Bà Phó nấu ăn thích cho thêm tỏi, buổi trưa Dương Quýnh ăn cơm xong liền cảm thấy trong miệng dường như có mùi vị gì, còn đi nhai một ít lá trà cho tiêu mùi... Ai mà biết Phó Duy Diễn vừa đút trái cây cho cậu rồi lại nằm đè lên náo loạn một phen, một cái ợ hơi nhả ra, nhất thời hai người đều bị xông đến trợn tròn mắt.
Dương Quýnh dù gì cũng hơi xấu hổ, kết quả vừa nhìn thấy Phó Duy Diễn gần như ngay lập tức lăn qua một bên, lại không nhịn được mà cười phá lên.
Phó Duy Diễn vừa thẹn vừa giận, quay đầu lại chỉ tay vào mặt cậu: "Không cho cười."
"Hahahahahahaha, " Dương Quýnh nhìn hắn hoảng loạn tức khắc ý xấu bộc phát, giả vờ nhoài người tới: "Ấy đừng chạy mà, cho anh ngửi nè!"
"Đậu móa!" Phó Duy Diễn gào lên một tiếng bỏ chạy ra ngoài, đến cửa lại nghĩ ra cái gì, ló đầu ra cả giận nói: "Buổi tối đánh răng, đem cả hàm răng ra mà kỳ cọ cho sạch sẽ! Bằng không, không cho cậu vào phòng!"
Hai người cười nắc nẻ, ngược lại là xua tan đi bầu không khí xấu hổ đầy ám muội trước đó.
Phó Duy Diễn sau khi đi ra ngoài cũng không nhịn được cười, vừa lắc đầu đi tới thư phòng xem báo cáo bệnh lý mình mang về, vừa suy nghĩ tối nay nếu Dương Quýnh đã đánh răng, hai người nằm song song trên cùng một chiếc giường, vậy rốt cuộc là mình nên nghiêm chỉnh đàng hoàng ngủ, hay là nên cân nhắc làm chút chuyện khác?
Nghĩ tới đây hắn mới phát hiện bản thân đã có một thời gian rất lâu rồi không cân nhắc đến phương diện kia.
Phó Duy Diễn vẫn cảm thấy bản thân mình hơi lãnh cảm với chuyện giường chiếu. Người ở cái tuổi này thường phát dục mọi lúc mọi nơi, thời kỳ kích động của đàn ông đều tương đối sớm, già rồi lực bất tòng tâm, nhỏ thì lại không có cơ hội thực tiễn. Chỉ được mấy năm tuổi trẻ là có thể thỏa sức tận hưởng sự sung sướng. Thế nhưng lúc còn quá trẻ cũng chưa chắc đã "được việc", hoặc là không có đối tượng để thực hiện, hoặc là không có thời gian cho chuyện ấy.
Đặc biệt là nghề này của bọn họ, thời gian học tập dài hơn nhiều so với người khác, áp lực tìm việc làm cũng lớn hơn nhiều. Mà Phó Duy Diễn ở cái thời còn cắp sách đi học lại càng liều mạng, những người bạn học khác lâu lâu còn có một đêm phong lưu giải tỏa nhu cầu, hắn lại bỏ mặc đối tượng kết giao sẵn có của mình, hở ra chút thời gian nào đều dành cả cho việc làm thí nghiệm, viết luận văn.
Thật ra, muốn trách thì trách hắn khi ấy không biết thế sự sâu cạn, một lòng cân nhắc con đường mình muốn đi trong tương lai, đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với người nhà. Chờ đến sau khi tốt nghiệp lại công tác, người yêu chia tay, thầy giáo đi mất, công tác suýt chút nữa thất bại, hắn mới bị một gậy gõ cho tỉnh giấc trở về hiện thực, bắt đầu học cách lợi dụng tài nguyên cùng tiện nghi sẵn có trong tay. Sau đó mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa, hắn trái lại là bởi vì công tác ngày càng bận rộn, lại càng thêm vô tình hoặc cố ý áp chế chính mình.
Nếu như không phải ngày hôm nay thiếu chút nữa cướp cò, hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình sắp sửa trở thành nương nương thật sự.
