------------------------------------------------------------------------
Tiệc cưới buổi tối trong mắt Ân Lâm Sơ với người bình thường cũng không khác gì nhau, cậu chưa từng tham dự lễ cưới, đóng vai ác đi phá đám cưới người ta thì cũng từng có kinh nghiệm làm mấy lần.
Cậu không giống nhân vật chính của lễ cưới này lắm, ít ai nhận ra cậu là vị đại thiếu gia đã bỏ nhà đi kia, ngược lại, Ân Thần Hiên quần áo ngay ngắn thì lại giống chú rể hơn hẳn. Cậu ta đứng giữa đám đông cười nói tự nhiên, chào hỏi mọi người như thói quen.
Người đứng cạnh cậu ta nhìn rất quen, khiến Ân Lâm Sơ nhìn nhiều thêm hai lần, nhận ra đây đúng là vị hành khách nam kia, Triển Bổng Kiệt.
Triển Bổng Kiệt đi theo bên cạnh Ân Thần Hiên, thi thoảng nói gì đó. Ân Thần Hiên câu được câu chăng đáp lại, đối với khách khứa thì tươi cười xán lạn, đối với Triển Bổng Kiệt thì lạnh nhạt rất nhiều.
Ân Thần Hiên hướng tới chỗ Ân Lâm Sơ, hai người nhìn nhau, Triển Bổng Kiệt ngay lập tức trở thành gà mẹ bảo vệ con, nhảy ra, nhìn Ân Lâm Sơ một cách lạnh lùng.
Ánh mắt Ân Lâm Sơ nhìn hắn ngày càng nóng bỏng, trong lòng kìm nén sự tiếc nuối, vì sao thi hành giả không phải là Triển Bổng Kiệt?
Đây mới đúng là thái độ mà một thi hành giả nên có đối với cậu!
"Lâm Sơ, em có muốn vào trong ngồi một chút không?" Hoắc Kiệu bên cạnh nói.
Ân Lâm Sơ thu lại ánh mắt: "Được!"
Cao Ngọc Lê đẩy Ân Vinh ngồi trên xe lăn, đi kè kè bên cạnh người bà Hoắc. Người chồng sắp nghẻo cũng chẳng còn tác dụng mấy, tiếp đó bà sẽ phải dựa vào bản thân mình, kéo gần quan hệ với bà Hoắc chắc chắn chỉ có lợi.
Nếu không phải Hoắc gia yêu cầu người kia phải đặt trọng điểm vào gia đình thì có lẽ để Ân Thần Hiên trở thành "vợ" của Hoắc Kiệu sẽ tốt hơn nhiều.
Chẳng qua, nghe nói bà Hoắc khi còn trẻ là vị tướng nữ dũng mãnh có tiếng trong quân đội, sau khi kết hôn không phải cũng cả ngày lượn lờ tám chuyện trong giới các bà vợ rồi làm mấy chuyện vớ vẩn như cắm hoa, vân vân mây mây sao?
Cao Ngọc Lê không cho phép Ân Thần Hiên rơi vào tình cảnh này, con trai của bà, phải sống dưới bầu trời rộng lớn hơn.
Còn Ân Lâm Sơ, Cao Ngọc Lê liếc mắt nhìn một lần về phía Ân Lâm Sơ, người sinh sống ở tinh cầu xa xôi đấy mấy năm, hẳn là có thể nhanh chóng làm quen với cuộc sống này thôi.
Phát hiện ra ánh mắt, Ân Lâm Sơ nhìn thoáng qua người mẹ kế đang tự hào kiêu ngạo, không biết trong lòng bà ta lại toan tính cái gì đây.
"Anh trai, anh có thể ra đây một chút được không ạ?" Giọng nói của Hoắc Yểu cách đó không xa vang lên, Ân Lâm Sơ nhìn Hoắc Kiệu, rồi lại nhìn Hoắc Yểu.
Hôm nay cô nàng mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt đính ngọc trai, trên váy rải lớp vảy vàng, tóc dài bù xù, tách ra một dải ruy băng được dệt màu xanh nhạt, làm cho khuôn mặt xinh đẹp kia trở nên mềm mại hơn.
Cô nhẹ nhàng nói với Hoắc Kiệu, chả giống khi nói chuyện với Ân Lâm Sơ gì, bảng nhắc nhở bảo là "em chồng của cậu ghét cậu" quả thật không sai miếng nào.
Hoắc Kiệu liếc mắt nhìn Ân Lâm Sơ, như là đang xin phép. Ân Lâm Sơ xua tay: "Đi đi, đó là em gái anh mà, đâu phải người xấu đâu."
Hoắc Kiệu nghĩ ngợi, rồi nói với Hoắc Yểu: "Có chuyện gì em nói luôn ở đây đi."
"Anh trai..." Hoắc Yểu kinh ngạc với lời đáp này của anh trai, rồi lại thấy không cam tâm, cuối cùng ra quyết định, ánh mắt kiên định bước tới.
