Edit: Cas
Beta: Chloe
**
Có ý tưởng liền bắt đầu thực hiện, Ân Lâm Sơ tuyệt đối là người thuộc phái hành động.
Theo yêu cầu của cậu, Đổng Nhuận Ngôn đã tìm ra bản đồ thành phố, kế hoạch đặt đường ống đô thị và bản sao lịch trình của Tiêu Ức Cẩm.
Đánh dấu vài địa điểm quan trọng trên bản đồ điện tử, anh ta lùi lại vài bước, không giấu được vẻ hoang mang trong mắt.
“Đại thiếu gia, chúng ta vẫn không nên làm loại chuyện phạm pháp này...Tiêu tiên sinh vừa mới trở về đã bị bắt cóc, hiện tại an ninh xung quanh cậu ấy chắc chắn đã được tăng lên gấp bội... Trọng điểm là, chúng ta căn bản không biết bắt cóc!”
“Đó là anh thôi.”
Ân Lâm Sơ cẩn thận nghiên cứu lộ trình, tìm phương án chạy thoát tối ưu, “Mấy chuyện này rất đơn giản.”
Vai ác cũng chia ra ba bảy loại, Ân Lâm Sơ thân là vai ác chuyên nghiệp, đương nhiên đều đã trải qua các cấp bậc.
Dù là nhân vật phản diện nhỏ hay lớn, bắt cóc đều là một kỹ năng cần thiết.
Chuyện này cũng giống như vậy, làm thế nào mà lặng yên không một tiếng động trói người từ bên cạnh vai chính đi, chính là thử thách sự chuyên nghiệp của một vai ác như lửa thử vàng.
Vai ác sẽ rất nhanh bị nhân vật chính đuổi theo đánh bại và phải trả giá cho sự thiếu chuyên nghiệp của mình.
Cậu là nhân vật phản diện có thể ở lại đến cuối cùng, không chỉ giỏi bắt cóc mà còn am hiểu chuyện tháo chạy toàn thân.
Muốn bảo đảm chính mình có thể nguyên vẹn mà lui, phải tìm được một người có thể cõng nồi hộ.
Âm Lâm Sơ đột nhiên ngẩng đầu: “Vụ bắt cóc lần trước không chỉ liên quan đến một người, đúng không?”
Đổng Nhuận Ngôn trợn to hai mắt: “Đại thiếu gia, làm sao ngài biết được?”
“Một tên fan cuồng nhiệt biến thái chủ sự, ba kẻ liều chết đòi tiền không cần mạng. Bắt được ba tên, để vuột mất một tên đồng lõa không đáng chú ý. Sau khi sự kiện này xảy ra bến cảng liền phong tỏa, không cách nào rời khỏi Hành Tinh Thủ Đô, nếu không có gì bất ngờ thì chúng đang trốn ở quận Tây Thành. Mà ở loại địa phương này, có tiền mua tiên cũng được.”
Ân Lâm Sơ ra quyết định cuối cùng, “Đổng Nhuận Ngôn, tìm hắn.”
Khí phách hăng hái giao việc, Ân Lâm Sơ một lần nữa cúi đầu mô tả ngắn gọn kế hoạch ban đầu của mình với Đổng Nhuận Ngôn.
Đổng Nhuận Ngôn khiếp sợ đến mức chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Đại thiếu gia, làm sao ngài biết!”
Vì sao ngài lại quen thuộc quy trình này như vậy!
“Đây chỉ là kế hoạch thô ban đầu, tất cả các chi tiết đều cần được nghiên cứu, lên kế hoạch và trau chuốt kỹ lưỡng. Chúng ta còn phải tính đến ảnh hưởng của nhiều yếu tố bên ngoài, không có kế hoạch nào có thể tránh được hết những trường hợp khẩn cấp, chúng ta phải linh hoạt tại chỗ, hôm nay đến đây thôi. “
Ân Lâm Sơ để Đổng Nhuận Ngôn tiêu huỷ hết dấu vết trên bản đồ, nhàn nhã ngồi trên ghế bành, uống trà hoa lạnh.
Đổng Nhuận Ngôn một mặt cất bản đồ, một mặt cảm thấy thế giới này bỗng trở nên thật kì diệu —---- buổi sáng anh ta vẫn còn là một quản gia riêng, bây giờ đã trở thành một tên tòng phạm bắt cóc.
Thoáng nhìn động tác của Ân Lâm Sơ, Đổng Nhuận Ngôn khẽ biến sắc: “Đại thiếu gia! Nước trà lạnh không thể uống, để tôi giúp ngài pha một bình khác!”
