Dương Quýnh sau khi cúp điện thoại thở phào nhẹ nhõm, tính toán thời gian Từ Chí quả thật là nên trở về rồi, chỉ là dạo gần đây tâm tư cậu đều nằm ở trên người Phó Duy Diễn, thật sự đã sớm quên mất vụ này.
Ban nãy lúc Lôi Bằng gọi điện thoại cho cậu, cậu có thể nghe ra bên kia là cố ý, thế nhưng vẫn là không nhịn được căng thẳng, dù sao Phó Duy Diễn tâm nhãn không lớn, nếu tướng mạo của Từ Chí xấu hoắc tựa như Hứa Thụy Vân còn dễ nói, cố tình người ta cũng rất tuấn tú, ngũ quan đẹp, khí chất cũng tốt, tóc mà sấy phồng lên, cái đầu còn có thể cao hơn Phó Duy Diễn 1cm...
Lúc này cậu không hi vọng hai bên quan tâm đến việc chung sống hòa bình, phải đắc tội thì dứt khoát đắc tội một bên, tuy rằng thật xin lỗi Từ Chí, thế nhưng dẫu sao cũng tốt hơn bên còn lại trong nhà sống không yên ổn. Dương Quýnh nghĩ tới đây không nhịn được mà thở dài, rốt cuộc điểm này cũng không phù hợp nguyên tắc xử sự nhất quán với người hiền lành của cậu một chút nào, đặc biệt là Từ Chí cũng không làm sai điều gì.
Cậu suy nghĩ một lát rồi đặt điện thoại xuống, yên lặng đối với Từ tiên sinh ở đầu kia chắp hai tay trước ngực vái vái, lúc này mới đi qua xem Phó Duy Diễn.
Phó Duy Diễn dường như còn đang tắm, nước chảy ào ào, Dương Quýnh nhớ tới lúc nãy mình mua cho hắn áo sơ mi, còn có giày dệt thủ công đế ngàn lớp mang từ nhà tới, chính mình hồ hởi phấn chấn lấy ra bày biện ở trên giường. Bày xong nhìn qua nhìn lại một chút, lại cảm thấy không thích hợp, nhìn cứ như thể cống nạp lễ vật. Lại nghĩ đến hai người xa nhau mới đoàn tụ, nửa buổi sáng cũng ăn uống no đủ, đáng lẽ phải là thời điểm no ấm sinh dâm dục, nhỡ đâu một chốc nữa Phó Duy Diễn tắm xong vội vã hú hét lao ra, hai đồ vật này bày ra giữa giường cũng quá sức vướng bận.
Cậu suy nghĩ chốc lát tự mình trước tiên có chút thẹn thùng, dưới tay lại nhanh nhẹn tạm thời dời đồ đến trên tủ đầu giường. Sau khi dọn dẹp thu vén xong xuôi, cậu lại cởi quần jean ra đổi thành quần áo ở nhà rộng rãi. Ban ngày tuyên dâm sợ bị lộ hàng, bởi vậy kéo lại rèm cửa sổ phòng ngủ, tầng rèm chống muỗi bên trong ở phòng khách cũng khép kín đến gắt gao.
Ánh sáng trong nhà thoáng chốc tối sầm lại, Dương Quýnh liếm môi, cuối cùng nhẹ tay nhón chân mà tìm từ trong tủ đầu giường ra mấy vật nhỏ đáng yêu còn lại từ lần trước, nhét vào dưới gối. Lúc làm những hành động này này cậu vừa hưng phấn vừa sốt sắng, xong việc rồi ngồi xuống đầu giường cảm giác mình giống như cô dâu chờ đợi đêm tân hôn.
Thế nhưng cô dâu đợi nửa ngày, lại lấy điện thoại ra lướt tin tức một hồi lâu mà cũng không nghe thấy động tĩnh của chú rể, Dương Quýnh nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây, không nhịn được có chút sốt ruột, lại có chút lo lắng. Cậu không khỏi dỏng tai lên nghe động tĩnh trong phòng tắm, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào tiếng nước đã ngừng.
