Trên máy bay, Từ Cửu Chiếu nắm tay Tương Hãn: “Lần kia về nước cũng là
cùng nhau ngồi máy bay, kỳ thực khi đó em rất kinh ngạc, em cho là anh
sẽ không ngồi máy bay nữa.”
Tương Hãn nở nụ cười: “Nếu như không ngồi máy bay, sau này chỉ có thể đi tàu cao tốc và tàu thuỷ. Cho dù chúng ta ở Palau cũng chỉ có thể đi tàu thuỷ, nhưng mùa hè trên biển mưa rất nhiều, lại càng nguy hiểm hơn. Anh trái lại không có bóng ma trong lòng, đơn giản vì có em bên cạnh. Chí
ít chúng ta có thể chết cùng tháng cùng năm, nhưng bình an hạ cánh thì
tốt hơn.”
Từ Cửu Chiếu lại một lần nữa dặn dò: “Mặc kệ thế nào, đi xa đều phải chú ý tình hình thời tiết.”
Tương Hãn nghiêm túc đáp ứng, bỏ qua cái đề tài này, hai người nói đến chuyện vụ án.
“Em thật không ngờ Lý Tùng Nham chỉ vì ân oán cá nhân liền làm ra loại
chuyện này.” Chuyện minh tranh ám đấu Từ Cửu Chiếu cũng không phải không có trải qua, thế nhưng loại thủ đoạn hạ cấp trộm tác phẩm đem bán như
thế này, quả thật Từ Cửu Chiếu chưa từng gặp qua.
“Hừ.” Tương Hãn đối với Lý Tùng Nham vẫn rất canh cánh trong lòng. Mặc
dù người kia sẽ bị xử một vài năm ở trong tù, danh tiếng tiền đồ tất cả
đều mất hết, nhưng cũng khó tiêu mối hận trong lòng hắn.
“So đo với người như thế có gì hay chứ.” Từ Cửu Chiếu nhéo nhéo đầu ngón tay ấm áp của Tương Hãn, cậu lạnh nhạt nói: “Đối với loại người tự cho
mình là rất cao, cuồng vọng không để ý tới ai như hắn thì phải nghiêm
trị như vậy. Đến lúc hắn cô đơn không ai chú ý, không đáng giá một đồng, ở trong tường cao chỉ có cô đơn, hắn mới có thể cảm thụ được tư vị
thống khổ.”
Ngô Diểu vừa đáp xuống liền lập tức liên lạc với bằng hữu của mình,
trên《Thời Báo Paris》đăng tin tức Từ Cửu Chiếu sắp trưng bày tân tác.
Truyền thông Pháp đối với chuyện này vẫn vô cùng cảm thấy hứng thú. Lần
này tin tức tuy rằng không phải nằm ở trang đầu, thế nhưng vẫn chiếm cả
nửa trang báo, mà trên mạng liền được đẩy lên đầu.
Người phụ trách triễn lãm Kenny · Maijinsi trên trang xã hội của mình có một bài thông báo: “Tôi tin tưởng, thế giới đã đem Từ khắc sâu trong
lòng! Cậu ấy chắc chắn đã chiếm một vị trí hết sức quan trọng trong lịch sử giới nghệ thuật. Tân tác của cậu ấy làm người ta cảm thấy kì diệu,
mỗi một người gặp qua nó bảo đảm sẽ không thất vọng tiếc nuối.”
Điều này càng khiến cho mọi người thêm hiếu kỳ, ngay cả người đã xem qua triển lãm trước đó đều hạ quyết tâm đi xem một lần nữa.
Sáng sớm vừa mở cửa, là có thể chứng kiến ngày hôm nay bất đồng với mấy
ngày trước. Thường ngày sáng sớm người đi xem rất ít, phải đến khoảng 10 giờ, lượng người mới tăng lên. Nhưng mà bây giờ, bãi đỗ xe phụ cận đều
đã chật kín, dẫn đến những người tới trễ phải đem xe dừng ở bên đường.
Mọi người tình nguyện chịu dán giấy phạt, cũng muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Trước đó đã tới một lần nên mọi người biết triển vị của Từ Cửu Chiếu ở
nơi nào, vào hội trường liền trực tiếp đi tới triển thính kia. Hôm nay
vị trí đó có dựng thêm một rào chắn màu đỏ, ngăn cản khán giả vì tới quá gần có thể tạo thành tổn thất không cách nào vãn hồi.
Mọi người vừa liếc mắt nhìn, đã bị chấn động. Bình sứ như ngân như
tuyết, mặt men trong veo dịu dàng, ôn nhuận tản ra ánh sáng nhu hòa. Nó
hấp dẫn tầm mắt của mọi người, làm người khác chìm đắm trong khiết mỹ
tinh thuần.
Tác phẩm này cao khoảng 50 cm, miệng nhỏ cổ ngắn, vai rộng, eo thon từ
từ thu lại tới chân. Đầu tiên nhìn, người hiểu rõ đồ sứ không thể phân
loại nó vào kiểu bình nào cả.
Nói nó là mai bình thế nhưng đường cong sắc bén hơn nhiều lắm, nếu như
nói là bình hồ lô, trên dưới eo thon ngăn cách căn bản cũng không có hai cái bụng tròn vo.
