Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 40: Chương 40




Bọn họ đều rất kinh ngạc, cho dù Tam Trung là nơi sản xuất ra tài năng, nhưng vận động cũng không có quá khủng như vậy a!

“Tôi còn tưởng em muốn thi vào trường thể dục thể thao chứ! Dù sao kỹ năng bơi lội của em rất là chuyên nghiệp! Đã qua khóa đào tạo đặc biệt nào sao?”

“Em tự học qua video.” Lăng Mặc nói.

“Tự học… Nhưng cũng có hơi khó tin đi?”

Một vị huấn luyện viên trẻ tuổi lộ ra biểu tình hoài nghi, cảm thấy Lăng Mặc đang khoác lác.

Lăng Mặc không tính tiếp tục trả lời vấn đề này, y nói “Thưa thầy, còn những bạn học khác chưa có thi đấu, chúng ta ở đây nói chuyện không thích hợp đâu ạ.”

Nói xong, Lăng Mặc liền cầm kính bơi, tóc mái rơi xuống trước trán, y đi lên khán đài về phía Khúc Quân đang ngồi, vươn tay vuốt tóc mái ra sau đầu.

Khúc Quân vẫn cho là chỉ có kĩ xảo và hiệu ứng trên ti vi mới tạo ra được những pha quay chậm có hiệu quả tốt như vậy, nhưng quả thật Lăng Mặc là con cưng của ông trời, có khí chất cấm dục trời sinh, mọi động tác y làm tuy tùy hứng nhưng hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.

Hơn nữa đường cong trên đôi vai, từng múi cơ bụng đều không hề khoa trương một chút nào, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn thêm nhiều hơn.

Khúc Quân càng xem càng cảm thấy ghen tị.

Lăng Mặc đi tới ngồi xuống bên cạnh Khúc Quân, mở ba lô chống thấm nước ra lấy một cái khăn tắm khoác lên người.

“Lúc nãy cậu nhìn tớ chằm chằm, đang nghĩ gì vậy?”

“Hở?”

“Con mắt sắp rớt xuống.”

“Có quỷ mới nhìn cậu!”

“Cậu không phải là quỷ kia à?”

Khúc Quân hầm hừ đứng dậy, thế nhưng Lăng Mặc lại nắm lấy cổ tay cậu.

“Gì nữa?”

“Tớ chỉ cho phép cậu bơi chậm sau tớ.” Ánh mắt của y rất trầm ổn, sự chững chạc này biểu hiện rõ sự tự tin tuyệt đối.

“Cậu… Sao cậu cứ thích chọc người ghét thế hở?”

Khúc Quân giật giật cổ tay, nhưng Lăng Mặc không có ý thả ra.

“Nếu như cậu bơi chậm, tớ sẽ trừng phạt cậu.” Lăng Mặc ngửa đầu nhìn Khúc Quân.

“Trừng phạt tớ? Cậu muốn phạt tớ úp mặt vô tường á? Hay là bắt tớ viết bản kiểm điểm?”

Khúc Quân cực kỳ khinh bỉ nhìn Lăng Mặc.

Lăng Mặc chỉ cười nhạt nhìn lại cậu.

“Cậu có thể thử xem.”

Trong lòng Khúc Quân lộp bộp một tiếng, đột nhiên cảm thấy hình phạt của Lăng Mặc chắc chắn không hề tầm thường, không chừng sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.

Đứng ở trên bệ nhảy, Khúc Quân nhìn nước hồ bơi xanh biếc trước mắt, thở dài một hơi.

Bình tĩnh, bình tĩnh, không phải chỉ là cuộc thi bơi lội dành cho học sinh trung học thôi sao?

Bơi không tốt thì cũng chả mất miếng thịt nào.

Hơn nữa… Dù sao cậu cũng không tồn tại thật trong thế giới này.

Ở phía xa xa, cậu nhìn thấy Lăng Mặc ngồi trên khán đài nhìn về phía cậu làm động tác cắt cổ, rất lưu loát, hơn nữa còn mang theo tia sát khí vô hình.

Khúc Quân nuốt nước miếng một cái ực, bỗng chốc sự khẩn trường tăng lên vèo vèo.