Phó Duy Diễn nghĩ tới đây bất giác mỉm cười, dáng vẻ mặt mũi ửng hồng nước mắt lưng tròng của Dương Quýnh ban nãy lại khiến trong người hắn dâng lên một trận khô nóng. Hắn có chút thích ứng không xong, trong lòng thầm mắng một tiếng, cưỡng bách chính mình tập trung vào công việc. Thế nhưng mắng tới mắng lui cũng không có tác dụng gì, cuối cùng dứt khoát đặt hồ sơ bệnh lý trong tay xuống, lôi từ dưới đáy tủ sách ra một con lăn tập bụng đã bỏ bê không dùng từ lâu.
Những diễn biến này Dương Quýnh ở bên ngoài không hề hay biết, cậu mới vừa dọn dẹp vệ sinh xong, đang mải mê suy nghĩ tối nay làm món gì coi như mở tiệc đón gió* cho bà ngoại.
*tiệc đón gió: tiệc chào mừng người mới từ nơi khác tới hoặc đi xa trở về..
Đống thịt cừu đã mua từ trưa nhất định không thể dùng, hiện tại thời tiết quá nóng, người già buổi trưa đã ăn một bữa, buổi tối lại ăn nữa thì phỏng chừng sẽ bốc hỏa. Dương Quýnh vọt vào toilet tắm rửa, thấy thời gian còn sớm, bà ngoại cũng đang ở trong phòng nghỉ ngơi, dứt khoát nói với Phó Duy Diễn một tiếng, bảo rằng mình đi ra ngoài mua thức ăn.
Chợ ở gần nhà còn chưa mở bán, Dương Quýnh đành phải đi đường vòng đến một chỗ xa, đợi đến bên kia mua đồ ăn cho đầy đủ. Trước khi đi lại nhớ tới có một tiệm mì vằn thắn tôm rất có tiếng mới mở quanh khu nhà Lôi Bằng, Phó Duy Diễn còn chưa từng ăn qua, phỏng chừng là hắn sẽ thích. Cậu lại tính toán khoảng cách, nơi đó cách chợ ở bên này cũng khoảng bốn, năm trạm, ngồi xe buýt qua lại một chuyến hẳn là sẽ kịp giờ.
Cậu hạ quyết tâm xong, liền rảo bước đi đến trạm xe. Lúc lên xe Dương Quýnh còn suy nghĩ, đáng tiếc là không mang theo điện thoại, bằng không còn có thể chào hỏi Lôi Bằng một tiếng, nào nghĩ rằng thật tới nơi rồi, thế mà vừa xuống xe đã bắt gặp.
Lôi Bằng giữa ngày nắng to mặc một chiếc áo khoác ngắn, đang một tay bóp mũi, tay kia cầm hộp đồ ăn đóng gói đi ra ngoài. Dương Quýnh mới đầu còn không nhận ra, còn cho là một anh trai nào đó đang làm nghệ thuật trình diễn, sau đó nhìn lại một lần nữa, tức khắc giật mình hoảng hốt.
Lôi Bằng quay đầu sang cũng nhìn thấy cậu, hai người nhìn nhau ngây ngẩn trong phút chốc, sau đó Lôi Bằng trước tiên cười ha ha, đưa tay ra nói: "Nhanh lên, cho anh xin ít khăn giấy."
Dương Quýnh lấy lại tinh thần, vội rút một tờ khăn giấy ra đưa cho y, kinh ngạc hỏi: "Anh làm sao thế này? Bị cảm à?"
Lôi Bằng gật đầu, chờ lau nước mũi xong, mới mắng một câu: "Xui xẻo."
"Sao vậy?"
"Anh hoài nghi Hứa Thụy Vân phát tao*, " Lôi Bằng oán hận nói: "Vốn đã chuẩn bị vác dao đi xử lý đôi gian phu dâm phu đây, ai dè đêm hôm qua anh phấn khích lên, không tắt máy điều hòa, bị đông lạnh đến cảm."
*phát tao (发骚, fā sāo): kiểu như bộc phát ý nghĩ đen tối, bậy bạ, không đứng đắn.
"Trời này mà còn bị đông lạnh á?" Dương Quýnh nhìn y: "Còn cái gì mà Hứa Thụy Vân phát tao, em thấy là anh phát sốt."