Dương Quýnh mang tâm trạng kinh ngạc đi gõ cửa mấy cái.
Cửa phòng tắm rất chóng bị người từ trong mở ra, Phó Duy Diễn vây khăn tắm quanh hông, tóc tai cũng đã lau khô, trông có vẻ như sớm tắm xong rồi.
Dương Quýnh thoáng sửng sốt, không biết hắn ở bên trong làm gì, vì vậy nhìn hắn hỏi: "Em vừa định gọi anh đấy, anh làm gì mà tắm lâu vậy?"
Cậu chỉ là quan tâm một chút, câu nghi vấn cũng không có ý tứ oán giận, ai ngờ Phó Duy Diễn lại mất hứng, phồng quai hàm hầm hừ nói: "Cứ tắm lâu như vậy đấy, làm sao bây giờ, tạm chấp nhận đi."
Dương Quýnh: "..." Cậu hơi ngây người, cảm thấy giọng điệu kia không đúng cho lắm, nhíu mày hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Phó Duy Diễn lại nói: "Không làm sao."
"Không làm sao mà anh lại như ăn thuốc súng?" Dương Quýnh nhìn hắn đi về phòng ngủ, cúi đầu lại nhìn thấy người này lết đôi dép lê dẫn theo vệt nước, bèn không nhịn được nhắc nhở: "Anh lau khô rồi lại đi vào, sáng sớm em mới lau nhà xong..."
Ai dè Phó Duy Diễn không nghe không để ý, vừa nghe cậu nói như vậy, thế mà lại cố ý đi vòng quanh đầu giường, lạch bà lạch bạch giẫm đạp mấy cái.
Dương Quýnh: "???"
Đứa ngốc cũng nhìn ra người này đang giận lẫy. Dương Quýnh suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra chính mình đắc tội hắn ở đâu rồi, nguyên một ngày từ sáng sớm gặp mặt đến vừa nãy, việc duy nhất không vui... Nghĩ tới nghĩ lui cũng chính là trên bàn ăn nhắc đến cái người kia. Nhưng cậu lại cảm thấy không giống, không lý gì trên đường trở về Phó Duy Diễn còn thật hứng khởi, tắm xong liền giở quẻ? Dương Quýnh ngẫm mãi không ra, lại sợ chính mình suy nghĩ miên man, dứt khoát ngậm miệng, ở bên cạnh nhìn Phó Duy Diễn móc ra quần dài từ trong tủ quần áo mặc vào, lại tùy tiện tròng vào một cái áo thun không cùng bộ.
Tia sáng trong phòng ngủ bị rèm cửa sổ khép hờ cản lại, lộ ra màu vàng ám muội, chỉ là hiển nhiên nhân vật chính không có dự định kia. Dương Quýnh đợi một lát thấy Phó Duy Diễn mặc quần áo xong xuôi, thế mà chỉ lo chính mình nằm thẳng cẳng lên giường, vừa không nói chuyện với cậu, cũng không nói vừa rồi rốt cuộc làm sao vậy, đột nhiên cũng cảm thấy có chút không thú vị.
Cậu không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng đi tới, bỏ qua người này, lấy ra mấy đồ vật nhỏ kia từ dưới gối.
Phó Duy Diễn giương mắt nhìn thoáng qua, Dương Quýnh cũng vờ như không phát hiện, từ bên cạnh cầm ra chiếc quần jean vừa thay ban nãy, cũng tiện tay nhét mấy cái vật nhỏ kia vào bên dưới đống quần áo.
Phó Duy Diễn lúc này mới lên tiếng, chống cánh tay lên hỏi cậu: "Em thay quần áo làm gì?" Hắn nói xong thấy Dương Quýnh không lên tiếng, liền ngồi dậy cảnh giác nói: "Em muốn đi đâu?"
