Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy

Chương 12: Chương 12




“Có thể kích hoạt một kỹ năng mới? Là kỹ năng gì?”

Hệ thống, “Trước mắt sẽ kích hoạt những kỹ năng sau: 1. Nâng cao thành tích một môn học, 2. Phương pháp nắm giữ hạng nhất, 3. Am hiểu một môn vận động, mời ký chủ lựa chọn.”

“…… Mấy cái đó ai cần? Thành tích của tôi vốn dĩ đã tốt rồi, có tăng thêm cũng không thể tăng hạng, dù có tăng hạng cũng là chơi ăn gian bắt nạt những người khác, tôi không cần, còn phương pháp gì đó chẳng cần thiết, không rớt hạng là được, có thời gian rảnh suy nghĩ mấy thứ đó còn không bằng đọc thêm sách. Nhắc đến vận động…… tôi am hiểu chạy bền, chạy nước rút, nhảy xa, bóng rổ…… Cũng không tệ lắm. Hệ thống gì mà đưa ra lựa chọn ít quá vậy, chẳng lẽ không có ký chủ nào khiếu nại hả?”

Ha ha.

Hệ thống chưa bao giờ gặp phải người mặt dày vô liêm sỉ như thế.

“Mà mấy thứ đó phải thật không? Tương lai thi đại học đạt Bảng Nhãn?”

“……”

Thịnh Dục liếc mắt nhìn Tống Dã một cái, có lẽ thành tích tăng lên sẽ kéo theo thứ hạng không chừng.

Khoé mắt Tống Dã nhìn thấy cậu ngó qua đây liền quay đầu nhìn về phía cậu, “Làm sao vậy?”

“Mày đoán điểm ngữ văn lần này của mày bao nhiêu?”

Tống Dã suy nghĩ, lúc trước hắn ngại phiền toái nên đến tiết ngữ văn chỉ viết qua loa ứng phó, chủ yếu là Thịnh Dục không thèm để ý đến hắn, nếu điểm hai người còn cách xa nhau thì hắn sợ cậu càng không để ý đến hắn, không ngờ ngày khai giảng hắn đã làm hoà với cậu nên tâm tình vô cùng tốt, kết hợp với hai ngày thi Thịnh Dục đem bữa sáng cho hắn, nhất thời kích động liền nghiêm túc viết văn.

Trước kia điểm ngữ văn tối đa của hắn là 90 điểm do hắn chỉ chú trọng đoạn mở đầu, có thể dài được bao nhiêu đoạn thì hay bấy nhiêu, nhưng bây giờ không giống, hắn lập dàn ý cho từng đoạn rất chặt chẽ, thêm 45 điểm nữa không thành vấn đề.

“130 điểm trở lên, sao quan tâm điểm ngữ văn của tao vậy?”

“Không phải chứ, sao lần này thi tốt vậy? Trước kia tối đa chỉ 90 điểm đúng không? Viết văn mãi nên lên trình à?”

Đối mặt với sự kinh ngạc của Thịnh Dục Tống Dã chột dạ sờ mũi, ánh mắt bối rối không dám nhìn cậu, “À, lúc nghỉ hè tao tìm được một quyển sách bổ túc ngữ văn.”

Thịnh Dục cũng không nghĩ nhiều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cậu từ chối những kỹ năng hệ thống cung cấp, Tống Dã có thể dựa vào học bổ túc để cải thiện điểm số thì cậu cũng không cần chơi bẩn.

Tuy nhiên hệ thống nói cho cậu biết không có quyền từ chối, Thịnh Dục bất đắc dĩ nhờ hệ thống chọn bừa giúp cậu, hệ thống cũng bất đắc dĩ phải giúp cậu kích hoạt kỹ năng: phương pháp đạt hạng nhất.

Thịnh Dục quàng tay lên vai Tống Dã, kéo người về phía mình, “Mày chờ xem, lần này anh đây nhất định vượt qua mày.”

Tống Dã giương khóe môi, “Tao đây mỏi mắt mong chờ.”

Tống Dã cao hơn Thịnh Dục một chút, Thịnh Dục dùng tay kéo hắn nhưng không nhón chân, Tống Dã phải cong eo phối hợp cúi người xuống, đã vậy còn bị người kia giận dỗi, “Làm gì mà cao quá vậy, bộ mày là cán bộ cao cấp chắc? Đến lúc đó tìm người yêu rất khó.”

