Tái Sinh Chi Từ

Chương 31: Chương 31




Thượng Hải là thành phố lớn nhất của Trung Quốc và cũng là một thành phố thần bí. Đối với các nghệ thuật gia mà nói, đây là một nơi để phát triển rất tốt. Trâu Hành Tân lúc còn trẻ cũng không ít lần tới thành phố này để tham gia các loại hoạt động giao lưu.

Thành phố lớn nên có sự phát triển rất mạnh mẽ, kiểu tranh đấu gì cũng đều có.

Lần này Trâu Hành Tân chỉ đích danh Từ Cửu Chiếu tham gia thi đấu triển lãm liên kết toàn quốc giữa mỹ thuật tạo hình và thủ công mỹ nghệ chính là bao gồm thi đấu nghệ thuật gốm sứ, thư pháp, điêu khắc… trong phạm vi rộng rãi. Được Trâu Hành Tân giới thiệu một phen, Từ Cửu Chiếu mới hiểu được tham gia cuộc thi này là điều cần thiết.

Loại thi đấu này trên thực tế giống như mấy cuộc thi mang tính chất cá nhân mà trước đây Từ Cửu Chiếu tham gia, mục đích là dùng để nâng cao tên tuổi.

Triển lãm liên kết cũng không phải mang tính chất quốc tế, phạm vi thi đấu chỉ ở trong nước, thế nhưng đối với những nghệ thuật gia mới vào nghề mà nói, đây là một bước đệm rất tốt.

Tạp chí《 Nghệ Thuật Hôm Nay 》 đưa tin toàn bộ quá trình cuộc thi, giám khảo tham dự hội nghị đều là những nghệ thuật gia và những nhà bình luận nổi tiếng, mà tác phẩm đoạt giải thưởng ở trên thị trường cũng sẽ có giá nhất định, lợi nhuận tăng lên khoảng gấp ba.

Thời đại bây giờ không còn là “rượu tốt không sợ hẻm sâu” nữa (Ý nói các ý tưởng hoặc sản phẩm hay cái gì đó dù có tốt mà không làm tiếp thị, quảng cáo thì cũng rất khó khăn để người khác tìm thấy). Coi như có tay nghề xuất chúng thì cũng phải tuyên truyền quảng bá tác phẩm của mình.

Trâu Hành Tân là xuất phát từ lo lắng này nên mới kêu Từ Cửu Chiếu đi tham gia triển lãm liên kết. Dù sao tuổi của ông không còn trẻ nữa, không thể so sánh với tiểu đồ đệ được, thừa dịp hiện tại ông còn có thể qua lại nhiều nơi, nên chuẩn bị cho Từ Cửu Chiếu càng sớm càng tốt.

Lần này đi Thượng Hải tham gia tranh tài, không phải là ngây ngô một hai ngày, cho nên là phải tìm chỗ ở cho tốt.

Tương Vệ Quốc và Trâu Hành Tân là bạn lâu năm, Trâu Hành Tân đến Thượng Hải tự nhiên sẽ đi tìm ông. Người già khi lớn tuổi thì thích cùng bạn bè tụ tập một chỗ, nói chuyện giải buồn.

Tương gia là một trong những ngôi nhà cổ được xếp vào danh sách bảo vệ, ngôi nhà có kiến trúc phương Tây cổ điển thời dân quốc, bên trong kết hợp trang trí giữa Trung Quốc và phương Tây, vừa ưu nhã tinh xảo, lại vừa có phong cách cổ xưa trang trọng ý nhị. Bởi vì là kiến trúc cần được bảo vệ, cho nên mặc dù ở vị trí trung tâm thành phố, nhưng không có ồn ào, trái lại có vẻ rất an tĩnh.

Tương Hãn cũng không biết Trâu Hành Tân mang theo Từ Cửu Chiếu đến chào hỏi Tương Vệ Quốc. Cho nên khi thấy thiếu niên từng làm hắn động tâm đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, hắn dĩ nhiên ngây ngẩn cả người.

