Cho dù Tương Hãn đem những món đồ đó lấy lại, Tương Vệ Quốc cũng không cảm thấy vui vẻ.
Tương Vệ Quốc ngoại trừ thấy cảm tình bị phản bội ra, còn có cảm giác uy nghiêm bị giẫm lên, tự tôn bị làm cho nhục nhã, cộng thêm bởi vì những
món đồ cổ lưu lại cho cháu trai bị người đoạt đi, khi đối mặt với Tương
Hãn cũng cảm thấy hổ thẹn.
Các loại tình cảm này đan vào một chỗ, khiến Tương Vệ Quốc xấu hổ, buồn
bực không vui, trong thời gian thật dài không muốn ra cửa.
Tương Bình Khang sở tác sở vi làm cho Tương Vệ Quốc thân là bề trên cảm
thấy xấu hổ. Thế nhưng, Tương Bình Khang là con trai của ông, dù ông có
tức giận như thế nào đi nữa, cũng không muốn nhìn thấy cháu của mình và
Tương Bình Khang bởi vì chuyện này mà đấu với nhau.
Tương Vệ Quốc chính miệng nói qua với Tương Hãn, chuyện này coi như mắt
ông bị mù, cũng thấy rõ bộ mặt thật của đứa con thứ hai, sau này cả đời
sẽ không qua lại với nhau nữa.
Vì muốn gia gia của mình thoải mái nên Tương Hãn ngoài mặt đáp ứng,
nhưng kêu hắn đè xuống cơn tức này, bỏ qua cho Tương Bình Khang căn bản
là không thể nào.
Tương Hãn biết Tương Vệ Quốc bị Tương Bình Khang làm tổn thương, nếu như hắn công khai đối phó với Tương Bình Khang, chỉ càng làm sâu thêm vết
sẹo của Tương Vệ Quốc, cho nên hắn chỉ có thể từ từ tính toán, từ từ lập kế hoạch.
Tương gia tình huống phức tạp truyền tới bên ngoài, cũng chẳng phải
chuyện tốt đẹp gì, thay vì để Từ Cửu Chiếu nghe nói từ người khác, còn
không bằng chính miệng hắn nói cho đối phương biết.
Từ Cửu Chiếu sau khi nghe xong trong lòng đối với nhân phẩm của Tương
Bình Khang càng thêm khinh bỉ: “Anh yên tâm, tôi đã biết thái độ làm
người của ông ta, sau này cũng không cùng ông ta lui tới đâu.”
Tương Hãn nhàn nhạt gật đầu, sau đó cổ quái nhìn Từ Cửu Chiếu: “Cậu gần
đây xem phim cổ trang sao, nói chuyện có chút vị cổ xưa a.”
Từ Cửu Chiếu hơi kinh hãi, lúc này mới nhớ lại cậu vừa vô ý thức dùng giọng điệu trước kia nói chuyện.
Cậu giả vờ ngượng ngùng rũ mắt xuống nói rằng: “Không phải xem ti vi,
chỉ là đọc một ít sách cổ do thầy chỉ định, có một chút bị tẩy não.”
Tương Hãn cười một tiếng: “Cậu cũng thật lợi hại, sách như vậy mà cũng
có thể xem.” Sau đó hắn vòng vo chuyển trọng tâm câu chuyện nói rằng:
“Trong nhà tôi cũng có rất nhiều sách về phương diện gốm sứ, đều là do
gia gia tôi sưu tầm. Như là 《Tuyên Hòa phụng sứ Cao ban đồ kinh》 của Từ
Căng, 《 Trà Lục》 của Thái Tương,《 Lão Học Am Bút Ký 》của Lục Du, còn có
bộ《 Đào Ký 》của Tương Hãn mà gia gia tôi dùng tên của đại tác giả này
đặt tên cho tôi đấy.”
Từ Cửu Chiếu kinh ngạc: “Tương lão tiên sinh dùng tên của vị này đặt tên cho anh sao?”
