Tại Sao Lại Là Ngươi

Chương 6: Chương 6




Chương 9

Một tiếng thét chói tai vang lên…

Tiêu Tiêu kinh hoàng, ” Ngươi gọi ta là gì?”

“Phu nhân.” Tiểu tỳ cúi đầu đáp.

Phu nhân, phu nhân! Không ngờ lần này nàng đã trở thành phụ nữ có chồng! Tiêu Tiêu cuối cùng cũng hiểu được: “Người bình thường” mà cái tên gạt người kia nói nghĩa là gì, một cô nương có chồng đương nhiên là một nữ nhân bình thường!!!

Chậm đã! Tiêu Tiêu trong lòng tràn đầy căng thẳng: “Ngươi lấy cái gương lại đây.”

Nhắm mắt lại, thở thật sâu, Tiêu Tiêu lúc này mới chậm rãi nhìn vào gương mặt trong tấm gương soi kia. Ồ? Trẻ quá, hẳn là chưa đến mười tám tuổi, nhỏ như vậy đã bị gọi là phu nhân.

Tiêu Tiêu kì quái hỏi: “Ta năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tiểu tỳ ngẩng đầu ngắm ngắm nàng rồi đáp: “Mười sáu ạ.”

Ngất… Cái thân xác này vẫn còn là trẻ vị thành niên a. Thực tàn nhẫn, đây quả thực chính là giết hại mầm non của quốc gia mà.

“Này... chồng ta, không phải, phu quân của ta có thường xuyên tới đây không?” Tốt nhất đừng đến, bằng không nàng thật không biết đối mặt với hắn như thế nào đây.

“...Phu nhân hai ngày trước vừa mới thành thân.”

Tiểu tỳ lại ngắm nhìn Tiêu Tiêu một hồi, trong lòng bắt đầu lo lắng không thôi cho tiền đồ của mình, nàng làm sao mà lại xui xẻo như vậy, tự nhiên bị phái tới chăm sóc vị tân phu nhân này.

Mà phu nhân vốn đang là một cô nương vô cùng yếu ớt, yểu điệu, sau khi rớt xuống hồ làm sao thần trí lại trở thành không bình thường thế này chứ.

Aizz… Tiêu Tiêu cảm thấy đau đầu không thôi, mới vừa thành thân sao, xong rồi, chồng nàng nhất định có thể sẽ thường xuyên đến thăm, nàng phải làm thế nào mới được đây.

Chủ tớ hai người đều thở dài thảm thiết trong bụng, đều âm thầm lo lắng cho tương lai của mình.

“Muội muội, muội có thể tỉnh lại, tỷ tỷ ta đây cũng bớt áy náy nha.” Bỗng nhiên có một mùi hương bay tới, Tiêu Tiêu thình lình hắt hơi một cái. Khốn kiếp thật, còn muốn làm ô nhiễm cả gian phòng của nàng nữa.

“Ngươi là...”

Nữ nhân nọ khanh khách cười khẽ: “Muội muội yêu quý của ta thật là hay nói giỡn nha, chẳng lẽ là còn giận việc hôm qua sao? Tỷ tỷ không phải cố ý đẩy muội xuống nước, chỉ là là không cẩn thận mà thôi, hi vọng muội muội có thể hiểu cho tỷ tỷ.”

Tốt, thì ra là đến sủa bậy! Hôm qua đẩy chủ nhân của thân thể này rớt xuống nước, xem ra là muốn ra oai phủ đầu đây: “Muội đương nhiên hiểu, là tỷ tỷ nghĩ nhiều thôi, muội làm sao có thể tức giận được chứ, dù sao thì tỷ cũng là tỷ tỷ của muội mà.”

Nữ nhân nọ bật cười, cười đến mức run rẩy hết cả người, khiến cho trời long đất lở, thật đáng sợ: “Vậy là tốt rồi, tỷ tỷ không quấy rầy muội nghỉ ngơi nữa, tỷ tỷ đi đây.”

Tiêu Tiêu nhìn nàng ta xoay mông đi, vừa đong vừa đưa ra cửa, nhịn không được thấp giọng giễu cợt: “Thật giống như một con gà mẹ.”

Tiểu tỳ nghe vậy, buột miệng phì cười, trí tưởng tượng của phu nhân cũng thật phong phú nha. Chủ tớ hai người rốt cục đã lộ ra được nụ cười đầu tiên.

Chờ đến tối, Tiêu Tiêu lại bắt đầu hồi hộp căng thẳng, không biết liệu tên nam nhân kia có tới hay không, nàng nên dùng thái độ gì đối đáp với hắn mới đúng đây. Không biết có nên giả bộ si ngốc để hắn phất tay áo rời đi hay không nữa. Sau đó từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ… tiến đến phòng này nữa. Aizz… nghĩ đến thật phiền phức a.