Dương Quýnh không muốn hờn dỗi với hắn, dừng một chút, nói giọng bằng bằng: "... Em đi ra ngoài mua ít đồ, khoảng thời gian này trong nhà không ai ở, tủ lạnh đều trống không."
Phó Duy Diễn như có điều suy nghĩ nhìn cậu, chờ đến khi cậu cởi quần ở nhà ra muốn mặc quần jean vào, đột nhiên duỗi tay nắm lấy ống quần jean.
Dương Quýnh lôi kéo trở về, mặt không cảm xúc nói: "Đừng quậy, anh không phải bị lệch múi giờ sao, mau ngủ đi."
Phó Duy Diễn cũng không buông tay, hừ một tiếng nói: "Ai nói anh bị lệch múi giờ."
"Anh đều lên giường rồi không phải lệch múi giờ sao?"
"Ai nói anh lên giường là bị lệch múi giờ?" Phó Duy Diễn liếc nhìn cậu một cái, lại hỏi cậu: "Em mới lấy gì ra từ dưới gối đó?" Hắn vừa nãy đã nhìn thấy một góc nhỏ của gói bao cao su, bất đắc dĩ Dương Quýnh nắm rất chặt động tác lại nhanh, trong lòng hắn cũng không quá chắc chắn.
Nào ngờ Dương Quýnh lại làm như không nghe, thấy hắn lôi kéo quần jean không thả, chính mình buông tay, đứng lên đi tìm một cái quần khác.
Phó Duy Diễn cũng đi theo, đứng ở phía sau không thuận theo không buông tha hỏi: "Vừa nãy em lấy cái gì?"
"Không có gì." Dương Quýnh nói: "Anh lát nữa cứ lo ngủ thân anh là được, em cầm chìa khóa, buổi chiều mua xong trước tiên ghé qua chỗ Lôi Bằng một chuyến trả lại tiền, về muộn."
Phó Duy Diễn kinh ngạc mà ớ một tiếng: "Em làm sao còn nợ tiền hắn?"
"Hôm qua đi mua đồ trên người em không đủ tiền, anh ấy bù cho."
"Thế chuyển tiền online chứ."
"Tiền gửi trong thẻ của em không nhiều, phải đi ngân hàng lấy tiền mặt." Dương Quýnh lấy quần áo ra, quay người lại bị Phó Duy Diễn chặn lại, cậu duỗi tay đẩy Phó Duy Diễn một chút, đẩy không ra.
Phó Duy Diễn hừ một tiếng, ngăn trở đường đi nói: "Không cho em đi."
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn nín nửa ngày vốn là muốn làm mình làm mẩy cho cậu một bài học, để rồi lúc này chính hắn lại kìm lòng không đặng, giở giọng chất vấn: "Em có phải là muốn đi tìm Từ Chí?"
"Anh có bị bệnh không?" Dương Quýnh vốn dĩ trong lòng đã không thoải mái, thấy hắn như vậy nhịn không được nói: "Lần trước đã nói với anh, sau này em không chủ động nhắc đến người yêu cũ của anh, anh cũng đừng chủ động nhắc đến Giang Chí Hoành cùng Từ Chí. Bằng không giương cung bạt kiếm chờ đánh nhau có đúng không?"
Phó Duy Diễn nhìn cậu trong chốc lát, lại nói: "Nhưng mà lần này rõ ràng là em nhắc đến trước."
"Em nhắc đến lúc nào?"
"Trong lòng em tự biết rõ."
"..." Dương Quýnh hơi ngơ ngác, trong lòng lúc này mới suy đoán có phải là ban nãy mình nói chuyện điện thoại bị hắn nghe được không. Thế nhưng cậu nói chuyện điện thoại cũng không có chỗ nào không ổn, mà con người Phó Duy Diễn am hiểu nhất đánh rắn rắn trèo côn*, ai biết hắn là mượn đề tài để bẻ lái hay là thật sự giận dỗi.