Từ miệng đến vai độ cung giống nhau, nhưng mà chổ chuyển ngoặt ở vai lại nhu hòa, cho người cảm giác phá lệ bất đồng, mạnh mẽ lại mềm mại. Toàn
bộ thân bình hơn nửa là hiện ra hình chữ nhật đảo ngược, vòng cung eo
mềm nhẵn như có như không, nếu như không phải là vì mặt men thủy tinh
hiện lên phản quang, căn bản là không nhìn ra khúc độ.
“Cái này là?” Mọi người không giải thích được, hình dáng giống như đã
từng quen biết, nhưng bây giờ vô luận như thế nào đều không nghĩ ra
được. Mãi đến khi bọn họ dời tầm mắt nhìn xuống bảng tên dưới đài.
Nghệ thuật gia tham gia triển lãm: Từ Cửu Chiếu
Tên gọi tác phẩm: 《My Love》
Đến từ: Trung Quốc
“Hình dáng này… là nhân thể sao?” Rốt cục có một người không dám tin thấp giọng nói.
Vừa nói như vậy, mọi người nhất thời sáng tỏ!
Bình sứ này, chân dài vai rộng thắt lưng ong, không phải là giống hình
thể của con người sao? So với đại bộ phận người Châu Âu có bắp thịt
cường tráng, bình thể biểu hiện càng nhiều hơn hình thể người Châu Á,
dẻo dai lại không mất đi sự mạnh mẽ, đường cong cơ thể lưu sướng, hình
dáng thân thể to lớn mà nhu hòa.
“Đây là nam giới đi?” Một người nói, “Nhất định là nam giới a!” Nếu là nữ giới thì biểu hiện ra khẳng định không phải như vậy.
Mọi người nhất thời oanh động lên, trong khoảng thời gian ngắn vừa sợ
vừa cười đùa, đương nhiên càng nhiều hơn là cảm giác khó tin.
Mà có rất nhiều phái nữ thậm chí nam giới, không biết làm thế nào nhìn
xuyên qua bình sứ có hình thể giống như một người đàn ông vai rộng, thắt lưng hẹp, chân dài lại biến thành gương mặt của người mình yêu. Nhất
thời trong ngực như đàn nai chạy loạn, rõ ràng là gò má lỗ tai khô nóng, nhưng lại luyến tiếc dời đường nhìn.
Nếu như không có rào chắn, họ hận không thể tự tay chạm đến. Cảm thụ một chút xúc cảm “da thịt”, nhất định đặc biệt trơn mềm a!
Đương nhiên vẫn có phần đông người chỉ là đơn thuần thưởng thức, phảng
phất trước mắt không phải là một bình sứ, mà là một pho tượng nhân thể
do điêu khắc gia trứ danh sáng tạo ra. Vì chỉ có điêu khắc mới có thể
triển hiện ra vẻ nam tính hàm chứa sức mạnh thân thể và đường cong cơ
thể mỹ cảm như vậy.
Người phương Tây thích thưởng thức nhân thể triển hiện ra vẻ đẹp tự
nhiên, mà dùng khí hình gốm sứ truyền thống biểu hiện nhân mỹ, từ trước
đến nay đây là lần đầu tiên thấy được.
Vừa qua khỏi buổi trưa, có rất nhiều người không kịp chờ đợi liền online đăng bình luận về《My Love 》, đại đa số đều là đánh giá tích cực. Rất
nhanh Từ Cửu Chiếu và tân tác trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều
nhất.
Sau vài ngày độ “hot” của triển lãm càng ngày càng cao, thậm chí bên
triển lãm phải khống chế lượng người vào xem. Đến lúc xác định được tác
phẩm thu được giải nhất lần này chính là《My Love》, mọi người liền nhiệt
tình oanh động, thậm chí đạt tới mức triệu người tới nhìn!
Không có biện pháp, ai bảo lần này triển lãm có nhiều biến đổi bất ngờ, tràn đầy tính hí kịch và truyền kỳ như vậy.
Người bình luận chuyên mục Chloe. Bertie có một bài viết trong《Bình Luận Gốm Sứ》như sau : “…. Lúc nhìn thấy《Bóng Tối Và Ánh Sáng》, tôi đã cho
rằng sẽ không có bất kì tác phẩm nào mà khiến tôi có cảm giác kinh ngạc
nữa. Nhưng mà, tôi sai rồi.
Trước đây tôi tuyệt không nghĩ tới sẽ có một người lại có thể dựa vào
hình dáng đường nét là có thể biểu hiện ra một tác phẩm phức tạp như
thế. Cũng tuyệt không nghĩ tới vậy mà sẽ có người dùng một vật thể triển hiện ra hai loại hình nghệ thuật. Đây là một sự đột phá và sáng tạo.
Cho tới bây giờ vẫn còn có người tranh luận đây rốt cuộc là bình sứ hay
là tượng điêu khắc, tôi lại nghĩ, chuyện này cũng có gì khác biệt đâu
chứ?….”
Theo dư luận đại chiến trước đó, Chloe lúc nào cũng giữ quan điểm ủng hộ Từ Cửu Chiếu, nên khi viết ra đánh giá cao như vậy cũng không làm cho
mọi người kinh ngạc.