“Ngớ ra đó làm gì hả?” Tương Vệ Quốc thấy Tương Hãn phản ứng ngơ ngác như khúc gỗ, rất không cao hứng.

“Trâu lão… Cửu Chiếu a, hoan nghênh mọi người tới Thượng Hải.” Tương Hãn kéo ra một khuôn mặt tươi cười chào hỏi.

Trâu Hành Tân cười ha hả nói: “Trong khoảng thời gian này làm phiền mọi người rồi.”

Tương Vệ Quốc không vui nói: “Đừng khách sáo, mọi người tới vừa lúc cho ta giải buồn, thằng cháu này cả ngày không có ở nhà, cũng không biết bận bịu cái gì nữa?”

Tương Hãn oan uổng nói rằng: “Sao lại không bận bịu gì chứ, ông đem Bác Cổ Hiên giao cho cháu, cháu phải làm việc cần cù thận trọng, chỉ sợ làm hỏng tên tuổi của ông thôi.”

Tương Hãn dựa vào mấy món đồ sứ Phong Diêu trước đó, còn có bình sứ tinh phẩm, ở Bác Cổ Hiên mở một cuộc triển lãm nho nhỏ khiến ở trên giới cổ ngoạn rất là nổi danh, kéo theo danh tiếng Bác Cổ Hiên lại sáng lên một lần nữa.

Gần đây kim ngạch mua bán so với hai năm trước tăng lên, Tương Hãn bận rộn chân không chạm đất, ngay cả công ty riêng của mình cũng không để ý, mệt hắn còn bị bạn học hùn vốn làm ăn liên tục đuổi theo hắn la hét, nói hắn bóc lột nhân công.

Nhìn thấy Từ Cửu Chiếu, trong lòng Tương Hãn rất là vui vẻ, coi như không có khả năng phát triển thêm cái gì, nhưng đối tượng là người hắn có hảo cảm, nên hắn tình nguyện tiếp xúc.

“Lần này tới Thượng Hải là vì công việc hay là du lịch?” Tương Hãn cả người uể oải, tựa vào ở trên ghế sa lon cùng Từ Cửu Chiếu nói chuyện.

“Tôi tới tham gia triển lãm liên kết.” Từ Cửu Chiếu nói.

“A?” Tương Hãn nhãn tình sáng lên, đối với cậu khen ngợi: “Cậu vậy mà đã có tác phẩm tham gia triển lãm liên kết sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao a!”

Trâu Hành Tân đang cầm chén trà nói rằng: “Muốn nổi tiếng thì phải tranh thủ, tuổi trẻ chính là ưu thế!”

Lần này Trâu Hành Tân dẫn người đi ghi danh, Từ Cửu Chiếu vừa mới thành niên nhưng cũng không phải là người trẻ tuổi nhất tham gia triển lãm, thế nhưng Trâu Hành Tân có thể khẳng định cậu sẽ là người trẻ tuổi nhất giành được giải thưởng .

Trâu Hành Tân hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ trình độ tham gia triển lãm liên kết càng ngày càng kém, vàng thau lẫn lộn rất nhiều!”

Triển lãm liên kết là dựa vào bằng cấp phải thật là tốt, rất nhiều người có trình độ bình thường cũng được tham gia, chỉ cần đóng 200 đồng lệ phí tham gia triển lãm mà thôi. 200 đồng liền chiếm được một chỗ trong triển lãm, ai mà không vui chứ?

Trâu Hành Tân là chủ tịch hiệp hội nghệ sĩ toàn quốc, cấp bậc tương đối cao, ông lớn tuổi rồi nên không muốn qua lại hoạt động nhiều. Năm rồi mời ông nhưng ông không đến, năm nay không mời nhưng ông lại trực tiếp tới. Vừa nhìn những tác phẩm tham gia triển lãm năm nay, lão nhân gia trực tiếp cho kiểm tra lại toàn bộ, đánh rớt rất nhiều tác phẩm, đa số là của những người đóng 200 đồng lệ phí, không cho những người này có cơ hội lộ mặt.