Nhưng còn có người còn khẩn trương hơn cả cậu, cậu ta đứng loạng choạng trên bệ nhảy rồi té một cái ùm xuống nước.

Tiếng nước kia làm Khúc Quân suýt chút nữa nhảy xuống theo.

Đến khi hiệu lệnh xuất phát vang lên, Khúc Quân khựng một giây rồi mới nhảy xuống.

Xong rồi xong rồi! Nếu bơi không tốt, Lăng Mặc lại giở chứng thì biết mần sao!

Nhưng thật ra cậu không cần phải khẩn trương làm gì, dù cậu nhảy xuống không xa bằng Lăng Mặc nhưng ít ra trong set đấu này không người nào nhảy xa hơn cậu, hơn nữa thân thể cậu cử động trong nước cực kỳ có lực độ, chẳng mấy chốc vươn lên dẫn đầu, thậm chí có thể lộn người trước cả những người còn lại.

Có mấy huấn luyện viên híp mắt chờ Khúc Quân làm một cú lộn ngược trở về.

Mặc dù không thể sánh với vận động viên chuyên nghiệp, nhưng cũng rất đẹp mắt, cả tổ huấn luyện viên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm.

“Ngoại trừ học sinh vừa rồi ra, cuối cùng cũng có một đứa xem vừa mắt!”

“Không tệ không tệ, chỉ cần được đào tạo tốt thì thành tích của cậu nhóc này chắc chắn sẽ nổi trội vượt bậc!”

Khi Khúc Quân bơi tới đích, sau khi chạm vào thành bể liền bắt đầu thở hổn hển, khi nghe thông báo thành tích, cậu rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Mặc vẫn chiếm vị trí đầu bảng, xếp hạng sau Lăng Mặc là Khúc Quân, chẳng qua chậm có ba giây mà thôi.

Mặc dù ở thế vận hội, chênh lệch ba giây là quá nhiều, nhưng trong những trận so tài bình thường giữa học sinh với học sinh thế này, đây là kết quả không tệ.

Khúc Quân trở lại chỗ ngồi, Lăng Mặc hỏi “Khăn tắm của cậu đâu?”

“Tớ chỉ mang theo khăn lông, không nghĩ sẽ mang theo khăn tắm!”

“Bây giờ trong phòng thay đồ vẫn còn rất nhiều người, tới đây.”

Lăng Mặc đưa tay kéo một đầu khăn tắm ra, rồi vòng qua phía sau trùm lên người Khúc Quân, cánh tay y khoác lên người cậu dưới lớp khăn tắm.

Khúc Quân bỗng khó hiểu run lên, nhiệt độ thuộc về Lăng Mặc và xúc cảm từ cánh tay của y cực kỳ rõ rệt.

“Cậu dựa sát vào đây một chút, như thế thì gió sẽ không lọt.” Cánh tay khoác trên người Khúc Quân khẽ dùng sức, Khúc Quân liền dính sát vào người Lăng Mặc.

Tất cả mọi cảm giác trên cơ thể đều trở nên mẫn cảm, mỗi một lần Lăng Mặc hít thở, hơi thở nóng nực của y như có như không phả lên người Khúc Quân, trái tim của cậu như bị siết chặt theo.

“Với… Với thành tích của tớ thì sẽ bị vượt mặt phải không?”

Lăng Mặc hơi ngửa cằm nói “Một set này sẽ bị vượt mặt.”

“Hở?”

Khúc Quân quay đầu nhìn về phía hồ bơi, có một thiếu niên như mũi tên lao vào trong nước, động tác của cậu ta còn trội hơn cả Khúc Quân, lúc lộn người trở lại cực kỳ lưu loát.

“Hẳn là đã mời huấn luyện viên chuyên môn dạy qua.” Lăng Mặc bình tĩnh phân tích “Cậu ta có thể chọn mục tiêu thi vào trường thể dục hoặc là làm vận động viên bơi lội chuyên nghiệp.”

Kết thúc set đấu, thành tích của đối phương chậm hơn Lăng Mặc một giây, nhanh hơn Khúc Quân khoảng hai giây.

Khúc Quân vô tâm vô phế cười.