*nguyên văn: 打蛇随棍上(đả xà thuận côn thượng): dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy bò ngược lên, ý nghĩa là được nước lấn tới, hoặc lợi dụng sơ hở của người khác để phản công.
Dương Quýnh đảo qua vài ý niệm, thầm nghĩ chính mình không nói lý cũng phải bù lại một chút, dứt khoát lạnh lùng hầm hừ: "Vậy anh còn nhắc đến Hàn Thao trước tiên đó thôi!"
Lần này đến phiên Phó Duy Diễn oan ức, hỏi cậu: "Anh nhắc đến cậu ta lúc nào?"
"Từ lúc xuống máy bay thây? Không riêng anh, bạn của anh, đàn anh của anh, các anh nguyên một bữa tiệc đều đang đàm luận về anh ta đây!" Cậu thực chất trong lòng không quá để ý chuyện này, bây giờ lại cố ý nói: "Còn có Tôn Mục ngay từ đầu đã đặt chỗ cho bốn người, hiển nhiên là loại trừ em ra, làm sao vậy hả? Có phải là em không ở đó các anh còn định tán gẫu chuyện khác không? Hàn Thao sắp kết hôn rồi anh không có ý tưởng gì? Bạn của anh đàn anh của anh không bày mưu tính kế giúp anh? Có phải là hôm nay em đáng lẽ không nên đi, hỏng hết đại sự của các anh."
Phó Duy Diễn: "..."
Dương Quýnh vốn dĩ cố ý nói ngụy biện, tâm lý đã làm tốt chuẩn bị nói không lại Phó Duy Diễn. Ai ngờ Phó Duy Diễn hơi giật mình, lại không lên tiếng.
Lần này đổi lại là Dương Quýnh ngây ngẩn cả người, tim cậu giật thót một cái, đột nhiên lại có chút ý nghĩ vô căn cứ lại không quá hay ho -- Hàn Thao sắp kết hôn, Phó Duy Diễn sao có thể một chút cảm giác cũng không có? Việc này hiển nhiên không có khả năng, cũng không có gì phải giấu.
Cậu không nhịn được mà gắt gao nhìn thẳng Phó Duy Diễn, Phó Duy Diễn lại trầm tư một lát, có sao nói vậy: "Đúng là rất không thoải mái."
Dương Quýnh ừ một tiếng trầm thấp, trong lòng không thể nói được là cảm xúc gì.
Phó Duy Diễn lại nói: "Còn nghĩ cậu ta về sau liền cùng Giang Chí Hoành ở chung một chỗ, bây giờ tình hình thế này, Giang Chí Hoành chẳng phải là lại độc thân? Nếu như hắn quay về tìm em thì làm sao đây?"
"..." Dương Quýnh sửng sốt: "... Giang Chí Hoành làm gì mà tìm em?"
"Nhỡ đâu hắn muốn quay đầu ăn cỏ cũ* thì sao?" Phó Duy Diễn hầm hừ nói: "Em cũng hẹn hò với hắn một năm trời còn gì, con người hắn sĩ diện như vậy đều có thể lĩnh chứng với em, khẳng định là hai người cũng có tình cảm đi." Lại nói: "Hơn nữa, em còn nhắc mãi kỹ thuật hôn của hắn giỏi..."
*trích từ câu "ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ", nói con người muốn sống tốt nên nhìn về phía trước, không nên tiếc nuối những gì đã bỏ qua.
Dương Quýnh vốn dĩ không thoải mái tức khắc biến thành cạn lời, cậu ở trong lòng trợn trắng mắt, bất thình lình bị người túm chặt cánh tay lôi kéo về phía trước một chút.
