Tài Nghệ Không Bằng Người

Chương 14: Chương 14




Cố Lăng biết có một câu nói đùa là ‘Trong nhà cậu có hầm mỏ à?’

Phúc đức ba đời, anh lại gặp được người trong nhà có hầm mỏ.

Một tháng sau, Cố kỹ sư cũng ra khỏi núi, mang tiêu bản khoáng thạch sáng lấp la lấp lánh và một chút quà đặc sản của người dân miền núi chất phác gửi tặng cho con trai. Không phải tặng cho Cố Lăng mà là cho Tả Thành.

Cuộc gọi video trên bàn ăn ngày đó là giải thích hoàn mỹ nhất cho câu nói ‘vô xảo bất thành thư’. Đội khảo sát còn đặc biệt mời kỹ sư Cố cùng đến vùng núi sâu này chăm chỉ làm việc hơn nửa năm, cuối cùng cũng tìm ra được hầm mỏ, cũng biết được vì sao cây nông nghiệp lại không sống nổi trên đất này. Tất cả là do dưới đất có rồng vàng đang nằm.

Trong video Ba Cố vui vẻ đi qua đi lại như một đứa nhỏ, ở bên ngoài bàn ăn ai ai cũng kinh ngạc, bởi vì sau khi Tả Thành nhìn rõ hình ảnh trong video thì mờ mịt, nghi hoặc mà nhẹ giọng gọi một tiếng “Ba?”

Cố Lăng cho là mình nghe lầm, mẹ Lăng cũng sửng sốt, còn cho rằng mình gặp phải chuyện cha con nhận thân gì đó ở ngoài đời hay không. Kết quả, giọng nói giòn tan của Kha Nhất Thần phá vỡ tình huống khó xử, không biết phải làm sao cho đúng của mọi người. Tay nhóc con chỉ vào mấy người đứng phía sau ba Cố, reo lên: “Tả Tả, chó nhà anh kìa!”

Một con chó lông vàng thật lớn chạy tới chạy lui, vòng quanh chân mấy người miền núi đang đứng ở đó.

Mới đầu Cố Lăng rất mừng cho Tả Thành, trong núi có quặng mỏ không phải sẽ có đầu ra sao, Tả Thành cũng không cần phải tiếp tục cực khổ nuôi mấy chục người ở đó nữa. Kết quả là anh cả đêm không ngủ khi biết được một tin tức.

Lúc trước, sau thảm kịch núi lở, vì thực sự không có tiền để sửa đường và xử lý đống phế tích bị vùi lấp. Cuối cùng vẫn phải nhờ đến tiền của Tả Thành kiếm được, cậu giống như kiến tha đường về tổ, kiếm được bao nhiêu cậu chuyển về hết bấy nhiêu để sửa chữa khắc phục, dần dần cũng chỉnh lý ổn thõa. Đầu tiên là người trong thôn sợ khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống này ngừng viện trợ, thứ hai là cũng cảm kích tấm lòng của Tả Thành, vì thế nên đã ký hiệp ước đơn giản với cậu, dùng danh nghĩa thuê ngọn núi đó để trồng cây công nghiệp, còn gom thêm hai dãy núi toàn đá với sỏi không có cây cỏ nào mọc nổi vào cho… Tả Thành quản lý. Lúc đó người trong thôn tính toán nhỏ nhen là nhất định phải cột chặt vị đại gia này lại.

Nên kỳ hạn thuê đến tận …. Bảy mươi năm.

Hiệp ước như trò đùa này khiến Cố Lăng ngơ ngác. Anh hỏi Tả Thành rằng em có biết điều này có nghĩa là gì không? Tả Thành gãi gãi đầu, nói: “Tôi lại phải tốn một khoản tiền lớn để mua máy đào đất hả?” Cố Lăng thật là cảm phục cho cái đáp án không theo lẽ thường này của cậu, không thể làm gì khác hơn là đành phải gọi cho người lớn trong nhà Tả tiểu Thành, nói cho người ta biết, tiểu bảo tiêu nhà mấy người phát tài đến nơi rồi.

