Tại Sao Lại Là Ngươi

Chương 10: Chương 10




Chương 14

“Đại ca, đã qua nhiều ngày rồi mà heo… à Trương đại ca bị trúng độc vẫn chưa chữa trị được sao?” Thiệt là, mỗi lần quay về nhìn thấy ông ta đều giống như là nhìn thấy một con heo đang mắc bệnh dịch vậy, một chút khởi sắc cũng không có.

Phẩm Nguyệt lật giở sách thuốc, lông mày nhăn lại, có khi trên đầu đã có vài sợi tóc trắng, “Thực khó giải quyết, ta còn chưa tìm ra phương pháp chữa trị.”

Aiz, ngay cả Phẩm Nguyệt cũng không chữa trị được xem ra heo bệnh sắp thành heo chết rồi, “Còn nữa, rốt cuộc ông ta trúng độc gì mà lợi hại như vậy?”

“Bệnh giang mai.”

...

“Bệnh giang mai?!” Tiêu Tiêu kêu lên sợ hãi. Không thể nào, có lầm lẫn không, hắn vừa nói là bệnh giang mai?! Thật sự là ngay cả heo cũng không thể chỉ nhìn tướng mạo, thì ra tên đầu heo này cũng phong lưu háo sắc như vậy, ngay cả bệnh lây qua đường sinh dục cũng bị nhiễm.

“Sao vậy? Muội biết độc này hả?” Phẩm Nguyệt rốt cục đem tầm mắt dời sang Tiêu Tiêu, “Loại độc này đã bị tuyệt tích vài chục năm, sao muội lại biết?!”

Không thể nào, bệnh lây qua đường sinh dục mà cũng bị tuyệt tích? “Đại ca, ta bây giờ đang hoài nghi loại bệnh giang mai mà huynh nói không biết có phải là loại bệnh mà ta đang nghĩ không.”

“Người trúng phải loại độc này trên cơ thể sẽ xuất hiện hoa mai văn, màu đỏ sậm, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ cảm thấy rất đẹp. Mười ngày sau sẽ cảm thấy ngứa trong người dữ dội, tiếp qua mười ngày nữa toàn thân sẽ lan hồng, khí huyết trong cơ thể bốc lên, trong một tháng sẽ nổ mạch máu mà chết.”

Không thể nào, nổ mạch máu mà chết? Thật buồn nôn. “Sao ta còn chưa thấy trên người heo… Trương đại ca có loại hoa mai văn đó?”

Phẩm Nguyệt thở dài, xem ra Tụ Bảo không biết loại độc này, “Nó chỉ xuất hiện trên mặt một thời gian ngắn, đương nhiên là muội sẽ không để ý tới.”

Nga, thật đáng tiếc, không được nhìn thấy hoa mai văn xinh đẹp rồi. À, đúng rồi! “Đại ca huynh xem, có phải hình dạng như thế này không?”

Mặt bắt đầu nóng lên, Phẩm Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm bờ vai trắng nõn của Tiêu Tiêu không dời khỏi tầm mắt. Này... nàng... đây là... “Tụ Bảo! Kéo y phục của muội lên!” Một tiếng rống vang lên.

Cái gì vậy? Trở mình xem thường Phẩm Nguyệt, Tiêu Tiêu cảm thấy không hiểu ra sao cả, “Ta hỏi cái bớt trên người ta cùng cái hoa mai văn kia có phải rất giống nhau không?”

Cơn tức giận lắng xuống, Phẩm Nguyệt đột nhiên thần sắc đại biến, khiếp sợ, lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng, tim giống như nhảy ra khỏi lồng ngực. Như thế nào sẽ…! “Làm sao có thể! Trên người nàng làm sao lại có thể có... Sẽ không, đây không phải là thật! “Muội trúng độc từ bao giờ?!”

Trúng độc? Nàng có sao? “Đại ca, huynh làm sao vậy?”

Phẩm Nguyệt vươn tay một cái bắt lại Tiêu Tiêu, nháy mắt cổ áo lại bị mở ra, đúng vậy, là hoa mai văn, không chỉ là một cái hoa mai văn. “Muội phát hiện trên người mình có những cái bớt này từ lúc nào?”

Ngô... Tiêu Tiêu tính toán, nàng đã trụ ở khối thân thể này bao lâu rồi nhỉ? “Nga, hơn một tháng đi.”