Tay Ân Lâm Sơ run lên, chậm rãi phun lại nước trà trong miệng vào ly.
“Anh vất vả rồi.”
Đổng Nhuận Ngôn cuối cùng cũng lấy lại được tự tin vào lĩnh vực chuyên môn của mình, bưng ấm và tách trà, ngẩng đầu bước tới nhà kính cách đó không xa.
“Thẩm thiếu gia, mời vào.”
Giọng nói của Đổng Nhuận Ngôn nhắc nhở Ân Lâm Sơ, cậu quay đầu lại nhìn, thấy Thẩm Ngọc Trạch không đã mấy ngày không xuất hiện đang đứng cách đó không xa, tươi cười nhìn cậu.
“Sao lại tới đây, hôm nay em rảnh sao?” Ân Lâm Sơ ngồi tại chỗ, vẫy vẫy tay với cậu ta, Đổng Nhuận Ngôn hơi khom người, rời khỏi đình hóng gió.
Thật ra Ân Lâm Sơ có không ít hoang mang với Thẩm Ngọc Trạch, vì dù là bảng nhắc nhở hay Đổng Nhuận Ngôn đều cho rằng, Thẩm Ngọc Trạch thích Hoắc Kiệu.
Nhưng cậu ta hầu như không có bất kỳ tiếp xúc trực tiếp nào với Hoắc Kiệu, chỉ đến chơi khi Hoắc Kiệu đã ra ngoài, trò chuyện với Ân Lâm Sơ, còn thường xuyên mang tới một ít điểm tâm.
Tuy rằng phần lớn điểm tâm đều do Thẩm Ngọc Trạch tự mình ăn, theo như cậu ta nói, trong bệnh viện những năm đó toàn bị cấm ăn thứ này thứ nọ, bây giờ lệnh cấm được dỡ bỏ liền không nhịn được muốn ăn thật nhiều thật nhiều.
Nghe mới đáng thương làm sao, những lời này nên nói với người nhà họ Hoắc, như vậy người nhận lấy ánh mắt thương hại của người Hoắc gia liền không phải là Ân Lâm Sơ nữa.
Đổng Nhuận Ngôn rất nhanh bưng lên một bình trà nóng, dùng động tác tiêu chuẩn nhất rót hai ly, đặt trước mặt bọn họ.
“Cảm ơn.”
Thẩm Ngọc Trạch nói, lại kể cho Ân Lâm Sơ mấy ngày trước đã làm gì, “Từ sau khi xuất viện em vẫn rất tốt, nhưng cha em vẫn không yên tâm, đưa em trở lại bệnh viện để kiểm tra tổng thể, còn phải ở lại hai ngày để quan sát, ngày hôm qua em mới từ bệnh viện về nhà.”
Cậu ta nhỏ giọng oán giận: “Thật là phiền phức, ổng quản nhiều chuyện quá mà.”
Ân Lâm Sơ vẫn uống trà như thường lệ, coi mấy lời cậu ta nói như gia vị cho món điểm tâm.
Thẩm Ngọc Trạch dường như nhớ tới cái gì, nhìn cậu một cái, áy náy nói: “Anh Lâm Sơ, em không cố ý nhắc tới những việc này, cha anh mới mất không bao lâu, em..”
“Ồ, không sao đâu.”
Ân Lâm Sơ cười cười, trong ngoài như một mà không thèm để ý.
Thẩm Ngọc Trạch ngừng trong chốc lát, lại nói tiếp: “Anh Lâm Sơ, anh học những gì ở đại học?”
Ân Lâm Sơ nhớ lại một chút: “Tôi học chuyên ngành thảo dược, chọn môn học nuôi trồng nhiều chủng loại hoa cúc.”
Thẩm Ngọc Trạch: “Thảo*...”
*Cỏ, ngoài ra còn là câu nói tục.
Âm Lâm Thanh vươn tay ấn xuống: “Văn minh, văn minh.”
“... Còn có chuyên ngành như vậy sao?” Sắc mặt Thẩm Ngọc Trạch hiện lên vẻ anh đang lừa em đúng không?
“Đương nhiên là có, nhưng sao cậu lại hỏi cái này?” Âm Lâm Sơ rót trà vào cốc cậu ta, “Cậu muốn đi học lại sao?
“Anh Lâm Sơ, anh thật thông minh.”
