Mưa nhỏ mãi vẫn chưa dứt, tí ta tí tách rơi trên mặt đất, ướt đẫm mặt người.
Phó Duy Diễn ngoài miệng kháng nghị, tay lại chống ở hai bên người Dương Quýnh, ra vẻ nhà bao việc mà vẫn ung dung chờ Dương Quýnh chủ động.
Dương Quýnh làm sao có thể nhìn mà không hiểu, trong lòng cười hắn hẹp hòi, cũng không mắc lừa, đưa mắt nhìn đằng sau lưng hắn, nói: "Có người đến."
Phó Duy Diễn theo bản năng quay đầu lại nhìn, lối vào bãi đậu xe vắng tanh, làm gì có bóng người nào. Hắn lại quay đầu, bên này Dương Quýnh cũng đã khẽ khàng lách nhẹ người ra.
Hắn câu cá thất bại, sờ sờ cái mũi, đành phải một lần nữa đi đậu xe cho xong, sau đó hai người mang theo đồ, một trước một sau đi đến gian phòng.
Phó Duy Diễn xách bọc đồ lớn của hắn, cũng tiếp lấy túi của Dương Quýnh mà khoác lên vai, cơ mà kể từ sau khi Dương Quýnh chịu nói chuyện với hắn, hắn bắt đầu không yên tĩnh, vừa đi ở phía trước vừa bô bô cái miệng, lảm nhà lảm nhảm Dương Quýnh đối xử với hắn không tốt.
Dương Quýnh không nén được oán giận: "Phải đấy, em đối xử với anh không tốt chút nào, anh mau chóng tìm người nào khác đối tốt với anh đi."
Phó Duy Diễn lại nói: "Thấy chưa, em lại thiếu kiên nhẫn, mới nói hai câu đã như vậy rồi. Em toàn là ỷ vào anh ăn nói vụng về, nói không lại em."
Dương Quýnh: "!!!"
Dương Quýnh quả thực phải bị chọc tức đến phì cười, bất kể là cậu hay là bà ngoại, hay bà Phó, mỗi lần cùng Phó Duy Diễn tranh luận cái gì, từ trước đến nay chưa ai từng có thể thắng được hắn, người này còn không biết ngại mà tự bảo mình ăn nói vụng về?
Mãi một lúc lâu sau, cậu mới cạn lời mà nói: "... Em phục anh rồi, Hollywood đều thiếu nợ anh một cái giải thưởng thường niên dành cho nhân vật dàn cảnh ăn vạ* xuất sắc nhất. Bà già ông lão con nít hay thiếu nữ dàn cảnh ăn vạ gì gì đó, đều cần phải gặp anh bái sư học nghệ, đảm bảo về sau mỗi ngày kiếm được bộn tiền."
*nguyên văn: 碰瓷 (bính từ; bính=đụng chạm, va phải; từ=sứ), nguyên là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉ việc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền. Ngày nay, từ này dùng để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô đụng phải hòng ăn vạ tiền bồi thường từ chủ xe.
Phó Duy Diễn không quá để bụng, còn tiếp nối đề tài mà rầu rĩ nói: "Bây giờ em còn không phải lập tức muốn mỗi ngày kiếm được bộn tiền sao, lợi hại quá cơ, đều có thể bao tiểu bạch kiểm!"
Dương Quýnh ừ một tiếng nói: "Phải rồi, còn đặt trước phòng suite cho tiểu bạch kiểm luôn mà."
Phòng suite vì tính riêng tư mà đều được sắp đặt biệt lập, khoảng cách giữa các gian phòng với nhau không phải rất xa, nhưng mà ở chính giữa có một lối đi ngắn bằng ván gỗ, hai bên sườn lại cách biệt bởi mấy bụi cây cao to xanh mướt.
Nơi này cách đài ngắm cảnh không xa, vào mùa xuân, ven đường sẽ có một biển hoa đỗ quyên trải dài miên man, xán lạn tựa yên hà*, Dương Quýnh trước khi tới đây nhìn ảnh tuyên truyền còn rất tiếc nuối, cảm thấy chọn sai mùa để mà đi rồi, thế nhưng lúc này dọc theo cầu thang gỗ đi từ trên xuống, mới phát giác mùa hè cây xanh tỏa bóng mát, ngược lại cũng gợi lên một loại tình thú khác.
