Thực ra Hứa Nặc ngủ cũng không ngon lắm, cảm thấy trong mộng vô cùng loạn, cảnh tượng người ngựa kiếp trước cứ không ngừng tuần hoàn tái diễn, Hứa Nặc vô lực cải biến, nhìn mình cứ một lần lại một lần biếm lãnh cung, một lần lại một lần chết đi, đến cuối cùng tất cả đều chết lặng. Thế nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi cơn ác mộng này.
Tới tận canh năm lão thái giám bên cạnh Thẩm Dập Luân tới gọi Thẩm Dập Luân dậy thay y phục thượng triều, Hứa Nặc mới từ trong mộng giật mình tỉnh giấc.
Hứa Nặc mơ mơ màng màng ngồi xuống, y nhớ kỹ là mình phải hầu hạ hoàng thượng.
Bất quá...
“Thình thình!”
“Rầm!”
“A!”
Mọi người vẻ mặt hắc tuyến nghe tiếng hoàng hậu ngã rầm rầm liên tục, thực sự trong lòng phi thường mệt mỏi.
“Được rồi, ngươi ngủ tiếp đi.” Thẩm Dập Luân không muốn lại xem tiếp, quả nhiên rất ngu mà.
Hoàng thượng đã lên tiếng, tất cả nghe lệnh! Hứa Nặc một giây sau bò lại trên giường, dự định ngủ tiếp, giấc mơ tối qua thực sự rất đáng sợ, phải tiếp tục ngủ bù.
“Nương nương, nương nương, nương nương dậy đi mà.”
Không biết qua bao lâu, Hứa Nặc nghe có người nói ở bên tai mình.
“Hử?” Hứa Nặc khó khăn mở mắt ra, thấy một cung nữ thanh tú quỳ bên giường gọi mình.
“Nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì chờ ta tỉnh rồi nói tiếp!” Hứa Nặc khó khăn nói xong một câu rồi lại nhắm mắt lại.
Tiểu cung nữ thấy Hứa Nặc đã ngủ, cũng không khỏi có chút luống cuống.
“Nương nương, người hôm nay còn phải tới cung thái hậu nữa đó!” Tiểu cung nữ gấp đến độ muốn khóc lên.
Thái hậu? Trong cung thái hậu xảy ra chuyện gì? Không phải là...
Thái hậu!!!
Hứa Nặc cảm giác mình vừa nghe thấy cái tên này liền cạn kiệt tinh lực! Thôi chết, xong rồi! Đời trước thái hậu thích mình, bởi vì tới trễ mà phải đứng ngoài nửa canh giờ, từ đó trở đi luôn luôn bắt lỗi mình. Không nên không nên, lần này nhất định phải tới đúng giờ, vì cuộc sống bình thản sau này của mình! Đúng! Hứa Nặc cố gắng lên!
Tiểu cung nữ không hiểu gì nhìn Hứa Nặc đột nhiên như tiêm máu gà... Mẹ ơi? Hình như có gì đó không đúng thì phải? Tiểu cung nữ không nghĩ ra một lúc sau liền quên luôn chuyện này.
Hứa Nặc lần này không cần các nàng hỗ trợ mà tự mình thay xong y phục, chỉ để cung nữ cầm lược lên chải đầu, bởi vì không phải nữ nhân, cho nên trên đầu chỉ cần dùng một sợi dây tơ tằm thêu vân văn buộc thật cao, rồi cài lên một cây trâm ngọc màu xanh.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong một đám người trùng trùng điệp điệp chạy tới Từ Ninh cung của thái hậu. Trên đường đi vội vã, Hứa Nặc cảm khái loại cuộc sống khẩn trương này chẳng thích hơn ở lãnh cung bao nhiêu, mặc dù thức ăn kém một chút, chỗ ở cũ nát một chút, còn lại cái gì cũng không tệ, Hứa Nặc chiếu theo sự thật hồi tưởng. Quay đầu liền thấy tiểu cung nữ sáng sớm nay kêu mình dậy bước đi ở bên cạnh.
“Ngươi tên là gì?” Đời trước cũng không thấy có người này nha.
“Thưa hoàng hậu nương nương, nô tỳ A Ly.”
(Làm nhớ đến A Ly trong Thích khách liệt truyện a~)
“À, ngươi là được phái đến hầu hạ ta?”