Thẩm Ngọc Trạch nhìn cậu đầy ngưỡng mộ, sau đó ánh mắt trở nên cô đơn, “Lúc em ở bệnh viện, cũng sẽ có thầy cô dạy em, tuy không bỏ lỡ học hành, nhưng rất lâu rồi em chưa đến nơi nào có nhiều người, bây giờ đi học lại, em không biết có thể thích ứng được không.”
Ân Lâm Sơ hỏi: “Cậu có muốn vào trường nào không?”
Thẩm Ngọc Trạch do dự một lát, lắc lắc đầu.
“Vậy từ từ nghĩ, sẽ nghĩ ra thôi.”
Ân Lâm Sơ sẽ không an ủi thiếu niên mẫn cảm yếu ớt như vậy, bởi vậy sẽ có tư thái lạnh nhạt, cậu rõ ràng điểm này.
Thẩm Ngọc Trạch không hề để ý phản ứng của cậu, muốn nói cái gì, vẫn tiếp tục nói tiếp.
Từ chối này sau khi do dự, hiển nhiên là đang tránh không nhắc tới trước mặt cậu.
Làm Ân Lâm Sơ lớn mật suy đoán, có lẽ là có liên quan đến Hoắc Kiệu.
Tư thế đứng của Đổng Nhuận Ngôn chuẩn mực như một tác phẩm điêu khắc, trong đầu không ngừng nghĩ đến kế hoạch “thô ban đầu” kia, vội lắc đầu xua mấy thứ đó ra khỏi đầu.
Sẽ không, đại thiếu gia sẽ không làm loại chuyện này, ngài ấy chỉ là đang nói đùa thôi!
Thẩm Ngọc Trạch bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên người Ân Lâm Sơ, thì thầm vài câu.
Đổng Nhuận Ngôn thấy sắc mặt Ân Lâm Sơ khẽ biến, hai người lại thấp giọng nói gì đó, anh ta chỉ nghe được mơ hồ, cũng không rõ ràng.
Trong lúc đang vắt óc suy nghĩ xem bọn họ đang nói cái gì, Thẩm Ngọc Trạch đứng dậy cáo biệt, Đổng Nhuận Ngôn chỉ thấy Ân Lâm Sơ đột nhiên đứng lên: “Đổng Nhuận Ngôn, đẩy nhanh kế hoạch!
[email protected]@d AnhLam267.
*
Đã mấy ngày trôi qua kể từ buổi hòa nhạc, việc sắp xếp cho quý nhân chức lớn cùng Tiêu Ức Cẩm gặp mặt dường như dài vô tận, đội an ninh trong một giây cũng không thể thả lỏng.
Trong bảo tàng mỹ thuật có rất nhiều khán giả, Hoắc Kiệu đang đứng trước một bức tranh, nhưng sự chú ý của hắn lại đổ dồn về phía Tiêu Ức Cẩm và một vị thượng tướng cách đó không xa, nhiệm vụ của hắn hôm nay là bảo vệ vị thượng tướng kia.
Cách đó không xa có một trận náo động, Hoắc Kiệu quay đầu lại nhìn thoáng qua, đi về hướng đó.
Đẩy đám đông sang một bên, những gì anh thấy lại là Ân Lâm Sơ, người đáng lẽ bây giờ phải ở nhà.
Bên cạnh Ân Lâm Sơ là một tác phẩm nghệ thuật phục cổ, sử dụng vô số lưỡi dao dán lại từ những góc độ quỷ dị, kết hợp thành những hình dạng kỳ lạ, sau đó được đặt trong một tư thế cụ thể để duy trì sự cân bằng tinh tế.
Đứng trong đám đông kích động, Ân Lâm Sơ giống như cây bèo chu du giữa dòng nước, bị sóng người xô đẩy, sượt qua từng mũi dao.
Trái tim trong ngực Hoắc Kiệu đập kinh hoàng, hắn bước tới kéo cậu ra khỏi đám người, giọng điệu có chút mất kiểm soát: “Sao em lại ở đây, đứng gần như vậy, có biết là nguy hiểm lắm không?”
Âm Lân Sơ nhìn thấy hắn có chút ngoài ý muốn, nhíu mày kinh ngạc nhìn Hoắc Kiều: “Anh mắng tôi?“. Truyện Quan Trường
“Giá trị chịu ngược +3, 55 / 100.”
Hoắc Kiều vừa nói xong liền hối hận: “Lâm Sơ, tôi không cố ý...”
Ân Lâm Sơ bắt lấy cánh tay hắn: “Mau mắng tôi thêm mấy câu nữa coi!”
Hoắc Kiều do dự trong một nháy mắt, quyết định coi như không nghe thấy, hắn có lẽ là nghe nhầm.