Chỉ nói mấy câu, dù không cần cô nói, cô cũng phải nói.
"Anh, chẳng lẽ anh thật sự không chờ anh Tiêu Ức Cẩm nữa à?" Biểu cảm Hoắc Yểu hơi đau khổ, "Rõ ràng anh vẫn luôn chờ anh ấy."
Hoắc Kiệu im lặng một lát, không trả lời ngay, mắt Hoắc Yểu sáng lên: "Anh à, anh Tiêu Ức Cẩm không phải nói là anh ấy sắp về rồi sao? Anh có thể dũng cảm một chút được không, đi tìm anh ấy đi, đi luôn bây giờ đi!"
"Rồm rộp, rồm rộp, rồm rộp."
Hoắc Yểu và Hoắc Kiệu hai người bốn mắt nhìn về Ân Lâm Sơ, Ân Lâm Sơ miệng nhai bánh quy nhỏ, dơ ngón cái lên lau sạch mảnh vụn: "Không sao, hai người cứ nói tiếp đi."
Cô em chồng này của cậu, ngay trước mặt cậu khuyến khích đối tượng kết hôn của cậu đào hôn. Quả là người dám nói, kẻ dám nghe.
Hoắc Kiệu lắc đầu: "Cái này không cần em phải quan tâm. Hôm nay là lễ cưới của anh, anh không muốn em nhắc lại những điều thừa thãi không liên quan đến lễ cưới."
Anh quay đầu cầm tay Ân Lâm Sơ rời đi, Ân Lâm Sơ chuyển bánh quy sang tay khác, giải phóng bàn tay đang được nắm kia.
Hoắc Yểu phía sau gấp gáp đến mức giọng nói còn thay đổi, gọi vài tiếng anh trai, anh trai, Hoắc Kiệu vẫn không quay đầu lại dù chỉ một chút.
"Em gái anh..." Ân Lâm Sơ mở miệng nói.
Hoắc Kiệu căng thẳng, đoán rằng cậu đang muốn hỏi những chuyện kia, trong lòng bắt đầu sắp xếp câu từ. Dù vậy cũng có thể biết được Ân Lâm Sơ để ý anh đến mức nào, nhưng anh càng không muốn khiến Ân Lâm Sơ khó chịu trong lòng dù chỉ một chút.
"Tính cách con bé có vẻ không phải là người thích kiểu ăn mặc đó." Lần trước Ân Lâm Sơ gặp Hoắc Yểu đã lấy là lạ, cô nàng này tính tình nóng nảy, làm việc bốc đồng và bất cẩn, ăn mặc thì lại như tiểu thư khuê các. Truyện Sắc
Cậu nói cái này khiến Hoắc Kiệu thở phào trong lòng, không nói những gì anh vừa nghĩ là tốt rồi.
"Là ba anh yêu cầu." Hoắc Kiệu nhỏ giọng giải thích, "Ba hy vọng Yểu Yểu trở thành một cô gái thục nữ, tính cách không uốn được thì ít nhất là bề ngoài phải giống."
Ân Lâm Sơ chợt nhớ, cậu dường như còn chưa gặp ba của Hoắc Kiệu: "Ba anh đâu rồi?"
Biểu cảm Hoắc Kiệu trở nên kỳ lạ, chần chừ nói: "Ông ấy là một nhà ngoại giao ở quận 26, ban đầu bảo rằng sáng hôm nay sẽ về."
"Thế hiện tại ông ấy đang ở đâu?" Ân Lâm Sơ tò mò hỏi.
"Mười phút trước ông ấy vừa nhắn cho anh", Hoắc Kiệu tạm dừng một lát, "Ông ấy nói phi thuyền của ông ấy đang bị chặn trên đường."
Ân Lâm Sơ: "...Vì sao ông ấy không nói luôn là mình gặp tinh tặc(1) luôn đi? Như vậy còn đáng tin hơn ấy."
"Tít tít."
Máy truyền tin của Hoắc Kiệu kêu dồn dập hai tiếng tít tít, anh lấy ra xem, rồi lại cất vào.
"Ông ấy nhắn chặn phi thuyền ông ấy là bọn tinh tặc."
Ân Lâm Sơ im lặng một lát, xoa xoa đầu vai an ủi anh, chúng ta coi như không có người ba này là được.
Truyện chỉ được đăng trên w/t AnhLam267.
Nghi thức lễ cưới bắt đầu lúc 11 giờ, MC nói một đống lời vô bổ, Ân Lâm Sơ không nghe vào đầu nổi một câu, chờ nghe câu trao đổi tín vật mới thu lại những suy nghĩ bâng quơ.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào Ân Lâm Sơ đứng phía trước, bao gồm cả Hoắc Kiệu, anh cũng kín đáo dùng ánh mắt mong chờ chăm chú nhìn Ân Lâm Sơ, chờ người kia trao cho anh tâm ý của mình.
Ân Lâm Sơ nghiêng đầu nhìn Đổng Nhuận Ngôn: "Nâng lên đi."