Đang lúc Tiêu Tiêu đầu óc điên đảo nghĩ đông nghĩ tây, cửa phòng cuối cùng cũng vang lên một tiếng động, kẻ đang tiến vào khiến nàng kinh hãi không thôi…

Hình Thất!

Không thể nào, chẳng lẽ chồng nàng là Hình Thất?! Tên này so với nữ nhân ban sáng còn đáng sợ hơn, nàng làm sao mà đi tới đâu cũng đụng phải tên gian nhân này vậy, vận khí quả thực là quá không tốt đi!!!

Hình Thất vừa vào cửa, còn chưa ngẩng đầu nhìn qua Tiêu Tiêu đã mở miệng: “Thoát y.”.

Cái gì, thoát y? Tiêu Tiêu vội vàng che ngực, ra sức nắm chắc áo, nàng không cởi, chết cũng không cởi!

Hình Thất sau một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy bộ dạng như phòng trộm kia của Tiêu Tiêu thì không khỏi nhíu mày: “Còn không qua đây.”

Không qua, chính xác là không qua!

Hình Thất không kiên nhẫn được nữa, tự cởi áo khoác của mình rồi vắt lên trên kệ.

Tiêu Tiêu thở phào, thì ra là hiểu nhầm, nguyên lai là phải giúp hắn cởi áo a. Nhưng chưa đợi hơi thở của nàng ổn định trở lại, Hình Thất bỗng nói tiếp: “Thoát y.”

Cái gì! Tại sao vẫn cởi áo nữa! Nắm tay vừa thả lỏng lại nắm chặt, không phải là đến phiên nàng cởi đồ chứ. Lui về phía sau mấy bước, Tiêu Tiêu nhìn hắn ngây ngô cười hai tiếng, aiiiiiiii, ngươi có thể đừng tới đây không.

Hình Thất càng lúc nhăn chặt lông mày lại, bước một bước dài vọt tới trước mặt Tiêu Tiêu, không đợi nàng kịp phản ứng, chỉ ba động tác đã gẩy hết y phục của nàng ra.

Tiêu Tiêu sững sờ ngây ngốc, hắn đang làm cái gì vậy, nàng cứ như vậy trơn nhẵn đứng ở trước mặt hắn?! Không thể nào. Động tác của tên Hình Thất này cũng quá nhanh đi.

Ôm cổ nàng, Hình Thất hướng ném nàng lên giường, sau đó bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình.

Tiêu Tiêu khiếp sợ nhìn thân thể cường tráng của hắn ở ngay trước mắt mình, không hề bị thứ gì che lấp, sợ tới mức thất thanh kêu lớn: “Chậm đã chậm đã! Chúng ta hẳn là nên nói chuyện trước!”

Hình Thất liếc mắt nhìn người đang nằm dưới thân, lành lạnh ném ra một câu: “Ta không cho rằng ta và nàng có chuyện gì để nói.” Tay chân, vẫn không quên công thành chiếm đất.

“Không không, cá nhân ta cho rằng hành vi tình dục giữa nam và nữ hẳn là nên xây dựng dựa trên cơ sở tình cảm. Cho nên, ngươi trước tiên dừng tay! Không, câm mồm!” Tiêu Tiêu khó nhọc đẩy cái đầu trước ngực ra, sau đó cố gắng lui sâu vào góc giường: “Giữa chúng ta vốn là người xa lạ, không có bất cứ tình cảm nào hết, cho nên cũng không nên làm chuyện này đi. Hắc hắc.”

Hình Thất nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu đang ôm chặt hai tay thủ thế trước ngực, động tác này không có chút gì là có dấu hiệu thả lỏng, ánh mắt hắn vụt sáng, như là tự hỏi: “Bộ dạng không giống như trước.”

Tiêu Tiêu ngây ngô cười: “Ha ha... ta vốn là như vậy mà... ha ha...”

Hình Thất nhướng mày, nhún nhún vai, vươn một tay kéo lấy Tiêu Tiêu xuống dưới thân: “Không sao cả, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn.” Sau đó lại tiếp tục động tác vừa rồi còn dang dở.

A, xong rồi... trốn không thoát! Đêm nay nàng nhất định là bị tên Hình Thất K rồi, Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, nàng rất xui xẻo nha. Hai năm, nàng cùng với tên gian nhân này phải chung sống với nhau tận hai năm nữa a, ai tới cứu cứu nàng a…

Cảm giác được vật dưới thân Hình Thất đã bắt đầu trở nên vừa nóng lại vừa cứng, đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị công phá trận địa quân địch, Tiêu Tiêu cả kinh, vội vươn tay bắt lấy nó: “Chậm đã!”

Hình Thất ra sức hút một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu: “Làm sao nữa?”.

“Này...” Nàng chớp mắt liên tục, nỗ lực muốn nói: “Ta... ta...”.