Lôi Bằng cũng thật là phát sốt, Dương Quýnh duỗi tay dò xét trán y, cảm thấy không ổn, kéo y đi phòng khám ở bên cạnh y cũng không chịu theo, cuối cùng không yên lòng, đành phải cùng trở về nhà y.
Lôi Bằng trở về lập tức chui vào ổ chăn, bọc chính mình lại thành con sâu, còn nói vọng ra ngoài: "Mỳ vằn thắn kia đổ ra bát cho anh nhá, anh không thích ăn trong hộp của người ta."
Dương Quýnh ở bên ngoài vừa bận rộn tay chân vừa đáp lời. Đợi một lát mỳ vằn thắn được đổ ra một cái bát lớn, Dương Quýnh lại rắc thêm một ít tiêu xay và dầu vừng, sau đó cậu lấy đũa thìa đồng thời bưng đến đặt ở đầu giường hầu hạ y.
Lôi Bằng ôm bát mỳ bày ra vẻ mặt cảm động, vừa húp nước mỳ xì xụp vừa nói: "Dương à cậu thật tốt, hay là hai chúng ta đến với nhau cho rồi."
Dương Quýnh lẳng lặng nhìn xung quanh, hỏi: "Hứa Thụy Vân nhà anh đâu?"
Lôi Bằng hừ một tiếng: "Theo người bỏ chạy rồi."
"... Theo người nào bỏ chạy?"
"Không quen biết, liên hệ cùng hắn nửa tháng nay, dù sao cũng không phải người tốt lành gì, " Lôi Bằng ăn được hai gắp, suy nghĩ một chút, chặc lưỡi nói: "Mỳ vằn thắn này, ngon thật đấy!"
"..." Dương Quýnh ban đầu còn tưởng rằng y đang nói đùa, lúc này nhìn kỹ biểu cảm của y, mới cảm giác được hình như là thật sự có chuyện.
Lôi Bằng lại bày ra dáng vẻ khoan dung độ lượng, còn hỏi ngược lại cậu: "Cậu đến khu chúng tôi làm gì vậy? Mua mỳ vằn thắn? Mua cho ai ăn cơ, chẳng phải là cậu không thích mấy món cá tôm sao?"
Y hỏi chuyện này Dương Quýnh mới sực nhớ ra, vội cúi đầu nhìn thời gian, vỗ vỗ y nói: "Em mượn điện thoại của anh gọi cái."
Lôi Bằng móc điện thoại di động ra đưa cho cậu, không quên dò hỏi: "Gọi cho ai vậy?"
Dương Quýnh cười: "Không ai hết."
Cậu cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài, Lôi Bằng liền ở đằng sau ồn ào: "Không ai hết cậu chạy ra ngoài làm cái gì hả? Có phải là muốn nói chuyện gì vụng trộm lén lút không? Đừng cho là anh đoán không ra nha, cậu nhất định là gọi cho Phó Duy Diễn, có đúng không? Cậu khẳng định là gọi cho hắn, á à a vãi chưởng! Cậu đừng bảo mỳ vằn thắn cũng là mua cho hắn đấy nhé!"
Dương Quýnh không buồn để ý, đi tới ban công bấm số Phó Duy Diễn, trước tiên là nói việc mình không kịp trở lại nấu cơm, bảo hắn dẫn bà ngoại đi ăn trước, lại nhờ hắn cố vấn xem tình huống hiện tại của Lôi Bằng có phải uống thuốc hay không, uống thuốc loại nào thì tốt.
Phó Duy Diễn hỏi tình huống, nói cho cậu phương pháp hạ sốt, lại dặn bao lâu theo dõi một lần, nếu không ổn thì phải đưa bệnh viện khám.
Dương Quýnh đáp một tiếng, định cúp máy, bên kia lại ho khan một chút, nói: "Đến lúc đó nếu phải đi bệnh viện thì nói cho tôi, tôi đến đón các cậu."
Dương Quýnh vội vàng nói: "Anh cứ đi nghỉ sớm một chút đi, ngày mai là lại đến lượt anh trực ban còn gì?"
