỡng chế ngậm miệng nuốt ba chữ Giang Chí Hoành kia trở về.

Dương Quýnh lại không ngốc, tức khắc hiểu được.

Cậu sửng sốt, đứng hình vài giây rồi mới nói: "Em trước đây...cũng chưa từng làm với anh ta mà?"

Phó Duy Diễn: "???"

Dương Quýnh ra vẻ đương nhiên nói: "Tụi em vừa mới lĩnh chứng liền chia tay, còn chưa kịp ở chung đây, làm sao lên giường được?"

Phó Duy Diễn hỏi: "Hai người không hẹn hò sao?"

Dương Quýnh cảm thấy kỳ quái: "Hẹn hò thì hẹn hò chứ, hôn một chút ôm một chút là hết rồi, đi đâu mà lên giường?" Huống chi khi ấy thời gian cậu ở bên ngoài nhiều, tổng cộng số lần gặp mặt Giang Chí Hoành cũng chỉ có hạn... Nếu như hai người trước đây từng phát sinh quan hệ, lúc trước Giang Chí Hoành nói chia tay liền chia tay, Dương Quýnh nhất định cũng không thể nào hờ hững như bây giờ.

Cậu nói xong thấy Phó Duy Diễn choáng váng, lại nghĩ tới một người khác, không nhịn được hầm hừ nói: "Ai như anh, hẹn hò liền lên giường, lên giường còn không mang bao..."

Phó Duy Diễn lại nghĩ sang hướng khác, chớp mắt mấy cái, hé miệng cười cười, hỏi: "Anh trông có vẻ rất dày dạn kinh nghiệm sao?"

Dương Quýnh chưa nói phải, cũng chưa nói không phải.

Phó Duy Diễn lại bỗng dưng hứng chí lên, nhéo mông cậu nói: "Anh cứ nghĩ em có kinh nghiệm cơ, không nỡ dùng."

Trước khi tới hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị vẹn toàn, mà cũng chỉ là để đề phòng vạn nhất. Hắn vẫn thật sự không ngờ đến con cừu ở dưới thân mình bây giờ lại là một con cừu hoa cúc*... Phó Duy Diễn nhảy xuống giường, moi móc ở trong bao của chính mình, lấy ra một thứ. Dương Quýnh chống cánh tay đỡ người lên xem, nghi hoặc nói: "Cái gì đó?"

*hoa cúc = hoàng hoa; hoàng hoa nữ là trinh nữ => cừu hoa cúc là cừu còn trinh nha =))

Phó Duy Diễn lần này tự tin nhe răng cười, nhướng mày nói: "Bệnh viện bọn anh tự chế, dụng cụ khuếch trương hậu môn."

Dương Quýnh: "!!!"

Mặt Dương Quýnh biến sắc, nhìn thấy loại công cụ này theo bản năng liền kháng cự, xoay người lập tức muốn né tránh. Cơ mà sao còn kịp được nữa, Phó Duy Diễn gần như túm lấy cổ chân cậu lôi kéo người trở về.

Phó Duy Diễn hôn cậu một cái nói: "Em quỳ, như vậy tương đối dễ làm." Lại nói: "Sớm biết em là cừu hoa cúc, ban nãy cũng không cần phải vật vã như vậy."

Dương Quýnh lần này sống chết không theo, cảm thấy hình ảnh so sánh cá nằm trên thớt ban nãy của mình lập tức có cảm giác chân thực.

Nhưng mà dạy dỗ đồ đệ thì sư phụ chết đói, Phó Duy Diễn từ phía sau dùng một tay tóm lấy eo cậu, nghiêng người chặn lên, nghiêng mặt sang cùng cậu hôn môi, cái tay kia đã quen cửa quen nẻo bắt đầu chọn lấy những chỗ nhạy cảm của cậu mà xoa nắn.