“Hả? Nàng làm sao?” Hình Thất gõ gõ ngón tay rất có quy luật, kiên nhẫn nghe nàng giải thích: “Kiên nhẫn của ta chỉ có giới hạn thôi.”

Tiêu Tiêu cái khó ló cái khôn, lập tức kêu lên: “Chúng ta ly hôn đi!”

“Nàng nói cái gì?”.

“Ta là nói chúng ta ly hôn, không đúng, là ngươi bỏ ta đi!”

Hình Thất nghi hoặc nhìn không ngờ Tiêu Tiêu nói ra những lời này, bỏ nàng ta? Nói đùa gì vậy!” Ta sẽ không hưu thê.” (bỏ vợ)

“Dạ dạ, ngươi sẽ không hưu thê, nhưng ta chỉ là thiếp, vậy nên ngươi có thể bỏ đi.” Chính là vậy, ai biết mình sẽ xui xẻo thế chứ, vừa tỉnh lại đã trở thành tiểu thiếp của hắn, ngay cả một lời phản kháng cũng không có.

Hình Thất lật lại thân mình, miễn cưỡng nằm nghiêng ở bên người nàng, một tay chống đầu, thản nhiên nói: “Ta cũng sẽ không hưu thiếp.”

Cái gì! Thiếp cũng không chịu hưu: “Tại sao ngươi lại ích kỉ như vậy, ngươi không bỏ ta, ta làm sao có hạnh phúc được đây.”

“Ta nhớ nàng đã từng nói, hạnh phúc của nàng đặt cả trên người của ta.”

“Ách...” Không thể nào, chủ nhân của cái thân thể này thực sự đã nói ra những lời lẽ ngu xuẩn vậy sao? Cái tên gian nhân không máu không lệ không cảm tình này mà cũng có người thích? Hẳn là mắt nàng ta bị mù rồi!: “Có chuyện phải nói rõ với ngươi, ta bây giờ không còn nhớ bất cứ chuyện gì của trước đây nữa.”

Hình Thất lập tức ngồi dậy, trên mặt hiện lên vẻ tức giận: “Nàng đã quên toàn bộ rồi? Ta theo lời thề cưới nàng, nàng còn muốn thế nào nữa?!” Nữ nhân này từng khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn cưới nàng, khóc đến mức nước mắt không thể ngừng lại được, thế nhưng lúc này lại nói đã quên hết tất cả!

Tiêu Tiêu nhanh chóng cười bồi: “Ta làm gì muốn gì chứ, chỉ là ngươi bỏ ta thôi, hắc hắc.”

“Nếu muốn ta bỏ nàng, khi gặp lại nàng không nên nhắc nhở ta lời thề kia!”

Láo toét, nàng ta coi Hình Thất ta là cái gì chứ, muốn giữ liền giữ muốn bỏ liền bỏ sao?! Đời này hắn chỉ thực hiện lời hứa duy nhất một lần, giờ lại bị thành ra như vậy, trong lòng căm tức nói không nên lời.

“Này... ta hôm qua bị rơi xuống nước nha, cho nên đã quên rất nhiều chuyện cũng là việc bình thường, ngươi nói phải không. Ha ha...” Không nghĩ tới tên gian nhân này cũng biết buồn bực với nữ nhân, rất kì quái.

Hình Thất trừng mắt nhìn nàng: “Hôm qua rớt xuống nước có thể khiến cho thần kinh của nàng bị ảnh hưởng? Có phải nàng nên giải thích cho ta nghe tại sao nàng lại bị rơi xuống nước không!”

Tiêu Tiêu lấy tay vuốt vuốt mặt, ngây ngô cười.

Hình Thất thấy nàng không nói gì, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng lại thầm kinh hoảng. Hắn vừa rồi làm sao vậy, lại thực sự động hỏa vì nàng, nàng đối với hắn đã trở nên nguy hiểm!: “Ta sẽ nói qua những chuyện trước khi nàng bước vào cửa họ Hình, nàng không cần nhớ chuyện mười năm trước, chỉ cần nhớ rõ ta là Hình Thất, nàng là Vũ Điệp. Chúng ta không ai thiếu nợ nhau, nàng là nàng, ta là ta.”.

Tiêu Tiêu vừa nghe, vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy a! Đúng vậy a, chính ngươi không phải đều nói những gì đã quên thì cứ quên đi đó sao, ta đã không còn nhớ rõ những chuyện trước kia, vậy thì cứ như thế đi.”

Cơn tức lại bay lên đến đỉnh đầu, Hình Thất nhanh chóng chau mày: “Ta nói là chúng ta không ai thiếu nợ ai! Ta nếu đã cưới nàng, thì cũng sẽ không bỏ nàng! Ta sẽ tuân thủ lời hứa!” Nữ nhân này dùng lỗ tai làm gì vậy, ngay cả nghe nói thôi mà cũng làm người khác phát điên!