Tương Hãn gật đầu: “Đúng vậy, rất hay phải không. Gia gia tôi nói,
quyển《 Đào Ký 》này không chỉ là bộ sách đầu tiên ghi lại lịch sử gốm sứ
Trung Quốc, đồng thời cũng là bộ ký lục về gốm sứ được xuất bản sớm nhất trên thế giới.”
Từ Cửu Chiếu cảm thán nói: “Tương lão tiên sinh thật rất thích nghiên cứu những mấy tư liệu lịch sử này a.”
Hai người ở Bác Cổ Hiên thêm một lát, liền trở về nhà. Bởi vì đã được
dặn trước, Từ Cửu Chiếu một câu cũng không để lộ chuyện gặp phải Tương
nhị tiên sinh.
Tương Hãn du ngoạn thêm vài ngày nữa thì đi xử lý đống công việc bị dồn lại.
Tiếp qua hai ngày, triển lãm liên kết đưa ra kết quả bầu chọn, Từ Cửu
Chiếu và Trâu Hành Tân còn có người chịu trách nhiệm chính của triển lãm liên kết toàn quốc lần này là Lưu Tân Hoa cùng nhau đi tới.
Lưu Tân Hoa tuổi tác cũng không nhỏ, chừng bốn mươi tuổi, dáng dấp nho nhã, mang theo một bộ kính mắt gọng vàng.
Trên người hắn mang theo khí tràng đặc hữu của người làm quan, Từ Cửu
Chiếu lúc đầu cho là hắn khó ở chung, thế nhưng trên thực tế Lưu Tân Hoa đối với tiểu đệ tử tràn ngập tài hoa của thầy mình nghe tiếng đã lâu,
đối với cậu trái lại rất hoà khí.
Thậm chí còn hài hước nói: “Cậu trực tiếp gọi Lưu sư huynh là được rồi,
nghìn vạn lần đừng gọi là nhị sư huynh.”(Nhị sư huynh = Trư Bát Giới)
Tuy rằng Từ Cửu Chiếu căn bản không thể hiểu được lời này buồn cười ở
chỗ nào, nhưng vẫn nghe lời cẩn thận tỉ mỉ kêu một tiếng: “Lưu sư
huynh.” Ngược lại làm cho Lưu Tân Hoa có ấn tượng rằng tiểu sư đệ này
nói năng thận trọng, không có tế bào hài hước a. (chưa chắc đâu =]])
Hắn là cán bộ chuyên phụ trách quản lý các hoạt động của Hiệp hội nghệ
sĩ trong phạm vi toàn quốc, do đó cũng là người chịu trách nhiệm chính
trong việc tổ chức triển lãm lần này.
Trước đó thư kí gọi điện thoại cho Lưu Tân Hoa, nói là lần này do bằng
cấp trộn lẫn với nhau nên khiến bầu không khí triển lãm liên kết nhất
thời biến đổi, nhưng bởi vì bị Trâu Hành Tân chặn ngang lại làm cho tâm
tư của những người này bị phá hủy, về sau lại chưa từ bỏ ý đồ định chạy
tới càn quấy nhưng biết Lưu Tân Hoa ra mặt thì ý định đó ngay tức khắc
liền biến mất không thấy.
Hôm nay Trâu Hành Tân tới là để thực hiện trách nhiệm của một giám khảo. Đăng ký triển lãm liên kết đã hết hạn, bây giờ có thể bắt đầu tiến hành đánh giá tác phẩm được rồi.
Trâu Hành Tân đi tới đại sảnh triển lãm, phát hiện tổ gốm sứ bên kia
đang nhao nhao ầm ĩ, Trâu Hành Tân cau mày, không vui nhìn đám người đem đại sảnh vốn nên an tĩnh lại ồn ào như cái chợ vậy.
Lưu Tân Hoa nhìn sắc mặt của thầy mình, thấp giọng nói: “Để em đi qua nhìn một chút.”
Trâu Hành Tân nhàn nhạt đáp một tiếng, đứng bất động ở nơi này, ông
không muốn cùng những người đó chen chúc nhốn nháo gây mất trật tự a.
Từ Cửu Chiếu đương nhiên ở bên cạnh làm bạn với ông, Trâu Hành Tân
nghiêng đầu nói rằng: “Con đi xung quanh sảnh triển lãm xem thử tác phẩm của những người khác làm ra như thế nào, học hỏi thêm một số ý tưởng
thiết kế cũng tốt.”
