Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

Chương 89: Chương 89: Phiên ngoại 2 – Đập chén




Khúc Quân nhàm chán chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, một chân gác lên đầu gối, cứ như là đang bị chứng đa động vậy.

Cậu hạ tầm mắt, liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Urgh… Lão Lương đến muộn!

Không phải đã bảo là đi uống bia, ăn tôm hùm sao? Cái ông này vì sao lại đến muộn! Bộ ổng muốn bị xếp vào danh sách đen phỏng?

Rốt cục, lão Lương cười toét miệng ngậm thuốc lá đi tới trước mặt cậu.

Khúc Quân nhắm ngay lúc lão Lương sắp ngồi xuống bèn đá văng cái ghế đối diện, cũng may lão Lương phản ứng nhanh, đem cái ghế kéo lại.

“Này! Đến muộn những ba mươi ba phút! Thầy tính trốn hả!”

“Sao nhóc con mày lại xấu tính thế! Nếu là chờ Lăng giáo sư nhà mày, đừng nói ba mươi ba phút, ba đời ba kiếp mày cũng chịu chờ! Thái độ đối xử với người đãi ăn như thế cần phải được sửa đổi gấp!”

Khúc Quân nghiêng mặt nhìn lão Lương, nói: “Thầy có trên thông thiên văn dưới rành địa lý như Lăng giáo sư nhà con không, có tốt bụng giặt quần áo nấu cơm cho con như người ta không?”

“Nửa câu đầu thầy còn tin được, nửa câu sau thì nhất định là mày khoác lác.” Lão Lương bẻ bẻ tàn thuốc, trên mặt tỏ ý “Ta còn không biết tụi bây nữa sao”.

“Dung đội trưởng không phải đã hạ lệnh muốn thầy cai thuốc lá sao? Thầy sao vẫn còn hút vậy?”

“Thuốc lá là mạng của ta, không cho ta hút thuốc còn không phải là muốn cho ta thăng thiên?” Lão Lương híp mắt hút hai hơi.

Khúc Quân nhìn vòng khói bay lên, thấy hơi thèm thèm. Lăng Mặc không thích nghe mùi thuốc lá, cậu bèn tự động cai thuốc, lúc này nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của lão Lương, trong lòng có chút ngứa ngáy.

Khúc Quân gõ ngón tay lên bàn một cái: “Này, nếu nói thuốc lá là mạng sống của thầy, vậy Dung đội trưởng thì tính là cái gì?”

“Hắn là linh hồn của ta!” Lão Lương trả lời phi thường khẳng định.

“Ấy, mạng sống với linh hồn, con còn chưa biết được cái nào quan trọng hơn.”

“Mày có bị ngu không vậy! Một người không có sự sống, linh hồn cũng không có chỗ nương náu. Mà một người không còn linh hồn, thì có sống cũng chỉ như cái xác chết biết đi thôi.”

“Há, con hiểu rồi, nháo nửa ngày rốt cuộc vẫn là mạng sống so với linh hồn quan trọng hơn, tức là thuốc lá quan trọng hơn Dung đội trưởng rồi!”

“Nhóc con mày nói bậy bạ cái gì đó!”

“Ôi chao, Dung đội trưởng?” Khúc Quân bộ dáng cung kính đứng dậy.

Lão Lương theo bản năng tìm chỗ giấu thuốc lá đi, thế nhưng bất thình lình bị Khúc Quân cướp mất điếu thuốc.

“Nhìn xem thầy sợ hãi chưa kìa! Ngày thường thầy khẳng định đặc biệt sợ Dung đội trưởng!” Khúc Quân híp mắt hút một hơi, toét miệng đắc ý nở nụ cười, “Định mệnh, thuốc xịn! Ở đâu ra vậy!”

“Nhóc con mày dám cướp thuốc của thầy!” Lão Lương cốc đầu Khúc Quân một cái, “Đợi thầy mày nói cho Lăng giáo sư biết, mày nhất định toi mang!”

“Lăng Mặc chưa từng nói không cho con hút thuốc nha!”

Là con tự giác cai thuốc! Con biết giác ngộ hơn thầy nhiều!

