“… Tiểu Từ Tử ?” Thanh âm của Phùng Trung Bảo làm Từ Cửu Chiếu giật mình, “Cậu đang ngẩn người sao?”
Từ Cửu Chiếu im lặng nhìn phôi thể trong tay, trong lúc vô ý thức đã làm hỏng hoàn toàn, cậu chỉ có thể đem bỏ qua một bên.
Phùng Trung Bảo hứng thú ở sau lưng cậu nói rằng: “Khó thấy được cậu đang lúc làm việc mà lại thất thần.”
Từ Cửu Chiếu khi đang làm việc, lực tập trung rất kinh người, Cao Đại
Toàn không ít lần lấy điểm này đến thuyết giáo Phùng Trung Bảo.
“Có thể không cần gọi Tiểu Từ Tử không?” Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ nhìn hắn.
Phùng Trung Bảo dương dương đắc ý nói rằng: “Luận thân phận, tôi đây là
đàn anh của cậu, luận tuổi tác tôi cũng lớn hơn cậu, đặt nickname Tiểu
Từ Tử cho cậu là cách biểu thị tình thương mến thương của tôi dành cho
cậu đó. Đừng thẹn thùng, cậu cứ thản nhiên chấp nhận đi!”
Đối với người tự quyết định chết cũng không hối cải như vậy, Từ Cửu Chiếu cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Phùng Trung Bảo quan tâm hỏi: “Có phải cậu không nghỉ ngơi tốt hay
không? Thất thần trong lúc làm việc không giống phong cách của cậu tí
nào.”
Từ Cửu Chiếu xoa xoa thái dương: “Ừ, đêm qua nhận được tin tức của một
người rất lâu không gặp, buổi tối liền có chút ngủ không ngon.”
Phùng Trung Bảo tự cho là hiểu rõ nói rằng: “A, nguyên lai là như vậy.
Tôi cũng đặc biệt nhớ bạn bè thời cao trung, mỗi lần trước khi tụ họp
thì rất hưng phấn đến nỗi ngủ cũng không yên luôn.”
Phùng Trung Bảo hồn nhiên chưa phát giác ra mình giống như một người bạn nhỏ, thao thao bất tuyệt cùng Từ Cửu Chiếu chia xẻ cảm xúc và kinh
nghiệm của mình.
Từ Cửu Chiếu thỉnh thoảng đáp lại một đôi lời, nhưng trong ánh mắt đều là tối tăm không rõ thần sắc.
Đêm qua Ngô Cửu Lợi không có nói cặn kẽ, chỉ nói là có người báo tin cho hắn biết Dương Cửu Dương xuất hiện ở một thành phố ở phía Nam, nhưng mà rất nhanh thì mất đi tung tích. Bởi vì trước đó Ngô Cửu Lợi muốn tìm
kiếm tung tích Dương Cửu Dương, thế là người này sau khi nhìn thấy liền
báo lại cho Ngô Cửu Lợi.
Ngô Cửu Lợi nói hắn sẽ tiếp tục tìm kiếm Dương Cửu Dương, cũng muốn Từ Cửu Chiếu tự mình chú ý hơn.
Chuyện bắt cóc lần trước khiến Ngô Cửu Lợi rất lo lắng, bất quá hắn chưa từng suy nghĩ là do Dương Cửu Dương làm, với lại cũng không cảm thấy
Dương Cửu Dương có năng lực lớn như vậy. Hắn chỉ là lo lắng Dương Cửu
Dương trở về lần này sẽ phải cùng Từ Cửu Chiếu xung đột một lần nữa.
Sau khi suy nghĩ cả đêm, Từ Cửu Chiếu quyết tâm nhất định phải đem bí ẩn cái chết của nguyên thân làm ra rõ ràng, trực tiếp va chạm với Dương
Cửu Dương là việc không thể tránh được.