Tống Dã đánh giá Thịnh Dục, hai người không kém nhiều, “Cũng bình thường, người yêu tương lai của tao tương đối cao.”

Từ ngày Thịnh Dục oán giận xong thì cậu lặn mất, hai ngày sau cậu đều nhìn thấy Tống Dã cầm một hộp sữa bò đứng trước cửa nhà chờ cậu.

Ngày đầu tiên cậu cự tuyệt, không phải cậu ghét sữa bò mà vì trời đang vào hè, Tống Dã lại đưa cho cậu sữa bò nóng làm quái gì? Rất bực bội.

Cũng không biết đột nhiên Tống Dã có suy nghĩ khùng điên gì.

Dù nói vậy nhưng ánh mắt mong chờ của Tống Dã khiến Thịnh Dục thật sự không đành lòng từ chối, đành nhận lấy.

Sự thật là sữa bò nóng cũng không tồi nha, ít nhất làm dạ dày dễ chịu.

Trong chớp mắt đã đến chiều thứ sáu.

Lần này nhà trường che giấu thành tích lâu như vậy rốt cuộc cũng chịu công bố thiên hạ.

Tiết tự học lúc 13h chiều, thầy Triệu cầm tờ giấy điểm thi chưa kịp bước vào lớp đã bị chặn ngoài cửa, một đám học sinh ríu rít hỏi thăm thành tích, thầy Triệu chỉ có hai lỗ tai và một cái miệng, nghe cũng chỉ nghe đại khái, trả lời cũng chỉ trả lời qua loa, vội vã đưa tờ điểm thi cho ủy viên học tập, nhờ trò ấy dán lên bảng thông báo trước lớp rồi rời đi ngay.

Đương nhiên thầy biết chút tâm tư nhỏ của đám học sinh nhà mình, thi xong liền muốn biết điểm, huống chi lần này nhà trường giấu lâu như vậy khiến bọn họ kích động cũng hiểu được, chút náo loạn nhỏ cũng xem như gia vị học đường.

Thầy Triệu đi rồi, để lại sau lưng là hình bóng ủy viên học tập chìm trong biển người, đưa giấy điểm cho ai cũng không được, bởi vì có còn trong tay đâu mà đưa, sớm bị mọi người chen lấn đoạt mất.

Lý Thắng Đức theo thường lệ tuần tra trên hành lang, các lớp khác đều an ổn ôn tập sách vở trong tiết tự học buổi chiều tại chỗ ngồi, chờ chủ nhiệm Lý dạo bước đến lớp 12-18 lại phát hiện tất cả là 38 em học sinh tụ tập ngoài cửa không biết đang làm gì, lập tức cách một đoạn hành lang hô to, “Lớp kia, các em không vào lớp học mà đứng trước cửa làm gì?!”

“Chết mẹ, chủ nhiệm Lý!”

Lý Thắng Đức mười phần trung khí hét to liền nhận về một tiếng thét khiếp sợ, “Đ*t mẹ.”

Nam sinh này vừa kêu xong mới chú ý tới cậu vô thức tiếp lời mọi người, tức khắc không dám ná lại liền chạy vào lớp, những người khác cũng thấy Lý Thắng Đức tức khắc ngoan ngoãn kéo nhau cụp mắt chạy về chỗ ngồi.

Lý Thắng Đức nghe được câu chửi thề của nam sinh kia liền chấn động một hồi, nhanh chân chạy tới lớp 18.

Học sinh bây giờ đều ngỗ nghịch như vậy sao! Ngay trước mặt chủ nhiệm còn dám chửi thề?!

Cậu bạn kia thật sự không cố ý, chủ yếu là hai vị đại lão lớp họ cực kỳ không phải người, tổng bài thi ba trường hơn 700 bài, không biết bọn họ làm cách nào để đạp lên hơn 700 bài thi xưng vương, càng quá mức kinh ngạc chính là năm nay ba trường thi chung một đề! Nhìn đi, còn nằm trong top3 của bảng xếp hạng ba trường nữa!

