Phùng Trung Bảo dẫn Từ Cửu Chiếu đi ngân hàng duy nhất ở trấn Phong Diêu – Ngân Hàng Tiết Kiệm Bưu Điện làm thủ tục mở tài khoản ngân hàng.
Không chỉ giúp Từ Cửu Chiếu làm thẻ ngân hàng cùng sổ tiết kiệm, còn vô
cùng tốt bụng dạy cậu cách sử dụng máy rút tiền.
Đến khi hai người bọn họ xong xuôi, sắc trời đã tối đen, Từ Cửu Chiếu
không để cho Phùng Trung Bảo đi, ngược lại lôi kéo hắn tìm một tiệm cơm
có không gian thoạt nhìn khá ổn mời hắn ăn một bữa.
Phùng Trung Bảo tuy không yêu rượu giống như cậu hắn, nhưng lại là một
tên cật hóa (tham ăn). Trong lúc hắn đang ăn vui vẻ, Từ Cửu Chiếu liền
hỏi hắn về các phương pháp sử dụng thẻ ngân hàng, ví dụ như: Phone
Banking, Mobile banking, Online banking. Phùng Trung Bảo còn nói cho cậu biết, hiện nay đi ra ngoài trên người không cần mang nhiều tiền mặt,
trực tiếp đi cà thẻ là có thể chi tiêu rồi.
Mà ngân hàng cũng có rất nhiều loại, thế nhưng bàn về sự thuận tiện thì
phải kể đến Ngân Hàng Tiết Kiệm Bưu Điện mà ở mỗi thành phố, thị trấn,
làng quê đều có ít nhất một phòng giao dịch.
Đương nhiên, nếu như chi tiêu ở thành phố lớn dùng thẻ ngân hàng thì nhanh chóng và thuận tiện hơn.
Lúc Từ Cửu Chiếu hỏi xong, rốt cuộc cậu cũng biết điện thoại di động là
cái gì và sự tiện lợi mà nó đem lại. Ăn cơm tối xong, Phùng Trung Bảo
liền lôi kéo cậu đi cửa hàng bán ĐTDĐ ở trấn trên nhìn một chút.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu một dòng điện thoại thông minh
cao cấp cho 2 người. Chỉ tiếc Từ Cửu Chiếu chỉ nghĩ tới cái nokia cũ mà
cậu đặt ở trong hộp bánh trung thu kia, nên hai người nhìn hồi lâu cuối
cùng rời đi dưới ánh mắt khó chịu của nhân viên.
Hai người chia tay ở cửa xưởng gốm, Từ Cửu Chiếu lái xe điện trở lại viện mồ côi.
Từ trong thùng lấy ra hộp bánh trung thu, Từ Cửu Chiếu đem hơn mười tờ
tiền màu đỏ nhét vào trong túi, đợi ngày mai đi trấn trên gửi tiết kiệm.
Từ Cửu Chiếu cầm lấy cái điện thoại di động, nhìn trái nhìn phải, dựa vào quan sát ở tiệm điện thoại tìm nút khởi động máy.
Bị bỏ mặc trong thời gian dài như vậy, điện thoại đã sớm hết pin tự động tắt máy. Sau khi khởi động, tiếng chuông hệ thống nhắc nhở sạc pin cùng tiếng chuông tin nhắn không ngừng vang lên.
Từ Cửu Chiếu đi tìm cục sạc mà Ngô Cửu Lợi đưa, cắm vào ổ điện.
Cậu ngồi ở trên giường, tò mò nghịch điện thoại.
Lúc Ngô Cửu Lợi đưa cho cậu, điện thoại đã được khôi phục lại cài đặt
gốc, sim cũng là sim mới, bên trong cũng chỉ lưu mỗi số điện thoại của
Ngô Cửu Lợi.
Trong hộp thư đến có hơn 10 tin nhắn, một số là của nhà mạng, một số là thư rác, còn lại là tin nhắn của Ngô Cửu Lợi.
Lúc đầu là ân cần thăm hỏi tình huống thân thể của cậu, về sau là hỏi
cậu tại sao lại không nghe điện thoại, cuối cùng bất đắc dĩ nói cậu khi
nào khởi động máy thì gọi lại cho hắn.
Từ Cửu Chiếu đọc tới đây, trong lòng rất cảm động, vội vàng điều khiển điện thoại gọi cho Ngô Cửu Lợi.
“Alô? Cửu Chiếu, cậu rốt cục cũng nhớ gọi điện thoại cho anh a!” Ngô Cửu Lợi nhận điện thoại, không đợi Từ Cửu Chiếu lên tiếng liền không ngừng
oán trách.