Phó Duy Diễn ừ một tiếng, sau một lát không biết nghĩ đến cái gì, nói bổ sung: "Như vậy thì tối mai lại không về được."
"... Ừa tôi biết, cho nên hôm nay anh đi nghỉ sớm một chút."
"Vậy tối nay cậu có thể trở về không?"
Dương Quýnh liếc ra đằng sau, không nghĩ nhiều: "Không biết nữa, để xem tình huống."
Phó Duy Diễn lại nói: "Nhưng mà tối mai thì tôi lại không về được a."
"..." Dương Quýnh lúc này mới hơi hơi sáng tỏ, hỏi hắn: "Hai ta phải chen chúc chung một cái giường ngủ, có phải không?"
Phó Duy Diễn lập tức nói: "Đúng thế!"
"... Vậy thì chẳng phải vừa vặn?" Dương Quýnh nói: "Đêm nay anh ngủ, đêm mai tôi ngủ, chúng ta cũng không khác gì trước đây, đều là mỗi người một giường thôi!" Cậu nói xong cũng không chờ bên kia trả lời, thúc giục: "Cúp nha, bai."
Cậu cúp điện thoại rồi đi thu dọn bát cho Lôi Bằng, thấy người sau ngồi ở kia ngẩn người, thở dài, cũng không biết nói gì, chỉ khuyên y: "Anh ngủ trước một giấc đi."
Lôi Bằng lại lắc đầu nói: "Không, anh bây giờ tốt lắm rồi. Cậu lấy giúp anh cái iPad tới đây."
Dương Quýnh đưa tới cho y, Lôi Bằng lại nói: "Trong cái tủ năm ngăn kéo ở bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách, ngăn thấp nhất có một cái bao đựng thẻ, màu đen, cậu giúp anh tìm đi."
Chờ đến lúc cậu làm xong hết thảy yêu cầu, Lôi Bằng lại đột nhiên hỏi: "Dương, cậu và Phó Duy Diễn bây giờ là đang yêu đương à?"
Dương Quýnh hơi nôn nao, cũng không biết trả lời thế nào. Chính cậu còn đang mơ hồ đây, chuyện của hai người họ nói phải cũng không hẳn, mà nói không phải cũng không đúng.
Lôi Bằng thấy thế lại vung tay lên: "Thôi cậu không cần trả lời, cậu là một con cừu hồ đồ chẳng có kinh nghiệm gì, anh chỉ hỏi cậu, hiện tại hai người các cậu tiền bạc là của chung hay là tách riêng?"
Dương Quýnh có sao nói vậy: "Tách riêng."
"Hắn biết được khoản để dành của cậu có bao nhiêu, lương nhiều hay ít, số thẻ ngân hàng và mật mã của cậu sao?" Lôi Bằng tiếp tục hỏi: "Mã số thanh toán qua điện thoại thì sao? Tài khoản ngân hàng trực tuyến thì sao?"
Dương Quýnh thở dài trong lòng, như cũ nói: "Cũng không biết, hắn không biết của em, em cũng không biết của hắn."
"Vậy là được rồi, " Lôi Bằng dựng thẳng ngón tay cái: "Rất tuyệt, giữ nguyên như thế."
Y nói xong cũng nhìn chằm chằm màn hình iPad, lâu lâu lại cầm một cái thẻ lên nhìn, một lát nữa lại nhờ Dương Quýnh đọc mã xác nhận gửi qua điện thoại. Dương Quýnh ở bên cạnh mơ hồ suy đoán được đôi chút, nhưng mà nhìn tình trạng tinh thần hiện tại của y cũng không dám nhiều lời. Đợi đến khi Lôi Bằng hết bận, ném iPad lên trên giường, Dương Quýnh mới nhịn không được, mở miệng hỏi: "Hai người các anh là làm sao vậy?"
Lôi Bằng và Hứa Thụy Vân quen biết và yêu nhau đã gần mười năm, Dương Quýnh là sau đó mới quen Lôi Bằng, mặc dù đối với tình huống ban đầu của bọn họ không quá hiểu biết, nhưng trong lòng vẫn luôn hâm mộ hai người vô cùng. Cậu không quá tin tưởng chuyện Hứa Thụy Vân ngoại tình, tuy vậy nếu bàn về liễu giải*, Lôi Bằng hiển nhiên càng có quyền lên tiếng.