Từ Cửu Chiếu đáp một tiếng, không yên lòng nhìn Trâu Hành Tân, Trâu Hành Tân cười hướng cậu làm cử chỉ đuổi người đi, Từ Cửu Chiếu lúc này mới
an tâm đi qua tham quan các sảnh triển lãm.
Lần này triển lãm liên kết tổ chức tương đối lớn, tổng thể được chia làm 4 đại sảnh: sảnh đông một, sảnh đông hai, sảnh tây một, sảnh tây hai.
Tương ứng với 4 loại hình triển lãm: Gốm sứ, hội họa, thư pháp, điêu khắc.
Từ Cửu Chiếu đầu tiên đi vào sảnh đông một đang trưng bày các tác phẩm
gốm sứ, đủ các loại tạo hình gốm sứ vô cùng kì quặc đang trưng bày ở
trên đài.
Nào là gốm sứ hình vuông, tròn, dẹt, hình động vật, hình người, đủ kiểu hình dạng làm cho Từ Cửu Chiếu sửng sốt.
Cậu im lặng đứng ở nơi đó nửa ngày, trách không được Trâu Hành Tân nói
là tư tưởng của cậu không thả lỏng, nếu như so sánh với những tác phẩm
gốm sứ của những người này, cậu cũng không muốn thả lỏng đâu, cậu tình
nguyện phong bế tư tưởng của mình a!
Những đồ sứ này phần lớn đều là tạo hình theo công nghệ hóa.
Việc gốm sứ càng về sau càng tách rời tính chất làm đồ vật dùng hằng
ngày trở thành vật dùng để trưng bày thưởng thức cậu không phải là không biết, thế nhưng vật cổ quái này cậu thật sự không cho rằng có thể
thưởng thức a!
Những người này hoàn toàn không chú ý tới cái gọi là nét đẹp cân đối cả, toàn bộ khí hình bốn phía vặn vẹo, Từ Cửu Chiếu cúi đầu xuống nhìn thấy tác phẩm tên là “Giọt Nước”.
Từ Cửu Chiếu: Ha ha.
Đây không phải là hoàn toàn làm bằng sứ, chỉ có một nửa là sứ, nửa kia
là vật liệu gỗ biên chế thành, mà trên thân bình còn có mấy cái lỗ, viền xung quanh lại sử dụng kim loại để khảm nạm.
Trừ những tác phẩm khiến Từ Cửu Chiếu hoàn toàn không thể chịu đựng nổi, vẫn có một ít tạo hình truyền thống được trưng bày, nhưng mà vừa nhìn
tới Từ Cửu Chiếu cảm thấy bị tổn thương mắt a.
Tuy màu sắc trắng mịn xinh đẹp, nhưng mà độ phản quang trên mặt sứ quá
chói mắt, hơn nữa do phản xạ từ ánh đèn, Từ Cửu Chiếu nghĩ hai mắt của
mình đều muốn mù luôn rồi.
Vì sao trăm ngàn năm qua mọi người vẫn truy phủng màu thiên thanh của Sài diêu và hệ thống lò chuyên men màu thiên thanh chứ?
Màu thiên thanh chính là màu đại biểu cho phẩm cách của tầng lớp tri thức ngày xưa: khiêm tốn, hàm súc, có nội hàm.
Về sau lại lưu hành sứ màu, màu sắc phối hợp tuy rằng mềm mại, không
cứng nhắc, nhưng ít nhất thoạt nhìn cũng thú vị dạt dào, diễm lệ sinh
động.
Màu sắc tươi đẹp nhưng trầm ổn, trang trọng mà đơn giản, như vậy đặt ở trong phòng mới phù hợp.
Nhưng mà hai cái tai bình thì màu lam nhạt, còn màu sắc ở mặt men phản
xạ thoạt nhìn quá mức chói mắt, ngay cả màu sắc hoa văn trên bình cũng
đối lập với màu của bình, không chút nào tuân theo khái niệm bổ sung lẫn nhau theo quan niệm truyền thống cả.