Thế nhưng, người phụ trách bảo tàng Louvre – Timothy · Garnert lên tiếng lại khiến cho người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Ông ở trên trang cá nhân viết một bài bình luận rất dài, toàn văn phân
tích chỗ độc đáo của bình sứ, còn có những điểm chưa được người chú ý
tới, đó là sự dung hợp hài hòa của hiện đại cùng cổ đại, của tinh hoa
nghệ thuật Trung Quốc và nghệ thuật phương Tây. Thậm chí là phương pháp
biểu hiện của cậu, hàm súc mông lung lại rõ ràng, không bị cản trở tinh
thần nghệ thuật giữa Đông và Tây. Ông còn chỉ ra được, người có thể đem
cổ kim cùng đông tây kết hợp làm được như thế, Từ Cửu Chiếu là người đầu tiên cũng là người duy nhất!
Cuối cùng ông nói: “Tôi vẫn luôn chú ý đến Từ. Tôi thật tò mò không biết cậu ấy sẽ dùng nội dung gì để biểu hiện chủ đề lần này. Trước đó cậu ấy đã biểu hiện nội dung là thời gian biến thiên quả thực làm cho mọi
người mãn nhãn. Lần này tham gia triển lãm có người dùng phẫn nộ, bi
thương, mừng rỡ, vui sướng, cừu hận, vặn vẹo ….để diễn tả tình cảm cuộc
sống. Nhưng lần này Từ lại dùng đề tài tình yêu cuồng nhiệt để biểu hiện cuộc sống hiện tại của mình.
Cậu làm hết sức thành công. Mỗi một người thấy tác phẩm này đều có thể
cảm thụ rõ ràng tình cảm nóng bỏng của người sáng tác, khiến cho người
khác kìm lòng không được cũng muốn dấn thân vào tình yêu cuồng nhiệt đó, cảm thụ loại vui sướng và hạnh phúc này.
Tác phẩm không chỉ có giá trị nghệ thuật không thể bàn cãi, đồng thời
còn có thể đại diện cho kĩ thuật đỉnh cao của nghệ thuật đương đại, có
thể nói là kiệt tác của lịch sử.
Trong thời gian ngắn ngủi liên tiếp sáng tác ra《Bóng Tối Và Ánh
Sáng》và《My Love》, và cả hai đều là tác phẩm trân bảo, đủ để cho mọi
người thưởng thức và nhiệt nghị, tôi có thể nói Từ Cửu Chiếu đã trở
thành một hiện tượng.
Sự hiện hữu của cậu, chính là kho báu của là nhân loại!”
Timothy · Garnert chiếm được rất nhiều người bình luận trả lời và đăng
lại, có thể nói bài đánh giá khen ngợi này làm cho bên phía Từ Cửu Chiếu giật mình.
Ở nơi này được truyền thông phương Tây nhất trí tán thưởng, chỉ có một
số ít là phản đối phê phán, tình hình chung có thể nói là như thuỷ triều dâng không thể ngăn lại, cùng lúc đó triển lãm song niên quốc tế cũng
kết thúc.
Triển lãm làm rất long trọng, đương nhiên lễ trao giải cũng sẽ không
kém, nghi thức trao giải không chỉ có nghệ thuật gia trong giới nghệ
thuật như là: Hoạ sĩ, điêu khắc gia, đào nghệ gia, kiến trúc gia, chụp
ảnh gia… còn có một số nhân vật nổi tiếng trong các giới khác, các loại
hiệp hội, các đại biểu báo chí nghệ thuật.
Như lệ cũ, người chủ trì điển lễ trao giải là hai MC nổi danh trên TV,
khách quý danh nhân đến trao giải đến rất nhiều, bất quá đại đa số ít
nhiều đều dính dáng đến nghệ thuật.
Bởi vì chủng loại nghệ thuật rất nhiều, đến khi trao giải loại hình đào nghệ, cũng đã qua hơn một giờ.
Nếu như không phải là Tương Hãn nhẹ nhàng đụng cánh tay cậu một cái, Từ Cửu Chiếu cũng không biết là đến mình rồi.
Trong hội trường tất cả mọi người đều nói tiếng nước ngoài, Từ Cửu Chiếu một chữ cũng nghe không hiểu.
Từ Cửu Chiếu đứng dậy, Tương Hãn cũng đồng dạng đứng lên, hai người một
trước một sau hướng về sân khấu đi đến. Từ Cửu Chiếu không biết nói
tiếng Anh, trùng hợp hai MC cũng không hiểu tiếng Trung, cho nên thấy có người đi cùng cậu, cho rằng đó là người phiên dịch.
Hai MC tươi cười hướng về cậu nói chúc mừng, Từ Cửu Chiếu mất tự nhiên
gật đầu mỉm cười. Người trao tặng giải thưởng đào nghệ chính là một vị
đào nghệ gia cực kỳ nổi tiếng, đã hơn sáu mươi tuổi.
Ông trao ba huy chương và giấy chứng nhận, mỗi người nhận một cái.
Phát thưởng xong, theo lệ cũ MC sẽ phỏng vấn một chút.
Vì vậy nữ MC liền hướng Từ Cửu Chiếu đưa ra câu hỏi: “Cho tới bây giờ
tôi vô cùng hiếu kỳ chính là, Từ đang yêu phải không? Có người nói tác
phẩm của bạn chính là dựa theo nguyên mẫu người yêu mà sáng tác. Tôi cực kỳ hâm mộ người có được tình yêu sâu đậm lãng mãn của bạn, có thể nói
cho tôi biết người may mắn kia là ai không?”