Nâng lên đi? MC này làm việc nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua tín vật nào mà cần phải nâng lên, không khỏi nhón chân chờ mong giống mọi người.
Đổng Nhuận Ngôn hơi cúi người, nhấc chân bước ra bên ngoài, chỉ một lát sau bước nhanh trở lại, phía sau có bốn người đô con, cẩn thận nâng một cây đàn piano cũ vào.
Khung cảnh yên lặng, Ân Lâm Sơ xoay người ra lệnh, toàn bộ sảnh lớn của bữa tiệc vang vọng giọng nói của cậu: "Chậm một chút, đúng, chậm một chút, cẩn thận, chậm, chậm, chậm một chút."
Cây đàn piano cũ được cẩn thận nâng lên trên sân khấu, Ân Lâm Sơ quay lại góc ban đầu, đối mặt với Hoắc Kiệu: "Đây là cây đàn ông ngoại tặng cho mẹ tôi, mẹ tôi để lại cây đàn này cho tôi. Bây giờ, tôi muốn đem nó cho anh, mong anh có thể bảo quản kỹ lưỡng."
MC nghe xong thấy câu này cứ sai sai, không kìm được liếc nhìn.
Ân Lâm Sơ cân nhắc nói sao cho logic, nhưng lại thấy không ổn, nhanh chóng bổ sung: "Ừm, ý tôi không phải nói rằng anh là con trai của tôi."
Hoắc Kiệu bất lực cười thầm: "Không cần giải thích, nói không chừng những người khác còn không nghĩ đến ấy chứ."
MC ho khụ một tiếng, anh ta hành nghề 20 năm trời chưa thấy cảnh đám cưới nào nó lạ như cái đám cưới này, nhanh chóng nhảy qua đoạn này mới đến được chính sự.
"Bây giờ, mời ngài Hoắc đưa tín vật cho ngài Ân."
Hoắc Kiều gật đầu, lập tức có người mang một hộp quà tinh xảo đến. Anh nhận hộp, trực tiếp đưa cho Ân Lâm Sơ: "Ở trong này, tượng trưng cho tâm ý của anh."
Bề ngoài hộp được bọc một lớp dệt hoa văn sẫm màu, khóa kim loại được cài nghiêm chỉnh vào nhau, Ân Lâm Sơ nhận hộp vào tay, lập tức cảm thấy trọng lượng không hề nhẹ.
Thật khó để phủ nhận rằng bản thân cậu không có chút mong chờ nào, Ân Lâm Sơ không thể nghĩ ra Hoắc Kiệu tặng cậu cái gì, dứt khoát mở ra đỡ phải đoán, mở ra nhìn rồi chẳng phải sẽ biết à.
Khóa kim loại chỉ cần chạm nhẹ đã mở ra, Ân Lâm Sơ thấy rõ thứ trong hộp, nụ cười càng thêm tươi, giơ một bàn tay lên che miệng để tránh cười quá ghê.
Hoắc Kiệu anh ấy, vậy mà lại tặng cậu cây búa.
Bên trong chiếc hộp tinh xảo là cây búa nhỏ màu đen phát sáng, Hoắc Kiệu sợ cậu không thích, cố ý giải thích hai câu: "Đây là cây búa do chính tay tôi mài dũa khi mới bước chân vào trường quân đội, vô cùng chắn chắn, so với hàng mua còn tốt hơn,"
Ân Lâm Sơ cố nhịn cười, gật đầu nói: "Ừ, rất hữu dụng, tôi tin nó rất nhanh sẽ phát huy tác dụng thôi."
Không khí phảng phất dư vị vui sướng, bảng nhắc nhở chợt hiện lên, Ân Lâm Sơ như vô tình mà liếc qua hướng đó.
[Chồng cậu, tại đêm tân hôn sẽ đưa cậu vào bệnh viện.]
Cậu khiếp đảm nhìn Hoắc Kiệu, đôi mắt ngập tràn khâm phục, không kìm được cảm thán một tiếng "trâu bò" ở trong lòng. Cậu có dự cảm, lần này nhất định sẽ thu rất nhiều điểm.
Ân Lâm Sơ cẩn thận ngẫm nghĩ, tình huống như thế nào mới bị đưa vào bệnh viện, với cả người kia còn là Hoắc Kiệu. Ngẫm nghĩ nửa ngày, dựa theo tình hình hiện tại, dường như chỉ có khả năng hai người bọn họ lao vào đánh nhau là khả thi nhất.
Dù nguyên nhân là gì cũng không quan trọng, Ân Lâm Sơ chỉ chú trọng kết quả.
Dù sao hôm nay Hoắc Kiệu cũng bắt buộc phải đưa cậu vào bệnh viện, ai cũng không được phép cản.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là một bài viết ngọt ngào chống chiêu trò cũ thủng não, được thôi, có lẽ như vậy hơi buồn cười xíu...
Tại sao anh ấy còn chưa ngược tôi.