“Em nhất định phải để cho anh xem qua tân tác trước, sau đó mới giao cho Ngô Diểu để hắn đưa đi tham gia triển lãm.” Lúc tiễn đưa ở sân bay,
Tương Hãn nghiêm túc căn dặn Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu cũng nghiêm túc nói: “Em nhất định sẽ chờ anh trở về xem.”
Tương Hãn cười cười hài lòng: “Lần này ở trên đấu trường quốc tế nhất
định là tác phẩm xuất sắc, nếu như anh không tận mắt thấy mà phải đợi
đến lúc triển lãm mới có thể nhìn được thì thật là đáng tiếc.”
“Ừ.” Từ Cửu Chiếu cầm tay của Tương Hãn, “Em phải đi rồi.”
Ngô Diểu đã hoàn toàn chết tâm không đi thúc giục nữa, hắn liếc mắt, vừa rồi Từ Cửu Chiếu cũng nói câu này, thế nhưng Tương Hãn lại cố ý không
thả người đi.
Bên tai truyền đến thông báo lên máy bay, Tương Hãn biết lần này không thả người thì không được.
Ánh mắt của Tương Hãn lưu luyến nhìn Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu thấy hắn như vậy quả thực không bước đi được, cậu cũng biết cái này cũng không
phải sinh ly tử biệt gì cả, rõ ràng cậu chỉ là về nước trước, mà A Hãn
thì về sau mà thôi.
Từ Cửu Chiếu thở dài một tiếng, cậu đưa tay vòng qua sau cổ Tương Hãn, đem hắn kéo qua.
Bờ môi ấm nhuận bao trùm trên môi của mình, Tương Hãn kinh ngạc mở mắt
to, hắn không nghĩ tới Từ Cửu Chiếu tại nơi đây công khai hôn hắn.
Từ Cửu Chiếu có bao nhiêu truyền thống, bảo thủ không phải hắn không
biết, cũng là bởi vì nhận định đối phương như thế, hắn mới nhịn xuống ở
nơi này không hôn cậu.
Thân thể Tương Hãn kích động run lên, tay hắn phảng phất như là đã chờ đợi rất lâu liền dùng sức ôm lấy hông của Từ Cửu Chiếu.
Hai cánh tay tựa như lồng sắt, mà Từ Cửu Chiếu chính là của một mình
hắn. Lưỡi Tương Hãn kịch liệt ở trong cổ họng Từ Cửu Chiếu trở mình
khuấy, hút.
Ngô Diểu cố ý ho khan một tiếng: “Thời gian thực sự không còn kịp rồi.”
Tương Hãn buông cánh tay ra, liếm liếm nước tràn ra khóe môi Từ Cửu
Chiếu mà cậu chưa kịp nuốt đi. Hắn thở gấp nói: “Anh sẽ gọi điện thoại
cho em.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu, đẩy hắn ra sửa lại quần áo, xoay người cùng Ngô Diểu đi vào phòng đăng kí.
Lần từ biệt này, chính là một tháng.
Không chỉ là phải bận rộn chuyện Văn Vận, còn có cả kế hoạch nhằm vào
Trịnh Khải Long, Tương Hãn cố ý ly khai một đoạn thời gian, tạo cho
Trịnh Khải Long một loại ảo giác.
Ngoài mỗi ngày đều cố định gọi điện thoại ra, thì tất cả thời gian còn lại Từ Cửu Chiếu đều vùi đầu vào tân tác.
Mặc dù không có tự mình dùng qua Ma Thương thổ, nhưng kiếp trước “Ân sư” của Từ Cửu Chiếu từng phụng mệnh nung gốm mà cậu cũng được làm trợ thủ, nên biết rõ phải phối loại đất liêu này như thế nào mới có thể cho ra
tỉ lệ tốt nhất.
Có điều là đời này Trâu Hành Tân vì không muốn cho đệ tử quan môn của
mình gặp rắc rối gì nên ông liền lấy phần Ma Thương thổ ít ỏi của mình
chế thành một đĩa hoa sen thử nghiệm trước.
Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu cảm động không thôi.
Cũng may Trâu Hành Tân ở Phong Diêu cùng với Từ Cửu Chiếu thảo luận cặn
kẽ vấn đề phối bỉ, có Từ Cửu Chiếu cố ý dẫn dắt, cuối cùng vô luận là
mặt men, thai sứ hay sắc men đều rất thượng hạng.
Có thầy cổ vũ và giúp đỡ, Từ Cửu Chiếu liền một mạch chiến đấu hăng hái luôn hai ngày cuối tuần, hoàn thành được bùn gốm.
“Đây là?” Cao Đại Toàn nghe nói Từ Cửu Chiếu đã làm xong, liền vội vàng cùng với Trâu Hành Tân chạy tới phòng làm việc.
Trong khoảng thời gian này, vì để cho Từ Cửu Chiếu có đầy đủ không gian, Cao Đại Toàn cố ý nhường lại phòng của ông cho cậu, ngay cả Phùng Trung Bảo cũng bị lệnh cưỡng chế không cho phép chạy tới quấy rầy. Mỗi ngày
chỉ có Ngô Cửu Lợi phụng bồi đi làm với cậu, lúc Từ Cửu Chiếu làm việc,
Ngô Cửu Lợi ở một bên nhàm chán nghịch điện thoại di động.
“Đây là sáp bình sao?” Trâu Hành Tân biết tên gọi của tấm sứ trắng dài
45cm, chiều rộng 30 cm này. (sáp bình là một vật trang trí được tạo
thành bằng hình ảnh, đá, cẩm thạch, gốm sứ rồi chèn vào khung hình,
khung ghế và nó có thể tháo rời được)
Từ Cửu Chiếu gật đầu cung kính nói: “Vẫn là thầy tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt liền nhìn ra là sáp bình.”
Trâu Hành Tân vui vẻ: “Thầy đây tính là tuệ nhãn như đuốc gì a.”
Từ Cửu Chiếu cười nói: “Cửu Lợi ca còn nói đây là nê bản.” (bản in khắc bằng bùn gốm)
Ngô Cửu Lợi ngượng ngùng nói: “Thì cũng không hẳn là nê bản.”
Phùng Trung Bảo cũng nghiêng đầu nhìn hồi lâu: “Đây không phải là bản
khắc in sao, ở trên một tấm bản tạo hình đồ án, sau đó đem giấy cà cà
lên. Ôi chao, sau đó bản khắc liền xuất hiện.”
Cao Đại Toàn liếc mắt một cái, hung hăng vỗ trên ót của hắn: “Ta cà mặt của em bây giờ.”
Phùng Trung Bảo bị đánh đến nước mắt lưng tròng, ủy khuất nói: “Thế nhưng thật rất giống a.”
Trâu Hành Tân không còn lời gì để nói, lắc đầu: “Sáp bình chính là chỉ
bên trên khung có bản khảm nạm hoa văn trang trí. Bình phong chính là
một loại sáp bình đầu tiên, có tác dụng ngăn cách và trang trí, lúc đầu
hoa văn và khung đều liền một khối. Đến thời Minh Thanh, mới xuất hiện
loại khung và bản khảm nạm tách rời ra. Sau này sáp bình dần dần phát
triển thành một vật trang trí riêng lẻ, đá cẩm thạch, gốm vẽ màu được
khảm trên bản mà phía dưới được kê bằng gỗ quý sau đó được tạo thành án
kỷ hay là vật trang trí trong cửa hàng.”(đoạn này ta chém)
Từ Cửu Chiếu gật đầu nói: “Đúng là như vậy. Chỉ bất quá con chế luyện
cái này không đơn giản thuộc về vật trang trí án kỷ, ý tưởng của con là
trang trí tương khảm trên bình phong.”
Trâu Hành Tân bừng tỉnh: “Hèn chi thầy nói thế nào lại lớn như thế.”
Trâu Hành Tân cười cười: “Bất quá, dùng Ma Thương thổ để làm bản điêu
khắc, cũng quá xa xỉ rồi.”