Điều này làm cho các nhà tổ chức khổ não vô cùng, đánh rớt hơn phân nửa, loại hết những người không có đủ tư cách tham dự, lần sau người tham gia triển lãm sẽ giảm bớt, ảnh hưởng tới thu nhập a.

Huống hồ vị này năm nay tới đây, mười hai vị trí giám khảo phải nhường cho Trâu Hành Tân một chỗ? Đây cũng là chuyện đắc tội với người khác a.

Trâu Hành Tân mặc kệ, phàm là chuyện ông không vừa mắt, liền mắng cho một trận, mắng cho mấy người tổ chức khóc không ra nước mắt, nhưng cũng không dám nói cái gì.

“Tài nghệ như vầy quay về luyện thêm đi rồi hãy trở lại. Đồ chơi này mà bày ra chỉ khiến người ta nhìn thấy tài nghệ những người tuổi trẻ bây giờ càng ngày càng kém, mấy người không thấy mất mặt hả? Toàn bộ đều thấp hơn tiêu chuẩn toàn quốc a!”

Ở hiện trường mấy giám khảo cũng bị ông trực tiếp giũa cho một trận, lần này Mã Tú Sơn chính là một trong những giám khảo về gốm sứ, Trâu Hành Tân không cần chỉ cây dâu mắng cây hòe, trực tiếp đem người mắng cho xám mặt.

Tương Vệ Quốc đối với Trâu Hành Tân nói rằng: “Những người này cần phải quản thật tốt, nếu không sẽ làm cho chướng khí mù mịt. Tác phẩm tốt của người tài nhưng lại không có tiền, không có quan hệ thì không được xuất hiện. Cuộc thi này mở ra là để tạo cơ hội cho người trẻ tuổi, vậy mà lại thành công cụ kiếm tiền của một số người. Ta nói này, lần này ngươi cần phải xuất hiện gõ những người này một chút a.”

Vẻ mặt Trâu Hành Tân nghiêm túc, ông cũng không nghĩ tới tình hình lại nghiêm trọng đến trình độ này: “Lát nữa ta liền gọi điện thoại cho tiểu nhị, nói cho nó biết chuyện này.”

“Tiểu nhị là ai thế?” Từ Cửu Chiếu hỏi Tương Hãn.

Tương Hãn nói rằng: “Là nhị đồ đệ của Trâu lão, tên là Lưu Tân Hoa, là một trong những uỷ viên hiệp hội nghệ sĩ toàn quốc, đồng thời cũng là đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc.”

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc khiêu mi, Tương Hãn nói rằng: “Trâu lão có ba đệ tử, cậu là người thứ tư, cũng là người cuối cùng. Đại đồ đệ đã qua đời rồi, tam đồ đệ hiện nay ở nước ngoài phát triển. Ngoại trừ đồ đệ ra, Trâu lão còn có hai người con gái, đều ra sống riêng cả, con gái lớn năm nay mới vừa lên chức bà ngoại, con gái thứ hai đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình, là một nữ cường nhân.”

Gia đình này quan hệ quá mức phức tạp, Từ Cửu Chiếu thật lâu mới tiêu hóa xong.

Buổi trưa cơm nước xong, Tương Hãn đặc biệt chủ động dẫn Từ Cửu Chiếu đi tham quan Thượng Hải .

Chỉ tiếc vừa đi ra đường, người đến người đi như nước lũ khiến cho Từ Cửu Chiếu quáng mắt. Không có biện pháp, Từ Cửu Chiếu không thể làm gì khác hơn là yêu cầu Tương Hãn đi tới nơi ít người một chút.

Liên tục vài ngày, Tương Hãn đều tranh thủ sáng sớm liền mang theo Từ Cửu Chiếu ra khỏi cửa, thừa dịp thời điểm ít người đem mấy địa điểm nổi tiếng đi du lãm một phen, nếu thấy người đông, hai người liền rút lui.