Hơn một tháng? Không có khả năng, trúng phải độc này không có ai sống quá một tháng, Tụ Bảo làm sao có thể... rốt cuộc là vì sao...

Phẩm Nguyệt bắt đầu cúi đầu suy nghĩ sâu xa, vô cùng không hiểu được nguyên nhân Tiêu Tiêu có thể sống đến giờ phút này.

“Ta nói đại ca, tuy rằng hiện tại thời tiết ấm áp, nhưng bị huynh kéo vậy ta vẫn cảm thấy lạnh nha.”

Phẩm Nguyệt bình tĩnh lại, nhanh chóng rút tay về. Quỷ quái, hắn thế mà lại có thể níu lấy y phục của nàng thô lỗ như vậy, có khác gì tên đăng đồ tử hái hoa tặc đâu chứ. “Là đại ca thất lễ.”

Đúng là cổ hủ, sao phải khẩn trương thế chứ. Hình Thất từng đem nàng nhìn sạch từ đầu đến chân cũng không bày ra bộ dạng ấy, cắt. Tiêu Tiêu sửa lại áo, vung tay hướng phòng lão đầu heo đi tới. Phẩm Nguyệt nói hình như nàng cũng bị trúng loại độc này, hay là đi xem hoa mai văn trên người lão đầu heo có giống với mấy vết bớt này không đi.

Lưu lại một mình Phẩm Nguyệt đứng hóa đã ở đó nhìn chằm chằm tay mình, danh dự của Tụ Bảo đều đã bị hắn phá hủy.

Một lần nữa trở về ghế ngồi, Phẩm Nguyệt tiếp tục chuyên tâm đọc sách, nhất định sẽ có biện pháp, hắn nhất định tìm được! Tụ Bảo còn sống chính là một minh chứng rõ ràng nhất.

Thật lâu sau…

Đáng chết! Trong đầu hắn tại sao chỉ hiện lên hình ảnh xương quai xanh xinh đẹp của nàng, da thịt trắng noãn, thậm chí cả khuôn mặt của nàng khi có gió thổi nhẹ qua nữa, hắn trúng phải tà môn gì vậy!.

Tốt nhất là đi rửa mặt thôi…

Suy nghĩ của Tiêu Tiêu kỳ thật rất đơn giản, nếu cái bớt của nàng cùng hoa mai văn trên người đầu heo là cùng một loại, như vậy trên người nàng hẳn là có thuốc giải cho loại độc này, không đúng, là vắc-xin phòng bệnh thì đúng hơn. Dù sao cũng đều là phương pháp giải độc cả.

Cho nên dựa vào kinh nghiệm xem TV nhiều năm của mình, Tiêu Tiêu cho ra kết luận, nàng sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của đầu heo. Hắc hắc, cái này thật đúng là khiến người ta phấn chấn nha. Lão đầu heo này không biết thiếu thứ gì chứ riêng tiền thì không thiếu! Giang Nam đệ nhất phú hộ a! Coi như không có Phẩm Nguyệt đại ca này, không có Hình Thất phu quân nọ, thì vẫn còn có tòa Kim Sơn để nàng nương tựa. Tương lai thật là tốt đẹp!

Như một tên trộm từ phòng bếp rón rén lấy ra một cái chén nhỏ, rót vào chút rượu, sau đó Tiêu Tiêu bắt đầu lấy con dao găm treo trên cửa hoa tay múa chân một lúc. Vì thế, hiện tại nàng đang cầm một chén huyết tửu, nghênh ngang đi đến trước giường của đầu heo.

Vẫn là nhị phu nhân đứng đó chăm sóc, vẻ mặt bà ta hoài nghi nhìn Tiêu Tiêu, thuận tiện nhăn mặt vài cái cùng nuốt mấy ngụm nước miếng, “Kim cô nương, cô xác định lão gia uống cái này xong là có thể giải độc?” Đùa sao, mùi máu tanh như vậy…

“Aiz, đại ca của ta chính là thần y, ta là muội muội của huynh ấy, ta nói có thể giải độc tức là có thể giải độc!” Cắt, tại sao bà ta như thế nào cũng không tin nàng chứ. “Nhanh lên, chuốc cho lão gia uống xong, ta cam đoan ông ấy sẽ khỏi bệnh. Còn sững sờ ở đó làm gì nữa, mau ra tay thôi.”

