“Được rồi, đã quên giới thiệu cho cậu một người, các cậu khẳng định chơi thân!” Vị lớn tuổi kia chính là đầu bếp Lý hưng phấn quay đầu nói với Hứa Nặc, sau đó lại quay đầu hướng một tiểu nhị kêu:
“Qua gọi Ninh Tuyên đến đây, nhanh đi!”
Tiểu nhị vội vã chạy đi, không dám dừng chút nào.
Hứa Nặc thiêu mi, tự hỏi là vị đại thúc nào, kết uqar thấy một nam tử lớn lên cường tráng cao lớn đi tới, Hứa Nặc nhìn kỹ gã mới phát hiện thì ra là một nam tử trẻ tuổi khoảng 25, ngũ quan đoan chính, tinh tế quan sát còn có chút anh tuấn.
“Lý sư phó, người gọi con đến là có chuyện gì sao?” Nam tử cung kính hỏi.
“Gọi con đến là để giới thiệu cho con một người, đây, vị này chính là Hứa Nặc, là ông chủ quán chúng ta, cũng là chủ nhân ủa quyển thái phổ kia!”
Hứa Nặc rõ ràng cảm giác được nam nhân này trước lúc nói với Lý sư phó vài câu không ôn không hỏa, kết quả nghe được câu cuối cùng kia ánh mắt mạnh mẽ liền sáng lên nhìn về phía Hứa Nặc, đường nhìn cực nóng khiến Hứa Nặc còn tưởng rằng gã đối với mình nhất kiến chung tình nữa.
Thẩm Dập Luân cũng phát hiện thế là không dấu vết chắn trước người Hứa Nặc, kết quả người này không biết là ngu ngốc hay thật có dũng khí, cư nhiên đẩy Thẩm Dập Luân đi tới trước mặt Hứa Nặc. Thẩm Dập Luân không ngờ tới gã cư nhiên thực sự dám bạo dạn đẩy mình, bởi vậy không có phòng bị, kết quả hắn thật đúng là bạo.
“To gan!” Trương Hòa nổi giận. “Ngươi tiểu tử này biết mình vừa làm cai gì không hả?”
Triệu Tín cũng vội vàng nói:
“Ninh Tuyên ngươi còn không mau quỳ xuống nhận tội với quý nhân mau!”
Các đầu bếp còn lại thấy cách hành động vừa rồi của gã khiến tim treo ngược lên, bẽ mặt không tả được, một lòng đều nhắc nhở bằng ánh mắt.
Hứa Nặc cũng thấy người này hành động quá xuất hồ ý liêu(*), bất quá, như vậy y rất thích.
(*)xuất hồ ý liêu: bất thình lình
Thẩm Dập Luân vừa định nói “Không sao”, thuận tiện ở trước mặt Hứa Nặc biểu hiện mình khoan dung độ lượng một chút, kết quả vừa nhìn Hứa Nặc, y lại cười! Nở nụ cười! Thẩm Dập Luân ngược lại trút giận lên người nam nhân kia, gã có cái gì tốt, lớn lên trông anh tuấn như mình, vóc dáng cũng không đẹp như mình, còn không có tiền có quyền bằng mình, vì cớ gì khiến Tiểu Nặc thích gã!
(nãy kẹo đường, giờ dấm chua haha)
Tuy rằng mọi người tâm tư biến chuyển liên hồi, thế nhưng hiện thực cũng chỉ trôi qua có một giây.
Hứa Nặc hé môi đối với nam tử trước mặt cười, cũng quay sang Trương Hòa nói:
“Không sao, hắn cũng không phải cố ý.”
“Thế nhưng, này...” Trương Hòa không có quyền quyết định, chuyển nhìn hoàng thượng, kết quả thấy hoàng thượng hung tợn nhìn Ninh Tuyên, Trương Hòa nghĩ thầm không phải lão nô không tha cho người ta, mà là hoàng thượng không tha đó. Ngay khi Trương Hòa cho rằng Ninh Tuyên tính mệnh khó bảo toàn, nỗi đau thể xác tất chịu, lại nhìn thấy hoàng hậu nương nương nhìn hoàng thượng, còn hơi mang theo tiếu ý:
“Người không sao chứ?”
