Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy

Chương 7: Chương 7: Tao có thể giúp mày




“Thầy ơi, em với Tống Dã vừa mới lên lớp 12 nên áp lực học tập rất lớn, bọn em sợ áp lực lớn khiến bọn em không thể phát huy tốt trong buổi thi khảo sát ngày mai, thành tích sẽ tuột giảm nên mới ra ngoài chơi game thả lỏng một chút.”

Thịnh Dục nói tới tình ý dào dạt, đôi mắt vô cùng chân thành nhìn chằm chằm Lý Thắng Đức.

Mấy năm nay Lý Thắng Đức rất quan tâm Thịnh Dục, tuy Thịnh Dục luôn xếp sau Tống Dã nhưng nếu có một ngày Thịnh Dục và Tống Dã cùng phạm tội thì thầy cảm thấy chắc chắn là Tống Dã cầm đầu. Tuy thầy khó tính với học sinh nhưng bình thường Thịnh Dục thật sự quá ngoan ngoãn, không có chút sai lầm nào, thầy còn sợ cậu chịu áp lực học tập quá lớn sẽ điên mất, bởi vậy đã cố ý tìm cậu nói chuyện riêng.

Khi đó Thịnh Dục nói sao hả?

Cậu nói: Thầy ơi, cảm ơn sự quan tâm của thầy, em nghĩ cấp 3 là giai đoạn vô cùng quan trọng của đời người, em muốn trong giai đoạn này hoàn thành một ít mục tiêu.

Nói thật đó chính là hạ quyết tâm vượt qua Tống Dã.

Lý Thắng Đức lúc ấy rất vui mừng, cổ vũ cậu vài câu rồi thả người về lớp.

Bây giờ Thịnh Dục đối mặt với thầy nói mấy lời này, Lý Thắng Đức chỉ cho là cậu có áp lực quá lớn, tức giận trong lòng cũng giảm không ít.

Nhìn khuôn mặt Thịnh Dục gần đây gầy hơn thầy cũng không nói gì thêm, nhấc chân đi đến chỗ Hứa Thánh và Đoạn Lạc Ân bên cạnh dò hỏi nguyên nhân.

Hứa Thánh và Đoạn Lạc Ân một mực khẳng định rằng hai người tới đây giúp Tống Dã và Thịnh Dục thả lỏng, điều chỉnh tâm trạng.

Lý Thắng Đức nói với bọn họ vài câu, cuối cùng định tội: nhóm bốn người Tống Dã và Thịnh Dục mỗi người viết một bản kiểm điểm 3000 chữ, thứ hai chào cờ bước lên bục đọc trước toàn trường.

Thịnh Dục đau đầu, quá mất mặt.

Dương Bồi biết sai đã sửa, cũng viết bản kiểm điểm 3000 chữ.

Nhóm ba người Tôn Vĩ Bân mỗi người viết bản kiểm điểm 3000 chữ cộng thêm ghi tội một lần.

Nghe thấy kết quả xử phạt, Tôn Vĩ Bân không phục, “Thầy à, không phải thầy đang bất công sao? Dựa vào cái gì bọn họ chỉ viết bản kiểm điểm còn bọn em lại bị ghi tội? Thầy Từ, thầy là chủ nhiệm lớp bọn em mà, thầy thấy chủ nhiệm Lý phân xử như vậy không bất công sao?”

Thầy Từ chưa đáp lời đã thấy sắc mặt Lý Thắng Đức đen lại, “Tự các em suy nghĩ đi, học kì II lớp 11 các em bị bắt bao nhiêu lần? Bình thường thầy mở một con mắt nhắm một con mắt còn chưa tính, bây giờ đã lên lớp 12, Tôn Vĩ Bân, lớp em chính là lớp trọng điểm! Không phải nơi em muốn quậy sao thì quậy! Không muốn học thì về nhà đi!”

Tôn Vĩ Bân tuy học lớp trọng điểm nhưng bản thân hắn là học sinh năng khiếu thể dục, nhà cậu ta và hiệu trưởng có mối quan hệ nên cứ thế vào lớp trọng điểm, bình thường không ai để cậu ta vào mắt, hai nam sinh theo cậu ta ra ngoài chơi là bị ép buộc đi cùng.