Chờ lão đầu heo đáng thương đang hôn mê uống xong chén huyết tửu, nguyên bản toàn thân đỏ bừng càng lúc càng trướng đỏ. Tiêu Tiêu âm thầm lui về phía sau vài bước, thật đáng sợ. Không phải là nàng lầm chứ.

“Phốc!” Một ngụm máu tươi bất ngờ phun ra, giống như Châu Tinh Trì trong phun đến không ngừng. Tiêu Tiêu lại lui lại mấy bước, ngụm máu này mà phun xong, phỏng chừng đầu heo cũng toi rồi. Cái này… cái này không liên quan đến nàng nha.

Thừa lúc mọi người vội vàng chiếu cố đầu heo, Tiêu Tiêu liền nhấc chân định chạy ra ngoài, hiện tại không đi thì đợi đến bao giờ nữa. Không ngờ nhị phu nhân nọ bỗng vươn bàn tay to ra, một phen nhéo nàng, “Ngươi... ngươi... oa...”

Tiêu Tiêu cũng khóc không ra nước mắt, tại cái TV quỷ quái đó, đúng là lừa gạt, nàng không muốn vì giết người ngoài ý muốn mà phải vào trong lao ngồi đâu oa…

Đến khi Phẩm Nguyệt xuất hiện chính là chứng kiến một mảnh không khí hỗn loạn, khóc khóc, kêu kêu ầm ĩ. Tất cả mọi người trong phòng đều đang nhốn nháo khẩn trương, ngoại trừ cái tên đầu sỏ Tụ Bảo nào đó gây nên chuyện này thì chỉ biết đứng yên lặng một bên không dám ho he gì cả.

Thảm hại hề hề vẫy tay, Tiêu Tiêu ca thán, “Đại ca, cứu ta!”

Gân xanh nổi lên cuồn cuộn, Phẩm Nguyệt cảm thấy mới có mấy ngày mà hắn đã già đi rất nhiều, nhẹ nhẹ vỗ đầu Tiêu Tiêu xem như là an ủi, hắn lập tức đi đến bắt mạch cho đầu heo.

Di? “Tụ Bảo, muội cho hắn ăn cái gì?”

“Ta... Là máu của ta.” Ai biết sẽ có phản ứng nghiêm trọng như vậy, nàng bị TV hại đến vô cùng thê thảm a.

“Không có việc gì, muội đừng sợ, độc của ông ta đã hóa giải được hơn một nửa.”

Hả? Cái gì cái gì? Đã giải được? Hơn phân nửa? Nga nga nga, Tiêu Tiêu lại mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), “Ta đã nói rồi thôi, TV thật là không lừa ta, chỉ cần phun vài ngụm máu là chuyện gì cũng giải quyết được.” Ha ha, đại công cáo thành!

“Tuy rằng như vậy nhưng muội vẫn quá lỗ mãng.” Phẩm Nguyệt thở dài, phất phất tay, ra hiệu cho mọi người ra ngoài trừ nhị phu nhân ở lại. “Ói ra nhiều máu như vậy, ta sợ ông ấy vẫn chua hoàn toàn bình phục được.”

Còn phải làm chuyện gì, đầu heo gần như đã sắp hết hơi, hắn làm gì còn khí lực để làm gì nữa. “Không phải chỉ cần giải độc là xong sao, còn phải chữa trị thêm gì nữa hả đại ca?”

Sờ sờ đầu nàng, Phẩm Nguyệt thấp giọng nói gì đó với nhị phu nhân, đến khi quay sang nhìn Tiêu Tiêu thì khuôn mặt đã đỏ bừng. Lúc này Phẩm Nguyệt mới ôm lấy Tiêu Tiêu, đẩy ra khỏi cửa.

Tiêu Tiêu tò mò vô cùng, “Huynh cùng bà ấy nói gì đó? Nói cho ta biết nói cho ta biết!”

“Khụ! Tiểu hài tử không cần hỏi nhiều như vậy.”

Ta thèm vào, chờ hắn quay người lại, Tiêu Tiêu lập tức lại gần, áp tai nghe lén. Ách... không phải chứ, cái này đúng là không nên nói lớn tiếng đi.

Giờ phút này Tiêu Tiêu rốt cục hiểu được, vì sao chất độc này lại tên là giang mai, quả nhiên danh xứng với thực a. Khuôn mặt đỏ bừng, Tiêu Tiêu vội rời khỏi đó, trong lòng bắt đầu nhớ đến Hình Thất.