Đại đô thị hiện đại hoá gây cho Từ Cửu Chiếu chấn động to lớn, hơn nữa khu vực đại sứ quán mang theo một loạt các kiến trúc kỳ lạ, càng làm cho Từ Cửu Chiếu mở rộng tầm mắt.

Sáng sớm hôm nay vừa thăm thú xong một danh lam, vừa đúng lúc đi tới khu phố gần Bác Cổ Hiên, Tương Hãn liền hỏi: “Bác Cổ Hiên ở trong Antique centre phía trước, có muốn qua nhìn một chút không?”

Từ Cửu Chiếu gật đầu nói: “Được.”

Bởi vì Từ Cửu Chiếu thấy người nhiều là sợ, cho nên mấy ngày nay Tương Hãn đều cố ý né đi khu chợ đồ cổ nổi tiếng ở Thượng Hải.

Antique centre là một tòa kiến trúc có diện tích đạt đến một vạn m2, có khoảng hai trăm cửa hàng. Trong đó kinh doanh đa dạng các chủng loại như đồ cổ, tranh chữ, gia cụ,…., thậm chí còn có đủ loại vật phẩm cổ quái hiếm lạ khác.

Bác Cổ Hiên nằm ở lầu hai, cửa hàng ngay sát thang máy, diện tích kinh doanh rất lớn, người quản lý bên trong thấy ông chủ tới, lập tức đi ra chào hỏi.

Từ Cửu Chiếu vừa vào cửa đã nhìn thấy bình sứ màu thiên thanh của cậu được đặt ở trên một cái bục, bên ngoài được bao phủ bởi lồng thủy tinh.

“!” Từ Cửu Chiếu trợn to hai mắt, bình tứ giác miệng rộng được đặt trên bục, phía trên có đèn rọi xuống, càng tăng thêm sự xa hoa, mộng ảo mỹ lệ.

“Không tệ chứ.” Tương Hãn ôm cánh tay thưởng thức: “Bình tứ giác Phong Diêu này có thể nói là vật “độc” nhất Thượng Hải.”

Bạn đang �

Quản lí cũng lấy lòng nói rằng: “Cũng do ông chủ có bản lĩnh, hiện nay ở bên ngoài đồ sứ được phục hồi cũng không thấy được một món, nên đồ sứ chí tôn này đặt ở tiệm chúng ta hấp dẫn không ít người nước ngoài tới xem.”

“Chí tôn?” Từ Cửu Chiếu không hiểu nhìn Tương Hãn.

Tương hãn giải thích: “Chí tôn là cách nói về đồ cổ chính tông, bởi vì có bản chép tay kia, lai lịch của cái bình này rất rõ ràng, cho nên nói nó là đồ sứ chí tôn.”

Từ Cửu Chiếu cái hiểu cái không gật đầu, cụm từ này cậu vẫn là lần đầu tiên nghe được, cậu nói: “Nghe rất khí phách.”

Quản lí cười một cái nói: “Không chỉ là nghe khí phách đâu, nó cũng rất khí phách, ngày hôm nay có người ra giá đến 1000 vạn để mua đấy.”

Tính theo chênh lệch giá, Từ Cửu Chiếu kinh ngạc trợn to hai mắt: “1000 vạn, đồ không được hoàng cung chọn cũng có giá đó sao.”

Tương Hãn nhìn cậu nói rằng: “Chuyện này không giống với triều đình chọn đồ từ dân diêu hay quan diêu đâu, đây là xét theo nơi nung ra nó. Thời gian tồn tại của Phong Diêu vô cùng ngắn, căn cứ theo điều tra khảo cổ, trước sau tổng cộng chỉ tồn tại khoảng hai năm, tổng số lần đốt tạo không tới mười bảy lần. So với thời gian tồn tại của Nhữ diêu còn ngắn hơn, số lượng rất thưa thớt, chỉ có vật này là còn nguyên vẹn. Do tôi không muốn bán đi thôi, nếu như đưa lên bán đấu giá, 1000 vạn căn bản là chỉ là con số nhỏ mà thôi.”