Từ Cửu Chiếu đem điện thoại để ở bên lỗ tai, lớn tiếng hướng phía điện
thoại nói rằng: “Để cho anh lo lắng rồi, em bên này không có chuyện gì,
tại vì mới vừa quay trở lại làm việc ở xưởng gốm, nên đem chuyện điện
thoại di động quên mất.”
“…” Bên kia Ngô Cửu Lợi khả nghi trầm mặc một hồi, sau đó mới nghe được
thanh âm vô lực của hắn: “Cậu nhỏ giọng một chút, lỗ tai của anh cậu
không có điếc đâu.”
Từ Cửu Chiếu ngay lập tức đỏ mặt xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng, thanh âm giảm thấp xuống một chút, không được tự nhiên nói rằng: “Như vậy được chưa?”
“Được rồi, cậu nói tiếp đi.”
“Anh ở bên kia làm việc thế nào, sau khi trở về đốc công không có làm khó anh chứ ?”
Đối với người nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại, Từ Cửu Chiếu tự nhiên có một phần cảm giác thân thiết.
“Anh rất tốt, bên này đốc công sao dám làm khó anh chứ, cho hắn hai lá gan cũng không dám!” Ngô Cửu Lợi hào khí nói .
“Vậy là tốt rồi.” Từ Cửu Chiếu thoáng nở nụ cười, nói tiếp: “Đúng rồi,
em quay về xưởng gốm làm lại từ đầu, hiện tại đã thành nhân viên chính
thức. Lần này mở lò em được thưởng 2000 đồng, anh nói cho em biết số tài khoản của anh đi, em sẽ chuyển tiền qua.”
Bên kia Ngô Cửu Lợi không vui nói rằng: “Cậu làm cái gì vậy? Anh không
phải đã nói không cần trả gấp sao? Thương thế của cậu vừa mới khỏi,
dưỡng thân thể mới là trọng yếu. Hơn nữa sang năm cậu thành niên, cũng
nên chuẩn bị một chút gì đó khi dời ra ngoài ở. Đồ dùng trong nhà thứ
nào lại không tốn tiền chứ?! Cậu vẫn còn trẻ, máy vi tính gì đó cũng nên mua một cái đi? Cái điện thoại anh cho cậu cũng cũ rồi, tiết kiệm chút
tiền đổi sang điện thoại thông minh đi.”
Từ Cửu Chiếu lại nói: “Đổi điện thoại thông minh làm gì, điện thoại này
còn rất tốt. Em dùng cái này là được rồi. Đồ dùng trong nhà em tìm thợ
mộc bảo họ làm cho một cái giường, một cái tủ và một bàn học là đủ dùng
rồi, máy vi tính hay đồ điện gia dụng gì đó trên cơ bản em cũng không
cần, trong phòng đốt một cái đèn chiếu sáng là được.”
Ngô Cửu Lợi im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Cậu đúng là bị ngã hư đầu mất
rồi, sao một chút chí tiến thủ của người tuổi trẻ cũng không có thế? Lại giống như một tiểu lão đầu cổ hủ vậy. Cửu Chiếu, chúng ta đang ở trong
xã hội hiện đại, không tận hưởng sự tiện lợi của thiết bị điện, còn được gọi là người hiện đại sao? Nghe lời anh, không cần vội vã trả lại tiền. Cậu cứ giữ lại mua sắm đồ đạc dùng trong nhà đi.”
Từ Cửu Chiếu bị Ngô Cửu Lợi nói một phen liền thẹn thùng, cậu quả thật là người cổ đại mà.
Ngô Cửu Lợi ở bên kia nói tiếp: “Đừng có gánh nặng tâm lý quá lớn, dù
sao đi nữa bên này anh cũng không cần tiền gấp, tới lúc cần tự nhiên sẽ
nói với cậu.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu mới nhớ tới đối phương nhìn không thấy, liền nói: “Em đã biết, Cửu Lợi ca.”
“Ừ, cứ quyết định vậy đi.”
Sau đó hai người lại nói một chút rồi cúp điện thoại.
Tay cầm điện thoại của Từ Cửu Chiếu nóng lên khiến cho cậu bình tĩnh
nghĩ lại, cậu không thể bởi vì tình trạng kinh tế hiện tại mà tiết kiệm
đến như vậy. Ngày hôm nay được nghe Phùng Trung Bảo giải thích một số
việc, cậu nghĩ không cần phải cố chấp sống như vậy nữa.
Từ Cửu Chiếu so với người bình thường không giống nhau, đối với cậu mà nói điều này rất có ý nghĩa.
