Hứa Nặc một mình tới Ngự Thư phòng, Trương Hòa sau khi thấy y liền chào hỏi:
“Nương nương sao lại đến vậy ạ?”
Hứa Nặc cũng không muốn nói nhảm cùng ông ta:
“Ta đến tìm hoàng thượng, bây giờ có thể đi vào không?”
Trương Hòa có chút khó xử:
“Nương nương, xin đợi nô tài vào hỏi một chút đã ạ.”
Hứa Nặc mẫn cảm hỏi:
“Bên trong có ai sao?”
Trương Hòa thành thật trả lời:
“Là Nhu phi nương nương.”
Hứa Nặc trong lòng “lộp bộp” một tiếng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc nói:
“Kính xin công công bẩm báo một tiếng.”
Trương Hòa miệng nói “Không dám.”, mới tiến vào.
Chỉ trong chốc lát liền đi ra.
“Nương nương, hoàng thượng cho người vào.”
Hứa Nặc gật đầu:
“Làm phiền công công rồi.”
Khi Hứa Nặc đi vào thấy Thẩm Dập Luân ngồi phê tấu chương, Tô Ninh đứng ở bên cạnh mài mực, hai người thoạt nhìn rất xứng đối, tựa như thần tiên quyến lữ.
Hứa Nặc đè xuống tâm tình không thoải mái, hướng Thẩm Dập Luân hành lễ thỉnh an.
“Hoàng hậu không cần đa lễ, ngươi tới đây tìm trẫm có chuyện gì không?” Thẩm Dập Luân lạnh lùng nói.
Hứa Nặc sững sờ phát hiện Thẩm Dập Luân thế mà gọi mình là “hoàng hậu”, tự xưng là “trẫm”, bởi vì ở trước mặt mình hắn chưa bao giờ dùng xưng hô này, bây giờ nghe có chút không quen.
Thẩm Dập Luân thấy Hứa Nặc đứng dậy rồi vẫn không nói chuyện, ngẩn người không biết đang suy nghĩ gì, cũng có chút không nhẫn tâm mà nhíu chặt lông mày, nặng nề gọi một tiếng:
“Hoàng hậu!”
“Thần thiếp,“ Hứa Nặc từ trong suy nghĩ thoát ra, suy nghĩ một chút mới nói. “Thần thiếp có chuyện muốn nói riêng với hoàng thượng, Nhu phi có thể tránh ra một lúc được không?”
Tô Ninh nghe xong cẩn thận liếc nhìn Hứa Nặc rồi định đi ra ngoài, kết quả bị Thẩm Dập Luân kéo lại.
“Nhu phi không cần ra ngoài, hoàng hậu có chuyện gì không dám nói trước mặt Nhu phi chứ.” Thẩm Dập Luân chẳng hề để ý nắm chặt cổ tay Tô Ninh, Tô Ninh bị động tác của hắn khiến cho khuôn mặt đỏ ửng, càng thêm dụ nhân.
Hứa Nặc nhìn bọn họ trước mặt mình liếc mắt đưa tình, chẳng biết tại sao trong lòng đề nén, lời nói ra tự dưng có chút chói.
“Thần thiếp nói với hoàng thượng tất nhiên là chuyện trọng đại, để một người ngoài ở đây không hay lắm.”
Tô Ninh nghe xong từ “người ngoài” này liền đỏ vành mắt, nàng đau khổ nhìn về phía Thẩm Dập Luân.
“Hoàng thượng!”
“Người ngoài?” Thẩm Dập Luân xùy cười một tiếng. “Hoàng hậu nói thế nào, Tô Ninh là người trẫm yêu, không tính là người ngoài được, ngược lại hoàng hậu mới xứng với từ này!” Thẩm Dập Luân không lưu tình chút nào châm chọc Hứa Nặc.
(Mặc dù biết anh đóng kịch nhưng em vẫn bực.-.)
