Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? !

Chương 7: Chương 7




Hứa Nặc cũng không ở Ngự Hoa viên ngẩn ngơ lâu lắm, nói thật đi dạo không được vài phút liền cảm thấy đói bụng.

Hứa Nặc trở lại trong cung ăn một chút điểm tâm lấp bụng, sau đó đi tới trước bàn bắt đầu tự vấn nhân sinh.

Mình và Thẩm Dập Luân dù sao cũng chỉ là quan hệ hợp tác, mình giúp hắn lâu như vậy, sau đó chỉ cần mình chủ động dứt ra, rồi tự mua một tiểu viện an an ổn ổn vượt qua nửa đời còn lại, nghĩ một chút cũng rất hoàn mỹ ha!

Cứ như vậy đi! Chờ gặp Thẩm Dập Luân sẽ cùng hắn nói chuyện này.

Thế nhưng Hứa Nặc không nghĩ tới, lúc gặp hắn lại sớm như thế này.

Chạng vạng Hứa Nặc vừa muốn ăn, liền thấy phía ngoài một thái giám tới nói với mình rằng Trương đại công công bên cạnh Thẩm Dập Luân đã tới rồi.

Hứa Nặc bất đắc dĩ chỉ có thể buông chén đũa.

“Công công có chuyện gì sao?” Hứa Nặc hỏi.

“Tạp gia(*) đến để truyền khẩu dụ của hoàng thượng, dặn nương nương chờ hoàng thượng tới ăn bữa tối.” Trương Hòa cung thuận trả lời.

(*)Tạp gia: hình như mấy ông công công xưng như vậy nhỉ?

Hứa Nặc không nói gì, còn tưởng rằng có chuyện lớn gì nữa, thì ra chỉ là tới nói một câu, bất quá tại sao lại phải bảo mình chờ hắn cùng ăn?

Hứa Nặc đáp ứng Trương Hòa liền lui ra ngoài phục mệnh. Hứa Nặc trái lo phải nghĩ mới nhớ thì ra đây là sủng ái giả mà Thẩm Dập Luân dành cho mình, ừm, nghe rất có lý. Ha,,^,,, mình thực sự là quá thông minh, nhất định phải khiêm tốn một chút.

Không bao lâu sau, Thẩm Dập Luân quả nhiên tới.

“Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng!” Hứa Nặc đi đầu hành lễ, thị nữ thái giám phía sau hô vạn tuế toàn bộ quỳ xuống.

“Đứng lên đi.” Nói rồi nâng Hứa Nặc, cúi đầu giống như thâm tình nói: “Sau này hoàng hậu hậu gặp ta cũng không cần hành lễ.”

“Thần thiếp không dám, này không hợp lễ nghĩa.” Hứa Nặc “sợ hãi” nói.

“Ngươi hả, lại coi trọng tiểu tiết, bất quá chúng ta không cần như vậy, nhớ kỹ chưa?” Nói xong nhéo mũi y một cái.

Vùng xung quang lông mày Hứa Nặc giật giật, “ngượng ngùng” mà cúi đầu:

“Thần thiếp đã biết.”

Hai người cứ như vậy tình chàng ý thiếp, kỳ thực hai tay ở trong tay áo rộng lớn đang triền đấu, bất quá cuối cùng Thẩm Dập Luân vẫn thắng một bước, Hứa Nặc chỉ cúi đầu ủ rũ.

Thẩm Dập Luân nắm tay Hứa Nặc ngồi vào trước bàn cơm, thấy trên bàn bày món ăn một canh hai mặn có chút kinh ngạc. Hứa Nặc thấy vẻ mặt hắn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Chỉ có ta ăn như vậy là đủ rồi, không ăn hết lại vứt đi không phải rất lãng phí hay sao, ta tuy rằng có hoài bão tế thế cứu quốc vĩ đại, nhưng cũng biết đạo lý để làm ra đồ ăn không dễ dàng gì, cho nên mới có thể tiết kiệm liền tiết kiệm một chút.” Hứa Nặc rất bình thản giải thích. Kỳ thực bởi vì kiếp trước Hứa Nặc ngày đó ngây ngô ở trong lãnh cung, cho nên không quen lãng phí, hoặc giả đã thấu hết sự tình trong lãnh cung, bằng không y cũng chẳng lưu ý những điều này.

Nhưng mà Hứa Nặc tịnh không biết những lời này của mình đã khiến Thẩm Dập Luân có bao nhiêu xúc động. Đúng vậy, là không cống hiến được việc lớn có thể giúp việc nhỏ, cái này cũng có thể coi là báo đáp quốc gia.

Thẩm Dập Luân không khỏi coi trọng Hứa Nặc một chút.

Hứa Nặc lại không cảm giác chút nào:

“Hoàng thượng, như vậy đủ chưa, có muốn lấy thêm một ít không?” Hứa Nặc tưởng Thẩm Dập Luân không quen ăn những thứ này.

“Không cần.” Thẩm Dập Luân giơ tay lên hướng Trương Hòa ra hiệu không cần, cầm lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng. “Ừm, cũng không tệ lắm.”

“Hì hì, ta cũng biết là ăn rất ngon. Bất quá hoàng thượng người thực sự ăn quen sao?”

Hứa Nặc ánh mắt nghi vấn, Thẩm Dập Luân vẫn cười ôn nhu:

“Trẫm trong những năm hành quân chinh chiến đã không ăn ít hơn trăm lần, ngươi cho là trẫm mặc y phục gấm ăn vàng ngọc mà lớn lên? Nhanh ăn đi!”

Hứa Nặc thật đúng là cho rằng như thế! Thì ra Thẩm Dập Luân đã từng tới quân doanh! Y thế mà một điểm cũng không biết.

Hai người mang tâm sự riêng ăn xong cơm tối, Thẩm Dập Luân còn có tấu chương phải phê, vốn muốn tới Dưỡng Tâm điện, kết quả thấy Hứa Nặc nhìn mình đi mà hai mắt tỏa ra sức sống, ngón chân Thẩm Dập Luân vừa chuyển vài bước liền đi tới thư phòng của Hứa Nặc, nói với Trương Hòa:

“Đem tấu chương tới đây đi.”

Trương Hòa đi xuống.

Hứa Nặc trợn tròn mắt. Chuyện này, có đúng hay không, có chỗ nào đó, sai sai!

---

Lời tác giả: Tác giả là một đoản văn quân, mong mọi người bỏ qua cho!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.