Tôn Vĩ Bân không còn lời gì để nói, sắc mặt đen xì chờ xử phạt, trong lòng yên lặng ghim thù Thịnh Dục và Tống Dã, nếu hôm nay không phải hai người đó bị bắt thì nói không chừng chuyện trốn học không nghiêm trọng như vậy, cậu ta còn bị phạt nhiều hơn ngày thường, nói gì cũng vô dụng, hoàn toàn dựa vào thành tích học tập để xử phạt.

Cho tới bây giờ cậu ta vẫn chưa ý thức được vấn đề của bản thân.

Thầy Từ đứng một bên không lên tiếng.

Tuy ba nam sinh này thuộc lớp của thầy nhưng lời chủ nhiệm Lý nói đúng là sự thật, thầy không muốn nói nhiều thêm.

Cuối cùng Lý Thắng Đức nói với bọn họ vài câu sau đó dẫn những người ở kí túc xá về trường.

Lý Thắng Đức đi rồi Thịnh Dục mới thở ra một hơi thật sâu.

“Tao sợ muốn chết.”

Tống Dã liếc cậu một cái, “Được rồi, về nhà.”

Thịnh Dục đi lên ôm bả vai Tống Dã.

“Thằng Tôn Vĩ Bân kia không phải người.”

Tống Dã đẩy tay cậu xuống, âm thanh lạnh lùng, “Không phải muốn đi hẹn hò với Triệu Lâm sao?”

Thịnh Dục đầu tiên sửng sốt, theo sau mới nhớ lại người này vẫn còn đang nổi giận.

“Tao có hứa hẹn gì với nó đâu, tao còn không nghĩ ấy chứ.”

“Không nghĩ mà mày lại đồng ý?”

“Nó, nó lì lợm lắm, nó nói đến trường chúng ta thì thật sự sẽ vác xác tới.”

“Nó tới thì sao? Không bỏ được nó nên mới dẫn theo ra mắt bọn tao? Bảo bối của mày mà nhỉ?”

“……”

Thịnh Dục hơi hơi hé miệng, cuối cùng không nói gì nữa.

Cậu rất buồn bực, tính tình Tống Dã luôn tốt mà, tại sao vừa trốn đến đây chơi game thì hắn cứ như bị pháo đốt, bộ hắn thật sự là người hay nổi nóng hả?

Tống Dã cũng rất buồn bực, hắn nhịn nhiều năm như vậy, bây giờ hai người vừa giảng hoà không lâu, hắn lại không khắc chế được tính tình là sao?

Hắn không nghe rõ người bên cạnh nói gì chỉ đột ngột dừng chân, Thịnh Dục đang đi phía sau dẫm lên bóng của hắn không chú ý liền đụng phải hắn.

“Mày dừng lại làm gì?”

Đầu tiên Tống Dã nhấp môi nhìn cậu trong chốc lát, lúc sau mới nói: “Xin lỗi, khi nãy tao nói chuyện có hơi nóng giận.”

Thịnh Dục đêm nay bị hắn làm cho choáng váng, không hiểu nổi, “Nếu không ngày đó mày đi cùng tao?”

Tống Dã đi chậm lại, hai người sóng vai cùng đi, hắn hỏi Thịnh Dục có phải Triệu Lâm vẫn còn muốn tán cậu hay không, sau đó hắn nói rằng cứ tùy ý để Triệu Lâm làm bậy không phải là một kế lâu dài.

Thịnh Dục cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, trong khoảng thời gian ngắn lại phiền não lần hai, cậu không nghĩ ra biện pháp giải quyết nào đặc biệt hữu ích cả.

Lúc này Tống Dã đặc biệt tri kỷ đưa ra một kế, nếu Triệu Lâm muốn theo đuổi cậu thì cậu có thể nói mình đã có người yêu rồi, chặt đứt tơ tưởng của gã.

Đúng là kế hoạch không tồi, nhưng bây giờ lại vấp phải một vấn đề vô cùng nan giải.