“Ai ai… Đúng là thiên ngoại hữu thiên…” (mình đã giỏi nhưng có người còn giỏi hơn mình)

“Đi thôi. Giờ phòng thay đồ cũng đã vơi bớt người rồi, chúng tranh thủ đi thay đồ đi.”

Thấy Lăng Mặc không nói gì tới vụ ‘trừng phạt’, cậu nghĩ chắc người này chỉ hù dọa cậu thôi, cho nên Khúc Quân yên tâm đi theo Lăng Mặc đến phòng thay đồ. (Lầm =)))

Ném túi đựng đồ lên băng ghế, Khúc Quân cúi người muốn cởi quần bơi ra thì bị Lăng Mặc cản lại.

“Cậu ở chỗ này thay làm gì, mau đi vào buồng tắm thay đi.”

“Cậu sao vậy…”

Sao mi cứ thế hoài vậy hả!

Khúc Quân trừng mắt nhìn đối phương, muốn bày tỏ kháng nghị.

“Cởi quần chứ có phải là xì hơi đâu mà phải vô buồng tắm!”

Khúc Quân vừa nói xong, có mấy học sinh xung quanh liền cười khúc khích.

Lăng Mặc không nói gì, chỉ nhìn Khúc Quân chằm chằm.

Khúc Quân nhất thời cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống dữ dội, cậu run rẩy cầm cái túi của mình lên, nhỏ giọng nói ‘thần kinh’, rồi xoay người đi vào buồng tắm với vẻ mặt cực kỳ không vui.

Khúc Quân vừa mới treo cái túi lên thì Lăng Mặc đã đi vào trong, sau đó lạch cạch đóng cửa lại.

“Cậu vào đây chi?”

“Mặc quần.”

…Người này cái gì cũng tốt, nhưng hễ mà cùng người này chen chúc một chỗ thay đồ thì không hề tốt một chút nào!

Khúc Quân lục tìm quần lót trong túi, nửa ngày không thấy Lăng Mặc có động tĩnh gì, vừa quay đầu lại thì thấy người này đang cúi đầu nhìn chằm chằm từ phần lưng trở xuống dưới của Khúc Quân.

“Nhìn gì đó!”

“Tớ đột nhiên nhớ đến chuyện cậu bơi tuột một hạng, đang nghĩ không biết nên trừng phạt cậu thế nào đây.” Nhìn bộ dáng của Lăng Mặc cứ như đang diễn thuyết vậy.

“Cậu mẹ nó thật sự muốn trừng phạt tớ?” Khúc Quân trợn tròn mắt, lập tức muốn lao ra khỏi buồng tắm “Vậy cậu tự chơi một mình đi! Thứ lỗi không phụng bồi!”

“Sẽ kết thúc trong vòng một giây.” Lăng Mặc lướt tay qua hông Khúc Quân, vững vàng chốt cửa lại.

“Kết thúc em gái cậu!”

Cảm nhận được hơi thở của Lăng Mặc bao phủ khắp người mình, Khúc Quân lập tức không được tự nhiên.

Một giây tiếp theo, cậu cảm giác được lưng quần bơi của mình bị móc lên, rồi đột nhiên bị thả ra, lưng quần đập một cái bép vào hông cậu, Khúc Quân ‘A—’ một tiếng.

Vừa quay đầu lại thì thấy Lăng Mặc đang nhếch môi nhìn mình.

“Cậu cái tên khốn kiếp này!”

Khúc Quân húc cùi trỏ ra sau, không ngờ Lăng Mặc lại thong thả né tránh, ngay sau đó Khúc Quân bị đẩy lên tường, mặt cũng bị đè bẹp dí, cậu tức giận đến mức suýt bốc khói!

Lưng quần bơi lại bị móc lên, Khúc Quân kinh ngạc vội vàng lấy tay ngăn lại, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ nghe bép một tiếng, Khúc Quân la to “Ông đây sẽ giết mi!”

“Ồ, ngon nhào vô.” Giọng nói vẫn bình thản như không có chuyện gì của Lăng Mặc càng khiến Khúc Quân tức điên hơn.

Không gian trong đây quá chật chội, hơn nữa Khúc Quân còn bị Lăng Mặc ép quay mặt vào tường, hoàn toàn không có cơ hội phản đòn.