Sau đó ông nhìn thấy hoàng thượng đứng thẳng lộ ra một bộ mỉm cười say đắm”
“Đương nhiên không sao, hại Tiểu Nặc lo lắng rồi.”
A, thực sự là hợp kim 24k(*) chói mù mắt chó của ông mà. Hả? Ta sao lại nói như vậy nhỉ? Trương Hòa sâu sắc suy nghĩ.
(*)hợp kim 24k: chú ý mục hình ảnh bên phải màn hình sau khi nhấn link (https://www.baidu.com/s?ie=utf-8&f=8&rsv_bp=1&rsv_idx=1&tn=baidu&wd=24k%20%E9%92%9B%E5%90%88%E9%87%91&oq=%25E5%25A4%25B1%25E8%2580%258C%25E5%25A4%258D%25E5%25BE%2597&rsv_pq=c196c07f00012aba&rsv_t=297fjAvjXzcchLAY1eamBhjGUnvOvwRv2wyaQGoIQCalN7RWcK0CtlMlscM&rqlang=cn&rsv_enter=1&rsv_sug3=8&rsv_sug1=4&rsv_sug7=100&rsv_n=2&rsv_sug2=0&inputT=2691&rsv_sug4=3188)
Hứa Nặc nghe xong như có như không gật đầu:
“Người đã không sao, vậy hãy bỏ qua cho hắn đi, hắn cũng không phải cố ý.” Nói xong vẻ mặt mong chờ nhìn Thẩm Dập Luân.
“Lả tả!” Thẩm Dập Luân phảng phất nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình, thì ra không phải lo lắng cho hắn, tức giận rồi! Nhưng mà vẫn phải bảo trì mỉm cười!
“Đương nhiên, không truy cứu.”
Có ai biết trong lòng ta đang rỉ máu! Thẩm Dập Luân thật là khổ không nói nên lời.
Hứa Nặc nghe được câu bảo đảm mới nhìn Ninh Tuyên, phát hiện gã vẫn là ánh mắt sáng quắc như cũ nhìn mình chằm chằm:
“Này, ngươi nghe được không, lần sau không được lỗ mãng như thế, bằng không đụng phải quý nhân không ai có thể cứu được ngươi đâu.”
Người trước mặt còn chưa trả lời, Hứa Nặc nghiêng đầu, không hiểu hỏi:
“Lẽ nào ngươi thích ta?”
Thẩm Dập Luân vốn đang đắm chìm trong vẻ nghiêng đầu cực manh của Tiểu Nặc, nhưng trong tư tưởng vẫn có chút tức giận, lại nghe được câu nói của Hứa Nặc, nhất thời một bước tiến lên chen vào giữa hai người bọn họ, một ánh mắt như mũi tên bắn về phía đối phương.
Sau đó, Ninh Tuyên cuối cùng cũng động, Thẩm Dập Luân cao độ phòng bị, Hứa Nặc cũng từ phía sau Thẩm Dập Luân nhô đầu ra nhìn.
Ninh Tuyên nhíu nhíu mày:
“Ngươi sao lại nghĩ như thế chứ.” Nói xong có thể nghĩ còn chưa đủ, lại bỏ thêm một câu: “Ta đã có người thích.”
Thẩm Dập Luân nghe được gã có người thích trong lòng tốt xấu thở dài một hơi, hoàn hảo hoàn hảo, như vậy liền cho phép gã cách Tiểu Nặc xa mười trượng.
Hứa Nặc cười từ phía sau Thẩm Dập Luân đi ra:
“Vậy thì làm quen lại một chút đi, ta là Hứa Nặc.” Nói rồi vươn tay.
Tất cả mọi người bị động tác này của Hứa Nặc làm cho mê muội, Ninh Tuyên nghi hoặc:
“Tay ngươi là đang làm cái gì vậy?”
Hả? Hứa Nặc sửng sốt, y cũng không biết, chỉ là theo bản năng làm ra động tác này...
