- ---------------------------------------------------------------------------------
Hoắc Kiệu yên lặng chăm chú nhìn cậu, Ân Lâm Sơ chưa bao giờ gặp qua tình huống này. Công việc cả đời của vai ác như cậu chỉ có thận trọng mở rộng thế lực.
Đến cả vai ác cũng phân chia ra nhiều loại, cậu chỉ phụ trách phương diện nhỏ về sự nghiệp. Phương diện tình cảm có thể nói là chưa bao giờ đặt chân tới.
Cậu có thể chiêu mộ thành viên, thành lập tổ chức, nhưng không hề thành thục nghiệp vụ bồi dưỡng tình cảm.
Ân Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Tôi đưa anh tới phòng đàn.”
Trong phòng đàn có một cây dương cầm, do ông ngoại Ân Lâm Sơ khi còn sống mua cho mẹ ruột cậu, khá cổ.
Cũng may Ân Vinh biết giá trị quý giá của nó, không để người khác trong nhà đụng vào. Còn cho chuyên gia tới lau chùi và kiểm tra định kì.
Được bảo dưỡng tốt, giữ gìn đến bây giờ, nhìn bề ngoài, cây đàn tựa hồ chỉ tăng thêm vài ý nhị cổ xưa.
Tuy rằng cậu không có ấn tượng gì với “ông ngoại” hay “mẹ ruột“. Nhưng cậu đã yêu thích cây dương cầm này từ ánh nhìn đầu tiên.
Mấy ngày nay không có việc gì làm, Ân Lâm Sơ tự mình chỉnh âm. Hiện tại cây dương cầm này tuyệt đối đủ để đạt phẩm chất cao.
“Em biết đánh dương cầm?” Hoắc Kiệu đi theo phía sau Ân Lâm Sơ. Nhìn cậu ngồi xuống trước cây đàn, lưng thẳng tắp, mở hộp đàn, đặt tay lên các phím trắng đen.
“Biết một chút.”
Ân Lâm Sơ nhấn phím đàn, tiếng đàn cùng tiếng phím đàn từ từ phát ra.
Cậu nhắm hai mắt, không cần nhìn phím, ngón tay tựa như có mắt mà tìm được phím đàn chính xác tiếp theo.
Không có kĩ thuật gì quá cao siêu, cũng không có tốc độ tay chỉ nhìn được ảnh mờ. Chỉ là nghiêm túc đánh một bản nhạc từ đầu đến cuối.
Ngày trước trong một nhiệm vụ, cậu nhận nhân vật vai ác bị vai chính đánh bại, cướp mất ngôi vị quán quân, dùng âm mưu chọc phá. Cuối cùng trở thành một nghệ sĩ dương cầm thân bại danh liệt.
Tuy rằng, nghệ sĩ dương cầm là một thiên tài đã được ca tụng từ nhỏ. Nhưng Ân Lâm Sơ biết rằng, thiên phú dù cao bao nhiêu, cũng chỉ vượt trội hơn người thường ở một phương diện nào đó. Nếu không có thêm nỗ lực tương ứng, dù thiên tài cũng chỉ để lãng phí mà thôi.
Đúng là nghệ sĩ dương cầm vô cùng nhạy cảm với âm thanh, nhưng cũng phải có đủ thể lực để đôi tay có thể chống đỡ số giờ tham gia diễn tấu, càng yêu cầu trả giá bằng nỗ lực thật sự.
Mặc dù có lựa chọn hệ thống thêm vào, nhưng trong khoảng thời gian nhàm chán chờ nhân vật chính trưởng thành, Ân Lâm Sơ đã sớm có thói quen làm nghề nào yêu nghề đó, trong lúc chờ đợi thì luyện đàn thật tốt, chính là biện pháp tốt nhất.
Cậu mỗi ngày đều dùng phần lớn thời gian chơi đàn. Càng luyện nhiều, càng có thể cảm nhận được tâm cảnh của nhân vật ngay lúc đó.
Cậu trả giá càng nhiều, càng cảm thấy cậu không nên bị vai chính đánh bại.
Cậu rõ ràng đã làm rất tốt, tốt hơn so với bất kỳ ai... Nhưng cậu biết, cậu chắc chắn sẽ thua cuộc trước vai chính.
Kết quả thi đấu không có cái gì ngoài ý muốn, cậu ngồi dưới khán đài lẳng lặng nhìn, giống như một khán giả qua đường.
