Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy

Chương 4: Chương 4: Trốn học




Cũng may tiết đầu buổi tự học kết thúc Đoạn Lạc Ân gửi tin nhắn cho Thịnh Dục nói trường học bên cạnh mới khai trương một tiệm net, thiếu một tay chơi game lập đội đánh trận, hỏi cậu tới hay không.

Thịnh Dục ngứa tay, cậu nhìn Tống Dã bên kia thấy người nọ còn đang học, vì thế liền gửi cho hắn một tin nhắn hỏi hắn có đi không.

Đầu tiên Tống Dã hỏi cậu có đi không, sau khi nghe đáp án liền nói bản thân hắn cũng muốn đi.

Vì thế hai người nhanh chóng thu dọn sách vở chuồn đi từ cửa sau.

Một đường chuồn êm đến bức tường cửa nam nơi có một đống tạp vật, nhìn qua vừa dơ vừa bừa bộn, nhưng đây chính là nơi duy nhất học sinh trèo tường được.

Thịnh Dục và Tống Dã đều có thói ở sạch, hai người nhìn đống rác đều lui bước về sau, đêm nay ông trời chưa kịp tạo cơ hội cho bọn họ bức phá đã có người tới quấy nhiễu.

“Hai học sinh kia, tiết tự học sao không ở lớp mà tới chỗ này làm gì?!”

Cách đó không xa, khu dạy học lầu hai truyền đến một tiếng hét khí thế mười phần.

“Chết mẹ, là thầy Lý!”

Thầy Lý là một chủ nhiệm có tiếng tăm vang dội, vừa nghiêm khắc vừa tàn nhẫn, hét một tiếng mang âm giọng miền Bắc, lúc răn dạy học sinh nước miếng bay thẳng mặt.

“Mày nhảy nhanh lên!” Thịnh Dục thúc giục Tống Dã, “Là đàn ông đừng dong dài!”

Tống Dã do dự, Thịnh Dục liền đẩy hắn, cố nén cảm giác không khoẻ trong tâm lý lấy một đống thùng giấy lộn xộn làm bàn đạp nhảy lên, xoay người một cái trèo tường.

Thịnh Dục vừa rơi xuống đất, Tống Dã theo sau cậu nhảy xuống.

Vừa tiếp đất hai người nhanh chân chạy tới tiệm net mới mở, chủ nhiệm Lý trơ mắt nhìn hai học sinh dưới mí mắt mình trốn học trót lọt, trong khoảng thời gian ngắn không thể thở nổi.

“Một đám nhãi ranh, ngày nào cũng không để người khác bớt lo, nếu mỗi người đều giống Tống Dã và Thịnh Dục ở lớp trọng điểm, một lòng học tập thì thầy còn phải nhọc lòng sao! Nếu lần sau thầy còn để mấy đứa trốn học thành công như hôm nay thì thầy không cắt tóc nữa!”

“……”

Bảo vệ giữ cổng tuy tuổi đã lớn nhưng ánh mắt vẫn còn tốt, huống chi mỗi buổi sáng Thịnh Dục đều cười hì hì chào hỏi bác, tuy bác chưa nói quá mấy câu với Tống Dã nhưng đã thấy không ít ảnh chụp của hắn, nếu bác đoán không sai thì hai người vừa mới chạy khỏi trường kia đúng là hai người trong miệng chủ nhiệm Lý không cần nhọc lòng: Tống Dã và Thịnh Dục.

Bác không dám nói, sợ chủ nhiệm Lý xấu hổ.

Chủ nhiệm Lý nghẹn một hơi trở lại văn phòng, sổ sách giấy tờ trong văn phòng đều dùng giữa các giáo viên, chủ nhiệm Lý bắt đầu kiểm tra sĩ số từng lớp, những ai không ở lớp đều nhớ kỹ, khiến toàn bộ học sinh lớp 12 hoảng sợ lo lắng.

Vì sao chỉ kiểm tra khối 12 hả, chủ nhiệm Lý giải thích vô cùng hợp lý: khối 10 khối 11 không có kì thi khảo sát, toàn trường chỉ có khối 12 thi, hơn nữa tiết tự học buổi tối không có giáo viên đứng lớp, khả năng chuồn êm ra ngoài cực kỳ lớn.

Năm giáo viên thành một đội bắt đầu từ lớp 12-1 đi tuần tra sĩ số có mặt từng lớp, ngoài ý muốn chính là vừa mới tra lớp 12-1 đã phát hiện thiếu năm người.

Lớp 12-1 chính là lớp trọng điểm, là lớp chọn được gửi gắm hy vọng đỗ Thanh Hoa Bắc Đại của trường!

Chủ nhiệm Lý bị chọc tức thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim, đen mặt tiếp tục kiểm tra, không tra không biết, một khi tra thì tim gan đều đau.

