Khi đó bọn họ đều cho rằng đã được cứu, thế nhưng khi bọn họ mệt mỏi hết sức để lên bờ, mới phát hiện đây là một hoang đảo căn bản không có
người ở.
Tất cả bọn họ đều vừa mệt vừa đói, tuy rằng bởi vì trời mưa cách quãng,
mỗi người đều uống không ít nước mưa. Nhưng mà hai ngày không có cái gì
ăn, tất cả mọi người đều đói đến mức bụng dán vào lưng.
Kiên trì bám ở trên thang trượt đến đảo này tổng cộng có mười một người.
Trong đó có người Trung Quốc, có người Úc, tuy rằng Mel không phải là
trưởng phi hành đoàn nhưng là một người có kinh nghiệm công tác hơn vài
chục năm. Cô chủ động đứng ra, phân phối nhiệm vụ cho mọi người.
Trong đám hành khách Úc có một người người đàn ông tên là Eden.Hobbs năm mươi tuổi đã từng có kinh nghiệm sinh tồn, hắn dạy cho mọi người phán
đoán thứ gì có thể ăn được, thứ gì có độc.
Bởi vì không có lửa, đêm thứ nhất bọn họ đành ăn cây cỏ sống.
Ngày thứ hai, mọi người sử dụng kính lúp đeo trên người của một lão nhân, đốt được lửa.
Có lửa mọi người rất cao hứng, đến khi thăm dò trên đảo phát hiện có nước uống thì càng cao hứng hơn.
Có Eden thì việc tìm kiếm thức ăn cũng không phải rất khó, nhưng mà rất
nhanh bọn họ liền đối mặt với một vấn đề nan giải. Không biết trong nước có vi sinh vật gì, sau khi uống vào liền bị thổ tả, cả người đều mệt lả đi.
Có mấy người bởi vì máy bay hạ cánh khẩn cấp nên bị thương, ở trên hoang đảo này không có thuốc men, nếu như vết thương không được xử lý thì sẽ
sinh mủ nhiễm khuẩn, thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ bị nhiễm trùng máu.
Thế nhưng nước này căn bản cũng không được vệ sinh, ngay cả vệ sinh cơ bản nhất bọn họ cũng không có cách nào làm được.
Nhìn nước lại không thể uống, mọi người vô kế khả thi. Chỉ có Tương Hãn
ngồi xổm bên bờ nước, hắn dùng ngón tay nghiền rồi lại nghiền. Móc một
khối lớn, Tương Hãn lấy tay nặn ra cái chén bùn đầu tiên, để trên đống
lửa, dùng lửa đốt ra một cái chén sành màu trắng rất xấu xí.
Do thời gian đốt rất ngắn nên cái chén này có khuyết điểm là thấm nước, nhưng mà cũng mang đến hi vọng cho 11 người ở đây.
Tương Hãn vô cùng hưng phấn.
Cho tới bây giờ hắn cũng không có nghĩ tới, chỉ là cùng Từ Cửu Chiếu
ngoạn nháo gốm sứ một chút, vậy mà cũng có ngày có tác dụng lớn như vậy.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, thu thập rất nhiều cành cây khô, dùng lửa
đốt một ngày đêm nung ra một cái nồi có đường kính 30 cm và vài cái chén sành.
Tối hôm đó, rốt cục mọi người cũng được uống nước chín, không bị thổ tả nữa.
Có đồ đựng, bọn họ xé quần áo, dùng nước đã nấu sôi để khử trùng, sau đó rửa sạch vết thương cho những người bị thương, tận lực bảo đảm miệng
vết thương của bọn họ sạch sẽ.
Mặc dù bọn họ vô cùng nỗ lực nhưng vẫn có hai người thương thế tương đối nghiêm trọng không thể qua được.
Chôn cất người chết xong, bọn họ ở chỗ này đợi cũng đã năm ngày.
Khi đó bọn họ cho rằng cứu viện rất nhanh sẽ đến, nhưng mà trái chờ
không đến, phải chờ cũng không đến, mỗi ngày chờ a chờ làm cho lòng
người càng sốt ruột. Vì vậy, Tương Hãn là người đầu tiên tìm cho mình
một ít chuyện để làm.