Cái gì a, Tiêu Tiêu mếu máo, ngươi không phải là muốn ta quên hết thảy đi sao, tính tình hư hỏng như vậy, tuyệt không giống người mà nàng quen biết.

Thở sâu, cố gắng áp chế tức giận trong lòng, Hình Thất lại nhắc nhở chính mình, không thể động khí – không thể động khí, nàng chỉ là nữ nhân, nàng chỉ là nữ nhân thôi! “Ngủ!” Hắn đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, kéo lên chăn bông. Nháy mắt, trong phòng tối đen một mảnh.

Aiiiiiiiiiiii, làm sao lại thành ra như vậy, nàng còn chưa nói xong mà: “Ngươi bỏ ta đi, bỏ ta có rất nhiểu điểm tốt nha.”

“Câm miệng!” đúng là khác nhau một trời một vực, ngày hôm qua còn im thin thít không chịu nói, sang hôm nay đã bắn liên tục như một con vịt. Hắn hoài nghi hai loại tính cách này làm sao lại có thể cùng lúc tồn tại trong một thân thể đây.

“Ta tiêu tiền rất phóng khoáng, lãng phí không biết khống chế, bỏ ta có thể tiết kiệm được một số tiền thật lớn nha.”

“Câm miệng!” Hắn nhiều tiền như vậy làm gì, có tiền cứ xài, huống chi là nữ nhân của hắn, dùng nhiều hay ít hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.

“Ta cử chỉ thô lỗ, không chịu nói lí lẽ, bỏ ta sẽ không khiến ngươi mất mặt nga.”

“Câm miệng!” Dù có mất mặt cũng chẳng sao cả, chỉ cần hắn thích, e ngại người khác làm gì.

“Ta không biết nữ công, không biết nấu nướng, không biết đọc một chữ nào, chúng ta sẽ không có tiếng nói chung nha.”

“Câm miệng!” Cái gì gọi là không có tiếng nói chung, vừa rồi bọn hắn không phải hàn huyên rất nhiều hay sao, nàng còn định làm gì nữa đây?!

“Tóm lại một câu vậy, ngươi nhanh bỏ ta đi, hưu đi, hưu đi.”

Hình Thất hôn mạnh lên môi của nàng, ta xem ngươi còn nói được không! Sau đó rất nhanh ôm lấy nàng, giống như là muốn ôm gọn nàng vào trong cơ thể, cuối cùng vẫn phải than nhẹ một tiếng: “Ngủ đi.”.

Đồng bệnh tương lân* sao, cái loại tình cảm bất thường với nàng này là sao chứ. Mười năm, hắn luôn cố gắng quên đi quá khứ, nhưng giờ đây, vì sự xuất hiện của nàng mà quá khứ lại hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn nên làm cái gì bây giờ….

( Đồng bệnh tương lân*: cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau )

Chương 10

Từ sau tối hôm ấy cũng đã vài ngày Tiêu Tiêu không nhìn thấy Hình Thất đâu, nàng hoài nghi không biết hắn lại đi làm chuyện xấu xa gì đây. Có điều đã biết hắn lâu như vậy nhưng ngay cả nghề nghiệp của hắn là gì nàng cũng không biết, thật là không biết nói gì hơn.

“Hoa Hoa, lão gia nhà ngươi làm nghề gì?”

Tiểu tỳ ngẩng đầu nhìn nhìn nàng, tân phu nhân lại không bình thường rồi.

“Hoa Hoa, ta đang hỏi ngươi đó, tên gian nhân Hình Thất kia rốt cuộc là làm nghề gì?”

Không có việc gì liền đi bắt cóc con tin đòi tiền chuộc, chẳng lẽ đây lại là nghề nghiệp đặc thù của hắn sao?.

Tiểu tỳ thở dài: “Môn hạ Thị Lang.”

Cái gì? Không thể nào, ngoài dự đoán mọi người nha, cái tên gian nhân này sao mà lại làm quan được, chẳng lẽ Tống triều không còn nhân tài hay sao! Nhưng mà không đúng, nếu hắn là quan lớn thì cái việc bắt cóc tống tiền nhỏ nhặt như vậy làm sao lại phải trực tiếp nhúng tay, cứ sai phái một tên thủ hạ nào đó đi làm là được rồi. Hơn nữa, nàng chạy chỗ nào cũng đều đụng hắn, hắn dường như và vô cùng rảnh rỗi, có quan nào giống như hắn sao!.

“Ta cảm thấy hắn giống hải tặc hơn.” Hơn nữa là cái loại giết người không chớp mắt.

“Phu nhân!” Tiểu tỳ hoảng sợ kêu lên thất thanh.