Từ Cửu Chiếu bị những thứ gốm sứ hiện đại này làm chấn động, sắc mặt
trắng bệch, cậu nhắm mắt, xoa xoa thái dương, yên lặng đi tới đài tiếp
theo.
Đặt ở bên cạnh cái bình đó chính là chén miệng hoa màu xanh đậu của Từ Cửu Chiếu.
Trong một đám đồ sứ lóa mắt, cái chén này lại thanh quý tinh xảo, trong
suốt như ngọc, màu sắc khả ái, tạo hình ưu nhã lại làm cho mắt của người xem như được gột rửa.
Từ Cửu Chiếu không biết thẩm mỹ người khác như thế nào, nhưng xem ra đồ
sứ của cậu tuy có truyền thống một chút, bảo thủ một chút, nhưng thai
gốm và mặt men đều là xuất sắc hơn người, tạo hình cũng tốt hơn hẳn.
Coi như không có đối thủ nào có thể so sánh được.
Từ Cửu Chiếu an tâm, lần này sẽ không làm cho thầy thất vọng đâu nhỉ.
Từ Cửu Chiếu lại đi đến các sảnh khác nhìn các tác phẩm tham gia triển
lãm, cuối cùng kết luận được một điều: So với nghệ thuật hiện đại, cậu
vẫn thích nghệ thuật cổ điển hơn.
Nhìn xong toàn bộ cũng mất hơn một tiếng, Từ Cửu Chiếu nghĩ cậu bỏ đi có hơi lâu, lo lắng Trâu Hành Tân đi tìm cậu, liền nhanh chóng đi đến chỗ
các giám khảo.
Đến lúc cậu tới đó, không ngờ phát giác bên này vẫn còn đang không ngừng tranh luận, mà lúc này Trâu Hành Tân đang mặt lạnh đứng ở giữa đám
người đó.
Từ Cửu Chiếu lông mày cau lại, nhưng không có tùy tiện xông qua mà đứng
tại chỗ cẩn thận quan sát, thấy được những người này mơ hồ là chia làm
hai nhóm. �
Người bên này vừa nói xong, người bên nhóm kia lập tức tiếp lời, hai bên không ai nhường ai, bên nào cũng giữ vững chủ trương của mình.
Lưu Tân Hoa ôm cánh tay đứng bên cạnh Trâu Hành Tân, nhưng xét từ vị trí của hắn, chính là tạo ra ranh giới giữa hai nhóm.
“… Ta vẫn là câu nói kia, triển lãm tổ chức ra chính là cho các nghệ
thuật gia trẻ tuổi trong nước có một sân chơi để thể hiện mình, đề cao
kỹ thuật gốm sứ nghệ thuật quốc nội.” Một người đứng ở bên tay trái Trâu Hành Tân nhấn mạnh hai chữ “quốc nội”.
“Ngươi đây là mang tư tưởng chủ nghĩa cá nhân, rất có thể vì tình riêng
mà làm việc a.” Mã Tú Sơn chậm rãi nói, “Nói như thế nào đi nữa, tác
giả《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》 cũng là nghệ thuật gia trẻ tuổi của nước chúng ta, mặc dù bây giờ cậu ấy đang cư trú ở nước ngoài, nhưng cũng là người Trung Quốc. Giải vàng trao cho cậu ấy sao lại không thích hợp chứ?”
Người kia phản bác lại: “Thế nhưng trong mắt của ta, từ khí hình đến mặt men mà nói thì chén miệng hoa màu xanh đậu kia mới xứng đáng đoạt được
giải vàng a.”
Mã Tú Sơn châm chọc cười một tiếng: “Dựa theo ý tứ của ngươi, tác phẩm 《 Tam Nguyệt Hoa Đào 》thi đấu quốc tế thì giành được giải thưởng tác phẩm xuất sắc, còn ở triển lãm liên kết chúng ta lại bị một tiểu bối vô danh đánh bại. Để truyền thông nước ngoài biết được, sẽ không nói ngươi đâu, chỉ biết nói giám khảo chúng ta nội tình đen tối a!”