“Nhưng mà…… Tao tìm ai bây giờ?”

Tống Dã một bộ giúp tới cùng, hắn nói: “Tao có thể giúp mày.”

“Mày?”

“Đúng vậy”. Tống Dã giúp cậu phân tích, “Thứ nhất, mày cũng nói thằng đó là thằng điên, lỡ như mày lỡ lời nói ra bí mật này khiến nó chịu kích thích rồi nổi điên thì sao, tao có học võ, có thể tự mình bảo vệ bản thân.”

“Thứ hai, tao đủ ưu tú để khiến nó tin tưởng mày thật sự thích tao, không phải chỉ chơi vui qua đường.”

“Còn nữa, hai chúng ta là bạn bè, tao sẽ không bám riết mày, sau khi xong việc thì mày hoàn toàn không cần lo lắng.”

Tống Dã nói xong, đôi mắt Thịnh Dục sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn.

Mẹ nó đây quả thực đúng ý của cậu!

Lúc trước cậu bị quỷ ám mới cảm thấy Tống Dã đáng ghét!

Bây giờ còn ghét không hả? Mẹ nó Tống Dã chính là vị thiên sứ cứu tinh tuyệt vời ông mặt trời cứu cậu khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng đó!

“Quyết định như vậy!”

Tống Dã nhẹ nhàng nhếch khóe môi, “Được.”

Nếu ghen tuông và giận dỗi không thể khiến Thịnh Dục chủ động tới gần hắn thì hắn cần phải sử dụng một ít chiêu trò.

“Nếu thành công thì mày cảm ơn tao như thế nào?”

“Ra là muốn hỏi chuyện báo đáp đó hả? Chỉ cần tên điên kia không đuổi theo tao nữa…… Thì mày muốn tao làm gì tao cũng làm.”

Tống Dã chính là chờ những lời này của cậu, “Vậy quyết định như vậy đi.”

Nhà Tống Dã cách vách nhà Thịnh Dục, hai người đến cửa nhà rồi tách ra.

Buổi tối về đến nhà, ba Thịnh Dục còn trong thư phòng đọc sách, mẹ cậu đang xem TV ở phòng khách thấy cậu về liền vội vàng gọi lại.

“Tiểu Dục về rồi hả, trễ thế này con có ăn cơm không? Buổi tối mẹ nấu canh xương sườn, cố ý giữ lại cho con một phần đó, con ăn chút nha?”

Thịnh Dục ném cặp sách lên sô pha, làm nũng với mẹ, “Trên đời này chỉ có mẹ đối xử tốt với con, con muốn ăn!!!”

Mẹ Thịnh đi vào phòng bếp chuẩn bị cho cậu.

“Mẹ ơi cho thêm một ít xương sườn nha, con muốn ăn thịt.”

“Được.”

Mẹ Thịnh đặt canh trên bàn cơm, “Mau tới ăn đi, ăn xong rồi tắm rửa súc miệng đi ngủ.”

Thịnh Dục rời sô pha chạy đến bàn ngồi ăn cơm.

Cậu múc một muỗng canh đưa vào miệng, sau đó giơ ngón tay cái với mẹ, “Mẹ ơi, mẹ nấu ngon lắm!”

Mẹ Thịnh ngồi cạnh bàn ăn bị cậu chọc cười, “Ngon thì ăn nhiều một chút, bây giờ là thời điểm học tập vất vả nhất, không thể ăn uống bừa bãi hành hạ bản thân.”

“Yên tâm đi mẹ, có mẹ ở đây con chắc chắn không bạc đãi bản thân, con còn sợ một năm lớp 12 này bị mẹ vỗ béo nữa.”

“Béo cũng tốt mà, trắng trẻo mập mạp đáng yêu, mẹ nhìn cũng vui, nhìn bạn học của con đi, hình như tên là Tống cái đó, cái người mà thành tích học tập cao hơn con ấy.”

“Tống Dã hả mẹ, làm sao vậy?”

“Ừm chính là Tống Dã đó, đứa trẻ đó gầy quá, mẹ để ý thấy nhà đấy thường xuyên không có người ở nhà, cha mẹ bạn con ngày thường rất bận hả?”