*liễu giải (了解): sự hiểu biết cặn kẽ, rõ ràng về một vấn đề, sự vật, sự việc nào đó
Lôi Bằng lại rất kiệm lời, chỉ nói: "Ai thèm quản hắn làm sao, anh đã sớm phát hiện việc này rồi, ngay từ đầu còn muốn thử nói chuyện với hắn một chút, sau đó lại nghĩ, thôi vậy. Người này nếu như nổi lên tâm tư, lúc cậu không biết thì hắn lo lắng đề phòng, cậu mà nói trắng ra, chưa biết chừng hắn còn nảy sinh khoái cảm mãnh liệt hơn với việc chống lại cả thế giới. Cậu không phát hiện sao, những người xung quanh chúng ta, phàm là cha mẹ phản đối việc kết hôn hay là bạn bè khuyên nhủ chia tay, tuyệt đại đa số đều vẫn thành toàn rồi. Ngược lại là mấy đôi mà chúng ta đều nói quan hệ thật tốt, nói bọn họ một cặp trời sinh, người trong cuộc lại bỗng dưng cân nhắc, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói lời chia tay?"
Dương Quýnh nói không lại y, lại sợ y để tâm vào chuyện vụn vặt, thở dài nói: "Vậy nhỡ đâu nếu là do anh cả nghĩ quá rồi mà oan uổng anh ấy thì sao? Có mấy lời nói ra được với nhau dẫu sao cũng còn hơn là không nói, các anh dù gì cũng có tình cảm nhiều năm như vậy mà."
"Chính là bởi vì có tình cảm nhiều năm như vậy đấy, " Lôi Bằng bật cười một tiếng, lắc đầu nói: "Mấy đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt có thể sẽ nghĩ nhiều rồi hiểu lầm ghen tuông, còn tụi anh, đã ở bên nhau hơn mười năm rồi, lão phu lão thê, không có chuyện đó tồn tại. Anh đã nói với cậu rồi, kết hôn nhiều năm như vậy, nếu cảm giác đối phương không được bình thường, hắn con mẹ nó chính là không được bình thường!"
Âm lượng của y bất giác tăng cao mấy bậc, Dương Quýnh so với y càng không có kinh nghiệm gì có thể lôi ra nói, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng không thôi. Lôi Bằng nhìn bộ dạng sốt sắng kia của cậu ngược lại là mỉm cười, chỉ vào chiếc iPad bị quẳng sang một bên, nói: "Cậu yên tâm, anh sẽ không chịu thiệt. Trước đây hắn vẫn luôn dùng một tấm thẻ của anh để kết toán lương bổng, thẻ kia không tính phí thủ tục dù là nạp vào hay rút ra, dùng trong nước hay ngoài nước đều thuận tiện. Bên trong đang có hai trăm ba mươi hay bốn mươi vạn gì đó. Vốn là kẹt ở chỗ hắn, vừa nãy anh dùng tài khoản ngân hàng trực tuyến chuyển sang một tấm thẻ khác của anh, mà bị vượt quá hạn ngạch, ngày mai lại tiếp tục chuyển. Chỉ lưu lại 20 ngàn cho hắn tiêu vặt. Tên cháu trai này gần đây không đi công tác không đi du lịch, dù sao cũng không dùng tiền nhiều, anh cũng sẽ chậm rãi canh chừng hắn, khi nào thấy hết tiền lại chuyển qua một ít, không để cho hắn phát hiện."
Dương Quýnh: "..."
Lôi Bằng nói: "Chờ đến ngày nào đó hắn ngả bài, hoặc là anh không muốn hầu hạ nữa, chỗ tiền hai triệu này coi như phí chia tay. Hắn sẽ không được giữ lại một phân tiền nào."
Dương Quýnh nghe mà trợn mắt há mồm, đợi đến khi Lôi Bằng uống thuốc thiếp đi rồi, cậu bèn ra gian ngoài ngồi đợi.