Về phần vai chính, khi hắn chỉ ra rằng Ân Lâm Sơ đã bắt cóc hắn trước khi cuộc thi diễn ra và uy hiếp không cho hắn dự thi, cậu chỉ bình tĩnh thừa nhận.
Đó là một lần duy nhất cậu quá nhập tâm vào nhân vật đến nỗi làm mất cân bằng tâm lý. Tuy rằng cuối cùng vẫn khống chế được bản thân, biết rõ kết cục mỗi lần nhận nhiệm vụ đều là như thế, cậu vẫn có chút không cam lòng.
Từ lần đó, Ân Lâm Sơ tiếp tục tâm bình khí hoà mà tiếp thu mỗi một lần thất bại, thậm chí là thân bại danh liệt. Khi đã nghe đủ nhiều những lời ác ý, lời nói của kẻ khác chẳng thể ảnh hưởng đến cậu được nữa.
Nhưng đó chỉ là mặt ngoài, chính cậu cũng không biết, khi nào sẽ là lần thứ hai cậu mất khống chế.
Khi cảm xúc lần thứ hai bùng nổ, trực tiếp dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, làm cậu lâm vào khốn cảnh hiện tại.
Cậu cẩn thận phân tích nguyên nhân của từng điểm tăng lên. Thiệt hại do những chuyện cậu gặp phải từ trước đến nay thật ra cũng giống như ly nước trái cây mà Hoắc Kiều đưa cho cậu vậy, không thể chơi lâu dài.
Cái khó của việc thoát đi thế giới là ở chỗ này, cậu không cảm thấy bị tổn hại gì, sao có thể tính đã chịu trừng phạt?
Lại nói, mấy điểm vừa rồi khả năng cao là điểm hữu nghị thôi.
“Nếu em không thích đàn dương cầm, không cần ép bản thân.”
Hoắc Kiệu đột nhiên duỗi tay cầm tay Ân Lâm Sơ.
Anh không nghe ra được cảm xúc ẩn chứa trong những nốt nhạc, nhưng hai mắt anh có thể quan sát, anh nhìn ra được cảm xúc của Ân Lâm Sơ xấu đi rõ rệt.
Âm nhạc đột nhiên dừng lại, Ân Lâm Sơ ngạc nhiên nhìn Hoắc Kiệu, duỗi tay đóng lại hộp đàn.
“Tôi không phải là không thích.”
Cậu thả lỏng lại, “Chỉ là nhớ tới một ít chuyện không vui thôi.”
Cậu mỉm cười, nghiêm túc nói với Hoắc Kiệu, “Nghĩ đến việc sắp cùng anh kết hôn, chắc chắn sẽ rất vui.”
Hoắc Kiệu bất ngờ với câu nói của cậu, trong mắt lướt qua vài giây giãy giụa, trịnh trọng nói với Ân Lâm Sơ: “Lâm Sơ, tôi có một chuyện muốn nói với em.”
Đôi mắt anh vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn Ân Lâm Sơ, làm cậu cũng nhiễm phải bầu không khí ấy.
Lời nói của thi hành giả, nhất định rất quan trọng.
“Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, bên người tôi sẽ có rất nhiều người xuất hiện. Bất kể sau này em nhìn thấy gì, nhất định phải tin tưởng tôi. Những người đó đối với tôi chỉ là gặp dịp thì chơi.”
Ngữ khí Hoắc Kiệu trầm thấp, như là đang nói một chuyện lớn sống còn.
Ân Lâm Sơ chớp chớp mắt, cuối cùng cũng xuất hiện, lời nói của tra nam!
Chưa có việc gì xảy ra, trước tiên đã chuẩn bị trước đường lui, chuyển hết các hành vi vượt giới hạn với người khác thành gặp dịp thì chơi.
Hoắc Kiệu nói: “Em nhất định phải nhớ kỹ, người duy nhất tôi thích, chỉ có thể là em.”
Làm sao mà anh có thể dùng ngữ khí khi tuyên thệ để nói mấy lời này hả!?
Ân Lâm Sơ cảm thấy Hoắc Kiệu quả là một nhân tài.
Đúng là nhìn không ra, tên này thế mà đã cho đối tượng kết hôn một lý lẽ đúng tình hợp lý. Nói rằng bản thân sẽ có nhiều hoa bướm vờn quanh, người bình thường chắc chắn sẽ không có được loại tố chất tâm lý này.