“Hứ…” Lão Lương ý vị thâm trường lắc lắc ngón tay, “Tiểu Khúc Khúc, trọng điểm không nằm ở chỗ mày hút thuốc, mà là mày hút điếu thuốc nam nhân khác từng ngậm qua, điều này trong mắt Lăng giáo sư thích sạch sẽ từ thân thể đến linh hồn chỗ bọn ta, giống như hũ vào trong cát. Cậu ta nhất định sẽ tẩy rửa cho mày thật sạch sẽ.”

Khúc Quân nhìn lão Lương, nuốt nước miếng một cái, lập tức bệ vệ nở nụ cười: “Thầy không nói ra chuyện con hút điếu thuốc thầy từng hút, con sẽ không nói cho Dung đội trưởng biết chuyện thầy lén lút sau lưng ông ấy hút thuốc!”

“Mày cứ nói đi! Ta không sợ Dung Chu!”

“Thầy không sợ? Thầy thật sự không sợ? Là ai nhìn thấy Dung đội trưởng liền giống như chuột nhìn thấy mèo?” Khúc Quân nghiêng đầu, dán mặt lại gần trước mặt lão Lương.

Lão Lương lại nhếch mép nở nụ cười: “Đó là ở bên ngoài chừa mặt mũi cho Dung Chu. Mày biết phương pháp tốt nhất để thăm dò trọng lượng của bản thân trong lòng tức phụ là cái gì không.”

“Phương pháp gì?”

“Chính là đập chén! Chờ đi con, ta mà cầm chén đập một cái, Dung Chu nhất định sẽ sốt sắng mà chạy tới hỏi ta ‘Làm sao vậy, có chuyện gì không vui ư?’.

“Nếu mày đập chén, Lăng giáo sư nhà mày nhất định sẽ lành lạnh mà nhìn sang, sau đó nói một câu ‘Chén cơm cũng làm rớt bể được, không có anh em nhất định sẽ chết đói’.”

Khúc Quân chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy Lăng Mặc thật sự sẽ nói thế.

Lúc này Khúc Quân bỗng vội đứng lên, phi thường cung kính và sốt sắng mà nói: “Dung đội trưởng, sao ngài lại đến đây?”

Lão Lương bày ra vẻ mặt ghét bỏ, vỗ vỗ bàn nói: “Tiểu Khúc Khúc, đừng đóng kịch nữa! Kỹ năng diễn xuất của mày cũng chả tốt! Dù Dung Chu có đến ta vẫn sẽ mặt không đổi sắc!”

“Tôi đã nói rồi. Bảo ông đừng có hút thuốc nữa sao ông lại không nghe? Muốn hút đến viêm phổi phải nhập viện sao.”

Giọng nói lạnh lùng của Dung Chu truyền đến, lão Lương cứng đờ cổ xoay người lại, cố gắng làm khuôn mặt tươi cười nói: “Tôi đâu có hút thuốc… Cái này không phải là thuốc lá Tiểu Khúc Khúc hút rồi đưa cho tôi sao? Ông nói xem, hút thuốc lá thụ động không phải càng có hại cho sức khỏe ư?”

Khúc Quân nghiêng mặt, nghĩ thầm, trình độ đổi trắng thay đen của thầy thật trắng trợn!

Thế nhưng Dung Chu chỉ ngồi xuống bên cạnh lão Lương, nhấc cánh tay hắn đưa lên mũi ngửi ngửi một cái, rồi không nói gì nữa.

Khúc Quân trong lòng cười đến ngã chỏng vó, ha ha ha, ai biểu thầy nói dối Dung đội trưởng, người ta ngửi đầu ngón tay thầy một cái là biết ngay thầy có hút thuốc hay không rồi!

Lúc này cửa bỗng bị đẩy ra, Lăng Mặc mặc áo sơ mi trắng, áo vest cầm trên tay mà đi tới, chân dài duỗi bước, tư thế oai hùng hiên ngang mà lại thong dong đầy cơ trí, trông còn tinh xảo hơn cả hình ảnh trong phim.

Khúc Quân nghĩ thầm thôi xong đời rồi, mình đã đáp ứng Lăng Mặc sẽ không đi ăn tôm hùm nữa, kết quả vẫn là không kiêng nổi thèm, giờ thì bị bắt tại trận… Vâng vâng, bọn họ không có gọi tôm hùm! Không tính là thất hứa!

“Cái này, em… Em chỉ muốn ăn mì xào thịt thôi, là lão Lương muốn ăn tôm hùm cho nên mới đến quán này đó!”