Từ Cửu Chiếu khó có thể tin nhìn cái lồng thủy tinh, vậy coi như cuộc đời cậu đã tạo nên một tác phẩm có giá đắt nhất rồi.

“Đặt ở trong lồng thủy tinh như vậy an toàn không?” Từ Cửu Chiếu không khỏi lo lắng hỏi.

“Đây không phải là thủy tinh thông thường đâu, mà là thuỷ tinh cường lực chống trộm cắp.” Tương Hãn chỉ vào cái bục nói rằng: “Trên bục cũng có hệ thống bảo vệ vô cùng nghiêm mật, chỉ cần có lực tác động từ bên ngoài hoặc là sức nặng không bình thường, chuông báo động sẽ vang lên.”

Phát hiện vị này chính là bạn của ông chủ, quản lí cũng nói: “Cậu cứ yên tâm, buổi tối lực lượng bảo vệ ở đây đẳng cấp có thể nói là số một số hai a.”

“Vậy là tốt rồi.” Từ Cửu Chiếu nói.

Đối với người sưu tầm mà nói, mặc kệ trả giá bao nhiêu cũng nguyện ý mua được vật mình thích.

Tiền có đôi khi có giá trị, nhưng cũng có lúc chỉ là những con số mà thôi.

Cũng trong lúc đó, ở bang Alaska, nước Mỹ.

Lúc này vừa mới sáng sớm, các sòng bạc nổi tiếng ở Hoa Kì vừa mới tiến vào mộng đẹp, trên đường phố người rất thưa thớt, không gian rất yên tĩnh. Trong một khu sòng bạc sâu trong ngõ hẻm, chính là Dương Cửu Dương da thịt trắng nõn hiện tại đang bị đánh mặt mũi bầm dập kêu cha gọi mẹ.

“Đại ca, tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi!” Dương Cửu Dương ngã lộn nhào cố gắng ôm lấy bắp đùi của một người đàn ông, vệ sĩ đứng ở một bên phát giác ý đồ của hắn, tung chân đá hắn lăn lộn mấy vòng.

“A, cậu sai rồi? Cậu sai ở nơi nào?” Một nam nhân dáng dấp âm nhu, cả người tràn ngập hàn khí nhẹ giọng chậm rãi hỏi hắn.

“Tôi không nên nhất thời bị ma quỷ ám, không nên đem đồ giả bán cho anh.” Dương Cửu Dương khóc nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Hừ — ” Nam nhân âm nhu không tỏ rõ ý kiến.

Dương Cửu Dương khóc nấc lên: “Tôi sẽ trả lại tiền cho anh, trả lại tiền cho anh mà. Xin anh… “

Nam nhân âm nhu tự tiếu phi tiếu nhìn hắn nói rằng: “Nhưng ta nghe nói, cậu gần đây luôn bị thua tiền. Còn thua không ít nữa chứ, lấy cái gì mà trả cho ta?”

Dương Cửu Dương cứng người lại, hắn chôn đầu quỳ rạp trên mặt đất, cả người run bần bật.

Vệ sĩ tiến lên nắm tóc Dương Cửu Dương kéo ra, nam tử âm nhu lãnh khốc nói: “Tiền, ta không quan tâm. Cậu có thể dùng những thứ khác để trả a.”

Dương Cửu Dương run run nói: “Anh muốn cái gì?”

Nam tử âm nhu âm trầm mà nhẹ nhàng nói: “Ta cảm thấy hứng thú với người đã phát hiện ra mảnh sứ Phong Diêu này, cậu biết người đó là ai không?”

Dương Cửu Dương không chút do dự khai ra: “Tôi biết tên của cậu ta, tên là Từ Cửu Chiếu! Cậu ta cũng ở trong viện mồ côi như tôi, cậu ta còn có rất nhiều sách khảo cổ, mảnh sứ đó cũng là do cậu ta tìm được!”

Nam tử âm nhu ra hiệu vệ sĩ buông Dương Cửu Dương ra, trong miệng niệm niệm tên Từ Cửu Chiếu, trong mắt lộ ra một ý tứ hàm xúc không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.