Lần này không bao lâu sau Dương Quýnh hoàn toàn vứt bỏ mũ giáp đầu hàng, Phó Duy Diễn giữa lúc nửa lừa gạt nửa cưỡng ép rốt cuộc thực hiện được, nhưng mà hắn mới nếm thử mùi vị, sau khi tiến vào dù sao cũng có chút áp chế không nổi, lỗ mãng giống như thanh niên mới lớn quên lắp não*, động tác vừa bá đạo vừa thô lỗ. Dương Quýnh lúc đầu cố nén cảm giác không thoải mái, chỉ khẽ kêu "ai ai" bảo hắn chậm lại một chút. Thẳng cho đến về sau bất thình lình thay đổi góc độ va chạm, âm thanh cầu xin của Dương Quýnh mới đột nhiên biến hóa, xen lẫn tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

*nguyên văn: 愣头小伙(lăng đầu tiểu hỏa), lăng đầu là kiểu người hành động ngớ ngẩn thiếu suy nghĩ, không động não, không suy xét hậu quả, tiểu hỏa là trẻ con, bạn nhỏ.

Phó Duy Diễn lại cảm thấy quả thật đòi mạng rồi, lúc thường hắn tiếp xúc tứ chi với Dương Quýnh không nhiều, tình cờ kéo cánh tay nắm bàn tay, cũng chỉ cảm thấy da dẻ người này không tồi mà thôi. Lúc này hai người quấn lấy nhau, hắn mới phát hiện da dẻ người này mịn màng trơn mượt, rõ ràng là thân thể cơ bắp đường nét rắn rỏi, thế nhưng thật sự xoa nắn lên thì lại mềm mại tinh tế, chỉ cần hơi chà đạp, làn da liền nổi lên một mảng ửng hồng. Hắn không nhịn được cắn hai ngụm trên lưng Dương Quýnh, lại dùng sức cắn mấy lần, mãi cho đến khi Dương Quýnh không chịu nổi run giọng xin tha, hắn mới thoáng nhả ra, thoả mãn mà nhìn dấu ấn của mình biến tím.

Hai người vẫn luôn quấn quýt từ đầu chiều cho đến lúc mặt trời lặn xuống sau ngọn núi phía Tây, đẩy qua xe cưỡi qua ngựa lại chậu qua căn*... Mãi cho đến tận cuối cùng cổ họng của Dương Quýnh sắp phế bỏ, ngay cả sức lực giơ tay lên cũng không có, chỉ có thể nằm úp sấp chôn mình vào trong gối.

*các tư thế làm tình: lần lượt là đẩy xe (doggy), cưỡi ngựa, còn chậu căn (盘根) là kiểu bế lên làm...

Vài cái bao su ném trên đất, hàng tích trữ trong túi được lôi ra dùng, ấy vậy mà đã tiêu hao gần một nửa.

Phó Duy Diễn cũng không đi tắm, qua loa bọc áo choàng rồi đi đóng cửa sổ, trở về lại điều chỉnh máy điều hòa tới nhiệt độ bình thường.

Dương Quýnh ban đầu còn tưởng rằng hắn săn sóc lắm, kết quả người này bận việc xong lại trở về, ôm cậu nũng nịu dính nhớp hỏi: "Thế nào?"

Dương Quýnh: "..."

Hắn hắng giọng mấy cái, mới miễn cưỡng nói: "Em nói đi?"

Nếu bảo Phó Duy Diễn nói, hắn khẳng định cảm thấy tuyệt vời. Nhưng hắn không nói, chờ Dương Quýnh khen hắn.

Ai dè Dương Quýnh lại nhìn hắn, chậm rì rì nói: "Cảm giác... như là có cục cớt rặn mãi không xong."

Phó Duy Diễn: "..."

Hắn không phục, thò tay xoa eo Dương Quýnh, nói giọng kháng nghị: "Cái đó là phản ứng tự nhiên, ngoại trừ cái đó thì sao, lúc làm sướng hay không sướng?" Nói xong không đợi Dương Quýnh mở miệng, chính mình nói: "Em nhất định là sướng cực kỳ, bằng không sao có thể kêu lớn tiếng như vậy, cổ họng đều khàn."