Ánh mắt Tương Hãn ôn nhu nhìn cậu, thấp giọng phiên dịch.
Từ Cửu Chiếu cười nhẹ, sau đó hướng về phía MC nói: “Người đó không phải đang đứng ở bên cạnh tôi sao?”
Tương Hãn không tự chủ ngồi thẳng người lên, vô cùng kiêu ngạo đem những lời này phiên dịch lại.
Nữ MC đặc biệt khoa trương: “A, thì ra bạn là là người may mắn khiến
toàn thế giới phải ước ao ghen tỵ! Chúa ơi, bạn không sợ đang đi ở trên
đường sẽ bị người trùm bao kéo tới hẻm nhỏ đập cho một trận sao?!”
Lời hài hước khôi hài này, đưa tới một trận cười to của khán giả.
Sau đó nữ MC nói tiếp: “Chờ chút, gương mặt anh tuấn này, tôi khẳng định không phải lần đầu tiên thấy đâu.” Vấn đề này không có ở trong kế hoạch định trước, nữ MC kinh ngạc mở to hai mắt: “Lẽ nào bạn chính là người
sống sót trong tai nạn máy bay kia sao? Chính là người làm đồ sứ kia
phải không!”
Tương Hãn bình tĩnh lộ ra nụ cười: “Tôi không nghĩ ra trong chúng tôi
còn có ai làm được đồ sứ, tôi nghĩ chắc người đó là tôi rồi.”
Nữ MC giật mình che miệng lại: “A, tôi thật không nghĩ tới lại gặp được
nhân vật truyền kỳ như thế. Tôi có xem đoạn phóng sự của Úc, ở điều kiện đơn sơ như vậy có thể nung ra được đồ sứ sao? Không phải là do người
nào để lại ở nơi đó trước chứ? Thứ lỗi cho tôi hỏi như vậy, tôi thực sự
rất tò mò đó.”
Nghi vấn như vậy không chỉ có nữ MC có, tin tưởng giờ khắc này những
người ở trước TV và trước máy vi tính đều có đồng dạng hoài nghi như
vậy.
“Cải chính một chút, tôi đốt những cái đó bất quá chỉ là đồ gốm, căn bản cũng không thể gọi là đồ sứ được. Tôi nghĩ sau ngày hôm nay mọi người
sẽ không còn nghi vấn nữa,” Tương Hãn quay đầu nhìn Từ Cửu Chiếu, hai
người nhìn nhau, bàn tay giao cùng một chỗ, “Bởi vì người yêu của tôi là một đại sư đào nghệ xuất chúng, tôi biết làm những thứ đó, chẳng qua là do em ấy dạy cho tôi.”
Nữ MC lộ ra thần sắc cảm động muốn rơi lệ: “Điều khiến cho mọi người cảm động, chính là tình yêu của hai người, nhờ đó mới có được thành tựu
ngày hôm nay. Chúc hai bạn mãi mãi hạnh phúc.”
Tương Hãn thay mặt hai người trả lời: “Cám ơn, chúng tôi sẽ luôn hạnh phúc.” Hội trường vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt.
Không hề nghi ngờ, tác phẩm sau của Từ Cửu Chiếu lấy được rất nhiều sự
quan tâm của giới truyền thông, đương nhiên cũng không thể thiếu ảnh
chụp hai người tay trong tay.
Bởi vì tác phẩm đó, cũng bởi vì những việc trải qua của hai người không
tầm thường, trên internet mọi người chúc phúc hai người một phen, làm
cho Tương Hãn vui sướng lướt qua lướt lại trên mạng xã hội, nhìn người
khác chúc phúc hai người.
Sau bế mạc, chính là bán đấu giá tác phẩm. Lúc này, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt đặt ở trên《My Love 》- bây giờ đã được hiệp hội đào nghệ
quốc tế phân thành một loại bình sứ riêng biệt, chính thức mệnh danh là
bình tình nhân – cũng hiểu được nó khẳng định có thể bán ra một cái giá
kinh người.
Nhưng mà khiến triển lãm trở tay không kịp chính là, Ngô Diểu thay mặt Từ Cửu Chiếu cự tuyệt bán đấu giá.
“Tại sao chứ?” Người phụ trách bán đấu giá tức giận không giải thích
được, “Lúc đầu chúng ta đã kí qua thỏa thuận, tác phẩm tham gia triển
lãm phải để cho triển lãm sắp đặt và bán đi.”
Triển lãm song niên Pháp là triển lãm nghệ thuật có tiếng tăm rất lớn,
giá sau cùng của mỗi tác phẩm đều làm cho người nghẹn họng trân trối.
Càng ngày càng nhiều phú hào đến từ các quốc gia khác nhau đổ xô mua,
càng làm cho triển lãm náo nhiệt hơn.
Mỗi lần đều dùng tác phẩm đạt giải nhất làm trung tâm, không có nó bán đấu giá lần này nhất thời sẽ thất sắc đi rất nhiều.
