Cuộc sống đôi khi so với nghệ thuật còn ly kỳ gấp trăm lần, chớ nói chi
là mọi người vì tồn tại mà rèn luyện được đủ loại năng lực ngụy trang,
đôi khi so với diễn viên chuyên nghiệp thì càng chuyên nghiệp hơn.
Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nói rằng: “Ý của anh là bọn người kia là kẻ lừa đảo sao? Chúng ta bị gạt rồi hả?”
Tương Hãn thấy cậu đứng tại chỗ, vươn cái tay không có cầm đồ lôi cậu
đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Tên lừa đảo này cũng không gạt chúng ta toàn bộ đâu, lần này là chúng ta gặp phải kẻ chôn mìn thôi.”
“Chôn mìn?” Từ Cửu Chiếu khó hiểu.
“Ừ.” Tương Hãn trầm thấp lên tiếng trả lời, trong cổ họng mang theo tiếu ý nói rằng: “Chôn mìn chính là chỉ những kẻ chuyên mang hàng giả cất
dấu ở trong nhà, chờ chúng ta tới cửa đào nhà cũ, nếu nhãn lực không tốt vậy cũng chỉ có thể chịu thiệt mắc lừa thôi.”
Khi Lôi lão đưa cho hắn điếu thuốc, Tương Hãn liền nhìn ra tình trạng
kinh tế gia đình này tuyệt đối không phải là nghèo khổ như vậy. Thuốc lá không tính là quý giá gì, nhưng cũng không phải là vật để người có kinh tế quá kém chịu bỏ tiền ra mua.
Khuôn mặt Từ Cửu Chiếu đỏ lên, nghẹn ra một câu: “Đây là lừa bịp rồi còn gì?!”
“Bọn họ chính là người của đường dây lừa đảo, nhưng chuyện này coi như
cũng là khảo nghiệm ánh mắt người đi đào bảo.” Tương Hãn nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn của Từ Cửu Chiếu bắt đầu đỏ lên, phát giác khi cậu tức giận rất giống với con hổ con, “Ngư long hỗn tạp trên đời rất nhiều, khó tránh
khỏi loại oai môn tà đạo này. Tuy rằng cảnh vật chung quanh chưa tính là cố ý sắp đặt, thế nhưng điều kiện mờ tối, cộng thêm ánh sáng không rõ,
căn bản là không muốn để cho người khác xem tỉ mỉ rõ ràng.”
Từ Cửu Chiếu cực kỳ bực mình, vậy mà cậu còn đồng cảm với họ nữa chứ.
Tương Hãn đương nhiên biết được cậu là người đơn thuần chưa trải qua
việc đời, vì vậy mở miệng nói rằng: “Bọn họ chỉ là kẻ dưới trướng mà
thôi, bên trên còn có đường dây chuyên môn làm đồ giả. Những người này
đều đã trải qua quá trình tỉ mỉ chọn lựa, chuyện xưa trong nhà có thể là thật, hoặc cũng có thể là bịa đặt, nói chung cũng có chút cơ sở, không
đến mức tất cả đều là giả đâu.”
Từ Cửu Chiếu dừng lại một chút, lo lắng nghiêng đầu dò xét cái túi ny
lon trong tay hắn: “Vậy anh mua những cái này là thiệt hay giả, không có bị mắc lừa chứ?”
Tương Hãn cười híp mắt nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu, nói rằng: “Cậu yên
tâm, không nắm chắc tôi sẽ không nhận đâu. Hai thứ đồ này tuy rằng bán
ra kém, thế nhưng sửa chữa lại cũng kiếm được lãi lớn. Nói trắng ra là,
lần này chúng ta đi đào bảo xem như là nhặt được đồ tốt.”
“Nhặt được đồ tốt?” Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên giương mắt nhìn hắn: “Là hai vật bẩn thỉu này sao?”
“Ừ.” Nói tới chỗ này, Tương Hãn rốt cục nhịn không được đắc ý ở trong
lòng, đem hộp kẹo hình hoa hải đường có 9 ô lấy ra, “Nhìn xem.”
Từ Cửu Chiếu đem cái hộp đặt ở trong tay, cái hộp cũng không nhỏ, cao 10 cm, đường kính 50 cm. Toàn bộ hộp đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, chỉ có thể nhìn loáng thoáng trên mặt có thọ văn. Vì bị để cáu bẩn lâu năm, ngay cả thọ văn và hoa văn đều không nhìn ra được.
“Đây là một cái hộp thọ văn có chín ô… ” Nhìn hồi lâu, Từ Cửu Chiếu rốt
cục công nhận sự thật này, tâm tình của cậu phức tạp nói rằng: “Bà chủ
nhà này thật là lười, cũng không biết lau sạch sẽ hộp sơn mài màu son[1] này.”
Đối với việc Từ Cửu Chiếu có thể chuẩn xác nói ra từ sơn mài, Tương Hãn kinh ngạc lông mi khiêu lên một cái.