Cùng lúc một giọng nói khác cũng vang lên: “Thật không!”

“Hả? Ngươi nghe lén?!” Làm cái gì vậy, chả lẽ gã này này có sở thích đó sao?!

Hình Thất tức giận trừng mắt với nàng một cái, vất vả lắm mới làm xong chuyện, ra roi thúc ngựa gấp trở về, lại nghe được lời bình phẩm ác ý này: “Nàng chào đón ta trở về như vậy sao?”

Sặc, ước gì hắn mất tích liền hai năm đi, cho tới khi nàng quay về Địa phủ báo cáo trình diện cũng nhắm mắt làm ngơ, ai thèm chờ đón hắn chứ: “Thì tại vì ngươi thật sự không giống một kẻ làm quan, nhìn trước nhìn sau, nhìn sao cũng thấy ngươi giống một tên gian nhân chuyên làm chuyện xấu tiểu sao sao gì đó.”

Hình Thất phất tay cho tiểu tỳ lui ra, lúc này mới lên tiếng: “Ta thừa nhận ta làm chuyện xấu, nhưng nói tiểu sao sao thì nàng quá khinh thường ta rồi đó.”

Hừ! Cùng lắm là đại sao lâu la: “Đúng rồi, chẳng phải là ngươi vừa chạy thục mạng về đây đấy chứ?” Xem hắn phong trần mệt mỏi, không giống như bộ dạng đã được nghỉ ngơi, hắn cũng quá coi trọng nàng đó chứ.

Hình Thất sắc mặt bối rối, may mắn có mặt nạ da người che giấu nên mới không khiến cho Tiêu Tiêu nhìn ra điểm khác thường: “Nàng có ý kiến gì sao?”

“Ta nào dám có ý kiến gì, chỉ có điều cảm thấy ngươi nên đi gặp qua nữ nhân mê hồn kia trước mới đúng chứ.” Aizz... Nữ nhân mê hồn hôm qua tên gọi là gì, nàng cũng chẳng biết nữa.

“Ai?”

“Thê tử ngươi đó.”

“Thê tử của ta không phải là nàng sao.”

Tiêu Tiêu mắt trợn trắng: “Ta chỉ là thiếp, ta đang nói đến chính thê, vợ cả.”

Hình Thất mặt bình thản, giống như nữ nhân kia chẳng có quan hệ gì với hắn: “Nàng ta chỉ là công cụ của ta thôi.”

“Vậy ngươi lấy về làm gì?” Công cụ, cứ coi như là công cụ để ta thăng tiến đi.

“Phụ thân nàng ta là đương triều hữu Thượng Thư kiêm Trung thư Thị Lang, trên quan trường rất nhiều việc ta còn muốn dựa vào hắn.”

A, hóa ra là thông gia chính trị. Ngẫm lại cũng đúng, tên gian nhân này chỉ cần là có lợi với hắn thì chuyện gì cũng có thể làm. Cưới mà không có tình yêu với nữ nhân đó thì tính là gì: “Vậy ngươi còn không mau tới gặp nàng, nàng quan trọng lắm mà.”

Chán nản, Hình Thất lại trừng mắt nhìn nàng, nàng cứ luôn hi vọng hắn sẽ bỏ đi, tuyệt không lưu luyến? mặc cho hắn lúc nào cũng nhớ tới nàng, trong lòng chất chồng oán thán không nói nên lời: “Nàng đành lòng giao ta cho nữ nhân khác?”

Tiêu Tiêu chẳng hiểu gì cả nhìn nhìn hắn, cái gì vậy, hắn uống nhầm thuốc gì sao. Cắt, ai biết tên gian nhân này suy nghĩ cái gì: “Ối, sao ngươi còn không đi”.

“Nàng...” Trong lòng nàng rốt cục có hắn hay không?! Hình Thất bắt lấy bả vai nàng rồi hung hăng ôm chặt lấy: “Bây giờ ta thực hy vọng nàng vẫn chỉ là Vũ Điệp suốt ngày u sầu, khóc lóc kia.” Cũng đỡ phải khiến hắn phiền lòng như vậy.

Tiêu Tiêu ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười mà bĩu môi với hắn, “Khiến ngươi phải thất vọng rồi.”

“Aizz...” Hình Thất thở dài, chỉ ôm chặt lấy nàng, sự thay đổi của nàng quá lớn, khiến hắn trở tay không kịp. Vốn trong tâm đang vô khiên vô quải(không vướng không víu) nhưng nay cũng vì nàng mà bắt đầu có chuyển biến, khiến cho hắn có chút mơ hồ về cảm giác của mình, rốt cục trong lòng nàng có tồn tại tình cảm gì với hắn nữa không đây?

“Ngươi muốn ôm tới khi nào, có thể buông tay được chưa.”