Lão Lương trắng mắt liếc Khúc Quân một cái, trong ánh mắt đều là “Cái thứ không có tiền đồ nhà mày”.

Lăng Mặc đi tới bên cạnh Khúc Quân, nhẹ tay ấn ấn sau gáy cậu: “Thế trong chén em là cái gì đó, anh còn không biết sao. Lỡ ngồi đây rồi thì lo mà ăn hết tôm hùm của em đi.”

Khúc Quân ngẩng đầu nhìn lão Lương liếc mắt một cái, nghĩ thầm, Dung Chu và Lăng Mặc không phải là cố ý đồng hành đến ‘kiểm tra đột xuất’ hai người bọn họ chứ?

“Không phải anh đang muốn ghi sổ sau tính chứ?”

Lăng Mặc lập tức thấy được ánh mắt của Khúc Quân, nhàn nhạt trả lời: “Anh và Dung đội trưởng vừa mới từ hội nghị trở về, lái xe đi ngang qua đây thì thấy hai người. Em đi ăn tôm hùm, cũng không phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt, anh ghi sổ sau tính với em để làm gì.”

Khúc Quân ở trong lòng tiếc nuối than thở, quả nhiên ở cùng lão Lương đúng là không có tiền đồ gì hết! Đi ăn tôm hùm thôi mà cũng có thể bị “Ngẫu nhiên bắt gặp”.

Dưới bàn, tay cậu đã bị Lăng Mặc nhẹ nhàng nắm lấy, người ta hình như cũng không hề để ý cậu ăn thức ăn không tốt cho sức khỏe. Cũng phải, có lần cùng đi xem phim, cậu muốn ăn bắp rang, Lăng Mặc cũng nói là bắp rang không tốt cho sức khỏe, nhưng vẫn ngồi bên cạnh bưng hộp bắp cho cậu.

Tôm hùm được dọn lên, món Khúc Quân với lão Lương gọi chính là lẩu Cự Vô Phách siêu cấp, một đám tôm to nhỏ lúc nhúc đầy một nồi.

Khúc Quân húp một miếng nước lẩu, liếc mắt nhìn cái áo sơ mi trắng tinh tươm của Lăng Mặc, tưởng tượng nếu như anh bóc vỏ tôm hùm, dầu mỡ bắn lên trên đó… Hình ảnh quá tàn nhẫn, Khúc Quân không nỡ để nó xảy ra.

“Để em bóc cho anh! Anh đừng đụng vô!”

Khúc Quân đặc biệt nhiệt tình xắn ống tay áo lên, không tới 3 phút, cái dĩa trước mặt Lăng Mặc liền đầy ắp.

Lão Lương tiếc nuối lắc lắc đầu: “Tiểu Khúc Khúc, nếu như linh hồn không được tự do, sinh mệnh sẽ không còn ý nghĩa.”

Khúc Quân trắng mắt liếc đối phương một cái: “Quản lí tốt bản thân thầy đi! Có Dung đội trường ở đây, đến bia thầy cũng không dám uống!”

“Ai nói ta không dám uống!”

Lão Lương đem đũa gõ một cái, ai biết được gõ bị lệch, cái chén bị gõ rớt xuống đất vang lên tiếng “loảng xoảng”, hắn nghiêng mặt sang, trợn tròn mắt nhìn Dung Chu vẫn luôn kiên trì thẳng lưng ngồi bên cạnh, nói: “Lão tử nói cho ông biết, lão tử không sợ ông! Lão tử để ông quản đông quản tây, là vì lão tử quan tâm ông thôi!”

“Ồ, vậy sao.” Dung Chu nghiêng mặt qua, chậm rãi nâng cằm lên.

Bầu không khí bỗng nhiên sốt sắng hẳn lên, Khúc Quân ngốc luôn tại chỗ.

Chuyện gì đây? Lão Lương không phải đã quen bị Dung đội trưởng áp bức rồi sao? Hiện tại ổng bắt đầu muốn ‘khởi nghĩa’ rồi?

“Đúng, chính là như vậy!” Lão Lương chắc nịch nói.

“Ông đập chén, là có ý muốn cảnh cáo tôi?” Đuôi lông mày Dung Chu giương lên.

“… Không phải, tôi không cố ý.”