Chương 15

Cũng không biết vì sao, sau khi đầu heo được giải độc thành công thì hậu viện nhà ông ta bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Trong năm ngày, ngày nào cũng có thích khách đến thăm, mỗi lần như vậy đều bị võ công cao siêu của Phẩm Nguyệt đánh đến thảm bại, lại vẫn có thể vui vẻ như không, việt tỏa việt dũng (càng ép càng mạnh).

Bất quá, điều khiến Tiêu Tiêu cảm thấy kì quái nhất chính là ở tên đầu gỗ Phẩm Nguyệt này, ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt của hắn không hiểu sao nàng lại nhớ đến Hình Thất, ánh mắt nhiệt tình lại ôn nhu, thật sự là cổ cổ quái quái.

“Tụ Bảo, chờ việc này giải quyết xong, đại ca cùng muội đi ngao du một chút, ta biết mấy ngày nay muội đã chán muốn chết rồi.” Phẩm Nguyệt vuốt đầu Tiêu Tiêu, khóe miệng mang ý cười.

Thật là làm cho người ta không cười nổi. Tiêu Tiêu nhìn nhìn hắn, không phải mấy ngày nay hắn hành động vĩ đại chế tạo ra giải dược bách thảo thần thông cứu sống đầu heo rồi uống nhầm thuốc váng đầu chứ. “Này... đại ca, huynh còn sờ nữa, ta sợ đầu ta sẽ bị bóng lưỡng đó.”

Phẩm Nguyệt hạ mi, buông tay, Tụ Bảo này, đúng là càng nhìn càng đáng yêu, “Muội thích đi đâu? Đại Lý thế nào? Ở đó phong cảnh không giống với Trung Nguyên, có khác vài điều. Đại ca hái thuốc nên đã từng đi qua đó một lần, ấn...”

Hắn khi nào thì trở thành lão mẹ vậy, nói dai như giẻ rách, tên đầu gỗ lạnh lùng trước kia biến đâu mất rồi? Tiêu Tiêu chán nản nhìn tay Phẩm Nguyệt vẫn đang chiếm hữu đầu mình, lại còn hứng trí bừng bừng kể lể nữa chứ.

“Hì hì, tiểu vợ chồng, tu tu mặt.” Tứ phu nhân không biết từ nơi nào chui ra nhảy cà tưng vui vẻ quơ tay phải, “Tu tu mặt, tu tu mặt...”

Tiêu Tiêu rớt hai giọt mồ hôi, làm ơn đi, rõ ràng chúng ta là huynh muội mà. Ánh mắt của mấy người Trương gia sao ai cũng có vấn đề vậy.

Quay sang nhìn Phẩm Nguyệt, chỉ thấy trên mặt hắn mang vẻ khiếp sợ, giống như ý thức được cái gì, bàn tay dừng lại trên không trung khẽ run run.

Cuối cũng hắn đã phát hiện ra, rốt cục hiểu được tại sao trong đầu mình lại nghĩ đến xương quai xanh của nàng, nghĩ đến da thịt non mềm của nàng, nghĩ khuôn mặt đáng yêu của nàng, nghĩ đến vẻ mặt ngây thơ cùng nụ cười rạng rỡ của nàng, thì ra, tất cả… đơn giản là hắn đã động tâm.

Không thể tiếp nhận được sự thật, Phẩm Nguyệt đời này chưa từng chật vật như hiện tại, nháy mắt đã chạy đi mấy trượng. Sẽ không, vì sao hắn lại trở nên như vậy, nàng là Tụ Bảo, là đệ đệ yêu quý của hắn. Hắn sao có thể động tâm, sao có thể động tâm vì nàng được, đây không phải là sự thật, không phải là sự thật.

Tiêu Tiêu không hiểu ra sao cả, nhìn Phẩm Nguyệt không thèm chào hỏi ai cứ thế chạy biến mất, cũng chỉ hết thảy nghĩ rằng hắn đúng là cao nhân, cao nhân đều là quái nhân như thế. Nhún nhún vai, nàng vẫn là cùng tứ phu nhân chơi đi.

Buổi tối, hậu viện lại xuất hiện thêm rất nhiều thích khách, so với lúc trước còn nhiều hơn. Bởi vì không biết Phẩm Nguyệt đang chết ở chỗ nào rồi, hậu viện lúc này quả thực không thể chống đỡ.