Khúc Quân đời nào cam chịu bị thiệt thòi, thừa dịp Lăng Mặc thả tay ra, cậu lập tức nhanh như chớp phóng cái vèo ra ngoài.

Lăng Mặc mở cửa đi ra nhưng không nhìn thấy Khúc Quân đâu, lúc y bước nửa bước ra ngoài thì đã nhận ra quá muộn, Khúc Quân nấp ngay kế bên cửa, khi Lăng Mặc đi ra thì lập tức hung hăng đá một cú vào hông y.

Mặc dù Lăng Mặc phản ứng kịp thời nhưng vẫn bị Khúc Quân đạp trúng té ngã ra đất.

Khúc Quân thừa thắng xông lên, vươn tay túm lấy vai của Lăng Mặc rồi bẻ ngược ra sau, nhưng không ngờ Lăng Mặc trước khi té xuống liền nhanh chóng chống một tay xuống đất và xoay người tránh thoát.

Khúc Quân vồ hụt, cậu kinh ngạc nhìn Lăng Mặc, bỗng nhiên nhớ đến hôm đó cậu làm rớt thẻ xe buýt, cái động tác ấn cậu vào tường và giữ chặt xương quai xanh kia rõ ràng là y đã có luyện qua.

“Cậu… Mẹ nó cậu đã học võ?” Khúc Quân nhìn chằm chằm Lăng Mặc hỏi.

Hai năm qua cậu không ở đây, rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì?

Lăng Mặc đứng dậy nhìn Khúc Quân, nói với ngữ điệu bình tĩnh “Thế cậu không học võ chắc?”

“Tớ… Tớ học hồi còn nghỉ hè… Vậy là cậu có học võ? Học ở đâu vậy?” Khúc Quân tùy tiện kiếm một cái cớ.

Lăng Mặc đi tới, vươn tay khẽ búng một cái vào đầu Khúc Quân “Tớ học võ là để bảo vệ mạng sống.”

“Cái gì? Tại sao lại như thế?” Khúc Quân đuổi theo Lăng Mặc.

“Chờ tới lúc thích hợp sẽ nói cho cậu biết.”

Bọn họ rời khỏi phòng thay đồ, trong đầu của Khúc Quân cứ quanh quẩn câu nói ‘Học võ là để bảo vệ mạng sống’ của Lăng Mặc.

Trước khi tiến vào tư duy thâm tiềm lần này, Khúc Quân đã đọc qua tư liệu của Lăng Mặc, nhưng những tư liệu đó chỉ giới hạn trong phần sơ yếu lý lịch, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài những phần tư liệu mà cậu đã xem qua?

Nếu như là Mạc Tiểu Bắc thì chắc chắn Lăng Mặc sẽ không giấu giếm cậu bất kì điều gì.

Nhưng bây giờ cậu đã là Lộ Kiêu, cậu phải một lần nữa xoát giá trị tín nhiệm của Lăng Mặc!

Khúc Quân nghĩ một hồi bỗng cảm thấy hơi cô đơn, có cái cảm giác như là vất vả lắm mới theo đuổi được vợ nhưng lại để người chạy mất vậy!

Khúc Quân ngây ngốc đi theo Lăng Mặc trở lại khán đài, đúng lúc đang diễn ra trận thi đấu bơi 400 mét của Thịnh Dĩnh Hi.

Sự chú ý của Khúc Quân rất nhanh bị hấp dẫn.

Nếu nói về mặt bơi cự li ngắn thì đúng là Thịnh Dĩnh Hi không bằng Lăng Mặc, nhưng trong trận đấu bơi 400 mét, ưu thế của cậu ta được phát huy một cách rõ ràng.

Ví dụ như kế hoạch thi đấu, ví dụ như cảm nhận nhịp điệu của cậu ta, cùng với…

“Thằng nhóc Thịnh Dĩnh Hi này thật ra cũng không tệ nha! Tớ đoán cậu ta dù có bơi 1500 mét thì nhất định không thành vấn đề…”

“Đi, không nhìn nữa. Về thôi.” Lăng Mặc đột nhiên túm lấy cổ áo của Khúc Quân rồi xách người lên.