Buổi chiều ngày hôm sau, Từ Cửu Chiếu đi theo Trâu Hành Tân và Cao Đại
Toàn đứng ở bên trong lò hình trứng, Trâu Hành Tân đang chỉ huy diêu
công đem hộp đất xếp thật chỉnh tề dựa theo vị trí ông chỉ định.
Trong lò tất cả đều là tác phẩm của Trâu Hành Tân và Từ Cửu Chiếu, không có sản phẩm của xưởng gốm Văn Vận.
Bởi vì Trâu Hành Tân đang mượn dùng lò hình trứng của xưởng. Vốn là ông
định dùng lò gas để đốt, nhưng mà từ khi ông xem qua tác phẩm của Từ Cửu Chiếu, cảm thấy vẫn là lò củi đốt ra tác phẩm có mặt men trong suốt
hơn, thai gốm tốt hơn, tác phẩm cũng biểu hiện rõ ràng hơn.
Mượn lò hình trứng thì phải trả tiền củi, nhưng lần này tiền thuê nhân
công đốt lò lại được giảm bớt và quyền sở hữu đồ sứ tất cả đều thuộc về
hai thầy trò Trâu Hành Tân.
Cũng bởi vì như vậy nên Từ Cửu Chiếu mới vận dụng kỹ xảo mà cậu có sáng
tác ra khí hình đặc trưng thời Minh triều, bất quá cậu cũng không hoàn
toàn dựa theo lối cũ trước kia. Cậu cũng dựa vào kiến thức hiện tại làm
một ít biến hóa trong tạo hình và trang trí.
Bởi vì thời Minh triều thì văn minh Ba Tư, Ả Rập đã du nhập vào nên bị
ảnh hưởng rất nhiều, mà thời Thanh triều do thầy tu phương tây đưa tư
tưởng Châu Âu vào nên nghệ thuật tạo hình khi ấy có đặc trưng rất rõ
ràng của phương tây.
Nên Từ Cửu Chiếu thay đổi hoa văn cũng sẽ không coi là rất chói mắt.
Bất quá lần này khiến cậu mở rộng tầm mắt vẫn là tác phẩm mới của Trâu
Hành Tân. Trâu Hành Tân là ‘bảo đao’ vẫn chưa già, một mạch liền sáng
tác ra 9 món. Trong đó có 3 món khí hình lớn, ba cái đĩa, ba món cỡ
trung.
Phải biết rằng đồ sứ càng lớn thì càng khó làm, vậy mà Trâu Hành Tân
cũng xuất ra một hơi ác khí, hung hăng đánh vào mặt những kẻ nói ông hết thời, lực bất tòng tâm.
Vì không đủ chỗ tốt cho chín tác phẩm, cho nên mấy món Từ Cửu Chiếu hài
lòng nhất đều được đặt ở trung tâm, mà những thứ khác cũng đều đặt ở vị
trí gần đó.
Lần này bả trang đầu vẫn là Thiệu sư phó, Trâu Hành Tân đang nói chuyện
với ông, đây là lần đầu tiên Thiệu sư phó đốt lò cho đại sư đào nghệ nổi tiếng, tuy trên mặt không có biểu hiện gì nhưng kỳ thực trong lòng vẫn
có chút khẩn trương.
Lúc này đây ông không có chú ý giáo dục con trai nữa, ngược lại là tự mình lo liệu.
Thiệu sư phó cùng Trâu Hành Tân nói xong, lại cùng Từ Cửu Chiếu nói: “Cậu có vài món cần phải đốt hai lần đúng không?”
Từ Cửu Chiếu nói: “Đúng vậy ạ. Bởi vì là làm sứ Ngũ Thái [1] nên phải
kết hợp men trên và men dưới, sau khi để nguội còn phải vẽ màu lần nữa,
sau đó lại đốt thêm một chút.”
Thiệu sư phó gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, trước đây thầy Cao cũng từng đốt qua sứ Đấu Thái [2], lần thứ nhất dùng lửa hoàn nguyên (1380 độ), lần
thứ hai nung với nhiệt độ thấp khoảng 800 độ C. Đúng không?”