Như không có chuyện gì xảy ra thu tay về, yên lặng nói lảng sang chuyện khác:
“Ngươi vừa nãy nhìn ta, chẳng lẽ không phải là thích ta?”
“Ta xem không phải ngươi.” Ninh Tuyên mở miệng. “Là tướng mạo của ngươi.”
Mặt... Tướng mạo? Tất cả mọi người bị đáp án này làm cho sợ ngây người! Cho nên nói thời gian dài như vậy cũng chỉ là nhìn tướng mạo? Tim chúng ta mệt!
“Vậy ngươi xem cái gì?” Hứa Nặc không nghĩ tới người này thật thú vị.
Ninh Tuyên nhíu mày nhìn y một chút, lại nhìn Thẩm Dập Luân một chút, có chút nghi hoặc:
“Ngươi là người tốt, hơn nữa ngươi sắp tới sẽ có đào hoa, là người bên cạnh ngươi, nhìn tướng mạo ngươi, chắc chắn sẽ cùng người nọ bạc đầu giai lão.” Ninh Tuyên thật tốt ám chỉ người nọ rất có khả năng là người bên cạnh ngươi, thực sự là cặp phu thê.
(Làm ta nhớ Hàn Đông ~ Cool East East and Mr.King:v)
Hứa Nặc cũng không nghĩ tới kết quả lại như vậy, có chút vô cùng kinh ngạc. Thẩm Dập Luân xem hiểu, người Ninh Tuyên chỉ rất có thể là hắn! Trong nháy mắt thấy bầu trời sáng sủa, không khí tươi mát, cả người đều thần thanh khí sảng!
“Ha, cảm ơn ngươi chúc phúc.” Hứa Nặc nhạt nhẽo không biết nói cái gì.
“Ta nói ngươi là người tốt, cho nên ta rất bội phục ngươi.” Ninh Tuyên rất nghiêm túc.
“Hả? Bội phục?”
“Ta đối với thái phổ của ngươi rất có hứng thú, ngươi có thể dạy ta không? Tất cả!”
“...” Hứa Nặc nghĩ người này thật sự là không có chút ăn khớp này, có vẻ thực không dễ nói chuyện nhỉ?
“Có thể, thế nhưng...” Hứa Nặc còn chưa nói hết cảm giác cổ tay bị bắt lấy, cả người không tự chủ lùi về phía sau vài bước, sau đó tay kia cũng bị kéo lại, hai người giằng co không ngớt.
Hứa Nặc bực, nhìn Thẩm Dập Luân, lại quay đầu nói với Ninh Tuyên:
“Ta sẽ dạy ngươi nhưng chưa chắc là bây giờ, trước tiên ngươi có thể buông tay không?”
Ninh Tuyên hiển nhiên có chút thất vọng, bất quá vẫn thả cổ tay Hứa Nặc ra. Da Hứa Nặc vốn vừa mềm vừa trắng, cư nhiên mới vừa dùng sức một chút liền lưu lại một đạo ấn ký rõ ràng. Hứa Nặc còn chưa kịp phản ứng tay đã bị Thẩm Dập Luân đưa lên.
“Đau không?” Trong mắt Thẩm Dập Luân mang theo yêu thương.
Hứa Nặc có chút giật mình, Thẩm Dập Luân ngầm đau lòng? Bất quá vẫn thành thật trả lời:
“Cũng không phải quá đau, có thể chịu được.”
Thẩm Dập Luân rõ ràng không hài lòng, nhìn về phía Ninh Tuyên ánh mắt cũng càng phát lạnh. Ninh Tuyên vô tội sờ sờ mũi gã làm sao biết người này yếu đuối như thế.
Thẩm Dập Luân đau lòng xoa xoa cổ tay Hứa Nặc, sau lại cảm thấy có chút thích thú. Da Tiểu Nặc mỏng như thế, vậy mình sau này không phải có thể lưu lại càng nhiều ấn ký hơn sao? Vậy sau này mỗi ngàu đều lặp lại một lần, khiến tất cả mọi người biết đây là người của mình, trân bảo của mình! Nghĩ tới đây, mâu sắc Thẩm Dập Luân có chút u ám, nhưng bất quá Hứa Nặc không thấy được.