Tiêu Tiêu mới từ góc phòng đi ra, đột nhiên thấy có một người bịt mặt đứng trước mặt mình, nhìn kĩ, “Oa - Hình Thất - ” Tay chân nhoáng lên một cái đã muốn nhảy đến trên người hắn.

Hình Thất thâm tình nhìn Tiêu Tiêu giống như con khỉ cái nhảy lên người mình, cũng đưa tay ra dùng sức ôm lấy, bật người đến hôn nồng nhiệt, “Nhớ ta không?” Mấy ngày nay hắn vất vả tìm nàng đến điên rồi, hiện tại rốt cục đã gặp được nàng, Hình Thất nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng vậy, thỉnh thoảng ta có nhớ đến chàng.” Vẫn là dựa vào ngực hắn thoải mái nhất, “Sao chàng lại biến thành thích khách thế này?” Nghĩ lại, từ lúc nhận thức Hình Thất đến nay, hắn đã từng làm sát thủ, giúp cái người tên là Tích Nhi kia suýt nữa diệt toàn bộ nhà đầu heo; đã từng làm cướp, hơn nữa lại còn ngược đãi con tin cướp về; đã từng làm Ngưu Lang (gay), dụ dỗ Tụ Bảo nam nhân chân chính. Lần này không biết là vì cái gì lại hóa thân thành thích khách đây. Đúng là tên nam nhân thích thay đổi tạo hình. Aiz, hắn không phải thuộc chòm sao song tử chứ?!

“Ta không nói mình là thích khách, ta đến đây chỉ là để tìm nàng thôi.” Hình Thất bóp nhẹ cái mũi Tiêu Tiêu, “Nàng hình như gầy đi, về nhà ta sẽ hảo hảo bồi bổ cho nàng.”

Ta cũng không phải là heo, bổ cái gì mà bổ, “Ta chỉ sợ vừa về đã lại bị bắt đi thôi. Quên đi, vẫn là ở yên một chỗ cho xong.” Võ công của Phẩm Nguyệt cao như vậy, ai có thể ngăn cản được hắn chứ.

“Nàng không muốn theo ta trở về?!” Gió thổi bão giông tố sắp ập đến, sét sắp giáng xuống…

“Nào có, nhưng mà chạy tới chạy lui chỉ mệt ta thôi.” Aiz, có thể tự do tự tại sống ở Hình phủ ai không muốn chứ, nàng cũng không phải là đứa ngốc. Tiêu Tiêu lại thoải mái tiếp tục đổi tư thế, “Ặc! Đại ca...” Phẩm Nguyệt như thế nào lại xuất hiện ở sau lưng giống như hồn ma vậy, hô một tiếng là có thể xuất hiện ngay?

Phẩm Nguyệt vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Tiêu, nàng không thể cũng Hình Thất một chỗ, cũng không thể cùng mình một chỗ. Hắn rốt cuộc phải làm thế nào với nàng mới tốt đây?

Tiêu Tiêu chậm chạp không phát giác ra, nhưng Hình Thất liếc mắt vừa nhìn đã nhận ra trong ánh mắt phức tạp của Phẩm Nguyệt là một thứ tình yêu say đắm. Vũ Điệp là của hắn, ai dám cướp nàng đi hắn sẽ giết!

Một tiếng huýt dài bén nhọn vang tới tận mây xanh vang lên, ngay lập tức liền xuất hiện hơn một trăm hắc y nhân vây quanh Phẩm Nguyệt, lại có không ít người tay cầm cung tên đứng trước mặt Hình Thất. Vì Vũ Điệp, đáng ra hắn không nên nhúng tay vào chuyện này, nhưng hắn vẫn không thể chịu đựng được, ngày khác nếu Tứ điện hạ vì chuyện này mà quở trách, hắn sẽ chịu trách nhiệm.

Không dám nhìn người trước mặt đang cậy thế, Tiêu Tiêu kinh hãi, chẳng lẽ hắn chuẩn bị diễn tiết mục huynh đệ tàn sát? “Hình Thất, chàng muốn...?”

Hình Thất vung tay lên, nhất thời đao quang kiếm ảnh chói lóa, hắn ôm Tiêu Tiêu ở một bên xem cuộc chiến, “Vũ Điệp, người này phá hủy không ít kế hoạch của ta, lại thiếu chút nữa là lấy đi mạng ta, ta nhất định phải loại bỏ hắn. Những năm ở Vương phủ, nàng cũng sớm minh bạch rồi, có một số việc không thể nhân từ được, nếu không bị thương tổn sẽ chỉ là chính mình. Hôm nay hắn không thể không chết!”.