“Ngài đương nhiên có thể.” Ngô Diểu ngoài cười nhưng trong không cười,
“Nhưng tôi sợ rằng ngài đã quên, trước đây kí thỏa thuận là《Bóng Tối Và
Ánh Sáng》, cũng không phải《My Love》. Như vậy dựa theo thỏa thuận, các
ngài chỉ có thể bán đấu giá《Bóng Tối Và Ánh Sáng》, nhưng không có quyền
hạn bán đấu giá tác phẩm này.”
Điều này làm cho bên triển lãm trợn tròn mắt.
Lúc đó khi bọn họ bắt chẹt Từ Cửu Chiếu dùng tân tác thay thế cho cái đã mất tham gia triển lãm chỉ có ước định bằng miệng, bởi vì là lén hiệp
thương, cho nên sẽ không sửa lại thỏa thuận.
Vì thiếu sót sơ sẩy này, khiến triển lãm hối hận đấm ngực giậm chân không thôi.
Ngô Diểu đắc ý nghênh ngang mà đi, cuối cùng cũng hung hăng trả lại một ngụm ác khí.
Đương nhiên, nguyên nhân thực tế chỉ là vì Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu
cũng không muốn tác phẩm này bị người khác cất giữ mà thôi. Bọn họ đã
bàn bạc xong, không bán tác phẩm, chỉ đặt ở trong nhà mình.
Sau đó Ngô Diểu lại sầu khổ, hắn còn phải giải quyết chuyện bồi thường,
cùng công ty bảo hiểm tranh luận cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mỗi lần triển lãm cỡ lớn mở ra, tác phẩm nghệ thuật đều phải mua bảo
hiểm, công ty bảo hiểm không thích nhất là làm việc này. Một mặt là bởi
vì hạn mức rất cao không gánh nổi, mặt khác là định giá tác phẩm quá khó khăn.
Hạn mức rất cao thì mấy công ty bảo hiểm còn có thể liên kết lại giải
quyết, mà định giá tác phẩm nghệ thuật lại khiến cho người ta nhức đầu.
Công ty bảo hiểm mới sẽ không chờ mong vào giá thị trường để giải quyết, mà là dựa vào giá cả quy định sẵn, đem hết khả năng đè xuống giá thấp
nhất.
Mặc dù lần này triển lãm mua tổng số bảo hiểm cao đến hàng chục triệu
Euro, thế nhưng đó là của tổng thể hơn một nghìn món. Tính ra mỗi một
món cũng chỉ có thể bồi thường 500 ngàn Euro.
Ngô Diểu cảm thấy giá đó quá thấp, vì vậy liền cùng một đám người có khả năng ăn nói tổ chức thành đoàn mỗi ngày lướt qua công ty bảo hiểm. Cuối cùng công ty bảo hiểm phải nâng lên thành 1 triệu Euro, lúc này Ngô
Diểu mới chịu dàn xếp ổn thỏa.
Lần này bán đấu giá làm cho rất nhiều phú hào thất vọng, lúc đầu bọn họ
nghĩ không có《Bóng Tối Và Ánh Sáng》, đem《My Love》bỏ vào trong túi cũng
không kém. Kết quả là, tác phẩm này căn bản sẽ không xuất hiện!
Mặc dù không có đồng ý bán đấu giá, thế nhưng cũng phải thực hiện nghĩa
vụ đoạt giải. 《My Love》bắt đầu tuần triển nửa năm trên toàn thế giới.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới tháng 12. Ngay lúc mọi
người chậm rãi quên lãng án trộm cướp khiến cho đông đảo người tiếc
nuối, thình lình xuất hiện một tin tức khiến người ta kinh hỉ, 《Bóng Tối Và Ánh Sáng》đã tìm được!
Ngay từ đầu nghe được tin tức này, Từ Cửu Chiếu cũng không dám tin
tưởng. Bọn họ đều không còn ôm hy vọng nữa, nhưng lại nhận được điện
thoại của cảnh quan Hank, nói đã biết tứ điều bình ở nơi nào, ngay sau
đó vẫn chưa tới một ngày, liền tìm được tác phẩm từ bên trong một gia
đình.
Lại một lần nữa bay tới Paris, ở chỗ cảnh sát, thấy tứ điều bình lẳng
lặng đang được trưng bày trên bàn hội nghị, Ngô Diểu kích động nói không ra lời.
Từ Cửu Chiếu miễn cưỡng khống chế bản thân thất thố: “Là ở nơi nào tìm được vậy?”
Cảnh quan Hank nói ra tên một người, Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn không rõ là ai, nhưng mà Ngô Diểu lại giật mình.
“Người nọ là một tổng tài tập đoàn chuỗi siêu thị cỡ lớn, cũng chính là
từ một lái buôn không rõ danh tính mua tác phẩm này.” Cảnh quan Hank
cũng cảm thấy khó tin, “Cho tới bây giờ tên đạo tặc kia cũng chưa có bắt được, cũng không biết hắn cùng người lái buôn nào lui tới. Cho nên điều tra vô cùng khó khăn. Nói thật chúng tôi cũng không quá nắm chắc có thể tìm trở về. Thế nhưng cuối cùng là do vị tổng tài kia không nhịn được,
tự mình bán đứng bản thân.”
Người này cũng đã từng tham gia triễn lãm thử, hắn cũng cuồng nhiệt mê
luyến《Bóng Tối Và Ánh Sáng》giống như TelaZeni đối với《Bóng Đêm Hà》. Nếu
như TelaZeni coi《Bóng Đêm Hà》 là một vị thiếu nữ chọc người trìu mến,
như vậy《Bóng Tối Và Ánh Sáng》trong lòng hắn chính là nữ thần hạ phàm.