Hắn bắt đầu sàng chọn đất sét. Hắn đã từng xem qua bút kí của Thường
Cửu, cũng xem qua tư liệu nghiên cứu của ông. Còn cùng Từ Cửu Chiếu đãi
bùn thật lâu, lại được cậu tự mình nắm tay dạy.
Hắn cũng không tin hắn nung không ra đồ gốm đạt tiêu chuẩn!
Hắn cũng không có tham lam, biết ở đây không có lò đốt tiêu chuẩn, nên
chỉ có thể nung ra gốm nhiệt độ thấp. Thế nhưng hắn cũng không làm ra
được thành phẩm nhẵn bóng, mịn màng như đã nghĩ, nên liền quyết tâm muốn làm giống như Cửu Chiếu thân yêu nhà hắn.
Dù sao hắn cũng rãnh rỗi, coi như tìm cho mình một mục tiêu.
Hắn nghiêm túc cẩn thận tuyển lựa đất sét, đem đất đá lọc ra, chỉ còn
lại đất sét tinh mịn. Sau đó hắn dựa theo tỷ lệ nước nhất định, biến
thành khối bùn có độ mềm cứng thích hợp, đem hết sức lực nhào nặn.
Hắn không ngừng nhào nặn a nhào nặn, dẫn tới mọi người tò mò vây xem.
Eden hỏi: “Cậu đang làm gì vậy? Làm bánh sao?” Người nọ hẳn là đói muốn
điên rồi, rõ ràng là bùn, hắn cũng có thể ảo tưởng ra thành bột.
Tương Hãn hắc tuyến lườm hắn một cái: “Tôi đang làm bùn gốm.”
Tương Hãn nói tiếng Anh, bùn gốm là một từ ngữ có tính chất định hướng
rất mạnh. Eden nhất thời tỉnh táo: “Ngày đó tôi nhìn cậu nung gốm, còn
tưởng rằng cậu đột nhiên nghĩ ra, không ngờ cậu đã học qua khóa đào nghệ chuyên môn?”
Tương Hãn rất đắc ý khoe khoang: “Người yêu của tôi là một đại sư gốm sứ rất xuất sắc, đây là em ấy dạy tôi đó!”
Bên trong Tiếng Anh từ “anh” và “cô” khác nhau rõ ràng, nên Eden sẽ
không nghe lầm. Nhưng mà tính hướng của người khác hắn không xen vào,
chỉ nói là: “A, vậy cậu thật là may mắn.”
Cái này kỳ thực chỉ là xã giao, chỉ có điều Tương Hãn cũng cho là thật.
“Không sai, tôi thực sự vô cùng may mắn!” Tương Hãn một bên nhào nặn bùn gốm, một bên cùng Eden nói chuyện phiếm, hắn rất nhớ Từ Cửu Chiếu. Hiện tại có người cùng hắn trò chuyện về Từ Cửu Chiếu, vậy đơn giản chính là đối tượng giải buồn không thể tốt hơn: “Cửu Chiếu nhà tôi lớn lên vừa
cao vừa đẹp trai. Mắt rất đẹp, mũi rất thẳng, đường nét khuôn mặt rất
nhu hòa. Em ấy làm việc kỹ lưỡng, thái độ làm người rất có trách nhiệm,
tuyệt đối có thể tin tưởng.”
Tương Hãn bắt đầu thao thao bất tuyệt Từ Cửu Chiếu tốt đẹp cỡ nào, sau
cùng hắn còn chưa thỏa mãn nói: “Đáng tiếc điện thoại di động của tôi
rơi ở biển rồi, bằng không tôi có thể cho ông xem hình của em ấy.”
Eden bị hắn ép nghe ít nhất năm phút đồng hồ, hắn chủ động nói sang chuyện khác: “Cậu nói người đó là một đại sư đào nghệ?”