Hai vị đại ca ơi…… À không, phải gọi là hai vị đại thần, một người hạng nhất một người hạng hai, không cho người khác con đường sống mà!

Về chỗ ngồi mà sắc mặt cậu bạn kia vẫn trắng bệch, cậu hỏi bạn ngồi cùng bàn, “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mày nói coi Lý Thắng Đức có nghe thấy tao chửi thề không?”

Đứa bạn ngồi cùng bàn cũng là đứa bạn thân lập tức ghét bỏ đẩy cậu ra, “Người anh em, không phải tao nói xui đâu, một tiếng “đ*t mẹ” của mày chấn động toàn bộ khối 12 đó.”

Trần Thuật sống không còn gì luyến tiếc, cậu úp mặt vào bàn, “Tao xong rồi.”

Thằng bạn cùng bàn vui sướng khi người gặp họa, “Mà mày làm gì hốt hoảng dữ vậy, đến mức hét ầm lên, không phải chỉ xem thành tích thôi sao?”

Nghe được những lời này Trần Thuật đột nhiên đứng dậy, “Đến mức này? Mày biết tao thấy cái gì không? Nếu mày biết tao thấy cái gì chắc chắn sẽ nín họng liền, nói không chừng còn kích động hơn tao!”

Bạn cùng bàn rõ ràng không tin.

Đoạn Lạc Ân cũng góp một tay giành phiếu điểm, nhưng do quá nhiều người nên hắn không chen vào được, giờ phút này lật lung tung sấp sách vở trên bàn rồi rút bừa một quyển bài tập, sau đó mở ra làm bộ làm tịch bắt đầu viết.

Thịnh Dục cười hắn, “Bịt tai trộm chuông hữu dụng chắc?”

Hữu dụng?

Đây chính là đại sự liên quan đến vinh nhục của lớp quốc tế bọn họ!

Đoạn Lạc Ân đang muốn cùng cậu cãi nhau một phen lại thấy ở phía đối diện Lý Thắng Đức đang hùng hổ bước vào cửa lớp, lập tức lùi thân về sau.

Lý Thắng Đức đứng trên bục giảng nhìn về phía đám học sinh trong phòng học cúi đầu ngồi thẳng giả bộ làm bài tập, ngoan ngoãn đến mức ngứa mắt, chắc đám học trò “ngoan ngoãn” này với đám học sinh ồn ào ngoài cửa là hai đám khác nhau.

Sau đó cúi đầu nhìn bài làm của Thịnh Dục và Tống Dã, tâm tình hoà hoãn không ít, bắt đầu dạy dỗ.

Học sinh phía dưới trong lòng run sợ lắng nghe, sợ Lý Thắng Đức sẽ xách từng người một ra ngoài, chủ nhiệm vừa mới mở miệng đã khiến các học sinh run cầm cập.

Không nghĩ tới Lý Thắng Đức giặn dò xong cũng không làm khó, nhìn bọn họ ngồi học rồi rời đi.

Uỷ viên học tập dán phiếu điểm lên vách tường phía trước.

Lý Thắng Đức vừa đi phía sau liền vây đầy người.

Tống Dã rời chỗ ngồi đi lấy nước, thuận tiện rửa mặt cho tỉnh táo, Thịnh Dục thấy hắn đi lấy nước cũng lập tức cầm bình nước của mình theo sau, từ phía sau túm chặt góc áo hắn.

“Đi nhanh như vậy làm gì? Lấy nước cũng không gọi tao?”

Tống Dã quay đầu, bước đi chậm lại chờ cậu đuổi kịp.

“Thấy mày đang ngủ.”

Giữa trưa là thời điểm không có tinh thần nhất, Thịnh Dục cà lơ phất phơ đi sau Tống Dã còn ngáp một cái, Tống Dã thấy cậu cầm bình nước như muốn rơi tới nơi bèn vươn tay cầm giúp cậu.

Thịnh Dục mừng rỡ, đột nhiên nghĩ đến lần trước Tống Dã té ngã làm bể bình nước, tuy không phải do cậu ngã làm bể nhưng tốt xấu gì cậu cũng có trách nhiệm, rũ mắt nhìn bình nước Tống Dã đang dùng, vừa vặn hai người ăn ý dùng chung một cặp thẻ bài, cậu dùng bình nước màu trắng còn Tống Dã dùng màu đen.