*yên hà (烟霞): yên = khói, sương; hà = ráng mây chiều, cảnh sương mù và ráng mây lúc chiều tà, nghĩa bóng là chỗ ở ẩn, có ý nói ở bên ngoài trần thế, không màng đến sự đời.
Từ sau khi tiến vào khu vực có người ở, hai người liền giảm âm lượng xuống mà trò chuyện, lúc tình cờ đi ngang qua gian phòng của người ta còn không nhịn được mà tò mò ngó xem. Dương Quýnh thấy tạo hình mấy chiếc đèn đường bên cạnh lối đi rất thú vị, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh. Cậu vừa mới chụp được hai tấm, trong đầu lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khác.
Cậu đổi chế độ từ chụp ảnh sang quay video, sau đó ấn xuống nút bắt đầu quay, hỏi: "Ây Phó Duy Diễn, anh cảm thấy phòng suite ở đây thế nào?"
Phó Duy Diễn đang bận nghiên cứu biển chỉ dẫn số phòng ở ven đường, gật đầu nói: "Khá tốt."
Dương Quýnh nói: "Nhưng mà phí hao tổn để bao tiểu bạch kiểm này cũng hơi cao đi, sao em cứ cảm giác quá đắt vậy nhỉ."
Phó Duy Diễn hồn nhiên không hề hay biết hành động của cậu, còn ở kia tự luyến mà lắc đầu nói: "Không đắt không đắt, giá trị của anh chính là cỡ này."
Dương Quýnh vốn dĩ đang gài bẫy hắn, không nghĩ tới người này chủ động nhảy luôn vào bẫy, phối hợp đến vô cùng. Cậu bèn cầm điện thoại di động đi theo ở đằng sau vài bước, Phó Duy Diễn bên trong ống kính một phút chốc nhìn chỗ này một phút chốc nhìn chỗ kia, bước chân rộn ràng phấn khởi cánh tay vung vẩy miệng thì ngâm nga, hoàn toàn không có dáng vẻ thận trọng như ngày thường ở trong bệnh viện.
Dương Quýnh thường xuyên đến bệnh viện đưa cơm cho hắn, rất nhiều lúc cũng chỉ là gặp mặt ở bên ngoài, đưa đồ xong liền đi. Thi thoảng những lúc Phó Duy Diễn đang bận không ra được, cậu đi tới phòng bọn họ, sẽ nghe được các loại "tin tức" liên quan đến người trước. Chẳng hạn như "hôm nay bác sĩ Phó đeo dây vòng cổ giống của tôi y như đúc, hôm qua tôi vừa mới đeo xong!", "hôm nay bác sĩ Phó cười nhiều lần quá, thật hiếm thấy đó nha..." "Hôm nay bác sĩ Phó lúc dạy bảo cái cậu bệnh nhân kia cãi nhau với bố mẹ thật quá ngầu đi..."
Người có tướng mạo ưa nhìn luôn có thể dễ dàng thu hút được sự chú ý và niềm mong đợi từ những người khác. Những nghị luận này hoặc là đến từ bác sĩ hay y tá, hoặc là đến từ chính những người bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, bất kể không quen biết hay là thân thiết với Phó Duy Diễn.
Lần nào Dương Quýnh ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, cũng không nhịn được mà móc máy, thầm nghĩ dây vòng cổ kia là tôi mua, quỷ thần phương nào có liên hệ với cô... Hôm nay tâm tình của hắn tốt là bởi vì sáng sớm được ăn mỳ sốt thịt... Lúc dạy bảo người khác thì hắn nói năng hùng hồn lắm, nhưng hắn cũng chống đối người nhà của chính mình kia mà...
Tuy vậy mấy lời này cậu cùng lắm chỉ dám trộm cạnh khóe ở trong lòng. Hình tượng của Phó Duy Diễn ở bệnh viện càng nghiêm túc càng tốt, trong lòng Dương Quýnh hiểu rõ, vừa có lòng thay hắn giữ gìn, cũng có chút tâm tư riêng nho nhỏ, cảm thấy thật giống như mình được độc quyền hưởng trọn một mặt mà người này không muốn để cho người khác biết.
Nhưng mà, bất cứ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, Phó Duy Diễn ở trước mặt cậu không hề che giấu bản thân, vừa không che giấu mặt tốt của hắn, cũng không che giấu mặt xấu, hết thảy đều thuận theo tâm ý, còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, vẫn nên như vậy.