Hứa Nặc mặt trắng bệch không dám tin mà nhìn Thẩm Dập Luân, lại trông thấy hắn ôm Tô Ninh không biết đang nói gì, Tô Ninh còn ngượng ngùng đánh hắn một cái.
Hứa Nặc hai tay nắm thành quyền, không muốn nhìn cảnh liếc mắt đưa tình này nữa, không muốn đứng ở chỗ này một khắc nào nữa! Y lúc này không sao đoán được lý do Thẩm Dập Luân khác thường, cũng không cách nào đoán được mình có chỗ nào sai, y chỉ muốn chạy khỏi nơi này, chạy chốn nơi tràn đầy hoan thanh tiểu ngữ(*) của bọn họ!
(*)hoan thanh tiểu ngữ: tiếng nói cười vui vẻ
“Thần thiếp có chút không khỏe, xin được cáo lui trước!” Hứa Nặc nói xong câu này cũng không chờ Thẩm Dập Luân trả lời liền vội vàng chạy đi, nơi này một giây y cũng không muốn ở!
Tô Ninh giọng nói êm ái:
“Hoàng hậu nương nương sao lại không chờ hoàng thượng lên tiếng đã đi vậy nhỉ?”
Thẩm Dập Luân đem ả ôm vào trong ngực, nhìn đỉnh đầu ả, trong miệng lời nói vô cùng ôn nhuL
“Hoàng hậu vốn đã vô lễ, hôm nay lại nhắm vào Ninh nhi, thực sự là đáng giận mà! Sau này nếu không có ta ở đây, nàng phải tránh y ra một chút, vạn nhất y gây bất lợi gì với nàng ta sẽ đau lòng.”
“Hoàng thượng!” Tô Ninh vui vẻ ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng đối với ta thật tốt!”
“Thật ngốc!” Thẩm Dập Luân thân mật xoa xoa mặt nàng. “Trẫm rất thích nàng, không đối tốt với nàng thì tốt với ai đây!”
Tô Ninh nghe xong càng thêm vui vẻ, càng ôm chặt Thẩm Dập Luân hơn.
Giá sương của Hứa Nặc cứ thế đi bỏ mặc Trương Hòa đứng sau gọi với theo, không quan tâm tiến lên phía trước, chẳng biết đã đi bao xa thẳng đến khi tinh bì lực tân(*) mới dừng chậm cước bộ.
(*)tinh bì lực tẫn: đồng nghĩa với sức cùng lực kiệt.-.
Sau khi dừng lại Hứa Nặc phát hiện hai chân mình kêu gào đòi nghỉ ngơi, Hứa Nặc chỉ có thể nhìn quanh bốn phía xem có đình nào không. Cuối cùng Hứa Nặc ngồi trong một lương đình, bốn phía là hồ nước xanh biếc, gió mát thổi vào trên mặt Hứa Nặc, nhiệt độ này làm Hứa Nặc triệt để tỉnh táo.
Một khi tỉnh táo Hứa Nặc liền phát hiện rất nhiều chỗ không đúng. Đầu tiên Thẩm Dập Luân tại sao đột nhiên lãnh đạm với mình như vậy, cho là hắn thích Tô Ninh cũng không nên ghét mình chứ, hai chuyện này hoàn toàn không liên quan! Tiếp nữa, thái độ của Thẩm Dập Luân đối với Tô Ninh, bởi vì kiếp trước trải qua nên Hứa Nặc biết rõ, khi trước Thẩm Dập Luân tuy rằng sủng ái Tô Ninh nhưng cũng không thoáng cái liền phong phi cho ả, cũng phải sau một năm mới phong phi cơ, vì sao lần này lại nhanh như vậy? Thẩm Dập Luân là một người lý trí sao có thể làm ra loại chuyện này chứ, vậy đến cùng là tại sao?
Hứa Nặc ở chỗ này đau khổ suy nghĩ nguyên nhân Thẩm Dập Luân thay đổi, lại theo bản năng không để ý đến mình mới khác thường, hay hoặc là nói cố ý xem nhẹ.
“Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?”
(biết ngay sẽ có người, và tương lai có thể bạn ý có nguy cơ cao sẽ là tình địch của hoàng thượng ca ca cho mà xem!)
Ngay khi Hứa Nặc đang bước tới ranh giới trầm tư, một đạo âm thanh trong trẻo phá vỡ yên tĩnh nơi đây. Hứa Nặc ngẩng đầu phát hiện một nam tử không lớn hơn mình lắm, dáng người thon dài, mặc một bộ thanh y, tóc chỉnh tề buộc cao, bên hông đeo một cây sao ngọc, khiến Hứa Nặc để ý nhất là mặt của hắn ta. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch, nhìn qua chính là thanh niên ánh tuấn sáng sủa. Nhưng khiến Hứa Nặc cảm thấy kỳ lạ nhất là hắn ta có vài phần giống Thẩm Dập Luân!
“Ngươi là ai!” Nam tử kia thấy Hứa Nặc không nói một lời nào cứ dùng ánh mắt dò xét mình, nam tử bị nhìn có chút ngại, bất quá trong nháy mắt tiếp theo liêng khôi phục diện vô biểu tình, tiếp tục chất vấn Hứa Nặc.
Hứa Nặc đứng lên điềm tĩnh trả lời:
“Ngươi chưa nghe nói hoàng thượng thú nam hoàng hậu sao?”
“Hả! Ngươi! Ngươi là... hoàng hậu!” Nam tử không dám tin mà hỏi lại.
“Đương nhiên, nếu không ngươi nghĩ ta tại sao lại ở chỗ này. Nói ngược trở lại, ngươi là ai? Vì sao xuất hiện ở đây?” Hứa Nặc quay đầu hỏi hắn ta.
“Ta? Ta là Thẩm Dập Thanh, chào hoàng tẩu!” Thanh niên cũng chính là Thẩm Dập Thanh dùng thanh âm trong trẻo chào.
“Thì ra là Vương gia, thật sự thất lễ.” Hứa Nặc nghĩ thầm bảo sao lớn lên không khác nhau lắm, hừm, bất quá có thể tiến vào đây cũng chỉ có những người như này thôi.
“Hoàng tẩu sao lại một mình ở đây? Bọn thị nữ đâu rồi? Sao lại không hiểu quy củ như thế chứ!” Thẩm Dập Thanh thấy Hứa Nặc lẻ loi một mình không khỏi lên tiếng hỏi.
“Không liên quan đến bọn họ, là ta không cho bọn họ theo. Còn ngươi đừng gọi ta là hoàng tẩu nữa, xưng hô này thật kỳ quái, ngươi cứ kêu tên ta đi!” Hứa Nặc cười nói.
“Hả? Không được không được!” Thẩm Dập Thanh vội vàng vui tay. “Như thế không hợp quy tắc!”
“Haizz, ngươi cũng thật là, như vậy đi, không có người thì gọi tên ta, có người thì gọi ta là hoàng tẩu nha! Không cho phép cự tuyệt, cự tuyệt ta đánh ngươi đó!” Hứa Nặc giả vờ giả vịt giơ giơ nắm đấm.
“Được được được, Hứa Nặc ngươi đừng đánh ta đó!” Thẩm Dập Thanh vội xin tha. Thẩm Dập Thanh cũng chẳng biết tại sao, hôm nay tuy là lần đầu gặp Hứa Nặc nhưng lại rất có hảo cảm với y.
Hứa Nặc chính là cố ý, bởi vì y biết đây là một người thiện lương, bất quá kiếp trước đột nhiên sinh bệnh qua đời luôn, Hứa Nặc lúc ấy vẫn chưa tiếp xúc, dù sao thì đây cũng là người duy nhất nhiệt tình đối đãi với mình, vì vậy Hứa Nặc muốn cùng hắn ta làm bằng hữu.
Hai người nói chuyện đến tận khi trời không còn sớm mới cáo từ.