Từ Cửu Chiếu cười nói: “Phú quý tới đâu cũng là để sử dụng.”
Cao Đại Toàn nói: “Vẫn là tiểu Từ thông suốt, thứ này cuối cùng cũng phải dùng vào thực tế thôi.”
Phùng Trung Bảo nghiêng đầu nhìn bản điêu khắc: “Hoa văn bên trên là cái gì vậy? Phong cảnh thành thị sao?”
“Ừ.” Từ Cửu Chiếu gật đầu nói: “Tôi chế tác 4 bức sáp bình, vừa vặn
thành một bộ bình phong. Miêu tả chính là bốn mùa trong năm, thương hải
tang điền.”
Phùng Trung Bảo trừng hai mắt nhìn hồi lâu: “… Tháp này là tháp Thượng
Hải sao? Không giống a.” Hắn nhớ kỹ tháp Minh Châu Thượng Hải bên trên
có một quả cầu lớn, cái tháp này không có, toàn bộ hiện ra hình chữ “A.
“Đây là tháp Eiffel Paris.” Từ Cửu Chiếu nhấp môi, “Ngay từ đầu tôi đúng là muốn biểu hiện thành thị Thượng Hải biến ảo, bất quá nghĩ đến phải
tham gia triển lãm Pháp, chủ đề càng phải hợp với tình huống bên kia, vì vậy liền đổi thành Paris .”
Trâu Hành Tân có điểm tiếc hận, sáp bình Trung Quốc lấy phong cảnh thành thị ngoại quốc…
Bất quá không có biện pháp, ai bảo đi tham gia quốc tế song niên chứ.
Cao Đại Toàn cau mày nói: “Sáp bình làm không tệ, bất quá giám khảo nước ngoài sẽ cho vào danh sách sao?”
Còn chưa có bắt đầu đốt thì đã thấy phù điêu tinh mỹ, kết cấu hài hòa, tổng thể trắng thuần, không có tạp màu.
Giám khảo Trung Quốc thích thanh lịch hàm súc có lẽ sẽ khen ngợi, thế
nhưng người nước ngoài thích cá tính màu sắc, có lẽ sẽ không thưởng
thức.
Từ Cửu Chiếu cố ý nửa kín nửa hở: “Đây chỉ là bán thành phẩm, ảo diệu cuối cùng phải đợi nung ra mới có thể thấy được.”
Vừa nghe cậu cố làm ra vẻ huyền bí như thế, nội tâm Phùng Trung Bảo liền ngứa ngáy, khi đưa vào lò nung mấy ngày một tấc cũng không rời đi, cứ
đứng trước lò nhìn vào. Ngay cả Thiệu sư phó ngại hắn vướng bận cũng
không thèm để ý.
Lúc xuất diêu làm lạnh, Phùng Trung Bảo xung phong nhận việc đi hủy hộp đất.
Cẩn thận đem hộp đất dỡ bỏ xuống, sáp bình bên trong liền lộ ra dưới tầm mắt của mọi người.
Đầu tiên mắt thấy sáp bình, Cao Đại Toàn và Trâu Hành Tân liền một trận kinh diễm.
Từ Cửu Chiếu không có thêm bất kỳ chất sơn nào trên mặt men, hoàn toàn
chỉ dùng men bạch sắc pha lê. Thế nhưng cũng không biết cậu pha phối
phương như thế nào, sáp bình tuyệt không mang mùi khói lửa, hoàn toàn
không giống như là mới vừa từ trong lò lấy ra.
Phùng Trung Bảo đem bốn tấm xếp từng cái vào trên kệ mà Cửu Chiếu đã chuẩn bị trước đó, xếp thành một hàng.
Bốn người đứng chung một chỗ, nhìn bốn tấm trưng bày trong phòng làm việc.
Mặc dù là từ trong tay mình sinh ra, Từ Cửu Chiếu cũng thật không ngờ sáp bình lại có thể đẹp đến mức này.