Hắn nói xong còn không quên nhắc nhở Dương Quýnh: "Tốt xấu gì trâu già thở hổn hển thở hổn hển cày xới nửa ngày, em ít nhất phải phân phát cho cọng cỏ ăn đi, dẫu sao cũng phải sờ sờ đầu khen vài câu chứ.... Khen ngợi củng cố động lực sản xuất mà."

Dương Quýnh bị hắn nói cho một tràng, trong lòng buồn cười, giơ tay hữu khí vô lực mà sờ đầu hắn một cái, lại híp nửa con mắt nói: "Trâu già chính là mệt chết đi được, hiện giờ em vẫn cảm giác giống như có cụt cớt rặn mãi không xong."

Phó Duy Diễn kỳ thực đã đề xuất qua đấm bóp mát xa cho cậu, hồi đầu Dương Quýnh còn tin, kết quả Phó Duy Diễn ấn ấn xoa xoa một hồi liền lại tới nữa rồi...

Cái kiểu này chọc người ta cáu dễ sợ.

Phó Duy Diễn nói: "Vậy chi bằng em đợi một lát, anh thấy bên ngoài có cái bồn tắm, anh đi đun ít nước nóng cho em, em ngâm mình trong bồn thư giãn một chút."

Dương Quýnh cũng thấy có bồn tắm, mặc dù thật ra cậu rất thích, thế nhưng nơi này thiết kế không hợp lý, bồn tắm là lộ thiên. Khách ở trên cao còn đỡ, ai gan lớn thì có thể thử một lần, nhưng mà cậu và Phó Duy Diễn ở giữa sườn núi, phía trên chính là đài ngắm cảnh, bên cạnh còn có những hộ gia đình khác, sơ ý một chút là hai người bọn họ có thể biến thành cảnh tượng thu hút khách tham quan.

Dương Quýnh không nguyện ý, Phó Duy Diễn ôm cậu nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nghĩ tới chuyện khác, đứng dậy đi tắm. Một lúc sau, ngay lúc Dương Quýnh mơ mơ màng màng muốn ngủ, lại nghe đến bên cạnh có người sột sà sột soạt thay quần áo, theo sau trong phòng bếp vang lên tiếng leng keng leng keng -- Phó Duy Diễn có vẻ như loay hoay làm đồ ăn.

Dương Quýnh cả buổi trưa đã không ăn gì, trên người bây giờ lại không thoải mái, cũng không thể nói được là cảm giác gì. Mãi cho đến khi Phó Duy Diễn bưng ra một bát mỳ nóng hổi, cậu mới phát giác một phần rất lớn nguyên nhân mình không thoải mái là vì đói bụng.

Dương Quýnh liếc nhìn, không tự chủ được nuốt nước miếng, xoa bụng nói: "Em ngồi vào bàn mà ăn thôi. Đừng làm bẩn chăn, mất công phải đền cho người ta."

Phó Duy Diễn lại không đồng ý, nói với cậu: "Bẩn thì đền chứ, đáng bao nhiêu tiền." Nói xong thẳng tay kéo tủ đầu giường qua, dẹp đi hết toàn bộ đèn bàn và đồ dùng lặt vặt, bày ra bát đũa cho cậu ở bên giường. Cuối cùng vẫn cảm thấy không đủ, hắn lại cầm lấy hộp khăn giấy ướt từ trong bao, xé mở miệng hộp đưa cho Dương Quýnh lau tay.

Dương Quýnh nhìn thấy khăn ướt bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng khó bề tin tưởng trong giấc mơ lúc ban trưa, lại nghĩ hai người bọn họ hoang đường nửa ngày, ấy thế mà không ít chi tiết nhỏ vừa vặn trùng khớp với trong mơ, cũng thật là kỳ lạ.

Phó Duy Diễn nói: "Em ăn từ từ, anh chưa bỏ ớt, em nếm thử xem mùi vị có được không?"

