Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 67: Chương 67: Ghen?




Diệp Tử Yên từ chối.Đối diện là công ty bạn trai cô a, để cậu chở về thì tôi sống sao. Vẫn tự thân vận động thì hơn:” tôi bắt xe về là được, không cần phiền phức như vậy”

Lâm Tử An nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp, là kiểu con trai ấm áp, cộng thêm nước da trắng khuôn mặt cũng khá là ừm khá đáng yêu, nhìn thật muốn véo một cái

Lâm Tử An:” Chị tiểu Yên, chung cư của em cũng gần chỗ chị, tiện đường a”

Diệp Tử Yên không biết từ chối làm sao thì đã bị kéo vào lồng ngực ấm áp, quen thuộc. Cô ngước đầu nhìn:” Sở Viêm, sao anh lại ở đây a?”

Sở Viêm siết eo cô:“ Trở về cũng không nói anh”

Diệp Tử Yên đuối lý, cô không muốn gián đoạn công việc của anh nên không nói a:” Công việc quan trọng, em tự về cũng được mà anh”

Sở Viêm:” Không quan trọng bằng em”

Lâm Tử An nhìn người đàn ông vừa mời xuất hiện này, anh hỏi:” Chị tiểu Yên, đây là…”

Diệp Tử Yên lúc này mới nhớ ra mọi người vẫn còn ở đây, khẽ nhéo tay anh ý bảo anh buông ra, nhưng Sở Viêm vẫn ôm eo cô nhìn Lâm Tử An:” Tôi là bạn trai cô ấy”

Lâm Tử An sửng sốt, anh thất vọng thì ra chị tiểu Yên đã có bạn trai rồi sao? Cũng đúng a, chị Tiểu Yên xuất sắc như vậy, sao có thể độc thân a

Viên viện trưởng thấy anh thì mắt sáng hẳn lên:” Viêm tổng, ngài đến có việc sao, mau vào trong a”

Sở Viêm:” Tôi chỉ đến đón bạn gái, các ngài cứ tự nhiên, tôi đưa cô ấy đi trước”

“ được, đi thong thả”

Nhìn Diệp Tử Yên và Sở Viêm bước lên xe, viện trưởng thở dài:” Thì ra tiểu Yên thật sự có bạn trai rồi. Ta còn đang định giới thiệu thằng cháu của ta. Đáng tiếc, là Sở Viêm thật sự không có cơ hội thắng a”

Mọi người nghe ông nói vậy liền đổ mồ hôi. Cháu ông dám đào góc tường nhà Viêm tổng sao? Người ta là nhà đầu tư lớn nhất a. Vì cô nhóc mà chuyển cả viện chúng ta đến đây là biết yêu thương đến mức nào a

Diệp Tử Yên ngồi bên cạnh Sở Viêm cảm thấy tâm trạng anh hôm nay không tốt lắm, lại nhìn Trương Vỹ đang lái xe phía trước: Rốt cuộc ông chủ của anh bị làm sao a?

Trương Vỹ nó tránh ánh mắt cô, tôi không biết, tôi không biết gì hết. Bà chủ cô tự cầu phúc a

Diệp Tử Yên thử hỏi anh:” Sở Viêm anh đang giận em sao?”

“ Không có”

Đấy, giọng điệu như vậy là không giận sao? Diệp Tử Yên biểu môi, rõ ràng đang giận cô a. Không lẽ là, Diệp Tử Yên mỉm cười:” Sở Viêm không lẽ anh đang ghen chứ?”

Sở Viêm nhìn cô:” Tại sao anh phải ghen chứ?”

Diệp Tử Yên càng chắc chắn với phán đoán của mình, cô cười:” Thật sao. Cậu nhóc lúc nãy là nghiên cứu sinh của viện, đúng là tuổi trẻ a. Còn rất đẹp trai nha”

Gân xanh trên trán Sở Viêm khẽ giật. Anh mới không thèm ghen với thằng nhóc đó

Diệp Tử Yên thấy anh tức đến vậy còn sỉ diện:” Lúc nãy cậu ấy muốn đưa em về, nếu anh không đến em đã đồng ý rồi nha. Đáng tiếc”

Sở Viêm tức đến nổ phồi, xoay người đè cô xuống ghế, gằn từng chữ:” Diệp Tử Yên, em là người có bạn trai rồi, còn muốn ngồi xe thằng khác về”

Diệp Tử Yên cười càng dữ dội hơn, Sở Viêm anh thật đáng yêu nha. Sở Viêm liền hôn xuống ngăn không cho cô cười nữa

“Ưm…”. Diệp Tử Yên kinh ngạc hé miệng càng cho Sở Viêm cơ hội tấn công, môi lưỡi đan nhau tạo nên những âm thanh khiến người khác đỏ mặt

Trương Vỹ ngồi phía trước liền bấm chạy vách ngăn, mở nhạc thiền. Anh thở phào, để phòng ngừa nghe thấy những điều không nên nghe anh đã đem tất cả xe đi lắp vách ngăn rồi. Mau mà anh đoán trước a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.