Bạn đang �
Vị tổng tài này mặc dù có một tập đoàn, thế nhưng nội tình bên trong
cũng không sánh bằng thế gia quyền quý, chỉ đơn giản là kẻ có tiền. Cho
nên, hắn bắt đầu lo lắng bản thân không thể thắng được trong đấu giá, vì vậy sinh lòng tà niệm, dùng tiền tìm người trung gian thuê vị đạo tặc
kia.
Mà tên đạo tặc này khi nhận tiền xong thì đi chuẩn bị các loại kế hoạch, hắn xem xét rất nhiều người để xuống tay, vô tình ở quán bar gặp Lý
Tùng Nham đầy bụng oán khí đang say liền rơi vào trong mắt của hắn.
Lý Tùng Nham cực hận Từ Cửu Chiếu, ước gì《Bóng Tối Và Ánh Sáng》 biến
mất, vì vậy liền thông đồng với nhau. Hai người này bất quá là lợi dụng
lẫn nhau, nhưng đều chung mục đích, chính là trộm đi tứ điều bình.
Tứ điều bình thuận lợi tới tay, vị tổng tài này liền bưng bít trong tay
vụng trộm vui vẻ thật lâu. Hắn cho rằng đã qua hai tháng nên tin đồn
cũng lắng xuống, liền không nhẫn nại được muốn đem tứ điều bình ra
ngoài.
Sáp bình phải được đặt ở trên giá đỡ, tổng tài nhất định muốn đặc biệt định chế giá đỡ bằng gỗ sang quý.
Vị thợ mộc nhận làm kia là một lão nghệ nhân, ông cảm thấy rất kỳ quái,
tại sao lại có người thoáng cái liền muốn bốn cái giá đỡ. Vì vậy ông đem chuyện này nói lúc ăn cơm, vừa vặn con ông sau khi nhìn triển lãm liền
trở thành người ái mộ Từ Cửu Chiếu.
Hắn vẫn không có thể tận mắt thấy《Bóng Tối Và Ánh Sáng》nên rất tiếc
nuối, liền góp nhặt rất nhiều tài liệu liên quan. Hắn nghe xong cảm thấy rất đáng nghi, thà giết lầm còn hơn bỏ sót liền lập tức báo cảnh sát.
Kết quả điều tra ra được trước đó vị này có định chế một loại đèn đặc
biệt, hai bên chái nhà để một đôi đèn này, lúc này khẳng định sẽ không
bắt sai. Cảnh sát liền lập tức hành động, thoáng cái đem vị tổng tài này ngăn ở trong nhà, từ bên trong lục soát ra sáp bình.
Như một tuồng kịch có mở đầu, có diễn biến, có kết thúc. Có thể nói sáp
bình giống như một nhân vật phong vân, ba bước liền lên đầu đề.《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》được tìm về, giống như một món quà giáng sinh khiến người
ta kinh hỉ.
Bởi vì độ quan tâm vô cùng cao, vì vậy rất nhanh án kiện liền tiến vào
giai đoạn tố tụng tư pháp, kết quả cuối cùng là tổng tài bị xử ngồi tù.
Lúc vật chứng tứ điều bình được trả về cho nguyên chủ là đã đến tháng 1
năm sau.
Ngô Diểu thừa dịp nhiệt độ còn chưa có tiêu tan, liền đem tác phẩm có số phận bấp bênh này ủy thác cho công ty bán đấu giá, đặc biệt cử hành một buổi đấu giá riêng.
Chỉ là dùng chút quảng cáo, kết quả nhận được điện thoại 24 giờ liên tiếp không ngừng.
Phú thương các nơi trên thế giới đối với tác phẩm đại danh đỉnh đỉnh này nghe như sấm bên tai đã lâu, coi như là mua không được, cũng muốn nhân
cơ hội này thấy tận mắt, ai biết sau này nó sẽ bị vị thổ hào nào đem về
sưu tầm, sẽ không còn được gặp lại a.
Trước khi bắt đầu đấu giá, Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu ở tại khách sạn nghênh đón một vị khách bất ngờ.
Vị này chính là bằng hữu của Tương lão gia tử, viện trưởng viện bảo tàng cố cung Bắc Kinh.
“Viện trưởng? Ngài làm sao sẽ đến Pháp?” Lúc nhỏ Tương Hãn đã từng thấy qua vị lão nhân này, nhiều năm gặp lại rất là kinh ngạc.
“Ta đặc biệt vì mọi người nên mới đến đây.” Viện trưởng cười híp mắt. Từ Cửu Chiếu khốn hoặc nhìn ông, viện trưởng quay đầu nói với cậu: “Nhưng
thật ra là vì《Bóng Tối Và Ánh Sáng》của Từ đại gia.”
Từ Cửu Chiếu có chút không được tự nhiên, tuy rằng truyền thông và
online vẫn gọi cậu là hiện tượng, bất quá khi trực tiếp gọi cậu là đại
gia cậu vẫn không quen.
“Ngài gọi tiểu Từ là được rồi ạ.” Từ Cửu Chiếu khiêm tốn nói.