May mà gia trưởng của cậu ấy đầu óc vẫn còn minh mẫm lắm, khoản tài phú khổng lồ tuôn ra từ lòng đất này nhanh chóng được Cửu An tiếp nhận, Kha Minh Hiên liên lạc với Triệu Bân, Triệu gia là nhà cung ứng máy móc cho ngành công nghiệp khai thác mỏ, đối với việc này rất thành thạo. Sau khi một đám lão làng mở vài cuộc họp để xác nhận tỉ lệ cổ phiếu xong liền nhanh chóng tiến hành giải quyết vấn đề.

Cuối cùng, những người phụ trách kể cả Tả Thành đều hẹn gặp nhau ở cửa cục Tài nguyên quốc gia huyện và tỉnh nào đó. Tờ hợp đồng liên kết khai thác mỏ được mở ra, Tả tiểu Thành đặt bút ký tên mình lên.

Ký xong rồi thì chuyện sau đó không phải là chuyện của cậu nữa, ra khỏi cửa cục Tài nguyên quốc gia, Tả Thành nheo mắt lại, nhìn thấy Cố Lăng đang đứng dưới một thân cây đằng xa. Cậu vẫy vẫy tay, chạy về phía đó.

Cố Lăng xin nghỉ chạy tới đây, lý do là gì anh cũng không nói rõ. Theo như mẹ Lăng nói thì chính là, phép năm không nghỉ tiếp thì cũng hết, nhân cơ hội này đi ra ngoài chơi một chút, mẹ Lăng cười mà như không cười nhìn anh, nói: “tin mẹ đi.”

Dựa theo con đường năm đó Tả Thành đã đi, Cố Lăng cũng đi tàu hỏa trước, tiếp đó chuyển sang ô tô, sau cùng mới tới một thị trấn nhỏ. Anh không gặp được người vì Tả Thành đi ký hợp đồng. Cố Lăng đành đi lòng vòng khắp huyện nhỏ một lần, trong lòng yên lặng tính toán, một nơi nhỏ bé như vậy thế nhưng vì có Tả Thành mà cuộc sống sau này sẽ thay đổi lớn đến nhường nào.

Cố Lăng đứng dưới tàng cây bên ngoài cục Tài nguyên quốc gia chờ một lúc, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tả Thành ở đường Dung Thụ.

Con đường đó vẫn chói chang ánh mặt trời như lúc này, anh gặp cảnh sát, biết được tin có người đang bắt “bạn tốt” của Kha Minh Hiên, tự mình nhanh chóng chạy đến. Mới vừa xuống xe, anh nhìn thấy một cậu nhóc có dáng người cao gầy mang theo gương mặt trẻ con đang vội vàng chạy đến, mới đầu nhìn anh còn tưởng rằng cậu nhóc vừa mới thành niên.

Sau đó mới biết là cậu bảo tiêu giỏi nhất bên người Biên Dĩ Thu chỉ kém anh có hai tuổi. Nhìn thật trẻ, chắc có lẽ là do tính tình đáng yêu và đơn thuần đi.

Cố Lăng cười với người đang chạy về phía anh.

Tả Thành nhìn thấy anh thật vui, hỏi: “Sao anh lại tới đây?” sau đó lại nói tiếp, “Tôi dẫn anh đi ăn ngon.”

“Vì tôi nhớ em.” Cố Lăng không đáp lại lời mời “Ăn cơm” vừa rồi mà vươn tay ra dùng sức ôm lấy Tả Thành.

Gương mặt baby đỏ bừng.

Cố Lăng được nghỉ một tuần, Tả Thành liền mang anh trèo đèo lội suối, đi khắp ngọn núi kia một lượt, đi về mất hết bốn ngày. Quặng mỏ là có thật, thế nhưng tiền đầu tư ban đầu cũng không phải ít, mà lợi nhuận thì chưa biết đến khi nào mới thu được, Tả Thành thở dài, nói: “Tôi còn phải tiếp tục kiếm tiền, bọn nhóc ở đây thi được thành tích cao lắm.”