“Chính là... chính là chàng, chàng không thể giết huynh ấy!” Nào có đạo lý nào mà đệ đệ chĩa kiếm hướng đại ca vậy chứ.

“Vũ Điệp!” Sắc mặt Hình Thất không còn dịu dàng, thậm chí trở nên nghiêm trọng, trong mắt lóe lên lửa giận cùng đau xót, hắn gắt gao bóp chặt cánh tay của nàng, gằn từng chữ, “Nàng yêu hắn?!”

Ngất, hắn từ nơi nào dò được tin tức sai lệch này vậy? “Ta làm sao có thể yêu huynh ấy! Ta yêu chính là chàng!” Ách... Trên mặt Tiêu Tiêu bắt đầu xuất hiện vài vạch hắc tuyến — Không ngờ có thể thổ lộ nhanh như vậy, xem ra là không uổng phí kinh nghiệm bao năm trau dồi đọc tiểu thuyết, “Ta... Ta là nói... ngô...”

Mang theo kích động, Hình Thất hôn nàng thật sâu, trong lòng không còn chỉ muốn trả thù nữa, nàng rốt cục vì hắn xúc động, rốt cục ở trong long đã xuất hiện hình bóng của hắn.

Hình Thất buông Tiêu Tiêu ra thở hổn hển, “Nàng biết không, ta đã một mực chờ đợi, rốt cuộc có thể chờ được ngày hôm nay. Nàng nói nàng yêu ta, như vậy nhất định cả đời nàng phải yêu ta. Ta muốn nàng nhớ rõ những lời hôm nay nàng đã nói, vĩnh viễn đều phải nhớ rõ. Nàng nói nàng yêu ta. Nàng yêu ta!”

Không cần kích động như vậy chứ, chỉ là lời buột khỏi miệng thôi mà. Tiêu Tiêu xoa xoa thái dương, “Này... chàng, trấn định, trấn định!” Như thế nào mà nàng chỉ nhìn thấy mắt đang cười, miệng đang cười, mặt đang cười, cả người đều ở cười? Rất khoa trương đi…

“Đời này ta sẽ không bao giờ buông nàng ra, Vũ Điệp.”

Nào có dài như vậy, nhiều nhất cũng là hai năm thôi. Bất quá nếu như đến ngày đó, nàng nhất định sẽ rất bi thương.

“Khụ! Hình gia, quấy rầy các ngươi tình tứ. Chính là ta có trách nhiệm phải nhắc nhở tình huống hiện tại.” Giọng một hắc y nhân vang lên rõ ràng, con mắt nhìn trái nhìn phải, chính là không dám nhìn thẳng vào Hình Thất.

Sắc mặt Hình Thất trầm xuống, lại là vẻ đứng đắn dị thường, nhìn nhìn mọi người hạ lệnh, “Bắn tên.”

Tiếng huýt gió lại vang lên, tàn bộ hắc y nhân lui về phía sau, cung tên vù vù hướng Phẩm Nguyệt bắn tới.

“Không được!” Tiêu Tiêu kêu to.

Không được? Ai cho phép, tiếp tục!

Với võ công cao cường của Phẩm Nguyệt, cung tên căn bản không làm gì được hắn, Tiêu Tiêu cũng coi như yên tâm phần nào. Thật không hiểu nổi chuyện đang diễn ra trước mắt, thật sự là chịu không nổi, “Ta nói chàng nghe điều này, người mà chàng muốn giết chính là ca ca ruột của chàng đó!”

Cổ quái nhìn Tiêu Tiêu một lúc, Hình Thất hoài nghi nghe lầm, “Cha ta chỉ có ta là nhi tử duy nhất, ta từ chỗ nào mọc ra ca ca?!” Có phải Vũ Điệp bị tên đó lừa rồi không?

Aiz! Tiêu Tiêu mắt trợn trắng, đây chính là vấn đề của mẹ hắn nha, “Chàng bảo bọn họ dừng tay đã.” Nói rồi hướng Phẩm Nguyệt lớn tiếng kêu, “Đại ca! Mau nói huynh cùng Hình Thất có quan hệ gì đi. Nói mau!”