Phòng ở này là Lôi Bằng dùng phòng cũ nhìn ra biển để đổi lấy. Trước đây lúc y đổi phòng tất cả mọi người đều phản đối, cảm thấy y đúng là điên rồi, một bên nền móng tốt giao thông thuận tiện, cho bên ngoài thuê cũng hút khách, một bên là nhà cũ tít sâu trong ngõ hẹp, nền móng sơ sài tạm thời không ai tháo dỡ, ngược lại trộm cắp hoành hành, thường xuyên trèo cửa sổ chui vào. Khi đó cách đây đã lâu, sự nghiệp của Hứa Thụy Vân còn chưa phát triển được tốt như bây giờ, thu nhập của Lôi Bằng cũng chỉ vừa mới đạt đến trình độ bình quân, ấy vậy mà, Lôi Bằng nhất quyết phải đổi, Hứa Thụy Vân cũng đồng ý.
Khi ấy Dương Quýnh còn tưởng rằng căn phòng nhìn ra biển kia không liên quan tới Hứa Thụy Vân, sau đó mới biết được nơi đó là hai người bọn họ cùng nhau vay tiền trả góp, Hứa Thụy Vân rất tin tưởng Lôi Bằng, lúc chưa thể kết hôn đã viết tên Lôi Bằng trên giấy tờ, sau đó đổi sang bên này, cũng không yêu cầu sửa đổi.
Dương Quýnh cảm thấy nghĩ mãi không ra, ngồi trong chốc lát cảm thấy buồn chán, lại mò lên gác lửng ngó nghiêng một chút. Tầng gác lửng còn bày mấy chậu hoa to to nhỏ nhỏ, mấy ngày nay không có ai chăm sóc, trời lại nắng gắt, có mấy chậu đều đã quắt queo. Lại có vài chậu cây ưa bóng râm, lá cây đã khô khốc đến mức vành lá cuộn hết lại. Dương Quýnh lấy nước ở dưới lầu, tỉ mỉ tưới cho từng chậu một, còn đổi lại vị trí các chậu trong ngoài sao cho hợp lý, trong lòng cảm giác càng khó chịu.
Nào ngờ cậu ở đây thổn thức thở than một hồi, lại nghe dưới lầu có người không nặng không nhẹ mà ấn còi xe một tiếng. Dương Quýnh ló đầu ra nhìn xuống, còn tưởng rằng là xe của vị hàng xóm nào, đang sợ đánh thức Lôi Bằng, lại cẩn thận nhìn lần nữa, mới phát hiện người từ trong xe đi ra chính là Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn vẫy tay về phía cậu, giơ lên một cái hộp trong tay, chỉ trong chốc lát liền lên tới trên lầu, Dương Quýnh vừa chạy xuống nhìn, người này thế mà lại đến để đưa cơm.
Phó Duy Diễn nói: "Sợ cậu ở đây không đi đâu được nên cũng không ăn cơm. Lại đây, bà ngoại gói sủi cảo, ngon lắm, cậu nếm thử xem."
Dương Quýnh không có chìa khóa nhà Lôi Bằng, vội lấy đồ vật chặn cửa, cậu quả thật rất đói, lúc này thấy sủi cảo đều dính vào một khối, lại không nhịn được mà có chút dở khóc dở cười, nói giọng khách khí: "Cứ để trong tủ lạnh không được sao, anh đi xa thế này đâu có đáng."
Phó Duy Diễn lại chỉ cười, chờ cậu thò tay ra bốc ăn, mới hỏi: "Sao cậu lại qua tới bên này?"
Dương Quýnh nói: "Muốn qua đây mua mì gõ vằn thắn tôm cho anh, vừa khéo gặp được Lôi Bằng."
"Y đỡ hơn chút nào chưa?"
"Hình như hạ sốt rồi, chờ một chút xem sao. Chỉ sợ anh ấy..." Trong lòng Dương Quýnh đang vô cùng hoảng loạn, muốn kể cho hắn nghe chuyện Hứa Thụy Vân. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy đây là việc riêng tư của Lôi Bằng, nhiều chuyện quá thì không tốt, vì vậy ngừng một chút rồi nói: "... Sợ anh ấy không ổn định, lát nữa lại phát sốt."