Viện trưởng tán thưởng nhìn cậu: “Còn trẻ như vậy lại có thành tựu lớn nhưng không kiêu căng không nóng nảy, khó có được.”
Tương Hãn mời ông đến phòng khách.
Viện trưởng uống một ngụm nước do Tương Hãn đưa, ông nói: “Lần này ta tới là để tham kiến buổi đấu giá.”
Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu kinh ngạc liếc nhau: “Người nói, người tới tham gia buổi đấu giá《Bóng Tối Và Ánh Sáng》?”
Viện trưởng khẳng định gật đầu: “Không sai, ta chính là vì nó mà đến.”
Tương Hãn thoáng cái nhíu mày. Hắn chần chờ nói: “Thế nhưng viện bảo
tàng cho tới bây giờ đều là sưu tầm đồ cổ, chưa từng có tác phẩm nghệ
thuật hiện đại. Viện bảo tàng cố cung muốn thu《Bóng Tối Và Ánh Sáng》có
điểm không thích hợp đi ạ?”
Viện trưởng cười nói: “Ai nói không thích hợp chứ. Bên trong viện bảo
tàng cố cung có tác phẩm từ thời kì đồ đá cho tới cận đại. Đồ cất giữ
bên trong đại bộ phận đều là văn vật cấp quốc bảo, mà tứ điều bình《Bóng
Tối Và Ánh Sáng》của tiểu Từ đương nhiên là văn vật quốc bảo, hoàn toàn
phù hợp với tiêu chuẩn.”
Trong khoảng thời gian ngắn Tương Hãn có điểm không biết nói cái gì cho phải.
Viện trưởng nhìn hắn nói: “Ta hôm nay tới cũng không phải là làm khó mọi người.” Buổi đấu giá đã tuyên truyền ra, phú hào các nơi trên thế giới
đã hội tụ ở Paris, căn bản là một cục diện không thể hoãn lại. Hơn nữa,
lần này ông cũng không phải đến “hoá duyên”. Cái duyên này nếu có làm
không làm được.
Ông nói: “Nghe nói bảo tàng Louvre, bảo tàng Metropolitan New York, bảo
tàng Anh ở Luân Đôn…. đều tham gia, nếu ta không có hành động gì, sẽ bị
người mắng là lạc hậu mất.” Viện trưởng cười ha ha đứng lên, “Bất quá
lần này cạnh tranh rất kịch liệt, cho dù những viện bảo tàng này so với
chúng ta không tiếc lấy ra một khoản tiền lớn, nhưng cũng rất khó có thể thắng được. Cho nên, ta lần này tới căn bản chỉ làm người qua đường
thôi, có thể nhìn mãn nhãn cũng hài lòng rồi.”
Nếu không phải là viện trưởng nhắc tới, Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu thật
không biết tác phẩm này lại đưa tới nhiều viện bảo tàng lớn như vậy.
Viện trưởng ở chỗ này ngồi không lâu, bởi vì vừa tới Pháp, còn cần phải
qua vòng loại vào phiên đấu giá, cho nên rất nhanh thì cáo từ.
Lúc này Từ Cửu Chiếu cảm giác có chút mơ hồ, cậu hỏi Tương Hãn: “Tình
hình hình như có chút hơi quá, anh nói lần này bán đấu giá《Bóng Tối Và
Ánh Sáng》, có thể bán ra giá bao nhiêu?”
Tương Hãn nghiêng đầu: “Anh đoán không được. Chỉ biết, đó nhất định là một cái giá trên trời.”
Bởi vì là người nắm giữ tác phẩm nghệ thuật, cho nên Ngô Diểu trực tiếp
đem ba người an bài ở ghế khách quý. Kỳ thực toàn hội trường đều là
khách quý, chỗ ngồi rất thoải mái xa hoa, bất quá vị trí của bọn họ đặc
biệt tốt hơn mà thôi.
Từ Cửu Chiếu quay đầu nhìn nam nữ đang ở phía sau xì xào bàn tán, cậu
đối với người ngoại quốc có chút mù mờ, cũng nhìn không ra một người
quen nào. Ở đây cũng có rất nhiều người Châu Á, nhưng cậu cũng không
nhận ra.
Thời gian vừa đến, một người bán đấu giá mặc chính trang bước ra từ bên
hông sân khấu, vị này chính là vương bài của công ty. Mồm miệng thông
minh, cũng biết lôi kéo bầu không khí, huống chi đây là tác phẩm có danh khí lớn, nói mấy câu liền nâng lên tình cảm mãnh liệt của người ở đây.
Theo lẽ thường sẽ tiến hành biểu diễn vật đấu giá, mà buổi biểu diễn lại cố ý chuẩn bị riêng cho tứ điều bình một màn hình lớn. Bởi vì lần này
không ít người tới tham gia, lại không thể để mỗi người tới gần quan sát được, nên hai bên trái phải có đặt một cái màn hình lớn.
Đèn đặc biệt bắt đầu hoạt động, đèn hội trường đã được tắt hết, cảnh
tượng tựa như ảo mộng lại một lần nữa hiện ra. Hội trường có rất nhiều
người vì hâm mộ tiếng tăm mà đến, vẫn là lần đầu tiên tận mắt thấy, nhịn không được kinh hô thành tiếng.
Thanh âm kinh hô làm cho rất nhiều người đã từng tận mắt gặp qua kỳ cảnh kích động trong lòng đồng thời nhịn không được đắc ý, có chút hơi kiêu
ngạo.