Thân ảnh Phẩm Nguyệt sững lại, trong mắt mang theo chua xót. Những gì Tụ Bảo vừa nói hắn nghe rất rõ ràng, hắn thích nàng, mà nàng lại thích Hình Thất. Có lẽ hết thảy đều đã quá muộn. Chậm rãi xoa hai má, nhẹ nhàng kéo ra lớp dịch dung rơi xuống.

Tất cả mọi người khiếp sợ, thân thể cương lên không nhúc nhích.

Hình Thất không dám tin chứng kiến Phẩm Nguyệt tháo lớp dịch dung, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ ấy, không tự chủ được liền sờ lên mặt mình. Đây là khuôn mặt của mình sao?

Lúc trước nhìn thấy Nguyệt Ngọc, phát hiện ra khuôn mặt của nàng ta rất giống với Hình Thất đã khiến Tiêu Tiêu đủ giật mình, hiện tại lại có thể xuất hiện thêm một nam nhân có khuôn mặt y đúc như vậy thật quá giật mình hơn nữa. Rốt cuộc bà mẹ hào phóng đã sinh ra bọn họ là người như thế nào chứ? Người cũng có thể copy ra được sao?! Không biết những huynh muội khác có phải cũng có mỹ mạo giống vậy hay không. Tiêu Tiêu bắt đầu hoài nghi có phải từ thời Tống Triều Trung Quốc đã xuất hiện phương pháp nhân bản vô tính rồi hay không, so sánh với phương Tây thì còn sớm hơn một nghìn năm lận.

Kì thật nếu nhìn kĩ, hai vị mỹ nam này vẫn có điểm bất đồng. Phẩm Nguyệt tương đối thờ ơ, có khí phách xuất trần, không có cảm giác gây tai họa cho nhân gian. Mà Hình Thất thì vẻ mặt kiều mỵ, cười rộ lên trông giả tạo, trong mắt không có chân thành, chỉ cảm thấy một loại hấp dẫn. Một người nếu như là thần tiên, thì người kia chính là yêu tinh.

Tiêu Tiêu thở dài, không khỏi cảm khái vạn phần, đúng là người nào mặt đó. Tên gian nhân Hình Thất này đúng là chỉ xứng với khuôn mặt kiều mỹ đó thôi, muốn trở nên giống như Phẩm Nguyệt, hắn đời này cũng đừng hi vọng. Ừm, ít nhất nhìn qua trông cũng rất giống nhau.

“A ——” Một tiếng hét thảm vang lên phá vỡ trầm tư của mọi người, trong chớp mắt Phẩm Nguyệt bật người nhảy lên một cái đã biến mất dạng.

Hình Thất loáng thoáng nhìn theo bóng lưng của hắn, trong đầu suy nghĩ mông lung. Giết? Không giết? Hắn chuyên phá hỏng chuyện của ta, nhất định phải loại bỏ. Nhưng hắn là ca ca của ta, lại không thể động thủ. Ta phải lựa chọn thế nào đây? “Bắt sống.”

Một đám hắc y nhân sưu sưu liền chạy đi, rất nhanh đã bặt âm vô tín. Bọn hắn cũng khó làm a, không thể giết luôn mà phải bắt sống, aiz.

“Chàng còn muốn bắt huynh ấy à?” Thật không biết tên gian nhân này đang nghĩ gì, ngay cả ca ca cũng không buông tha, máu lạnh quá nga. “Di? Chàng làm gì thế?” Tên gian nhân này chỉ biết ăn đậu hủ của nàng.

“Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến lại có một người sở hữu gương mặt giống ta như vậy.”

Ừ, đúng, cho nên nói mẹ chàng rất lợi hại, ngay cả cái này cũng sinh được, không phải cùng một phụ thân, mà khi trưởng thành lại giống nhau đến thế, một chữ thôi: Cường!

“Ta rõ ràng là con trai độc nhất, vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện hắn?”

Tiêu Tiêu lầm bầm, Phẩm Nguyệt xuất hiện coi như có chút lòng thành, tương lai nếu xuất hiện thêm Phẩm Nguyệt đệ nhị, Phẩm Nguyệt đệ tam, ta xem chàng giải quyết ra sao. Đại khái chắc sẽ buồn bực đến muốn nhảy lầu đi.

“Sau khi phụ thân sau khi qua đời, ta không còn có thân nhân nữa, hắn xuất hiện quá đột ngột.”