Có lẽ bởi vì quá đói bụng, Dương Quýnh vẫn cảm thấy hương vị tuyệt hảo, cậu cũng không có thời gian đáp lời Phó Duy Diễn, chỉ lo cúi đầu há miệng xì xụp ăn mì, cuối cùng lại bưng bát lên uống sạch không chừa lại chút gì, chờ cho cái bụng được thỏa mãn, toàn thân mới rốt cuộc về lại được một chút sức lực.

Phó Duy Diễn cũng múc cho mình một bát, ăn xong đi thu dọn, lại không chịu ngồi yên, đi tới nắm tay Dương Quýnh cười hỏi: "Ra ngoài đi dạo một chút nha?"

Dương Quýnh không muốn động đậy, thế nhưng ở lì trong phòng cũng ngộp. Phó Duy Diễn lại lấy tới cho cậu một cái áo thun lớn, nói: "Quần của em khô rồi, áo khoác thì chưa. Áo thun này là anh hỏi mua của ông chủ siêu thị, em mặc vào tụi mình đi một vòng rồi quay về."

Dương Quýnh không lay chuyển được hắn, đành phải thay quần áo cùng hắn đi ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối đen, mấy chiếc đèn nhỏ tạo hình khác nhau ở ven đường ngược lại là phát huy được tác dụng, soi sáng dọc một đường ra ngoài.

Phó Duy Diễn cầm lấy tay Dương Quýnh một cách đầy tự nhiên, tay kia cầm theo một bình nước khoáng, hai người chậm rãi dọc theo đường núi dạo vòng quanh.

Phó Duy Diễn bùi ngùi: "Ngày mai còn có một ngày nữa là phải đi rồi, sao anh chưa đi mà đã nhớ nhà rồi đây."

Dương Quýnh cười hắn: "Thời gian anh đi ra ngoài tổng cộng cũng không lâu lắm, đàn ông sức dài vai rộng phải có tiền đồ, cố gắng học hành cho tốt nha."

"Hai, ba tháng làm sao mà không dài, " Phó Duy Diễn đúng lý hợp tình, hầm hừ nói: "Ba tháng chính là một trăm ngày, mười mấy cái cuối tuần thây, hóa ra em không quý trọng gì anh, cũng chả thấy em không nỡ lòng để anh đi."

Dương Quýnh thầm nhủ ba cái này thì liên quan gì, ai đi công tác mà không tiêu tốn một quãng thời gian dài. Cậu không nhịn được cười nói: "Em biết, một chốc nữa anh nhất định còn muốn nói..."

Phó Duy Diễn quay đầu lại nhìn cậu: "Anh nói gì."

Dương Quýnh học theo ngữ điệu của Phó Duy Diễn lúc sáng, nói: "Dương Quýnh, em đối với anh không tốt chút nào..."

Phó Duy Diễn quả nhiên nói: "Em vốn là đối với anh không hề tốt."

Dương Quýnh nhìn hắn: "Vậy anh cảm thấy ai tốt thì tìm người đó đi."

Ai ngờ lần này Phó Duy Diễn sửa lời kịch, vui vẻ nắm lấy tay cậu nói: "Không được, anh phải chịu trách nhiệm với em. Em dù thế nào đi nữa cũng là cừu của anh rồi."

Phó Duy Diễn nắm tay cừu của hắn dọc theo đường núi đi dạo, buổi tối trong núi yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe đến tiếng nước chảy róc rách ở nơi xa. Dương Quýnh lúc mới đến không chú ý, bấy giờ nghiêng lỗ tai lắng nghe một lát, nhất thời nảy sinh hứng thú.

Phó Duy Diễn lại giải thích cho cậu: "Đi xuống dưới quẹo qua là một con suối nhỏ, lưu lượng nước không hề lớn, chỉ là động tĩnh rất vang. Có điều lúc anh đến xem thì khu vực đó hình như bị chặn lại, hẳn là nhìn địa thế nguy hiểm, nên không cho du khách đi qua."