Bốn tấm sáp bình có chủ đề là sông Xen, con sông chảy xuyên qua bốn tấm
sáp bình, đem bọn chúng gắn kết với nhau. Lúc đầu là nhẹ nhàng, xung
quanh đều là đồng bằng phì nhiêu, bốn phía phồn thịnh tươi tốt. Từ từ
chuyển sang nông trường, cuối cùng hai tấm sáp bình còn lại là tháp
Eiffel và thành phố Paris phồn hoa.
Không nói đến nội dung chủ đề sáp bình, chỉ nói về vẻ đẹp trên mặt men
thì nó thật sự hội đủ các yếu tố của cẩm thạch trắng: thấu, lượng,
nhuận, bạch! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Trước đây Cao Đại Toàn và Trâu Hành Tân cũng từng nói qua, mặt men đồ sứ tốt là phải nhuận bạch như ngọc. Thế nhưng đây chẳng qua là “như ngọc”! Mà cái này thoạt nhìn hoàn toàn chính là ngọc.
Hai người không chút nghi ngờ, nếu như đưa đi tham gia triển lãm, tuyệt đối sẽ có người cho rằng đây là ngọc thạch.
“…. ” Trâu Hành Tân nhất thời không biết đánh giá làm sao, tuy rằng sắc
men giống như ngọc thật không nhận ra được, hoa văn trên 4 tấm sáp bình
cũng tinh xảo y như thật, thế nhưng xét về phong cách nếu muốn đánh động tới giám khảo triển lãm, Trâu Hành Tân lại không có lòng tin.
Phong cách tác phẩm của Từ Cửu Chiếu quá mức truyền thống, tuy rằng đề tài cậu biểu hiện là hiện đại.
Biết bọn họ đang suy nghĩ gì, Từ Cửu Chiếu hướng về phía Phùng Trung Bảo nói: “Đóng cửa sổ lại, đem khe cửa chặn lại luôn.”
“Chặn cửa sổ?” Phùng Trung Bảo ngoài ý muốn.
Từ Cửu Chiếu trịnh trọng gật đầu: “Chỉ có trong bóng tối mới có thể thấy được toàn bộ diện mạo của bốn tấm sáp bình.”
Thần bí như vậy?!
Phùng Trung Bảo nhất thời tỉnh táo, hắn không chỉ kéo rèm cửa sổ lại,
còn đem vải bố màu đen dùng để che gốm thạch và củi gỗ trong ngày mưa
lấy tới đây, đem cửa sổ và các khe trên cửa chặn lại thật chặt chẽ.
“Đát” một tiếng, Từ Cửu Chiếu mở đèn trên bàn làm việc, cậu đứng ở bên cạnh nâng đèn lên, đem ánh đèn ngắm về bốn tấm sáp bình.
Sau đó, cảnh tượng kì diệu xuất hiện!
Chỉ thấy phong cảnh điền viên thành thị mặt ngoài bình phong toàn bộ đều không thấy! Thay vào đó triệt để biến thành phong cảnh nguyên thủy, một con sông lớn uốn lượn xuyên nhanh không thôi, hai bên bờ sông là rừng
cây rậm rạp.
Đèn trong tay Từ Cửu Chiếu biến ảo góc độ, cảnh sắc trên bình phong cũng theo đó mà biến hóa. Từ từ xuất hiện xuân hoa, hạ mưa, thu thực, tuyết
nguyệt, mà theo bốn mùa biến hóa, rừng rậm liền thối lui, nhà cửa cổ xưa bắt đầu xuất hiện. Đến khi vầng trăng sáng hạ xuống, đã là không biết
qua bao nhiêu năm. Chỉ thấy tháp Paris đứng sừng sững sông Xen, bầu trời sao hoà lẫn với ánh đèn dưới mặt đất, tạo thành một phen cảnh sắc đẹp
không sao tả xiết.
“!!!” Trâu Hành Tân thở hốc vì kinh ngạc, lấy tay che ngực.
“Thầy!” Từ Cửu Chiếu bị dọa cho giật mình, thả đèn trong tay xuống, tiến lên đỡ lấy ông: “Trung Bảo mau bật đèn!”