Lúc đầu có rất nhiều người chỉ định xem náo nhiệt, thoáng cái liền kiên định quyết tâm muốn đem món bảo vật này thu vào tay.
Thưởng thức triển phẩm xong, bán đấu giá chính thức bắt đầu, giá khởi
điểm là 5 triệu Euro, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 100 ngàn Euro.
Cái giá tiền này đối với nghệ thuật gia vừa thành danh không bao lâu mà
nói, có thể nói là một giá cao kinh người. Nhưng mà tất cả mọi người ở
chỗ này đều là một bộ thần sắc đương nhiên, có người bắt đầu nâng bảng
tăng giá, ngay từ đầu đã có mùi thuốc súng nồng nặc.
“10 triệu!”
“15 triệu!”
“25 triệu!”
“50 triệu!!”
Rất nhiều người bị những cái giá này làm cho kinh ngạc, vừa mới bắt đầu
đã cao như vậy sao? Rất nhiều phú hào có tính toán trước liền biết mình
không đủ tiền, vì cho rằng 25 triệu là cao nhất. Nó dù hiếm quý như thế
nào đi nữa, thì cũng là tác phẩm nghệ thuật đương đại thôi!
Mà ở trong lòng một số người, 《Bóng Tối Và Ánh Sáng 》 có ý nghĩa bất đồng. Vì thế, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào.
Lên đến 50 triệu, nâng giá liền bắt đầu chậm lại, từ 10 triệu trở thành 5 triệu. Rất nhanh liền vượt qua 100 triệu Euro.
“Trời ạ, trời ạ. Anh không thể thở được rồi, anh muốn đi ra ngoài yên
tĩnh một chút.” Ngô Diểu rốt cục không chịu nổi, nhịp tim của hắn từ lúc vừa mới bắt đầu liền điên cuồng tăng tốc, cho tới bây giờ hắn cảm giác
mình vô luận có hô hấp nhanh như thế nào đi nữa cũng không đủ cung cấp
dưỡng khí cho đại não, hắn muốn ngất xỉu rồi.
“…..A, được thôi.” Từ Cửu Chiếu bình tĩnh nhẹ giọng nói, kỳ thực cậu
cũng có chút sợ ngây người. Tương Hãn bên cạnh đưa tay nắm thật chặt tay cậu, lại gần thấp giọng nói: “Bây giờ đã vượt qua tác phẩm nghệ thuật
đương đại có giá cao nhất sau thế chiến thứ hai rồi! Cửu Chiếu, em đã
lập kỉ lục!”
Nghe thanh âm rất hưng phấn của hắn, Từ Cửu Chiếu đang khiếp sợ cũng dần bình tĩnh lại, cậu cười một cái nói: “Em cũng không nghĩ tới những
người này đối với tác phẩm lại nhiệt phủng như vậy.”
Tương Hãn đè nén phấn khởi nói: “Đây là sức hấp dẫn của tác phẩm do em
sáng tạo mà.” Hai mắt của hắn quả thực sáng lấp lánh, hưng phấn như một
đứa bé làm cho Từ Cửu Chiếu cười khẽ.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, buổi đấu giá vẫn còn tiếp tục, người chủ trì đã kích động thanh âm cũng thay đổi.
“135 triệu.” Một vị nam nhân Ả Rập đến từ vùng Trung Đông, trên đầu mang khăn lạnh nhạt giơ bảng.
“136 triệu.” Một nam tử trung niên lớn tiếng mang khẩu âm nồng đậm của nước Nga giơ bảng.
“140 triệu.” Hai người kia vừa dứt lời, một lão nhân có thanh âm già nua mang theo tang thương giơ bảng trong tay lên.
Từ Cửu Chiếu quay đầu tìm kiếm, nỗ lực nhớ kỹ mặt của những thổ hào này, cậu kinh ngạc chọc chọc Tương Hãn: “Anh xem lão nhân kia, nhìn rất quen mắt phải không?”
Khó có được cậu cảm thấy một người nhìn quen mắt, nhất định là người đã
từng xuất hiện cùng cậu. Tương Hãn nhìn lại, bất đắc dĩ nói: “Vị kia
không phải là người quản lí bảo tàng Louvre – Timothy · Garnert sao?
Chúng ta còn đặc biệt xem qua trang xã hội của ông ấy đấy.” Cậu thực sự
là mù người không chữa được!
“Nguyên lai là ông ấy.” Từ Cửu Chiếu kinh ngạc, “Thế nhưng, viện trưởng
không phải nói các nhà bảo tàng đều là qua đường thôi sao?”
Tương Hãn cũng nghi hoặc, rõ ràng diễn biến giống y như lời viện trưởng, chẳng qua là ban đầu các viện bảo tàng lớn còn giơ bảng, lúc lên 50
triệu đều đã từ bỏ, xem các thổ hào lớn ác liệt chém giết nhau. Không
nghĩ tới vị lão nhân này sẽ tham gia đến phút cuối.
Không chỉ là hai người vô cùng kinh ngạc, ngay cả người mua đang quan
sát tác phẩm rơi vào tay ai cũng kinh ngạc nhìn vẻ mặt đạm nhiên, không
lộ suy nghĩ của Timothy · Garnert.