Vốn đã định bình tĩnh, lòng hắn lại nổi phong ba, không thể vãn hồi nổi, nữ nhân này! Nàng là muốn chọc giận chết hắn sao! Có lẽ phải đem nàng ném lên giường, rồi nhào tới dạy dỗ một phen.

Sau đó, Tiêu Tiêu thực hối hận, chẳng qua chỉ nói một câu mà lại khiến hắn nổi lên thú tính đến vậy, vô duyên vô cớ tự nhiên thất thân, thực lợi cho hắn quá. Hừ, báo thù, nhất định phải báo thù, để xem nàng đối phó với hắn như thế nào.

Đẩy tiểu tỳ Hoa Hoa sang một bên, Tiêu Tiêu hướng về phía thư phòng Hình Thất chạy tới. Chỉ có điều, dường như người đang đứng trong phòng kia không phải là hắn: “Uy, ngươi là ai?”

Đối phương xoay người, trên mặt có chút ngạc nhiên, nhưng lại nhẹ giọng mỉm cười: “Ngươi thì sao, ngươi là ai?”

Tiêu Tiêu nhìn hắn không hiểu ra sao cả, trừng mắt: “Ta là một nửa chủ nhân của nơi này, ngươi là bằng hữu của tên gian nhân kia sao?” Có điều tại sao cái tên gian nhân kia lại có thể có bằng hữu nhìn qua mềm mỏng, thiện lương như vậy, rất kì quái.

Đối phương cười cười: “Ngươi gọi hắn gian nhân? Thật xứng với hắn.” Lần đầu tiên có người hình dung Hình Thất như thế, rất thú vị.

“Bản thân thần không biết nàng gọi thần là gian nhân đâu.” Hình Thất bước qua cửa, trên tay ôm không ít sách. Quay người lại mắt trợn toàn lòng trắng nhìn Tiêu Tiêu: “Có chuyện gì?”

“Ha ha... Không có việc gì không có việc gì.” Không phải hắn đi ra ngoài rồi sao, tại sao quay về sớm thế.

Hình Thất kéo nàng lại gần, nói thêm: “Còn không hành lễ với tứ điện hạ.”

Tứ điện hạ? Không phải là cái tên tứ hoàng tử đáng ghét kia chứ. Chính hắn là hung thủ đã hại chết chín mẫu thân của nàng cùng Lưu lão đầu kia, thù lớn! Ta trừng ngươi! Trừng chết ngươi – cái tên sát nhân! Trừng chết ngươi – cái tên khốn kiếp!

Tứ hoàng tử ngạc nhiên nhìn ánh mắt giết người của Tiêu Tiêu bắn về phía mình, lại mỉm cười ôn hòa: “Cô nương đã từng gặp ta sao?”

“Không có!” Nàng nào có cơ hội thấy hắn chứ.

Hình Thất nắm chặt vai của nàng, không cho nàng nói gì: “Nàng chính là Vũ Điệp.”

Ánh mắt tứ hoàng tử trong nháy mắt hiện lên một tia tinh quang, lập tức như có suy nghĩ gì đó nhìn nàng chằm chằm, hại Tiêu Tiêu da đầu run lên, hơi hang mang rúc vào phía sau Hình Thất. Thì ra tên tứ hoàng tử này mới là tên gian nhân chân chính a…

“Điện hạ.”

Tứ hoàng tử phất phất tay: “Ngươi đi xuống đi, chúng ta có việc muốn nói.”

Hừ, có chuyện trọng yếu gì chứ, ai thèm nghe: “Dạ.”

Tiêu Tiêu vừa bước ra hoa viên, lập tức miệng lại bị người nào đó bịt kín: “Ta sẽ không giết ngươi, nói cho ta biết tứ hoàng tử ở đâu?”

Cái gì vậy? Lại có kẻ sát nhân tới nữa? Vừa lúc vừa lúc: “Ưm...” Không buông tay ra, ta nói như thế nào!

Sau một lúc thủ thế, bàn tay hộ pháp kia rốt cục cũng buông ra.

Tiêu Tiêu gắng thở hổn hển, đánh giá hắc y nhân trước mặt, ánh mắt này hình như ta đã gặp qua ở đâu rồi, Thủy Uông Uông, a, là hắn! Tiêu Tiêu nhanh chóng giữ chặt ống tay áo của hắn: “Tài thúc, ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Hắc y nhân chấn động toàn thân: “Ngươi là ai?” Làm sao lại có thể nhận ra hắn!

“Ta là Tụ Bảo, là thiếu gia nhà ngươi đây!”

Hắc y nhân hai mắt trợn trừng, hoài nghi mình vừa nghe lầm: “Ngươi nói cái gì?” Thiếu gia nhà hắn?! Cho hắn là đứa ngốc sao, thiếu gia đã chết lâu rồi, nữ nhân này đầu óc có bệnh rồi!.