Tương Hãn ừ một tiếng, nói: “Chúng tôi tự mở công ty kinh doanh gốm sứ
cao cấp, tôi phụ trách sản xuất tiêu thụ, em ấy phụ trách thiết kế. Bất
quá ngoại trừ biết làm gốm ra, em ấy đánh giá gốm sứ nghệ thuật cũng rất giỏi! Ông biết không? Năm nay em ấy sẽ tham gia triển lãm quốc tế ở
Pháp, em ấy nhất định sẽ giành được giải nhất!”
Eden chưa từng gặp qua kiểu tự tin giành được giải nhất như vậy, mà
người tự tin không phải là mình, mà là bạn trai của mình nữa chứ. Truy
cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia
các event hấp dẫn.
Eden rất bất đắc dĩ, ông cũng nhìn ra, Tương Hãn hoàn toàn là một người yêu khống.
Đối với việc nhung nhớ Từ Cửu Chiếu, làm cho Tương Hãn vừa nhắc tới
người yêu liền không tự chủ biến thành nói nhiều, bắt đầu không ngừng
tẩy não người bên cạnh. Hắn tẩy a tẩy…. làm cho tám người trừ hắn ra,
tất cả đều trở thành fan cuồng của ‘vị kì nhân’ Từ Cửu Chiếu nghe tiếng
nhưng chưa thấy mặt.
Làm chuyện liên quan đến gốm sứ, thật giống như Từ Cửu Chiếu đang ở bên
người của hắn, làm cho Tương Hãn không ngừng thử nghiệm nung ra càng
nhiều đồ gốm tốt hơn.
Ngay từ đầu hắn ở bên ngoài nung, sau đó là tìm một sơn động phong bế nung.
Mới bắt đầu đốt thì rất thô ráp, cuối cùng có thể nung ra một cái chén
có độ dày vừa phải, bình nhuận bóng loáng. Làm cho cả đám phải khen
ngợi.
Ngay từ đầu chỉ có Tương Hãn tự mình làm, sau này cũng có người theo
học, bất quá bọn họ cũng chỉ là học chơi. Phần lớn thời gian họ đều đi
tìm thức ăn hoặc là mang cành cây khô đến cho Tương Hãn.
Bởi vì Tương Hãn bắt đầu nung thì sẽ có khói tỏa ra trên trời, đây rõ
ràng là một dấu hiệu, cho nên ai cũng không có ý kiến phản đối về việc
hắn không ngừng nung như thế.
Bọn họ đều cho rằng Tương Hãn đang giết thời gian, kỳ thực ngay từ đầu
Tương Hãn đúng là muốn giải sầu tịch mịch, nhưng khi lần đầu tiên hắn
đốt xong, nung ra một bản gốm dùng để nhào bùn, mục đích cũng thay đổi.
Tương Hãn giơ bản gốm lên, phát hiện bản gốm này ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống có tính thấu quang tốt vô cùng.
Ở trên đảo vô danh phát hiện ra đất sét, mà lại là một loại đất sét thiên nhiên có tính chất giống như Ma Thương thổ!
Loại đất sét này không cần phối chế nhiều là có thể trực tiếp đốt thành
gốm sứ, sau vài lần thử nghiệm, Tương Hãn càng ngày càng tiếp cận trình
tự làm việc thường ngày giống như Từ Cửu Chiếu, làm được thai gốm nhẵn
nhụi, trơn láng, trắng sáng như tuyết.
Một khắc kia nhìn thấy thành phẩm, trong đầu Tương Hãn là một trận âm
thanh tiền bạc đinh đinh đang đang dễ nghe, nhìn bùn đất bên trên vũng
nước giống như đang nhìn thấy vàng.
Hiện tại Văn Vận có rất nhiều dự án thiết kế xuất sắc, nhưng đều sử dụng loại đất cao lanh bình thường. Nếu như có thể đổi thành loại đất sét
này, càn quét thị trường gốm nhật dụng cao cấp quả thực ở trong tầm tay!
Tương Hãn không kịp chờ đợi liền muốn trở về cùng Từ Cửu Chiếu chia sẻ
kế hoạch mới của hắn, chỉ tiếc đội cứu viện vẫn không đến.