Phó Duy Diễn không biết mắc phải bệnh gì, chẳng nói chẳng rằng cúi đầu liền cắn ở trên bả vai cậu một cái.
Lần trước ở trên núi người này cũng là như thế này, không báo trước một câu liền há mồm cắn, Dương Quýnh bị đau, muốn duỗi tay đẩy hắn rồi lại nghe người này buồn bực nói: "Khó chịu, anh đây chỉ có một người yêu cũ, em lại có những hai, mỗi lần cãi nhau anh đều cảm thấy phe mình bên này lấy một địch hai, yếu dã man."
Dương Quýnh dở khóc dở cười, cánh tay đẩy hắn ngừng một chút, lại thu về.
Phó Duy Diễn cắn đủ rồi, tự giác liếm mấy cái tiêu độc cho người ta, lúc này mới nghiêng đầu đi lại ngậm lấy môi Dương Quýnh.
Hai người ở sân bay đều có điểm kiêng dè, khơi mào rồi lại không quá thỏa mãn cơn nghiện, lúc này mơ mơ hồ hồ tranh cãi một trận, đạo lý chưa giảng thông, hôn môi vẫn là rơi vào cảnh đẹp, lại làm ra không ít âm thanh xấu hổ.
Qua một lúc, Dương Quýnh mở mắt ra trước tiên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Phó Duy Diễn hỏi: "Anh hôn em có cảm giác hay là ai kia có cảm giác?" Trong lòng hắn vẫn không sao qua được cái điểm mấu chốt kia, không so sánh kỹ thuật hôn với người ta, chỉ so cảm giác.
Dương Quýnh nào dám nói khác, nhìn đôi mắt hắn nói: "Anh."
Phó Duy Diễn mím môi cười, lại hỏi cậu: "Vậy nếu như hắn quay về tìm em, em có đáp ứng hay không?"
"..." Dương Quýnh thầm nghĩ hỏi linh ta linh tinh cái gì thế không biết, cậu không nhịn được cạnh khóe tâm nhãn này của Phó Duy Diễn thực sự là lớn bằng mũi kim tiêm, ngoài miệng vẫn cứ thành thật trả lời: "Không đáp ứng."
Phó Duy Diễn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, xoắn xuýt nửa ngày, rồi lại hỏi: "Vậy rốt cuộc là anh lớn hay là... Từ Chí kia lớn?"
Dương Quýnh: "???" Cậu bị hỏi câu này mà mặt đực ra, theo bản năng mà a một tiếng, nói: "Từ Chí... em cũng chưa thấy qua mà?"
Dương Quýnh tỏ vẻ mờ mịt, Phó Duy Diễn cũng không nói một lời, qua vài giây, Dương Quýnh mới đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại của mình ban nãy.
"Anh mới nãy nghe em nói chuyện điện thoại??" Dương Quýnh lần này hỏi ngược lại, cậu ngừng một chút lại liên tưởng trước sau, không nhịn được mà trợn mắt nhìn hắn, nói giọng khó tin: "Anh vừa rồi mũi không phải mũi mắt không ra mắt, chỉ vì cái này?"
*ý nói cáu kỉnh giận dỗi
Phó Duy Diễn cũng ý thức được chính mình nghĩ sai, Dương Quýnh và Từ Chí cũng chưa bắt đầu, làm sao biết mà so sánh hai người bọn họ to hay nhỏ... Lôi Bằng bên kia cũng không thể nào biết cái gì kia của Từ Chí mà...
Hắn vừa nãy bị cơn tức làm cho mê muội, lúc này lại không muốn ra vẻ mình quá ngu ngốc, mạnh miệng nói: "Làm sao vậy, anh cũng không phải nghe trộm. Em nói thử xem! Chỗ nào của anh không thể so với hắn lớn?"
Chỗ nào của hắn cũng đều lớn, không nói những cái khác, ít nhất mặt là đủ lớn.