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, vật dụng trong nhà tìm người làm giúp là được rồi, nhưng lúc dọn ra riêng cũng không thể không mua một món đồ
điện gia dụng nào, chí ít… cũng phải mua một cái TV chứ nhỉ.
Thoải mải quyết định chuyện này xong, Từ Cửu Chiếu viết vài trang bảng chữ mẫu, đi tắm rồi ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau đi tới xưởng gốm, từ xa Từ Cửu Chiếu đã nhìn thấy ông
chủ Trịnh cùng Tương Hãn và Trương Văn Chiêu đứng ở cửa kho trò chuyện.
Từ Cửu Chiếu không có nhìn nhiều, trực tiếp đi tới nơi làm việc của thầy Cao.
Bởi vì thầy Cao không có ở đây, Phùng Trung Bảo liền giống như dê thả
rông, người cũng không đến chỗ làm, cũng không biết chạy đến chỗ nào vui mừng rồi. Từ Cửu Chiếu một mình ở chỗ này cũng không biết phải làm cái
gì, dứt khoát cầm lấy cái xẻng chạy tới cái hố bỏ hoang tiếp tục đào.
Dù cậu có lười biếng trốn việc nhưng cũng không ai quản cả. Thường ngày
vào thời gian này, diêu sư, diêu công đều bận rộn chuẩn bị một chút đất
làm gốm.
Mẻ sứ kì này là làm theo đơn đặt hàng của ông chủ Thượng Hải, Văn Vận
không phải lúc nào cũng có đơn đặt hàng. Bình thường không có đơn đặt
hàng thì xưởng trưởng bảo họ làm đồ mô phỏng mà hắn chỉ định, lần này
Trương Văn Chiêu còn chưa nói gì, diêu sư, diêu công cũng tự mình bắt
đầu chuẩn bị trước.
Một lượng lớn bạch đôn tử được bỏ vào trong máy nghiền nghiền thành bột
phấn, khu xưởng vốn yên lặng lại vang lên thanh âm ầm ầm của máy móc làm việc.
Thanh âm kia truyền tới hố bỏ hoang, tiếng động rất nhỏ. Từ Cửu Chiếu
đưa đầu nhìn về khu làm việc, phát giác không ai tới gọi cậu, dứt khoát
tiếp tục đào.
Cậu đã đào được một khoảng rất sâu rồi, nơi sâu nhất trong hố cũng xấp
xỉ 2m, ngày hôm qua cậu đào được mấy tiếng, động tác lại cẩn thận, cũng
đào được 1m.
Đào sâu được 3m, Từ Cửu Chiếu rốt cục thấy được thứ cậu muốn tìm.
Là một mảnh sứ vỡ.
Từ Cửu Chiếu tinh thần chấn động, tháo bao tay xuống, cẩn thận đem đất vẹt ra hai bên.
Mảnh sứ này không giống với những mảnh sứ mà xưởng đã chôn trước đó, liếc mắt cũng biết đó là đồ cổ thật sự.
Bởi vì bị vùi lấp trong thời gian dài, mặt ngoài mảnh sứ dính đầy bùn,
mang theo một mùi hôi của đất. Từ Cửu Chiếu cầm mảnh sứ lên, dùng ngón
tay vuốt đất xuống.
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu chăm chú, vốn là đạt mục tiêu mà lộ ra biểu tình
vui sướng nhưng ngay tức khắc mặt của cậu liền cứng ngắc lại.
Mảnh sứ không lớn, dài chừng 3 cm, rộng khoảng 1,5 cm, cao khỏang 2,5 cm.
Bề mặt mảnh sứ lộ ra chất phôi nhẵn mịn, trên mặt phủ một lớp men trong
suốt như ngọc lưu ly. Sau khi phủi hết bùn đất, mặt sứ nơi tay ngón tay
cọ vào hiện ra vẻ ôn nhuận, không biết có phải là ảo giác hay không, Từ
Cửu Chiếu cảm giác có một thứ tình cảm ấm áp từ ngón tay truyền vào
trong thân thể của cậu.
Màu sắc của mảnh sứ là màu thiên thanh, xinh đẹp giống như là màu bầu
trời sau cơn mưa vậy. Mặc dù bị vùi trong đất mấy trăm năm, thế nhưng
vừa ra khỏi lòng đất, mảnh sứ này ở dưới ánh mặt trời lại tỏa ra vầng
sáng như ngọc, long lanh trong suốt.