Tương Hãn buồn chán bắt đầu nung bồn tắm.
Hiện tại tất cả người sống sót đều sử dụng đồ hắn nung ra như là nồi, bầu, chậu, bình, xẻng, ly, thớt, tấm giặt quần áo…
Tương Hãn ngồi dưới đất, vừa cùng Mel nói chuyện phiếm, vừa cầm bình uống nước.
Đột nhiên hắn dừng lại, Mel nghi ngờ nhìn hắn. Cô vừa muốn nói gì, Tương Hãn liền giơ ngón tay đặt ở bên miệng.
Mel ngừng thở, ngay sau đó cô loáng thoáng nghe thấy được thanh âm của tiếng còi hơi.
Tương Hãn trực tiếp đứng lên, Mel đứng dậy theo, hai người cùng nhau
xông về bờ biển. Ở đàng kia, những người may mắn còn sống sót đang nhảy
lên nhảy xuống, hướng về phía ca-nô đang lái về hải đảo cao giọng la
lên.
Bắc Kinh.
Kiếm được đầy đủ tiền rồi, Lưu Duệ với tư cách là trợ lý Tương Hãn, thay mặt hắn mua cổ phần về trong tay, hỗn loạn cao tầng cuối cùng kết thúc.
Mà sau khi bắt đầu khởi động bẫy rập nhằm vào Trịnh Khải Long, rốt cục
Trịnh Khải Long cũng buông tha không tiếp tục mạnh mẽ cướp đi hạng mục
đầu tư nữa, trừ phi hắn thực sự muốn chết, cũng đừng nghĩ sẽ tranh giành quyền lợi từ những hạng mục này.
Mà những hạng mục bị Trịnh Khải Long vứt bỏ, làm cho những người tìm
kiếm đầu tư không thể không nhượng bước một lần nữa trở lại Duệ Phong
tiến hành đàm phán.
Mua trở về, đàm phán, ký hợp đồng.
Mặc dù Từ Cửu Chiếu không thể tạo được tác dụng gì, nhưng cậu vẫn yên
lặng theo dõi toàn bộ quá trình, cậu chỉ có ở chỗ này, bận rộn những
chuyện này, mới không có cảm giác trống vắng hốt hoảng.
Lúc không có chuyện gì làm cậu sẽ đợi ở phòng làm việc của Tương Hãn, lật xem một ít văn kiện đang chờ Tương Hãn phê duyệt.
Đôi khi, cậu cũng sẽ đem văn kiện cũ trong phòng làm việc lấy ra, bên
trên có chữ viết của Tương Hãn. Cũng có khi cậu không khách khí làm ra
chút kí hiệu màu đen hài hước để chọc ghẹo hắn, thỉnh thoảng nhìn lại tự mỉm cười.
Lưu Duệ gõ cửa, không đợi cậu nói liền tiến vào, sắc mặt hắn cổ quái nói với Từ Cửu Chiếu: “Trước đó anh có cùng ngân hàng nói qua chuyện tài
khoản cả A Hãn, cho nên bọn họ vừa mới báo cho anh một việc rất đáng chú ý.”
Từ Cửu Chiếu giật mình, mong đợi không rõ xuất hiện, cậu đứng lên, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lưu Duệ.
Lưu Duệ liếm môi một cái: “Bọn họ nói vừa có một khoản tiền lớn chuyển ra nước ngoài.”
Ngân hàng đã từng nói qua, bọn họ không thể vượt qua Tương Hãn để cho
người khác sử dụng tài khoản của hắn. Ngược lại, người có thể điều động
tiền bạc từ tài khoản ngoại trừ chính chủ ra thì không có người khác!
“Nước nào ạ?!” Từ Cửu Chiếu không khống chế được lớn tiếng.
“Palau.” (tên địa phương: Belau, tên đầy đủ là Cộng hòa Palau, là một
đảo quốc ở Thái Bình Dương, cách Philippines 500 dặm về phía đông, và
Tokyo (Nhật Bản) 2000 dặm về phía Nam)