Hôm nay tâm tình của Dương Quýnh vốn là có chút không vui, lại bị hắn chọc tức đến phát khùng, thế nhưng hiện giờ nhìn người này không tim không phổi vui sướng hài lòng mà rảo bước đi về phía trước, cậu đi theo sau rồi lại lặng lẽ nảy sinh một chút lòng thỏa mãn.
Dương Quýnh không nhịn được tự an ủi mình, nghĩ thầm thôi vậy, tính toán với hắn làm gì đây, dù sao chỉ còn có hai ngày nữa là hắn xuất ngoại, sau đó 180 ngày không được gặp mặt, ngày hôm nay hà tất vì chút chuyện nhỏ như vậy mà tính toán với hắn, trước khi đi cũng để lại cho nhau hồi ức không thoải mái.
Nghĩ đi nghĩ lại, ngày hôm nay nguồn cơn của việc mình cảm thấy mất mát còn nằm ở trên người mình, giả sử như ngày sau công tác ổn định, chính mình có thể thẳng tắp sống lưng, khả năng là cũng sẽ không để ý cái nhìn của người khác đến như vậy. Huống chi có những lúc người ta không hẳn là có ác ý, có thể chỉ là do mình nhạy cảm mà thôi. Nói tóm lại muốn đạt được sự tôn trọng của người khác, cũng không thể dùng cái miệng để giành lấy, mấu chốt vẫn là phải tự thân vận động.
Cậu bất tri bất giác nghĩ lệch sang chuyện khác, lại cân nhắc đến kịch bản Kỷ Hiểu đưa cho cậu. Trước đây cậu đóng phim, tuyệt đại đa số đều là không có kịch bản, mà không chỉ không có kịch bản, đoàn phim vì để phòng ngừa diễn viên quần chúng và diễn viên đóng thế để lộ bí mật, những phân cảnh nào có lời thoại cũng chỉ thu xếp phó đạo diễn đọc cho bọn họ nghe, bọn họ ở bên cạnh học thuộc thoại trong tư thế quy định.
Ngày đó lúc đi thử vai, trong lòng Dương Quýnh rất không yên ổn, tuy rằng cậu rất chờ mong, nhưng cũng biết được mình vẫn luôn dựa dẫm vào chút kinh nghiệm quay phim lâu năm cùng một chút thần thái linh khí sẵn có, nếu bảo rằng cậu phải đảm nhận vai chính, cậu còn xa lắm mới đủ khả năng dựa vào năng lực của chính bản thân mình mà đi diễn. Trong lòng Dương Quýnh khó tránh khỏi thấp thỏm, sợ mình diễn không tốt thì gây cản trở, thật có lỗi với người trả tiền thù lao cho cậu. Hôm nay mặc dù là đi ra ngoài chơi, thế nhưng cậu cũng mang theo kịch bản ở bên người.
Phó Duy Diễn sau khi đi ra một đoạn, nghe đằng sau không có âm thanh, bèn dừng lại thúc giục cậu: "Em nhanh lên xem nào."
Dương Quýnh thoáng sửng sốt, lúc này mới phát hiện di động mình còn đang mở video, vội vàng đóng lại, bước nhanh đi theo hắn.
Phó Duy Diễn hỏi cậu: "Vừa nãy em ở phía sau nghĩ gì thế? Biểu cảm trầm trọng như vậy."
Dương Quýnh lắc đầu: "Không có gì."
Sau cơn mưa, con đường lát ván gỗ trơn trợt, lại thỉnh thoảng có mấy phiến lá rơi trên mặt đất chưa đến thời điểm được quét tước, Phó Duy Diễn dứt khoát đưa tay ra cho cậu, thúc giục: "Để anh dắt em đi, nhìn dáng vẻ mất tập trung của em kìa."
Dương Quýnh từ trước đến nay chưa từng ở trước mặt người khác nắm tay một người đàn ông cao lớn như vậy, cảm thấy rất ngại ngùng.
Phó Duy Diễn lại nói: "Em nhìn xem xung quanh yên tĩnh như vậy, nào có ai đâu?"
Dương Quýnh nói: "Lỡ như gặp phải ai thì sao, em lại không phải là không biết đi bộ, anh mau mau lên."
Phó Duy Diễn chơi xấu, đứng yên tại chỗ, nói với cậu: "Vừa mới tha thứ em xong, giờ thì ngay cả tay em cũng không cho anh dắt."