“Vũ quá thiên tình vân phá xử, (Mây tan mưa tạnh trời xanh ngát,)
Giả bàn nhan sắc tác tương lai.” (Màu ấy về sau cứ vậy làm)
(Đây là 2 câu thơ khi nói về màu sứ Sài diêu của vua Thế Tông).
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu phức tạp nhìn mảnh sứ nhỏ trong tay, trong lòng có bi thương, có vui mừng, có chua xót cũng có kinh động.
Mảnh sứ này nếu như vẫn còn ở trên thân thể nguyên vẹn của nó, nhất định càng thêm mỹ lệ như huyễn. Từ Cửu Chiếu căn bản không tưởng tượng cũng
biết cảnh sắc xinh đẹp đó có thể khiến cho người mê say cỡ nào.
Bởi vì mảnh sứ này là do chính tay cậu nung ra.
Mà bên dưới hố cũng đúng như cậu dự liệu, nơi đây chính là tàn tích lò
gốm ở Hà Nam mấy trăm năm trước mà cậu bị Đào Kim và ân sư lừa gạt đi
tới.
Nhất thời một nỗi đau xót từ trong tim cậu tràn ra, nước mắt bất tri bất giác liền rơi xuống.
Nguồn :
Suốt cuộc đời cậu chỉ đam mê dòng gốm sứ màu thiên thanh này, đối với
việc nghiên cứu cách mô phỏng sứ Sài diêu và Nhữ diêu[1] gần như là đạt
tới tình trạng mất ăn mất ngủ. Nhưng cũng chính vì như vậy, mới khiến
cho cậu bị nhốt trong lao ngục để rồi cuối cùng chết oan chết uổng không nói, còn làm liên lụy tới vợ con, người thân trong nhà phải sung quân
lao dịch.
Sứ Sài diêu rất trân quý, trên đời rất khó gặp. Người đời thường nói về
sứ Sài diêu như vầy: “Xanh như bầu trời, sáng trong như gương, mỏng như
tờ giấy, tiếng như khánh”, so với vàng còn quý hơn nhiều. Chỉ là một
mảnh sứ nhỏ, nhưng giá trị cũng là nghìn vàng.
Từ Cửu Chiếu hoàn toàn là thông qua các tác phẩm Nhữ diêu mô phỏng theo
sứ Sài diêu để tìm ra cách chế tạo sứ Sài diêu trân phẩm, quý giá này.
Đào Kim cho người dẫn cậu đi tới Hà Nam cũng là để cậu làm những thành
phẩm mô phỏng sứ Sài diêu, sau đó đem vào cung thay thế cho những trân
phẩm Sài diêu chân chính.
Vì để cho cậu mô phỏng giống y hệt sứ Sài diêu, thậm chí Đào Kim còn tìm về cho cậu vật phẩm bằng sứ Sài diêu thật sự để làm mẫu.
Bởi vì có sẵn mẫu, tác phẩm của Từ Cửu Chiếu khi nung ra giống sứ Sài diêu như đúc.
Khi đó Từ Cửu Chiếu rất kiêu ngạo và tự hào. Lúc ấy cậu có bao nhiêu đắc ý thì khi vào trấn phủ ty lại có bấy nhiêu hối hận.
…………………………………………………………………………………………………………………..
Tác giả có lời muốn nói: Điều Từ Cửu Chiếu hối hận nhất là làm liên lụy người nhà.
Quăng bom trước: Từ Cửu Chiếu kiếp trước không phải là thái giám, cho nên cậu có lập gia đình.
…………………………………………………………………………………………………………………..
[1] Sài diêu và Nhữ diêu:
– Sài diêu: Tương truyền Sài diêu là ngự diêu của vua Thế Tông đời
hậu Châu (954 – 959) tên Sài Vinh nên gọi tên lò là Sài diêu. Người đời
xưng tụng màu men sứ xanh (thanh từ dứu) của Sài diêu là “Vũ quá thiên
thanh” (màu xanh từ trời sau cơn mưa). Trong dân gian có truyền tụng câu “Phiến Sài trị thiên kim” (Một mảnh Sài diêu đáng giá ngàn vàng). Di vật và di chỉ lò Sài diêu đến nay vẫn chưa được phát hiện ra.
-Nhữ diêu: Sứ Nhữ Diêu hay còn gọi là sứ “Ru”, là một trong năm loại
sứ nổi tiếng nhất nhà Tống, ngày nay thuộc một vùng thôn Thanh Lương Tự, huyện Bảo Phong, tỉnh Hà Nam, thời Tống thuộc vùng Nhữ Châu, tên gọi sứ Nhữ cũng bắt nguồn từ đó.