“Làm gì đó! Ít nhất cũng để tớ xem xong 25 mét cuối cùng đã chứ!”

Nhưng Khúc Quân vẫn là bị Lăng Mặc vô tình xách đi.

“Thịnh Dĩnh Hi! Cố lên! Cố lên! Nhanh nhanh nhanh!”

Khúc Quân vừa đi xuống khán đài vừa nhỏ giọng cổ vũ cho Thịnh Dĩnh Hi.

Dù sao bọn họ cũng là bạn ăn KFC với nhau nha!

Ngay tại lúc Thịnh Dĩnh Hi dẫn đầu chạm tới đích, Khúc Quân liền vỗ tay reo hò theo mọi người.

Bỗng dưng có người đè lên ngực Khúc Quân rồi đẩy cậu ra sau.

Khúc Quân phản ứng rất nhanh, lập tức nâng cánh tay của đối phương lên để xoay người, nhưng đối phương giống như đã dự liệu được hành động tiếp theo của cậu, tay còn lại hung hăng nhấn cậu vào tường, cánh tay của cậu lập tức bị bẻ quặp ra sau lưng.

Khúc Quân có cảm giác khó chịu như bị thực lực ngang ngửa huấn luyện viên áp đảo.

Phong cách ra tay nhanh gọn lẹ chặn trước tiên cơ của kẻ địch này làm cho Khúc Quân nhớ đến huấn luyện viên Lương.

“Cậu có biết ý nghĩa của câu ‘Hồng hạnh xuất tường’ không?” Giọng nói của Lăng Mặc vang lên bên tai Khúc Quân.

Gì? Mịa! Cậu bị Lăng Mặc áp đảo?

Quách đờ heo hô ly sít!

“Nói nhảm! Dĩ nhiên tớ biết! Cậu mau buông cái tay ra coi! Đang yên đang lành nổi điên gì vậy trời!”

Khúc Quân cựa quậy người, nhưng rất rõ ràng, sức lực của Lộ Kiêu hoàn toàn không bằng Lăng Mặc.

“Cậu thích Thịnh Dĩnh Hi ở chỗ nào?” Lăng Mặc hỏi.

“Đờ phắc em gái cậu! Có quỷ mới thích cậu ta!”

“Ồ? Không phải sao? Lúc trước cậu ta giả gái chat chít với cậu qua mạng, chẳng phải cậu đã thần hồn điên đảo vì cậu ta sao?”

“Đó là Lộ Kiêu lúc trước! Bây giờ tớ đã lột xác rồi!”

“Thế à?” Câu cuối của Lăng Mặc hơi luyến lên, mới vừa rồi còn phát điên khó hiểu, mà bây giờ lại tốt lên rồi?

Khúc Quân cảm giác được Lăng Mặc thả tay mình ra, cậu lập tức xoay người lại đề phòng nhìn y.

“Đi thôi.” Lăng Mặc cúi người nhặt túi đeo của Khúc Quân trên mặt đất lên, sau đó tiêu sái đeo lên vai mình.

Khúc Quân nghiến răng nghiến lợi “Rốt cuộc là ai đã dạy cậu?”

“Cậu là kẻ địch của tớ sao?” Lăng Mặc bỗng nhiên dừng lại hỏi.

Khúc Quân sửng sốt hồi lâu rồi mới trả lời “Cậu có bệnh hả! Hay là bị hoang tưởng!”

“Nếu như không phải là kẻ địch của tớ thì cậu cần gì phải quan tâm ai dạy những thứ này cho tớ?”

Khúc Quân nhìn bóng lưng của Lăng Mặc, đột nhiên cậu cảm thấy những hiểu biết về Lăng Mặc trước giờ của cậu giống hệt như một tờ giấy trắng vậy.

Cậu hoàn toàn không hiểu Lăng Mặc của bây giờ.

===Hết chương 40===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 40.

Khúc Quân: Anh học cái quỷ gì vậy hả!

Lăng Mặc: Học cách làm thế nào để áp đảo con quỷ nào đó.

Khúc Quân: Hả? Con quỷ kia là ai vậy?

Lăng Mặc: Cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.