Mưa phùn dày đặc làm ướt hết tóc hắn, Dương Quýnh giương mắt nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn thể hiện rõ sự khoe khoang, trong mắt lại có ý cười không kìm nén được. Bọn họ tổng cộng đã mấy ngày không gặp, Dương Quýnh bấy giờ quan sát tỉ mỉ, mới phát giác được hắn hình như lại gầy đi, vốn dĩ trên gương mặt còn có chút thịt, hiện tại đường viền khuôn mặt lại càng cứng cáp hơn một chút, cằm cũng nhọn, thoạt nhìn toát ra hương vị đàn ông còn rõ rệt hơn so với ngày thường, cơ mà biểu cảm thì quá là không tương thích.
Dương Quýnh sợ hắn lại gây náo loạn trong chốc lát, ở ngoài trời mưa lâu sẽ bị cảm, đành phải ngượng nghịu dùng dằng đưa tay tới.
Phó Duy Diễn được như ý bèn nắm lấy, đi vài bước rồi lại không an phận, lấy ngón tay út cào vào lòng bàn tay của cậu, chờ Dương Quýnh thoáng buông lỏng ra một chút, rồi lại dán sát hai lòng bàn tay mà biến thành mười ngón đan buộc vào nhau.
Động tác của hắn vừa tự nhiên vừa thành thục, Dương Quýnh lại có chút không dễ chịu, nói linh ta linh tinh: "Thật sự cần phải cho bác sĩ với y tá ở bệnh viện các anh nhìn thấy cái bộ dạng vô lại của anh lúc này mới được, tư thế vừa nãy kia, có phải là không cho anh dắt tay thì bước kế tiếp anh liền muốn lăn lộn trên mặt đất, vỗ sàn nhà khóc lóc gào rú như người đàn bà đanh đá ăn vạ ở đầu thôn hay không hả?"
Phó Duy Diễn quay đầu lại nhìn cậu, nhíu mày cười nói: "Nói cứ như thể em gặp qua rồi vậy."
Dương Quýnh cũng không nhịn được cười: "Em thì chưa gặp bao giờ, anh từng gặp chưa?"
Phó Duy Diễn lại nói: "Anh gặp nhiều rồi, không nhất định là đàn bà chanh chua chửi đổng, người hễ kích động lên đều như vậy cả. Như hôm qua ở phòng cấp cứu có một ông lão không cứu về được, con trai ông ta nhất thời không chấp nhận nổi, đấm chân khóc lóc ầm ĩ. Vốn dĩ giường cấp cứu luôn ở trong tình trạng thiếu thốn, không ít người được phép xuất viện rồi cũng sống chết không chịu về, ngày hôm qua mất đi hai người, giường bệnh nhoắng một cái đã trống trơn một nửa."
Ở bệnh viện thường phải chứng kiến sinh sinh tử tử, Phó Duy Diễn ở trên bàn mổ từng thấy, ở trong phòng cấp cứu từng thấy, tuy rằng tâm lý vẫn như cũ không hề thoải mái, thế nhưng đã không còn loại cảm giác khó chịu như lúc ban đầu nữa. Chuyện như vậy đối với hắn mà nói, càng trực tiếp hơn chính là sự biến mất của các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân, cùng với những thủ tục tiếp theo cần làm để thông báo cho người nhà.
Hắn nói đến là hờ hững, Dương Quýnh lại cảm thấy xúc động trong lòng, suy nghĩ một chút nhỏ giọng nói: "Vậy cậu ấy nhất định rất khó vượt qua."
Ngày trước, ông Dương bị bệnh mãn tính, tiền của trong nhà từng khối từng khối đập hết vào, biết bao nhiêu lần nhận được giấy báo tình trạng nguy kịch, vậy mà rốt cuộc vào thời điểm ông từ giã trần thế, cậu và Dương Bội Quỳnh vẫn khổ sở chịu không nổi, huống chi là loại bệnh tật đột ngột phát sinh này.
Phó Duy Diễn bấy giờ mới nghĩ tới chuyện này, giật mình, cúi đầu nhìn cậu hỏi: "Lúc cha em vừa mới mất... Em làm thế nào mà vượt qua được?"
Dương Quýnh mỉm cười, nói: "Có thể làm sao đây, vừa mới bắt đầu thì thật khó vượt qua, mà dù sao cũng là bệnh mãn tính, có chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, khóc mấy ngày rồi cũng thôi."