Tiêu Tiêu vội nói thêm: “Ta mượn xác hoàn hồn. Bị thái tử hại chết như vậy, ta chết không nhắm mắt a.”

Nàng ta biết người hại chết thiếu gia chính là đương kim thái tử! Nữ nhân này không đơn giản! Tài thúc nhanh chóng đặt đao lên cổ nàng: “Làm sao ngươi biết là thái tử?!”

“Ta đương nhiên biết!” Tiêu Tiêu tức giận trừng hắn, bắt đầu thấp giọng nói ra đủ loại chuyện về Tụ Bảo mà không ai biết. Trung niên nhân Tài thúc vừa nghe vừa sửng sốt.

“Thiếu… gia!” Quả nhiên, thùng nước lại bắt đầu trào dâng.

Tiêu Tiêu ném khăn tay ra: “Này, đừng khóc.”

Trung niên nhân xé miếng vải đen trên mặt xuống, ra sức lau nước mắt: “Thiếu gia, làm sao ngài lại chạy tới đây, lại còn thành nữ nhân nữa?”

“Chỉ còn có thân thể này có thể sử dụng, đành phải dùng tạm.” Tiêu Tiêu phất phất tay loạn xạ: “Ngươi và tứ hoàng tử có thù oán gì hả?”

“Hắn hại chết thiếu gia, ta đương nhiên muốn tìm hắn báo thù!” Trung niên nhân oán hận nắm chặt tay, nước mắt không ngừng chảy: “Thiếu gia, có phải ngài cũng đang tìm cơ hội báo thù hay không?”

Đương nhiên không phải: “Ta bây giờ là tiểu thiếp của Hình Thất.”

“Cái gì? Tiểu thiếp?!” Trung niên nhân bi phẫn, cái này thực sự là hy sinh quá mức: “Thiếu gia, ngài sẽ không thật sự... thật sự...”

“Phải phải, thật sự thật sự, ngươi cũng đừng khóc nữa.” Xoa bóp huyệt thái dương, Tiêu Tiêu cảm thấy đau đầu vô cùng.

“Thiếu …gia…” Trung niên nhân ôm cổ nàng, thiếu gia hắn biến thành nữ nhân, vẫn còn qua lại với tên Hình Thất kia, hắn làm sao lại không cảm thấy có lỗi với lão gia phu nhân được đây…

Ác... Lại là nước mũi, nước mắt nhầy nhụa lau khắp quần áo của nàng.

“Phu…người!” Tiểu tỳ Hoa Hoa không biết từ nơi nào xông tới, tân phu nhân làm sao lại ôm một nam nhân xa lạ! Trời ạ…

Tiêu Tiêu thật sự đau đầu: “Im lặng! Ta có thể giải thích.”

“Ồ. Ta thực sự muốn nghe lời giải thích của nàng.”

Hình Thất cùng với tứ hoàng tử cũng xuất hiện, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt không được tốt. Nữ nhân này dám ôm ấp tên hắc y nhân thích khách này ở đây. Nàng coi hắn là cái gì chứ! Nàng có biết ai mới là chồng của nàng hay không!.

Tiêu Tiêu cười ngây ngô, làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại nói cho hắn biết nàng đã từng là Tụ Bảo ba tháng, hình như không ổn. Nhưng nhìn sắc mặt Hình Thất đáng sợ như vậy, nên giải thích thế nào đây?.

Trung niên nhân kéo kéo ống tay áo của nàng, “Thiếu...”

“Im đi!” Cũng không thể để cái thùng nước này phun hết sự thật ra được.

Hình Thất liếc mắt nhìn nhìn trung niên nhân, hắn là cận vệ của Tụ Bảo, võ công không thể khinh thường. Mà quan hệ của hắn với Vũ Điệp cũng không hề tầm thường: “Ta đang chờ lời giải thích của nàng.”

Tiêu Tiêu nhìn trung niên nhân, lại nhìn nhìn Hình Thất, tiếp đó lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của tứ hoàng tử, đương nhiên cũng không tránh khỏi ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của tiểu tỳ Hoa Hoa.

Sau đó nàng hắng hắng giọng, lớn tiếng nói: “Đây là cha ta!”

Phụ thân? Cha của nàng không phải là đầy tớ của vương phủ sao, sao giờ lại đẻ ra phụ thân này? Trên mặt Hình Thất không có chút dấu hiệu thả lỏng nào, ngược lại càng thêm âm trầm: “Cha nàng đã sớm qua đời.”

Ách, không thể nào, tên gian nhân này đối với chuyện của nàng giống như đã rõ như lòng bàn tay, nàng nói cái gì cũng sai là sao: “Khụ! Là nghĩa phụ của ta, nghĩa phụ!”

“Ôm ấp nghĩa phụ ở đây?” Cho hắn là kẻ ngu sao!

