“Được rồi, không cần quỳ, đứng lên đi.” Thẩm Dập Luân ngồi trở lại trên ghế.
“Ta vẫn còn một chút chuyện cần hoàng thượng giúp đỡ.” Hứa Nặc cũng không khách khí.
“Hả? Là cái gì?” Thẩm Dập Luân nghĩ Hứa Nặc gan thật lớn, không chỉ không dùng kính ngữ, còn lưu loát nói ra điều kiện của mình, hừm, quả nhiên rất thú vị.
Hứa Nặc trang nhã cười:
“Cũng chẳng có gì, chỉ là tiền và chủ của tửu điếm mà thôi, ta dù sao cũng ở trong cung không thể tìm người các kiểu, cho nên mới phiền đến hoàng thượng người.”
“Nếu vậy thì, khi thu được tiền thì trẫm lấy một nửa được chứ nhỉ?”
Một nửa?! Thẩm Dập Luân không hổ là hoàng đế, một điểm cũng không chịu thiệt, nếu không phải mình không có ai để xin giúp đỡ...
Hứa Nặc cắn răng:
“Được, một nửa thì một nửa, vậy làm phiền hoàng thượng phí tâm.”
“Ngươi yên tâm, nếu đã có liên quan đến trẫm, trẫm nhất định sẽ toàn lực ứng phó, tìm chủ tửu điếm cứ giao cho trẫm đi.”
Hứa Nặc gật đầu.
“Cơ mà, ngươi muốn mở một tửu điếm như thế nào?” Thẩm Dập Luân đối với chuyện này rất tò mò.
“Cái này à ~” Hứa Nặc hướng Thẩm Dập Luân lộ ra bộ mặt tươi cười thật lớn, Thẩm Dập Luân bị dáng tươi cười không lẫn tạp chất làm cả kinh ngây ngốc tại chỗ, chợt nghe thấy, “Bí mật!”
“...” Thẩm Dập Luân phục hồi tinh thần nói với Hứa Nặc: “Vậy được thôi, trẫm sẽ mỏi mắt mong chờ.”
“Nhất định không để hoàng thượng thất vọng!” Hứa Nặc hai mắt phát sáng, ánh sáng chiếu đến trong tâm Thẩm Dập Luân.
“...Ừm.”
“Hoàng thượng.” Lúc này Trương Hòa gọi vào. “Thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi.”
Thẩm Dập Luân gật đầu biểu thị đã biết. Quay lại về hướng Hứa Nặc, đưa y từ trong ảo tưởng kéo ra.
“Hoàng hậu, ngươi chưa thực nhiên nghĩa vụ đâu.” Thẩm Dập Luân xấu xa nói bên tai Hứa Nặc.
“... Hả!” Hứa Nặc mặt đỏ tới mang tai lùi ra sau. “Người nói cái gì!”
Thẩm Dập Luân phát hiện mình thật thích nhìn tiểu dáng dấp mặt đỏ mà tay chân luống cuống này của Hứa Nặc.
“Không có làm gì, chỉ là nhắc nhở ngươi, chúng ta phải đi ngủ, cũng là lúc ngươi thực hiện nghĩa vụ.”
“... Thực hiện! Nghĩa vụ?!” Hứa Nặc khó có thể tin những gì vừa mới nghe được.
“Thế nhưng, ta không phải là, ngươi, ta...” Không phải nói gì là hợp tác với nhau thôi sao? Sao lại gặp loại tình huống này? Hứa Nặc thực sự là muốn bùng nổ!
“Phụt!” Thẩm Dập Luân quả nhiên vẫn là nhịn không được, cái loại biểu tình không thể yêu trên mặt này quá đáng yêu. Chờ một chút, từ đáng yêu này không nên hình dung nam nhân chứ nhỉ? Thẩm Dập Luân không giải thích được. Bất quá nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hứa Nặc hai mắt trừng lớn, thật đúng là hợp với hai từ “khả ái” này.
Hứa Nặc nghe được tiếng cười của Thẩm Dập Luân mới phát hiện mình bị gạt (╥ω╥”), nhưng mà lại không thể phản kích, không thể làm gì khác hơn là giận dỗi trừng mắt liếc hắn đi tắm.
Tiếu ý ở khóe miệng Thẩm Dập Luân thực sự không trụ nổi, ở cùng một chỗ với Hứa Nặc cảm giác rất thanh thản. Thẩm Dập Luân nghĩ đến sau này mỗi ngày đều có thể như vậy, bất giác tiếu ý càng sâu.
Chờ Thẩm Dập Luân tắm rửa xong về đến phòng phát hiện Hứa Nặc đang ngủ. Người nho nhỏ nằm bên trong, dùng chăn đem mình gói lại một điểm một khe cũng không lộ, chỉ còn lại một cái đầu nhỏ thò ra bên ngoài. Có lẽ là nằm mơ mộng đẹp, khóa miệng lọ vẻ tươi cười. Không biết là mình có hay không xuất hiện trong mộng của y, Thẩm Dập Luân nghĩ tới đây đột nhiên sửng sốt, mình đang nghĩ cái gì vậy? Nhu nhu mi tâm, xem ra mấy ngày nay đã quá mệt mỏi rồi, tư duy có chút hỗn loạn, chờ qua khoảng thời gian này thả lỏng một chút thôi. Nghĩ xong, cũng nằm lên giường không lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.
---
Lời tác giả: Tác giả là một đoản văn quân, thế nhưng mọi người đừng ghét bỏ nha! Đang cố gắng tự hỏi làm sao mà viết xong, mọi người ủng hộ nhiều hơn nha! Vote nhiều hơn cho ta động lực a! (づ ̄??  ̄)づ
Chương này không ngoài dự định mỗi ngày vào năm giờ đều sẽ đăng, ta sẽ cố gắng!
Lời trans: đoản văn quân có gì không tốt _._ dịch đỡ vất:c