Sơn mài màu son là một trong những màu sơn mài có tiếng nhất. Loại kỹ
thuật này được hoàn thiện vào thời Tống và được phát triển rộng rãi ở
hai thời Minh – Thanh. Từ Cửu Chiếu sống ở thời điểm đó, làm sao không
nhận ra được chứ.
Loại sơn mài màu son này thường dùng gỗ, kim loại làm thai cốt, ở trên
thai cốt quét một lớp sơn sống màu son, đến khi có độ dày tương đối thì
làm khô một nửa, sau đó sẽ chạm trổ hoa văn. Hoa văn phổ biến là hoa văn thổ cẩm, hoa văn ẩn, làm tăng thêm cảm giác hoa mỹ tráng lệ cho sản
phẩm.
Giống như cái hộp thọ văn có 9 ô trong tay Từ Cửu Chiếu vậy, đừng xem
trên mặt hiện tại hầu như nhìn không ra văn lộ gì cả, chờ khi Tương Hãn
trở lại để cho người ta rửa sạch cáu bẩn, bề mặt hộp hiện ra tuyệt đối
là tráng lệ, hoa cảnh rực rỡ vây quanh hộp, đủ để làm cho người khác lóa mắt.
“200 đồng mua được một hộp sơn mài màu son này, đây đúng là nhặt được.”
Từ Cửu Chiếu gật đầu, đem hộp trả lại, hiện tại còn ở trong thôn, lại là nơi xa lạ, không phải là lúc lấy ra để thưởng thức.
Tương Hãn khó nén đắc ý nói: “Sau khi chỉnh lý sạch sẽ, cái hộp này sẽ
đặt ở Bác Cổ Hiên, bán mấy vạn đồng là chuyện không thành vấn đề.”
Từ Cửu Chiếu đối với việc Tương Hãn trong nháy mắt kiếm được lãi gấp
trăm lần tuy là hâm mộ nhưng cũng không ghen tỵ. Đây là do bản lĩnh cùng mắt nhìn của người ta. Cậu am hiểu cũng không kém, tuy rằng kiếm không
được nhiều tiền, nhưng cũng đủ để duy trì cuộc sống.
Bất quá Từ Cửu Chiếu phải thừa nhận, nhiều người thích đi đào bảo không
phải là không có đạo lý. Trong nháy mắt liền kiếm được một số tiền lớn,
quả thật làm cho người ta có cảm giác kích thích.
Tương Hãn đem đồ vật cất xong, cùng Từ Cửu Chiếu song song đi từ từ, đối với cậu nói rằng: “Dọc tẩu phẩm cấp không tốt, nhưng cũng có thể bán
với giá 7, 8 ngàn. Còn cái bàn kia, giá bán thấp nhất là 4, 5 ngàn, cũng không tệ a.”
Từ Cửu Chiếu cười cười: “Tương tiên sinh lần này thu hoạch rất tốt, chúc mừng anh.”
“Cậu trực tiếp gọi tên tôi là được rồi, ông nội tôi cùng Trâu lão có giao tình, chúng ta cũng không cần phải … xa lạ như vậy.”
Tương Hãn nhấp môi dưới, liếc mắt nhìn biểu tình bình tĩnh của Từ Cửu
Chiếu, đối với việc cậu lãnh tĩnh rất là thưởng thức. Khó có được người
trẻ tuổi thấy loại chuyện một đêm liền phát tài vẫn có thể không đổi sắc mặt, đúng là một đối tượng đáng giá để kết giao.
Chỉ có điều, vận khí hôm nay quả thật không tệ, đây là lần đầu tiên hắn
một mình đến nông thôn đào nhà cũ, còn có thể thu vào tay ba món coi như là không tồi.
Bác Cổ Hiên là một cửa hàng lớn, có một bộ phận chuyên biệt đi tìm nguồn hàng cung ứng, nên cũng không cần Tương Hãn – thân là ông chủ tự mình
xuống nông thôn thu hàng, đơn giản là muốn giải trí thôi. Đây là Tương
Hãn lần đầu tiên đem những kiến thức học được ở ông nội ứng dụng vào
thực tế khi đến đào nhà cũ. Tương Hãn thích hình thức mua thấp bán cao,
đầu tư nhỏ thu về lớn, cuối cùng đối với việc bị ép buộc tiếp nhận kinh
doanh Bác Cổ Hiên liền dâng lên hứng thú.
Từ Cửu Chiếu quay đầu lại nhìn Tương Hãn, thấy bên môi hắn mang theo độ
cong, phát giác tâm tình của hắn rất tốt, suy nghĩ một chút nói rằng:
“Vậy tôi gọi anh là A Hãn nhé?”
Tương Hãn ngược lại không muốn đối phương gọi theo kính xưng, dù sao hắn cho là mình cũng còn trẻ, cùng Từ Cửu Chiếu không có sự khác biệt gì
cả: “Được.”