Nhìn thấy vậy cậu liền cười, “Cái bình của mày với cái của tao chính là một cặp uyên ương nha.”

Tống Dã sửng sốt, khi mua hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhớ rõ Thịnh Dục có một cái màu trắng nên hắn liền mua cái màu đen, bây giờ nhìn lại quả thật cũng rất giống.

Tâm tư khẽ nhúc nhích, hắn nói, “Chắc đây là duyên phận.”

“Ma mới tin, tao nhớ rõ mày chưa bao giờ dùng bình nước in hoạ tiết thẻ bài, có phải mày thấy tao sài nên đặc biệt mua theo không?”

“Phải không.” Tống Dã cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu.

Thịnh Dục không phục, cố ý nghiêng đầu tránh.

Chờ cậu quay đầu lại liền thấy một cậu bạn cầm một phong thư màu hồng nhạt đứng cách đó không xa bối rối nhìn cậu.

Thịnh Dục nhíu mày, nghĩ thầm ngàn vạn lần đừng tìm cậu.

Lúc trước cậu gặp không ít nam sinh đưa thư tình cho cậu, nói ngắn lại một câu, cậu không thích đàn ông.

Thịnh Dục thấy tự nhiên Tống Dã cũng thấy, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, ban đầu Thịnh Dục đi bên phải hắn nhưng trong lúc lơ đãng hắn đã kéo Thịnh Dục về bên tay trái.

Nam sinh thấy Tống Dã thì trên mặt hiện lên thần sắc rối rắm nhưng không kéo dài lâu, Thịnh Dục nhìn thấy cậu bạn kia hít sâu hai hơi rồi mang theo dũng khí đi đến trước mặt cậu.

Thịnh Dục và Tống Dã dừng lại.

Không đợi cậu bạn kia nói chuyện, Tống Dã đã phát ra thanh âm lạnh lùng, “Bạn học xin nhường đường, bạn chặn đường rồi.”

Hệ thống trong đầu Thịnh Dục xuất hiện, “Giá trị oán niệm của Tống Dã có xu thế gia tăng, mong ký chủ xử lý thích đáng.”

Thịnh Dục sửng sốt, vội vàng nhận lá thư hồng nhạt trong tay cậu bạn kia, không đợi người kia nói gì đã lôi kéo Tống Dã bỏ đi, đi thật xa mới dám thả lỏng.

“Làm tao sợ muốn chết.”

Tống Dã nhìn chằm chằm lá thư kia, không nói gì.

Tới nơi lấy nước hắn đợi Thịnh Dục đi rửa mặt, đỡ lát nữa vào học lại buồn ngủ, còn mình đi rót nước.

Lấy nước xong thì trở về, trên đường Thịnh Dục rõ ràng cảm giác thái độ của Tống Dã trầm mặc không ít, tuy bình thường người này không quá nhiệt tình nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không phản ứng gì, cậu nói cái gì hắn cũng chỉ hồi đáp đơn giản như “à, ừm, tốt”, tất cả đều là âm tiết qua loa lấy lệ.

Nguyên nhân hắn khó chịu Thịnh Dục có thể đoán được, đơn giản chính là bạn thân sắp thân với người khác ấy mà, cuối cùng khi đến trước cửa lớp cậu giữ chặt cánh tay hắn.

Tống Dã dừng bước nhìn cậu, chỉ thấy Thịnh Dục cực kỳ nghiêm túc kéo tay hắn, nhìn hắn nói, “Tao không thích đàn ông, cậu bạn kia nói cái gì tao đều không đồng ý, việc cậu ta gửi thư tình cho tao không phải tao sai, mày có thể đừng đổ sự tức giận lên đầu tao không?”

Tống Dã không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào lá thư trong túi quần cậu.

Thịnh Dục phì cười, móc lá thư nhằm chứng tỏ sự tin tưởng.

“Như vậy đi, hai ta cùng nhau xem lá thư viết gì, xem xong thì xé thư thành mảnh nhỏ, không giữ lại được không?”

Tống Dã không nói lời nào, Thịnh Dục biết đây là đồng ý đề nghị này, vì thế ngay trước mặt hắn mở phong thư, rút tờ giấy bên trong ra, mở ra đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.