Thịnh Dục gặm sườn nói, “Con không biết nữa, từ khi nào mà mẹ quan tâm tới cậu ta vậy?”

“Mẹ nhớ hồi nhỏ các con chơi thân lắm mà, sau này lớn lại thì bắt đầu bất hoà, mẹ cũng chẳng biết lí do. Chẳng lẽ do con làm gì có lỗi với thằng bé Tống Dã? Mẹ nói này cái tính nết của con rất khó chiều, có thể chịu đựng con chỉ có mấy người, đã ít lại còn thiếu, có chuyện gì không thể nói thì khai mau……”

Thịnh Dục sợ nhất chính là mẹ cậu nhắc mãi bên tai, “Mẹ, ai nói với mẹ bọn con có vấn đề? Bây giờ bọn con đã giảng hoà rồi.”

“Thiệt hay giả? Mấy hôm trước nhà mình ra ngoài vừa hay gặp thằng bé, con nhà người ta hiểu chuyện biết bao nhiêu, còn chủ động chào hỏi mẹ, con nhìn lại con đi, không thể khen nổi mà, không thèm để ý tới người ta làm mẹ xấu hổ quá trời quá đất.”

“Thật mà mẹ, mấy ngày hôm trước đó là do bọn con còn giận nhau, bây giờ thật sự giảng hoà rồi, vừa nãy hai bọn con cùng tan học về nhà đó, không tin thì để con gọi điện thoại cho cậu ấy?”

“Được rồi được rồi, đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi, nhanh ăn xong rồi đi ngủ sớm đi, lớp 12 rồi phải thời thời khắc khắc chú ý kết hợp giữ học tập và nghỉ ngơi, đừng có liều mạng học tập rồi mệt đến suy sụp.”

“Được rồi mẫu hậu, ngài cứ yên tâm đi, nhi thần bảo đảm khỏe mạnh.”

Thịnh Dục cơm nước xong, đặt chén đũa trên bàn ăn phòng bếp sau đó đến sô pha cầm cặp sách về phòng, trước khi lên cầu thang còn chúc mẹ Thịnh ngủ ngon.

Chân trước Thịnh Dục vừa đi chân sau ba Thịnh ra khỏi thư phòng, đầu tiên là nhìn mẹ Thịnh một cái, sau đó đôi mắt ngó thấy cái chén không cùng đống xương Thịnh Dục để trên bàn ăn, lập tức không vui, “Ai u, anh nói em này, mấy ngày hôm trước anh cứ tưởng được uống canh xương hầm, ồn ào nửa ngày trời nói vô số lần cũng không ai nghe, vậy mà hôm qua người nào đó vừa mới nói vài câu thì hôm nay liền có canh để uống có xương để gặm. Nếu em cho anh húp một xíu xiu canh thôi anh cũng thỏa mãn, kết quả là gì, chẳng những không có canh còn không có chút xương nào, đã thế còn bắt anh nhìn cảnh xương đã gặm sạch, quả nhiên có con trai liền quên mất người chồng này.”

Mẹ Thịnh cười ôm cánh tay chồng, “Nói gì vậy, hôm nay đi siêu thị tình cờ dư chút tiền nên mua thêm xương sườn thôi mà, hôm qua con trai la hét muốn ăn mà bây giờ nó mới vào lớp 12, là thời kỳ mấu chốt đó, phải chăm chỉ học tập, anh đã bao lớn rồi, còn tranh giành tình cảm với con nít.”

“Hừ, anh không hài lòng, dựa vào cái gì nhãi ranh kia có thể khiến cho vợ anh bận trước bận sau như vậy.”

Mẹ Thịnh cười ha hả đưa cho chồng một ly nước, “Được rồi được rồi, sao anh giống như đứa trẻ vậy, ngày mai em nấu cho anh ăn, ngày mai anh có canh xương là được rồi đúng không.”

Ba Thịnh cười ôm vợ, “Như vậy còn được.”

Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện bản thân lưu trữ bản thảo nhiều hơn một chương, siêu siêu cảm ơn phần mềm lưu trữ dễ thương!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.