“Nô tỳ là được hoàng thượng chỉ định tới chỗ hoàng hậu nương nương ạ.”
Sao là Thẩm Dập Luân phái tới được?! Nhưng mà...
“Sau này ngươi kêu ta công tử là được rồi.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết, lời của ta ngươi còn không nghe?”
Hứa Nặc tức thì biểu hiện một mặt uy nghiêm, nếu mềm yếu sẽ bị khi dễ mất.
“Vâng, công tử.” A Ly đổi lại giọng.
Hứa Nặc rất hài lòng. Cơ mà ý đồ của Thẩm Dập Luân còn chưa rõ nữa, hắn đáng ra không nên quan tâm tới mình như thế mới phải, này rốt cục đang xảy ra chuyện gì đây?
Ngay khi Hứa Nặc tự hỏi thì đã đến Từ Ninh cung rồi.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Thái giám ngoài cửa hướng bên trong hô lên.
Hứa Nặc đi vào liền thấy thái hậu ngồi trên ghế, hai bên trái phải còn có mấy phi tần, Thẩm Dập Luân thực sự là có phúc mà! Hứa Nặc trong ánh mắt đầy vẻ ước ao.
“Thần thiếp tham kiến thái hậu!”
Hứa Nặc nhớ tới đời trước mình cũng không xưng thần thiếp, bởi vì bản thân không thể chấp nhận một nam nhân cư nhiên trở thành thê tử của người khác, chính vì vậy, lần đầu gặp thái hậu đã không thích y. Thái hậu cũng có khuyết điểm, nhưng thái hậu vẫn luôn nhìn y không thuận mắt. Hừm, y rõ rồi, con trai của mình muốn thú một nam tử làm vợ, nghe sao cũng giống một truyện cười, bất quá là ngại thánh chỉ của tiên hoàng nên mới phải thực hiện. Bây giờ, Hứa Nặc phải đàng hoàng tuân theo quy củ, không được để cho người khác soi mói.
“Đứng lên đi.” Thái hậu tuy rằng muốn tìm lỗi thế nhưng những việc Hứa Nặc làm hoàn toàn hợp quy củ, mặc dù rất không cam lòng nhưng vẫn cho y ngồi xuống.
Tâm tình thái hậu cũng rất phức tạp, phải nói là đứa trẻ này bị người ta hại, một câu “Người này có mệnh đế hậu” liền bị chặt đứt nửa sau cuộc đời. Mặc dù biết không nên đem tức giận phát tiết trên người y nhưng thế nào cũng không nuốt trôi chuyện này.
Đám phi tần còn lại cũng hướng Hứa Nặc hành lễ, dù đại đa số đều cho có lệ.
“Hoàng hậu hôm nay tới thật sớm nhỉ.” Lời nói thái hậu tuy rằng không thể nói là tốt nhưng dù sao cũng chưa quá đáng, Hứa Nặc âm thầm thở dài một hơi.
“Thưa thái hậu, thần thiếp không dám quên bổn phận của mình.” Hứa Nặc quy quy củ củ trả lời. Hiện giờ nhất định phải khiêm tốn khiêm tốn thêm chút nữa, cố gắng không đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
“Ừm, ngươi biết là tốt rồi. Hoàng hậu thân làm gương của lục cung, tất nhiên phải làm gương sáng, tuân quy thủ cự, như vậy mới không phụ lòng mong mỏi của ta với hoàng thượng.”
“Thần thiếp biết. Thần thiếp sẽ an phận thủ thường, đa tạ hoàng thượng và thái hậu đã quan tâm.” Hứa Nặc vẻ mặt ân cần nói.
Thái hậu gật đầu, rồi hướng những người khác nói:
“Các ngươi cũng phải học tập hoàng hậu biết không?”
“Vâng, thần thiếp tuân mệnh!”
Thái hậu dù sao cũng lớn tuổi, ngồi lâu lại nói những lời này, thân thể có chút mệt, phất tay một cái nói với mọi người:
“Ai gia về trước, các nhớ ngươi nghe theo sắp xếp của hoàng hậu đấy.”
Nói xong nhũ mẫu dìu người vào trong.
“Chúng thần cung tiễn thái hậu!”
Hứa Nặc âm thầm thiêu mi, giờ thì xong rồi, không sai, y rất thích!