Thấy Ân Lâm Sơ mãi vẫn chưa hồi thần, ánh mắt nhìn về phía mình cũng trở nên quái dị, không thể nhìn ra cảm xúc bên trong.
Hai mày Hoắc Kiệu nhíu lại: “Em....sẽ để ý sao?
Vừa thốt ra những lời này, Hoắc Kiệu đã bắt đầu cảm thấy câu hỏi này ngu ngốc chết đi được.
Sẽ có người không để ý vấn đề này à?
“Chắc chắn không!” Ân Lâm Sơ sợ anh đổi ý, nắm chặt hai tay của anh, trong mắt tỏa ra ánh sáng: “Tôi sẽ không để ý, có bao nhiêu người tôi cũng chấp nhận, anh yên tâm.”
Nhận được câu trả lời, nhưng một chút vui vẻ anh cũng không cảm thấy.
Hoắc Kiệu tỉnh lại từ ảo giác Ân Lâm Sơ vừa cho anh.
Có lẽ Ân Lâm Sơ thật sự muốn cùng anh kết hôn. Nhưng có thể càng muốn thoát ra khỏi ngôi nhà hiện tại, khao khát một mái nhà thuộc về mình.
Cậu bây giờ chấp nhận mọi việc, làm Hoắc Kiệu cảm thấy cậu đang bị nhốt sau song sắt, cố gắng nắm lấy anh như một sợi rơm cứu mạng.
Bất lực, làm người ta đau lòng.
Ánh mắt Hoắc Kiệu mềm xuống, rút tay ra, phủ lấy mu bàn tay của cậu: “Hiện tại có lẽ em chưa thể hoàn toàn tiếp nhận tôi. Tôi có thể đợi.”
Ân Lâm Sơ hơi mù mờ, anh thoạt nhìn không được vui. Biểu hiện vừa rồi của cậu vẫn chưa đủ sao? Ân Lâm Sơ định nói thêm hai câu bày tỏ một chút, nhưng bị âm thanh đột nhiên vang lên đánh gãy.
Máy truyền tin bên hông kêu tích tích hai tiếng, Hoắc Kiệu cầm lên nhận máy, đối phương nói vài câu gì đó. Ân Lâm Sơ không nghe rõ, Hoắc Kiệu đáp lại: “Được, tôi đến ngay đây.”
Ân Lâm Sơ hỏi: “Có nhiệm vụ?”
“Không hẳn.”
Hoắc Kiệu liếc cậu một cái, “Là người nhà chiến sĩ gặp nạn của phi thuyền hôm đó, khoảng thời gian này tôi đang xử lý mấy việc này.”
Ân Lâm Sơ hơi ngạc nhiên: “Vậy sao anh còn có thời gian rảnh mà tới đây?”
“Không thể dành hết thời gian chỉ để xử lý việc công, tới gặp em là dùng thời gian riêng, không có vấn đề gì.”
Hoắc Kiệu nói.
Không, không phải vấn đề việc công việc tư.
Mà là trong lúc đang xử lý loại chuyện này, còn có thể bận tâm chuyện bồi dưỡng cảm tình cùng đối tượng sắp cưới?
Ân Lâm Sơ cảm thấy hai chữ “nhân tài” cũng không đủ để gọi: “Đồng chí Hoắc Kiệu, anh quả là người làm việc lớn.”
Hoắc Kiệu miễn cưỡng cho rằng đây là lời khen.
“Ngày đó phi thuyền nổ, không phải là ngoài ý muốn.”
Ngón tay Ân Lâm Sơ không chút để ý mà vỗ vỗ cái dương cầm bên cạnh, Hoắc Kiệu im lặng một lúc: “À.”
Anh âm thầm ngạc nhiên về độ nhạy bén của Ân Lâm Sơ, lúc ở phi thuyền mất khống chế, đã biểu hiện cảnh giác như vậy.
Ân Lâm Sơ hơi hơi nghiêng đầu: “Tôi có thể biết, bọn họ là nhằm vào ai không?”
“Triển Bồng Kiệt.”
Hoắc Kiệu nói ra một cái tên xa lạ, thấy Ân Lâm Sơ hoang mang, bèn nghiêm túc giải thích, “Chính là người mà em muốn tôi bảo vệ lúc trước. Tôi vẫn luôn muốn hỏi em, em và người đó rất quen thuộc sao?”
Phía sau lưng Ân Lâm Sơ cứng đờ, đó là hiểu lầm! Đừng nhắc lại việc cậu nhận sai người có được không, làm ơn!