Khúc Quân thất vọng, cậu đang chờ mong được thấy lão Lương bạo phát mà, giờ chỉ có thể nhét tim vào trở lại.

“Vậy sao còn không biết cầm chén nhặt lên?”

“Để tôi kiếm liền…”

“Gõ đũa cũng không chính xác, còn làm huấn luyện viên chi nữa.”

“Tôi hiện tại cũng đâu còn là huấn luyện viên nữa…”

Càng xem, Khúc Quân càng cảm thấy lão Lương thật đáng thương.

Lão Lương cảm ứng được ánh mắt của Khúc Quân, bèn nói: “Không phải mày cũng sợ Lăng Mặc muốn chết đó sao?”

“Con sợ ảnh hồi nào!” Khúc Quân ngẩng mặt.

“Có bản lĩnh thì cũng đập chén ngay trước mặt Lăng Mặc đi con!”

“Đập thì đập!” Khúc Quân nói xong, liền đem chén của mình đập xuống đất, nhìn Lăng Mặc nói, “Anh thấy chưa, em không có sợ anh đâu!”

Giống như là để chứng minh điều gì đó, Khúc Quân nhìn thẳng vào Lăng Mặc.

Trong lòng lập tức liền cảm thấy thấp thỏm.

Ôi mẹ ơi, mày sao lại mới bị lão Lương khích một cái đã chạy đi làm chuyện ngu xuẩn thế này cơ chứ?

Dám đập chén trước mặt Lăng Mặc, còn lớn lối nói “Em không có sợ anh đâu”, ngu hết thuốc chữa! Đây còn không phải là không chừa mặt mũi cho Lăng Mặc ư?

Thật muốn đi chết luôn cho rồi…

Khúc Quân cũng sắp không kiềm được bản thân, thế nhưng Lăng Mặc ở bên cạnh đến một chút phản ứng cũng không có.

Dung Chu đang muốn mở miệng nói gì đó, khuôn mặt vẫn luôn không có quá nhiều biểu cảm của Lăng Mặc lại như sông băng tan chảy, vành môi chậm rãi vẽ nên độ cong Khúc Quân yêu thích, yếu ớt cười sờ sờ đầu Khúc Quân.

“Sao em lại ngu ngốc đến thế cơ chứ?”

Lăng Mặc nhẹ nhàng nói, trái tim Khúc Quân muốn nhũn ra đến nơi, chỉ muốn có thể ôm chặt lấy Lăng Mặc của cậu.

Lăng Mặc cúi người xuống, cầm cái chén Khúc Quân vừa đập xuống đất lên, để ở bên cạnh, rồi gọi người phục vụ đem chén sạch tới.

Khúc Quân bèn bóc thật nhiều tôm hùm bỏ vào trong chén của Lăng Mặc.

“Anh không ăn đâu, em cứ ăn đi. Thứ này ăn ít thôi, ăn nhiều sẽ bị cao huyết áp.”

“Ừ. Mùa hè năm nay đảm bảo sẽ là lần cuối cùng ăn… Ui da, bị vỏ tôm đâm vào tay rồi.”

“Đưa anh xem.” Lăng Mặc nghiêng người sang, luồn ngón tay vào găng tay cao su của Khúc Quân, nhẹ nhàng vén lên rồi đem găng tay cởi bỏ, sau đó trực tiếp bỏ ngón tay Khúc Quân vào trong miệng mút một chút, “Em thấy chưa, ăn thứ này còn dễ bị thương nữa.”

“Một lát nữa sẽ ổn thôi! Giờ cũng hết đau rồi!”

Lão Lương thở ra một cái thật dài: “Đáng ghét, đều là đập chén, tại sao kết cục lại khác biệt như vậy chứ?”

“Ông muốn nói là tôi đối với ông không tốt?” Dung Chu hỏi ngược lại.

“Không… Ông đối với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi không biết phải làm sao luôn, ha ha…”

“Được rồi, để anh lột cho em.” Lăng Mặc lại như không nghe thấy đoạn đối thoại của Dung Chu và lão Lương, vén tay áo sơ mi lên, đem bóc vỏ từng con tôm một cho Khúc Quân.

Ngón tay anh thao tác gọn gàng vô cùng, gân tôm cũng được rút ra, thả vào trong dĩa cho Khúc Quân.

Khúc Quân nhìn mà không nỡ ăn.