“Ai nha, nghĩa phụ vất vả lắm mới tìm được ta, trong lòng kích động thôi. Ngươi xem, trên mặt người còn rất vui mừng thế nên mới lưu lại nước mắt đó.”

Trung niên nhân lại bắt đầu chảy lệ, miệng lưỡi thiếu gia thật mềm dẻo, “Thiếu …”

“Người đừng nói gì.” Tiêu Tiêu lại ngắt lời hắn, ngẩng đầu nhìn hướng Hình Thất: “Ta không lừa ngươi. Ta thề! Ta với ông ấy không phải là quan hệ như trong tưởng tượng của các ngươi!”

Hình Thất đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Xem ra chúng ta phải nói chuyện tử tế mới được.”

Sau khi thỉnh tứ hoàng tử và trung niên nhân rời đi, Hình Thất liền dắt nàng vào phòng, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp. Aiz… có thể không nói chuyện được không…

Kỳ thật nếu phải nói chuyện thì cũng chẳng làm sao, có điều tại sao bọn hắn lại ưa nói chuyện ở trên giường thế này?! Tiêu Tiêu đối với chuyện này không thể tiếp nhận được.

Hơn nữa lại còn trần trụi nói chuyện, cái này càng kỳ quái hơn. “ Ngươi muốn nói chuyện kiểu này sao?”

Hình Thất không nói lời nào, chỉ hôn môi của nàng, lại khiến Tiêu Tiêu chịu không nổi tiếng liên tục hét: “Ngươi làm cái gì! Rốt cuộc là có muốn nói chuyện hay không?!”

Hình Thất dừng lại nhìn nàng, sau một lúc lâu mới vùi đầu vào người nàng, tay ôm chặt lấy nàng, nhưng vẫn là không mở miệng.

Tên biến thái, hắn làm sao vậy? “Này! Hình Thất, ta đang nói chuyện với ngươi đó.”

Đang lúc Tiêu Tiêu cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì Hình Thất rầu rĩ ném ra một câu: “Không được phản bội ta.”

“Hả?” Đây rốt cuộc là cái gì a? “Ta không có...”

“Ta không biết mười năm nay nàng trải qua những gì, ta không muốn hỏi cũng không muốn tra. Nhưng nàng phải biết rằng, nàng đối với ta rất khác. Ta có thể chịu được bất cứ kẻ nào phản bội, nhưng chỉ riêng nàng là trăm triệu lần không được.”

Chính là ta không có phản bội ngươi nha. Tiêu Tiêu nhíu mày, hắn bị cái gì kích thích vậy, nói chuyện chẳng ra làm sao cả: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không phản bội ngươi”. Hi vọng nghe nói như thế có thể làm cho hắn bình thường trở lại.

Quả nhiên Hình Thất chỉ vì câu nói này mà chịu đứng lên, vỗ về mặt của nàng, hắn còn nói thêm: “Dù cho nàng là người của Thái tử, chỉ cần nàng nói sẽ không phản bội ta, như vậy ta vẫn sẽ tin.”

Tiêu Tiêu hồ nghi nhìn nhìn hắn, tên gian nhân này sao lại không giống như lúc trước, làm sao lại cảm giác hắn thực yếu ớt a…

Nàng sờ sờ trán hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Hình Thất bắt lấy cái tay kia, kề mặt dính sát vào mặt nàng: “Vô luận phát sinh chuyện gì, nàng cũng đều ở bên cạnh ta sao?”

Thực kì quái! Tiêu Tiêu âm thầm cảm thấy lạnh phát run, tên gian nhân này cũng có lúc mềm yếu thế sao? Thật là đáng sợ: “Được, ta đáp ứng ngươi, bất luận phát sinh chuyện gì, vĩnh viễn cũng đều ở cùng ngươi.” Dù sao đây cũng chỉ là lời nói, hai năm sau rồi cũng sẽ đến lúc phải chào tạm biệt nhau thôi.

Hình Thất cứ như vậy an tâm nhắm mắt lại, sau đó cúi đầu hôn hôn nàng: “Nhớ kĩ nàng đã nói gì, vĩnh viễn đều phải nhớ rõ.”

“Ừ. biết rồi.” Bô lô ba la…

Tiểu tỳ Hoa Hoa ngồi một mình bên ngoài giương mắt trợn toàn lòng trắng lên nhìn trời. Hai người này làm sao vậy, không phải là muốn nói chuyện sao, làm sao mà giữa ban ngày ban mặt lại có thể làm chuyện sinh em bé chứ. Có kiểu nói chuyện như thế sao! Hại nàng còn phải ngồi xổm cả buổi, định nghe lỏm chút gì đó, kết quả cái gì cũng không có nghe được, lại còn làm bẩn cả tâm hồn thuần khiết của nàng nữa. Thiệt là.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.