Khối 12 có mười tám lớp, tổng cộng có 32 học sinh trốn tiết, vừa khéo trong 32 học sinh này có hai người chủ nhiệm Lý khen là học sinh mẫu mực Tống Dã và Thịnh Dục.

Thầy Lâm không dám báo tên của hai học sinh này cho chủ nhiệm Lý, sợ thầy ấy biết học trò mình luôn lấy làm tự hào cũng tham gia trốn học sẽ tức đến ngất xỉu.

Đoạn Lạc Ân nhận được tin kiểm tra đột xuất vừa đúng lúc Tống Dã với Thịnh Dục đến nơi, ở tiệm net có ba người, ngoại trừ Đoạn Lạc Ân và Hứa Thánh có một người khác cũng là bạn học cùng trường, là học sinh lớp trọng điểm, nhưng tên này tố chất tâm lý không vững, biết chuyện giáo viên đi kiểm tra liền lập tức chạy về trường.

Tống Dã thay thế vị trí của cậu bạn đó.

Đoạn Lạc Ân cũng hơi hoảng, Hứa Thánh tiêm cho hắn một bát máu gà cho thảnh thơi: “Bây giờ trở về cũng không làm nên chuyện gì, ai trốn học giáo viên cũng nhớ kĩ tên rồi, huống chi hai vị đại ca còn ở đây sa đọa, mày rối rắm cái quỷ gì! Còn nữa, sắp kết thúc tiết hai rồi, chuẩn bị tan học đến nơi, thầy Lý có thể đi kiểm tra từng tiệm net để bắt chúng ta chắc?”

Hứa Thánh nói như vậy, Đoạn Lạc Ân cảm thấy rất có đạo lý, tảng đá trong lòng nháy mắt rơi tự do.

Hai vị đại ca không vội, hắn gấp cái gì?

Nhưng mà, hai vị đại ca không phải không vội, chỉ là kĩ năng giả vờ vô cùng thành thạo mà thôi.

Tuy trên mặt trước sau vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng Thịnh Dục vô cùng khẩn trương thêm chút kích thích, đời trước đi học chưa từng trốn học được chưa?! Nhiều năm làm con ngoan trò giỏi, đột nhiên bây giờ sinh hư, thật không thích ứng nổi, cậu nghiêng đầu nhìn người bị cậu kéo theo Tống Dã.

Trước kia khi cậu trốn học luôn có Tống Dã đi theo, bỗng nhiên cậu nhận ra thời gian trùng hợp đến kì lạ, năm đó thiếu niên bây giờ vẫn là thiếu niên, cậu và Đoạn Lạc Ân, Tống Dã và Hứa Thánh.

“Phanh!”

Một tiếng súng vang lên, Thịnh Dục ngã xuống đất.

Trước mặt cậu thình lình xuất hiện hình ảnh một nhân vật trong game bị một người đánh ngã xuống đất.

Tống Dã chém bay đầu đối thủ, sau đó chạy lại nâng cậu dậy, tiếng cười trầm thấp xuyên qua tai nghe truyền tới tai cậu ——

“Chơi game cũng phải nhìn tao? Tao đẹp như vậy?”

“……”

“……”

“……”

Thịnh Dục chậm rãi giơ lựu đạn trong tay chĩa vào hắn: “Mày nói gì, tao nghe không rõ?”

Đoạn Lạc Ân và Hứa Thánh cũng nghe được câu nói của anh Dã, tự giác phong ấn thính giác.

Bạn học nhỏ đúng là không ngoan, Tống Dã cười, “Tao nói mày định bắn súng đúng không? Đạn 7.62 hay 5.56, tao có dư này, hộp y tế cũng có.”

Thịnh Dục ném lựu đạn ra xa, “Phanh ——”

Màn hình hiện thị: bạn đã dùng lựu đạn đánh ngã Dâu Tây Ngọt Ngào.

“Má nó, trâu bò quá, được!” Đoạn Lạc Ân chạy tới chém người.

Đối phương mở mic, là một em gái có giọng nói vô cùng ngọt ngào, “Anh ơi anh đừng giết em, em chỉ muốn sống thêm chút thôi, xin các anh buông tha……”

“Phanh!”

“Sao mày chém chết người ta?”

Chưa nói hết câu đã bị Tống Dã bổ một đao tắt ngúm.

“Hừm, giọng khó nghe.”

Ba người còn lại: “……”

Hứa Thánh một bên chạy bản đồ một bên gửi tin nhắn qua điện thoại Tống Dã: anh Dã, em muốn thu tay, không nhìn nổi nữa.

Tống Dã liếc hắn một cái, sau đó ném cho một bình rượu trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.