“Sao em cứ thích tôm hùm đến vậy chứ?” Dáng vẻ Lăng Mặc nhìn tôm hùm rất chăm chú, hàng lông mi cong lên khiến Khúc Quân thiệt là ngứa ngáy.

“Ai biểu tôm hùm kèm bia là tuyệt phối làm chi?”

“Vậy để đến tuần sau phòng thực nghiệm thay phiên nghỉ, anh đi mua làm cho em ăn. Bên ngoài làm cũng không biết được có vệ sinh hay không.” Lăng Mặc nhàn nhạt nói.

“Anh nhất định phải làm cho em đó!”

“Còn có thể không sao? Để em làm thì cũng chỉ có thể là mì luộc trứng gà.”

Lão Lương ngồi đối diện càng xem càng khó chịu, sau đó nghiêm trang nói với Dung Chu: “Ông biết không, yêu một người cũng không nhất thiết là cứ phải khuyên hắn đi ngủ sớm một chút, mà là nguyện ý cùng hắn thức khuya.”

“Ồ, ý ông là nếu tôi yêu ông thì phải hút thuốc với ông, sau đó cùng viêm họng chung?”

“…” Lão Lương nhìn trời thở dài.

Buổi tối về đến nhà, Lăng Mặc đặc biệt tự mình rửa tay cho Khúc Quân, rửa sạch hết mùi tôm hùm trên tay mới chịu thôi.

Nhìn ngón tay Lăng Mặc không ngừng len từ khe hở dịch dần ra đầu ngón tay mình, cộng thêm bọt trắng chen giữa ngón tay bọn họ, Khúc Quân cảm thấy trong lòng thật ấm áp, còn có hơi nhộn nhạo.

Hai người nằm ở trên giường, Khúc Quân ôm điện thoại di động chơi game, Lăng Mặc một tay vòng qua Khúc Quân, theo thói quen lần đến lỗ tai cậu, một tay khác cầm Notebook xem luận văn.

Bỗng nhiên có một tin nhắn bắn ra, là do Huấn luyện Lương gửi tới.

“Khúc Quân, hôm nay có phải em hút điếu thuốc của lão Lương không?”

Khúc Quân đánh game đến quên trời quên đất, trả lời một câu: “Đừng giận mà, chẳng lẽ giờ còn phải đi trả lại cho ổng!”

Một giây sau, nụ hôn của Lăng Mặc liền ép xuống, Khúc Quân bất thình lình bị hôn đến trời đất quay cuồng.

Tâm tình chơi game bay mất sạch, Lăng Mặc lại ôm cậu, mở ra tủ đầu giường, lấy ra hộp thuốc lá để trong đó hồi trước của Khúc Quân, rút ra một điếu đặt lên môi, đốt lên hút một hơi.

Khúc Quân thấy mà sững sờ, ôi mẹ ơi, Lăng Mặc học hút thuốc từ khi nào vậy, cái dáng ngậm điếu thuốc lá, lúc nhả ra vòng khói thì hạ mi mắt xuống, tất cả đều toát ra mùi vị của một nam nhân thành đạt.

Lăng Mặc lấy điếu thuốc nhẹ nhàng đặt lên môi Khúc Quân, nói: “Em chỉ có thể hút điếu thuốc anh từng hút thôi.”

“Rõ rồi, đừng giận mà.”

Khúc Quân híp mắt nở nụ cười.

“Mà nè, hình như đúng là anh chưa từng nói là không cho em hút thuốc ha.”

“Em không giống lão Lương. Thuốc lá không phải sinh mạng của em.”

“Khà khà, cái này ngược lại cũng đúng.”

“Nhưng em là sinh mạng của anh, cho nên em mới được ở chỗ anh đập chén đập nồi làm loạn.”

Lời tác giả:

Lão Lương: Sao cùng là thụ với thụ mà lại bị đối xử bất đồng như vậy chứ!

Dung Chu: Tôi vì ông lên núi đao xuống biển lửa, bảo ông hút thuốc ít thôi cũng là vì tôi đau lòng không muốn ông bị ho lao, bộ khó thực hiện đến vậy sao?

Lão Lương: Định mệnh, ông nói lời tâm tình dịu dàng ngọt ngào không được sao, nghiến răng nghiến lợi làm cái gì, hù chết người đó!

Dung Chu: Bởi vì ông chính là một tra thụ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.