Cậu nói xong cũng chỉ cắm cúi ăn, bà ngoại gói sủi cảo nhân cà tím, lần đầu cậu được ăn, cảm giác còn rất mới mẻ, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì: "Hai người giỏi ghê á, còn có thể tự gói sủi cảo."
"Đúng vậy, tôi cũng gói mà, " Phó Duy Diễn chỉ vào một cái ở dưới cùng, nói: "Cái này, trông như hoa hướng dương, chính là tôi gói, không phòi nhân bánh đâu, cậu nếm thử đi."
Dương Quýnh bốc lên ngắm nghía, vừa nhìn là thấy dùng hai lớp vỏ sủi cảo dính vào nhau để gói. Cậu nhịn không được trêu hắn: "Anh gói cái này gọi là bánh bao, phải bằng hai cái to nhất mà bà ngoại anh gói. Ầy, không phải đều nói bác sĩ khoa ngoại là tâm sư tử, mắt chim ưng, tay phụ nữ sao? Bàn tay này của anh trái lại là trông đẹp đến như vậy, chính là đẹp mà không xài được nha."
Cậu ăn một miếng xong cảm thấy vỏ dày, lại hỏi hắn: "Có giấm chua hay là tỏi giã để chấm không?"
"Không có, " Phó Duy Diễn bĩu môi, nhìn cậu ăn mới hầm hừ nói: "Cố ý không đem cho cậu. Sợ cậu ăn nhiều lại xông ngạt tôi."
Dương Quýnh: "..." Tình cảnh lúc chiều bị người đè lên bất thình lình bị gợi nhắc đến quá ư là mắc cỡ. Cũng may mà ánh sáng trong hành lang yếu ớt, cậu không cần phải lúng túng đối diện với Phó Duy Diễn. Lúc này Phó Duy Diễn không nói gì nữa, cậu cũng mím môi không tiếp lời.
Chỉ là tâm tư vẫn không nhịn được mà xoay chuyển vài giây, cho nên lúc bờ vai bị người nắm lấy kéo về phía trước một chút, trong lúc nhất thời cậu cũng không biết liệu mình có nên phản kháng hay không.
Phó Duy Diễn kéo người đến trước mặt, một tay kia còn đang cầm thùng giữ ấm đựng sủi cảo. Hắn có chút buồn bực, cảm thấy cái tư thế này so với dự tính kém đi quá nhiều, vừa không tiêu sái cũng không lãng mạn, lại cảm thấy một bên nguời mình lộ ra sơ hở, lỡ như Dương Quýnh nổi giận vung tay nhấc chân đá một cái, vậy thì hoàn toàn hỏng bét rồi.*
*nguyên văn dùng từ "tuyệt bích" (绝壁), ý nói vách đá dựng đứng, không thể trèo lên, ngôn ngữ mạng thường dùng với nghĩa "hoàn toàn, triệt để, tuyệt đối".
Thế nhưng không khí chung quanh an tĩnh, cơ hội mất đi rồi sẽ không trở lại, Phó Duy Diễn khẽ nghiến răng hạ quyết tâm, nhanh chóng mổ lên miệng Dương Quýnh một cái.
Trong lồng ngực Dương Quýnh đang có một đàn nai con chạy qua chạy lại sắp đụng nhau chết rồi*, đang muốn ngẩng đầu phối hợp, đôi mắt còn chưa kịp nhắm lại, đã cảm thấy bờ vai mình được buông lỏng. Phó Duy Diễn vừa chạm môi cậu một chút đã hoảng hốt bỏ chạy.
Dương Quýnh ngẩn người, theo bản năng muốn duỗi tay ra giữ hắn lại, người kia lại ôm thùng giữ ấm ba chân bốn cẳng chạy mất, vừa chạy vừa cũng không chịu quay đầu lại mà viện cớ biện giải cho chính mình: "... Tôi chỉ nếm thử xem có đúng vị hay không thôi!... Ầy hơi mặn một tí!"
Dương Quýnh: "..." Mặn ông nội nhà anh!!
*Người TQ thường dùng cách diễn đạt "nai con nhảy nhót trong lồng ngực" để miêu tả cảm giác hồi hộp, phấn khích, tim đập bịch bịch khi gặp crush, gặp người iu.
=======================================================