Nga nga, nói đến phụ thân chàng, ta vẫn tương đối cảm thấy hứng thú nha, không biết ông ấy là người như thế nào mới có thể đào tạo ra một tên gian nhân yêu tinh như chàng đây, không phải ông ta cũng rất yêu chứ.

“Cho dù hắn là ca ca ta, nhưng nếu đối lập với ta, ta cũng sẽ không bỏ qua.”

Ách... cái này cũng là suy nghĩ quá đường đột đi, mới vừa rồi còn xúc động như vậy, sao giờ lại nhảy ra những lời vô tình thế này chứ. Tiêu Tiêu tính toán, coi như không nghe thấy đi, “Này... thỉnh chàng nhấc đầu ra được không? Lỗ tai của ta sắp bốc cháy rồi.”

Khẽ cắn dái tai của nàng, Hình Thất ngẩng đầu, “Đúng là không biết săn sóc người ta gì hết.”

Thôi đi, chàng thế nào cần người khác săn sóc chứ, Tiêu Tiêu bĩu môi, “Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi từ đâu ra vậy, chàng hạ lệnh à?” Lần trước không đem đầu heo xử lý, lần này không cam lòng phải không. “Cả nhà Trương đại ca đều là người tốt, chàng buông tha bọn họ được không?”

“Ta nói rồi, ta tới chỉ để tìm nàng, việc này sớm đã giao do người khác phụ trách, không phải do ta quản lý.” Hắn nhiều nhất chính là chế trụ Phẩm Nguyệt, để Lữ XX có thời gian tiêu diệt Trương gia.

Lại nói tiếp, chuyện này đích xác cùng hắn không quan hệ. Độc dược vốn là do Lữ XX hạ không sai, đáng tiếc lại bị Phẩm Nguyệt hóa giải, nếu không hiện tại cũng không cần vội vã phái người xuất thủ như vậy. Bất quá như vậy cũng tốt, Trương Hữu Thiên vừa chết, Lữ XX trở thành con dê non chịu tội thay, vừa có thể loại bỏ thái tử, lại có thể giải quyết luôn phiền phức, nhất cử lưỡng tiện. Nếu như hắn có thể không bận tâm những việc rắc rối thế này thì càng hoàn mỹ. Aiz, đáng tiếc Vũ Điệp lúc này, hắn làm sao có thể yên tâm.

“Nếu nhóm hắc y nhân đó không phải chàng phái tới, vậy chàng đi giúp đỡ Trương đại ca được không? Dù sao chàng cũng dẫn theo thật nhiều người.”

“Vũ Điệp, nàng trở nên mềm lòng như vậy từ khi nào. Nàng đã quên những năm tháng trong Vương phủ chúng ta phải sống như thế nào sao.”

Tiêu Tiêu chảy mồ hôi, ta nào biết Vũ Điệp cùng chàng từng xảy ra chuyện gì chứ. Bất quá... quên đi, có Phẩm Nguyệt ở đây, đầu heo bọn họ chắc là không có chuyện gì đâu.

Trên thực tế, sự việc chính là y như Hình Thất đã dự đoán. Trương phủ trong vòng một đêm toàn bộ chết sạch, Phẩm Nguyệt không thể bảo vệ cả nhà đầu heo. Nếu Tiêu Tiêu biết bởi vì nàng nên Phẩm Nguyệt mới bị Hình Thất chế trụ, hại cho đầu heo chết thảm, không biết trong lòng sẽ áy náy tới nhường nào.

***

Lời tác giả:

Đến đây, đột nhiên phát hiện Tiêu Tiêu kỳ thật là một tai tinh. Nêu ví dụ như sau:

Tứ phu nhân bị chém mất tay, sau đó phát điên, cuối cùng đã chết.

Đầu heo cũng đã chết, toàn bộ người trong Trương phủ đều chết hết.

Chín nương cũng đã chết, Lưu lão đầu cũng đã chết.

Nguyệt Ngọc hai lần kén rể, lại bị hủy trên tay nàng.

Phẩm Nguyệt yêu nàng sâu đậm, nhất định đã bị tan nát cõi lòng, hại thảm một nam nhân tốt.

Hình Thất yêu nàng, ngày ngày tìm người lo lắng không thôi, hại thảm một nam nhân hư hỏng.

Tương lai còn có bao nhiêu người sẽ bị Tiêu Tiêu hại chết hoặc hại thảm đây.

Tóm lại, kết luận: nữ nhân này là kẻ gây tai hoạ.

Không biết mọi người đồng ý không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.