Dương Quýnh được khai sáng mà gật đầu, thầm nghĩ không cho du khách đi qua quả thật là đáng tiếc, có vô số phong cảnh đẹp ở vùng núi cao và hiểm trở kia mà.

Cậu lại nghĩ, chẳng trách Phó Duy Diễn lại biết, buổi sáng nghe hắn nói chuyện với Hàn Thao, hiển nhiên là trước đây hai người đã từng đến nơi này, chỉ là khi đó nơi này vẫn là núi rừng hoang vắng, nếu chưa khai phá, tự nhiên cũng không có ai ngăn bọn họ đi chỗ nào, đừng nói là dòng suối nhỏ, chính là sông lớn ao hồ, cặp đôi tình lữ muốn dạo chơi nhìn ngắm, âu cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ đến đây trong lòng cậu lại không khỏi ghen tị một chút, nghĩ lại, chính mình lặn lội đường xa đến đây một chuyến, dành hết một buổi sáng cãi nhau rồi lại dỗ người, cả một buổi chiều lại làm ổ ở trong phòng, cũng không thể nào ngắm nhìn trọn vẹn cảnh sắc. Đợi đến sáng mai, còn phải đi chùa Bạch Mã đón bà ngoại, trước khi đi còn phải giải quyết thủ tục trả phòng... Lu bu một thôi một hồi, chỉ sợ cũng không có thời gian leo núi du ngoạn.

Sớm biết thế thì này cậu không nên đáp ứng tới đây, vô duyên vô cớ đẹp lòng ông tướng này.

Trong lòng Dương Quýnh khó chịu, trên người lại không thoải mái, không ít chỗ vừa đau vừa mỏi vừa sưng, cậu đột nhiên bực bội, thò tay hung hăng nhéo một phát trên eo Phó Duy Diễn.

Phó Duy Diễn đang cúi đầu nhìn đường, bị cậu nhéo vào thịt, ăn đau mà ngao một tiếng. Thế nhưng hắn lại không giận, chỉ quay đầu lại kinh ngạc nhìn Dương Quýnh, sau đó kéo người đến trước mặt, ôm eo Dương Quýnh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Trong lòng Dương Quýnh bỗng dưng mềm nhũn, lại không muốn tiếp tục so đo.

Hai người ôm lấy nhau đi về phía trước, đều ăn ý mà không nói một lời. Lại một lát sau, Dương Quýnh tự dưng nảy sinh một chút cảm giác không đành lòng-- ba tháng, một trăm ngày đây, cũng không biết người này ở bên ngoài có thể nào thích ứng được hay không? Có thể hay không bị mấy gã Tây lông bắt nạt?

Phó Duy Diễn tuy rằng cao lớn, nhưng mà vóc dáng của người nước ngoài đều cao lớn như vậy, nhỡ đâu có người bắt nạt hắn, hắn có thể nào sẽ đánh không lại sao? Hơn nữa, hắn cũng chưa từng chịu khổ bao giờ, không quá hiểu được cách nhân nhượng người khác, cả người nhiều tật xấu như vậy, bụng dạ cũng yếu... Đến lúc đó có thể ăn được một bữa cơm nóng sao? Những lúc phiền lòng liệu có người nào chịu nghe hắn lảm nhảm hay không? Rồi vào thời điểm tính khí của hắn bộc phát, có ai chịu nhân nhượng hắn một chút hay không?

Dương Quýnh không tự chủ được mà nghĩ miên man, trái tim phập phù lơ lửng lại không có chỗ phát huy sức lực, cuối cùng lại chỉ có thể khe khẽ thở dài, đè ép xuống tất cả những nỗi lo lắng băn khoăn đó.

Ai ngờ cậu không lên tiếng, Phó Duy Diễn trái lại là mở miệng trước.

Phó Duy Diễn hỏi cậu: "Anh không ở nhà, em sẽ nhớ anh sao?"