Phó Duy Diễn ừm một tiếng, không biết nghĩ đến điều gì, siết lấy tay cậu, nói: "Lúc hai ta làm lễ cưới vừa vặn vào dịp Tết thanh minh, anh thậm chí vẫn luôn chưa ghé thăm hỏi thắp hương cho cha. Hai ngày nay chắc là không còn kịp rồi, chờ anh trở về đi, đến lúc đó em dẫn anh đi một chuyến."
Dương Quýnh hơi bất ngờ, giật giật khóe miệng cũng không biết nói gì, cuối cùng chỉ trầm thấp mà ừ một tiếng.
Phòng suite cách bãi đậu xe không quá xa, trên cửa là một tấm biển bằng gỗ viết số phòng, trên mặt đất là mấy cây đèn đường có chụp đèn hình váy. Hai người quẹt thẻ đi vào, bên ngoài vẫn như cũ bị mưa phùn giăng kín. May là gian phòng rất lớn, cũng không khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Phó Duy Diễn theo thói quen mở cửa sổ thông khí, quay người thấy tóc tai quần áo của Dương Quýnh đều ướt nhẹp, lại trở tay đóng cửa sổ lại, mở máy điều hòa.
Dương Quýnh lúc đến nhất thời sơ sẩy không tra cứu dự báo thời tiết, không nghĩ tới sẽ mưa, bởi vậy chỉ mang theo mấy món đồ vệ sinh cá nhân cùng khăn mặt, lúc này quần áo của hai người đều thấm ướt một nửa, cậu lục lọi trong túi xách, cũng không tìm ra thứ gì có thể thay.
Phó Duy Diễn lại nói: "Dù sao trời cũng nóng mà, dứt khoát cởi đi."
Hắn nói là cởi trần tay, Dương Quýnh nhất thời mất tập trung, tưởng là cởi sạch, lẩm bẩm: "... Chơi lưu manh."
Phó Duy Diễn hơi khựng lại, suy nghĩ một lúc mới phản ứng kịp, cười cậu: "Anh nói là cởi trần, em nghĩ đi đâu vậy? Lại vu khống cho anh."
Dương Quýnh: "..." Cậu suy nghĩ một chút, giải thích đầy gượng ép: "Cởi trần cũng không phải là hành vi văn minh gì."
Phó Duy Diễn bĩu môi: "Rõ ràng là em có tư tưởng xấu xa."
"Anh mới có tư tưởng xấu xa, " Dương Quýnh cãi hắn, lại thấy bọc đồ kia căng phồng, hỏi: "Anh có mang quần áo để thay sao, nếu mang thì nhanh thay đi, bằng không cẩn thận bị muỗi bu vào cắn."
Phó Duy Diễn lại nói: "Anh cũng không mang."
Dương Quýnh kinh ngạc: "Vậy cái bọc này của anh đều là chứa những thứ đồ gì?"
"Không có gì, đều là đồ bệnh viện, " Phó Duy Diễn dời bọc lớn kia đi, lại đứng lên đi lại, cuối cùng tìm ra một bộ áo tắm dày uỵch từ trong tủ quần áo ra, đưa cho Dương Quýnh: "Xem em để ý như vậy, nếu không thì lát nữa em tắm xong rồi mặc cái này?"
Dương Quýnh đưa tay ra đón, ấy vậy mà hắn lại không buông tay, chỉ nhìn Dương Quýnh cười.
Dương Quýnh kéo một cái, cảm thấy người này quả thật ấu trĩ đến vô cùng, không nhịn được nói: "... Anh có bệnh sao, buông tay."
"... Em cũng có bệnh, " Phó Duy Diễn giằng co áo choàng tắm với cậu, chớp mắt nói: "Dày như vậy, mặc vào nóng lắm, hơn nữa mặc vào chốc nữa kiểu gì cũng phải cởi ra mà? Dứt khoát khỏi mặc đi."
Dương Quýnh thoáng sửng sốt, cau mày nói: "Mặc vào rồi tại sao phải cởi? Em lại không mang quần áo."
Phó Duy Diễn hùng hồn nói: "Lúc gì kia đương nhiên là phải cởi chứ!"
Dương Quýnh nghe không hiểu, hả một tiếng: "... Lúc nào cơ? Gì kia là gì?"
"..." Phó Duy Diễn tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cậu, thấy Dương Quýnh thật sự tỏ vẻ mờ mịt, lại mơ hồ có chút cảnh giác, há miệng, nói: "... Không có gì..."
===============================================
*Yên hà