Thôn rất dài, hai người đi mấy phút cũng chỉ đi được một nửa đoạn đường.
Từ Cửu Chiếu nói: “Nói như vậy, gia đình kia cũng không nói dối toàn bộ. Chí ít nhà bọn họ quả thực đã từng có điều kiện, sau đó mới trở nên khó khăn.”
Tương Hãn ừ một tiếng nói rằng: “Vật dụng bên trong có vài món là đồ cổ, nói không chừng đây là nguyên nhân khiến bọn chôn mìn tìm tới nhà này.
Bất quá những người đó mắt thật là vụng về, vật cổ dưới mí mắt mà cũng
không nhìn ra.”
Từ Cửu Chiếu lẳng lặng nói rằng: “Đối với bọn lừa đảo mà nói, chỉ có bọn họ mới thấy được thôi. Những người khác căn bản cũng không đem những
tiểu tiết ấy để ở trong lòng.”
Tương Hãn suy xét một chút, cái pho tượng bằng đồng mạ vàng kia nếu như
là đồ thật, giá thu mua sẽ không dưới 30 vạn đâu, căn bản cũng không
giống như tính toán của Từ Cửu Chiếu, 20 vạn là có thể mua được.
Xe mô-tô của bọn họ để trước tiệm tạp hóa nhỏ ở ngay cổng vào thôn vì
nơi đó có một mảnh đất trống. Lúc bọn họ đi tới, người trong thôn đứng ở nơi đó tán gẫu, có một người đang ngồi ở trên xe, có thể là vừa làm
việc trở về, khoa tay múa chân nói rất là náo nhiệt.
Tương Hãn có điểm nghe không hiểu tiếng địa phương, thế nhưng Từ Cửu
Chiếu lại nghe hiểu, cậu thoáng cái dừng bước, kéo Tương Hãn lại.
Tương Hãn lập tức dừng bước, phản xạ có điều kiện bảo vệ cái túi: “Làm sao vậy?”
“Chờ chút… ” Từ Cửu Chiếu cau mày, nhìn về phía đám người đang tụ tập kia.
Lúc này Tương Hãn cẩn thận nghe người ngồi ở trên xe nói chuyện, nguyên lai là phát hiện ra đồ cổ!
Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy được kinh ngạc, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Nhưng nghe xong một hồi, hai người biết được chuyện này là trùng hợp
nhẫu nhiên thôi, không phải là bẫy rập hay gì đó như thế. Tương Hãn lập
tức mừng rỡ, đem túi ny lon trong tay kín đáo đưa cho Từ Cửu Chiếu, chen vào trong đám người.
Một lát sau, cũng không biết hắn giao thiệp làm sao, đem những người
đang tán dóc giải tán hết, nam nhân chạy xe máy quay đầu xe lại, xem
chừng là muốn dẫn bọn họ đi nơi nào đó.
“Làm sao vậy?” Từ Cửu Chiếu không hiểu nhìn Tương Hãn.
Tương Hãn vẻ mặt hưng phấn nhảy qua ngồi vào trên chiếc xe của bọn họ:
“Tôi đã hỏi rõ ràng rồi, anh bạn này là thợ xây nhà. Ngày hôm nay mới
vừa giúp người ta phá bỏ nhà cũ đi, kết quả là lúc đào nền phát hiện một cái rương gỗ lớn, mở ra bên trong tất cả đều là đồ cổ. Chúng ta vừa vặn gặp phải, thừa dịp tin tức này còn chưa có truyền ra, nhanh chóng đi
nhìn xem có vật gì tốt không!”
Từ Cửu Chiếu uốn người sải bước ngồi lên xe, nghe vậy nhíu mày giương
mắt nhìn mặt trời đã hoàn toàn xuống núi. Lúc này chạy đi thôn khác,
buổi tối chẳng lẽ phải qua đêm ở đây sao?
Quả nhiên Tương Hãn không quay đầu lại nói rằng: “Cơ hội này không thể
bỏ qua được, chúng ta đi qua nhìn một chút, nếu như quá muộn thì gọi
điện thoại cho gia gia tôi, để cho ông chuyển lời đến Trâu lão. Miễn cho ông ấy trách tội cậu.”
Từ Cửu Chiếu còn làm được gì nữa, chỉ có thể vươn cánh tay ôm lấy hông
của Tương Hãn, nhanh như chớp chạy đến thôn không biết tên kia.
Chờ đến cái thôn đó, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ông anh thợ xây đã
nhận thù lao của Tương Hãn liền trực tiếp dẫn người đến ngôi nhà phát
hiện được đồ cổ.
Gia đình kia họ Lý, là một nhà giàu trong thôn, thấy bọn họ đến thì vô cùng kinh ngạc.
“Các người tin tức cũng quá linh thông đi. Vật đó chúng ta còn chưa nhìn kỹ là gì nữa.” Lý đại ca vuốt đầu cười ngốc nghếch: “Người tới là
khách, mọi người mau vào đi.”