Dương Quýnh hơi nôn nao, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Phó Duy Diễn lại nói tiếp: "Anh để tiền lương mấy tháng này ở trong một tấm thẻ, em ngày thường ăn uống các thứ, đừng có tiết kiệm, ít bữa nữa cũng đi mua thêm cho mình mấy bộ quần áo, anh có lẽ là không kịp ghé qua nhà mẹ chào hỏi, lão Lý cho anh mấy hộp cao da lừa, em đều cầm cả sang cho bà đi."

Dương Quýnh hỏi: "Mẹ em thì dễ nói rồi, nhưng mà bố mẹ của anh bên kia, có phải là anh nên đi qua một chuyến..."

Phó Duy Diễn lại nói: "Không đi, cha anh ở nơi khác, mẹ anh... Lần trước anh nói chuyện này với bà, cũng không biết làm sao tự dưng lại khóc, hỏi có thể nào không đi được không."

Dương Quýnh im lặng, cậu cũng không thích bà Phó, thế nhưng người sau cũng không tệ, chỉ là tính cách mẫn cảm lại có chút bi quan.

Dương Quýnh nói: "Cố gắng thông cảm cho mẹ anh nhiều hơn một chút, bà có phiền hơn đi chăng nữa xuất phát điểm cũng là đau lòng anh, anh trò chuyện nhiều với bà để mẹ con hiểu nhau. Nói thông thì giảng tiếp, giảng không thông cũng đừng nổi nóng, coi như không nghe thấy là được rồi." Lại nói: "Nếu anh không đi được, thì đợi anh đi rồi em ghé qua một chuyến, cao da lừa cứ đưa cho mẹ anh đi, tuy rằng không thiếu, nhưng mà dù sao cũng là đồng nghiệp của anh đưa, bà chắc hẳn sẽ thích."

Phó Duy Diễn đồng ý, quay đầu nhìn cậu, càng nhìn càng cảm thấy yêu thích, không nhịn được xoay người lại ôm lấy cậu, lắc lư: "Tính tình của em sao lại tốt như vậy chứ."

Dương Quýnh cũng cười, vỗ hắn: "Chứ sao nữa, tiện nghi cho anh." Lại thương lượng với hắn: "Vậy ngày mai mình về sớm một chút, cùng nhau thu dọn đồ đạc. Em mua cho anh thêm đồ lót và tất, quần áo có phải là cũng nên mua thêm vài bộ?"

"Ừm, mua mua mua," Phó Duy Diễn hôn cậu một cái, nói: "Vừa vặn anh cũng có đồ muốn mua."

Trong đầu hắn còn nhớ đến bài viết trên mạng về yêu xa khiến người lo lắng đề phòng, bèn suy nghĩ xem trung tâm mua sắm gần đó nơi nào có bán mấy món đồ kia, để trong mấy tháng này tạm thời thay thế chính mình, cho Dương nhà mình khi nào có nhu cầu thì lấy ra dùng tạm một chút.

Phó Duy Diễn phiền muộn trong lòng, lại không nhịn được tự luyến mà nghĩ, những vật nhỏ đó làm sao có khả năng thay thế chính mình được đây, chính mình tốt như thế này, mình vừa đẹp trai lại vừa bảnh bao, hàng khủng xài tốt còn không dính người... Hắn khựng lại một chút, tự mình cũng cảm thấy không đúng, bèn lẳng lặng xóa đoạn "không dính người" đi.

===============================================

Editor: tổ sư chết mất thôi cứu tôi với =)))))))) chỗ H sương sương này lúc đọc QT đã cười bò, lúc edit tôi thực sự run tay gõ mãi không xong, đáng lẽ đăng từ hôm qua mà vừa gõ vừa cười chết, còn phải đi google cái món công cụ kia, xong tư thế các kiểu, ny tôi ngồi cạnh trố mắt nhìn tôi cười ngặt nghẽo =))) các cô đọc beta giùm tôi chứ giờ tôi phải thở cái đã =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.