Bộ dạng mặt ủ mày ê thật khiến cho người ta đau lòng, Cố Lăng đến gần, thừa dịp bốn bề đường núi vắng lặng, hôn cậu một cái trước, sau đó mới nói: “Tôi với em cùng kiếm tiền.”

Đã nói rồi thì nhất định phải làm được. Sau khi trở lại thành phố Z, Cố Lăng liền kiểm kê tài sản của mình một lượt rồi bình tĩnh đi đến nhà Biên Dĩ Thu để “Cầu hôn.”

Trên đường đi, Cố Lăng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thế nhưng vừa vô cửa suýt chút nữa anh bị dọa cho bỏ chạy. Biên Dĩ Thu trầm mặt ngồi ở giữa, Diệp Trăn và Hà Tự đứng ở hai bên, Lão Mạnh thì hơi hơi điền tĩnh một chút, mang theo một cô gái nhỏ và Kha Nhất Thần chơi trò chơi lắp ghép, không thấy Tả Thành, cũng không thấy Kha Minh Hiên.

Cố đội trưởng dày dạn kinh nghiệm nên vẫn cứ mặc kệ áp lực đi vào.

Biên Dĩ Thu ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng: “Chào Cố đội trưởng.”

“Đừng, anh gọi tôi là Tiểu Cố được rồi.” Cố Lăng vội vàng treo lên khuôn mặt tươi cười.

“Ồ… Tiểu Cố.” Biên Dĩ Thu gật gật đầu, “Vậy cậu gọi tôi là gì?”

“Biên … tổng.” Cố Lăng suy nghĩ lại một chút, mới nói được một chữ đã chần chừ, sau đó trực tiếp nuốt xuống luôn.

“Lão đại!” Vào thời khắc mấu chốt, một giọng nói trong trẻo từ cầu thang lầu hai vọng xuống, một đám người đồng loạt ngẫng đầu, nhìn thấy Tả Thành đang đứng ở sau lưng Kha Minh Hiên, vẻ mặt hắn ta vô tội buông tay, ý là, không phải anh em vô dụng, mà dù cho các người có làm gì đi nữa cũng không thể ngăn được tên nhóc ngu ngốc này đâu.

Mọi người giận dữ, cùng nhau chỉa họng súng về phía Tả Thành không có tinh thần đồng đội, đồng loạt xua đuổi cậu. Đặc biệt là Biên Lão đại, nếu không phải vì đánh không lại cậu thì hắn ta đã đánh cậu một trận rồi. Từ ngày đầu biết được đến hôm nay Cố Lăng tới nhà làm khách, hắn ta đã gọi điện cho mấy thuộc hạ của mình, dặn dò bọn họ phải chuẩn bị tinh thần làm khó dễ Cố Lăng một chút.

Không nghĩ tới pháo đài lại bị công phá từ bên trong, ngay thời khắc nhìn thấy đôi mắt Tả Thành sáng long lanh kia, trong lòng Biên Dĩ Thu âm thầm than thở. Quả nhiên, khi yêu một ai đó, ánh mắt đã trực tiếp bán đứng họ rồi.

Tuy nhiên, nguyên tắc của bộ tứ quyền lực là không thể bỏ qua, Diệp Trăn tỉ mỉ tra xét gia đình Cố Lăng, Hà Tự lấy ra một bản hiệp ước tương đối khắc nghiệt. Tóm lại là, kể từ ngày ký kết, Tả Thành vẫn là Tả Thành, nhưng Cố Lăng lại là của Tả Thành.

Cũng không khác với tờ đăng ký kết hôn chính thức là mấy.

“Ký không?” Luật sư Hà cười híp mắt đưa bút tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.