Dương Quýnh vẫn không muốn lại đi khen hắn, cậu trầm tư vài giây, thở dài nói: "Anh sau này đừng như thế nữa, động một chút là nhăn mặt, cũng không nói nguyên nhân, như vậy em rất lúng túng, được không?"
Phó Duy Diễn tùy tiện nói: "Được."
Dương Quýnh: "..." Cậu cảm thấy Phó Duy Diễn đáp ứng quá nhanh, hiển nhiên là không đủ coi trọng đối với chuyện này, lại nghiêm túc cường điệu nói: "Con người em không thường hay nổi giận, không có nghĩa là em không biết nổi giận, anh nếu như có vấn đề mà không chịu giao tiếp, lại chơi cái trò chiến tranh lạnh này, nói không chừng ngày nào đó em thật tức giận rồi sẽ không thèm để ý đến anh." Nói xong cảm thấy "không thèm để ý tới anh" không đủ có lực uy hiếp, lại bổ sung: "Ly hôn với anh."
Phó Duy Diễn liền gật đầu: "Đã hiểu đã hiểu."
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn lại hỏi: "Vậy mới nãy em rốt cuộc đang nói cái gì lớn cái gì nhỏ?"
"..." Dương Quýnh cảm thấy lời mình nói nãy giờ quả thật vô ích, bất đắc dĩ nói: "Không có gì, Từ Chí du lịch trở về mang theo quà, Lôi Bằng giúp em cản lại, hỏi em có muốn hay không. Anh ấy vốn là đùa giỡn, em sợ nói không rõ ràng thì gây hiểu lầm, cho nên cường điệu với anh ấy là tâm nhãn của anh nhỏ, không chịu nổi trong nhà có đồ vật của họ Từ."
Phó Duy Diễn giờ này mới hiểu được, hắn dừng một chút, cũng nói: "Hôm nay Tôn Mục mở tiệc đón gió hẳn là có chuyện khác muốn nói, thế nhưng nhất định không phải tác hợp anh với Hàn Thao, chính hắn cũng phiền cậu ta lắm, thay anh chặn không ít chuyện bên kia."
Dương Quýnh ừm một tiếng: "Em biết... Em không nghĩ như vậy, chỉ là cố ý nói như vậy." Lại kinh ngạc: "Vậy nếu như có chuyện khác có thể nào chậm trễ hay không? Anh có muốn gọi điện thoại lại cho người ta hỏi một chút?"
"Kệ đi, " Phó Duy Diễn không để cho cậu kịp ý kiến, ngang ngược bế cậu lên, đặt lên giường rồi nói: "Những việc khác thích chậm trễ cứ chậm trễ đi, riêng cái này là anh nhịn không nổi rồi."
Hắn đẩy người đến, áp sát thân mình, cúi đầu cùng người hôn môi.
Dương Quýnh bị hắn cản lại nửa ngày quần vẫn luôn không mặc, ngược lại là bớt việc cho hắn, cởi bỏ thắt lưng liền muốn cọ xát lên.
Dương Quýnh bị hắn hôn đến hít thở không thuận, thấy thế vội ngăn đón, xuống tay vừa chạm vào nơi đó nóng bỏng, lại như bị điện giật mà rụt tay về, sắc mặt cũng đã đỏ chót.
Phó Duy Diễn lại dán vào lỗ tai của cậu thấp giọng hỏi: "Lớn không?"
Dương Quýnh nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Bao đâu?"
Phó Duy Diễn mở tủ đầu giường ra, sờ sờ.
Dương Quýnh lúc nãy đã lấy đi hết hàng tích trữ trong tủ đầu giường, hắn sờ soạng nửa ngày cũng không sờ đến. Dương Quýnh mới đầu còn chờ, sau đó suy nghĩ một lát, bỗng dưng nảy ra ý đồ xấu, cảm thấy nên trừng phạt cái tính động một chút là giận dỗi này một phen.
==========================================================