Từ Cửu Chiếu vội vã cười nói: “Vẫn là Thiệu sư phó có kinh nghiệm phong
phú, còn cháu thì vẫn còn có chút lúng túng. Trước đó cũng chỉ lệ thuộc
sách vở, đây là lần đầu tiên cháu làm thử sứ Ngũ Thái, lần này còn phải
nhờ cậy Thiệu sư phó nhiều hơn ạ.”
Lời nịnh nọt mọi người đều thích nghe, Thiệu sư phó mím môi một cái,
hướng cậu gật gật đầu nói: “Được rồi, bên này cứ giao cho ta.”
Từ Cửu Chiếu nhìn Thiệu sư phó chỉ huy học đồ đóng cửa lò lại.
Trương Văn Chiêu cũng tới xem náo nhiệt, lần này Trâu Hành Tân mượn lò đốt cũng phải nửa tháng.
Nhưng xưởng của Trương Văn Chiêu tổng cộng mở hai lò nên trong thời gian này Từ Cửu Chiếu vẫn phải thực hiện nghĩa vụ công nhân, cậu cũng chế
tác thai gốm đưa vào trong lò. Bất quá sản phẩm cậu cung cấp vẫn là sứ
men xanh, chất lượng mỗi một món đều rất tốt.
Trương Văn Chiêu nhìn ra Từ Cửu Chiếu sẽ có tương lai rộng lớn, liền
nhất quyết đem mấy món này nắm chặt trong tay không có bán đi, dự định
chờ Trâu Hành Tân và Từ Cửu Chiếu tham gia triển lãm liên kết năm sau sẽ xuất bán.
Bởi vì chỉ có vài món nên không bán được bao nhiêu tiền, nên Trương Văn
Chiêu thương lượng với Từ Cửu Chiếu chờ đến lúc đó sẽ tăng thêm hoa hồng cho cậu.
Trương Văn Chiêu làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, bởi vì nếu bán
luôn bây giờ chắc chắn sẽ không được nhiều tiền. Chính vì vậy mà Từ Cửu
Chiếu không thể nói với hắn là “cháu hiện tại đang thiếu tiền, mặc dù ít nhưng người cứ đưa cho cháu đi.” Không thể làm gì khác hơn là cậu chỉ
đành nhận lương hàng tháng, còn hoa hồng phải đợi đến năm sau thôi.
Trâu Hành Tân đi tới nói rằng: “Bên này đốt lò chừng mấy ngày, con cũng
không cần canh giữ ở bên cạnh, bận rộn hơn một tháng rồi, con đi ra
ngoài chơi vài ngày đi.”
Từ Cửu Chiếu lắc đầu: “Không sao đâu, thưa thầy.”
Phùng Trung Bảo trực tiếp đến phá đám: “Em thấy Tiểu Từ Tử hẳn là nên đi ra ngoài chơi vài ngày, trước đó em phát hiện cậu ấy luôn ôm sách đọc
không dứt. Ban ngày học tập, buổi tối còn đọc sách, so với áp lực học
sinh cấp ba còn lớn hơn. Nhưng người ta chí ít còn có ngày cuối tuần,
còn Tiểu Từ Tử một tuần bảy ngày đều làm như vậy.”
Phùng Trung Bảo đơn giản là một bộ giọng điệu cáo trạng, khiến cho Từ Cửu Chiếu dở khóc dở cười.
Trâu Hành Tân vừa nghe như thế trong lòng có chút tự trách, ông cho là chính mình đã gây áp lực quá lớn cho Từ Cửu Chiếu .
“Cửu Chiếu, con không nên nóng lòng, con bây giờ đã tiến bộ rất lớn, so
với bạn cùng lứa khác đã hơn rất nhiều rồi. Cũng là lỗi của thầy, không
nên ép con như vậy. Như vầy đi, vừa lúc ngày hôm trước lão Tương gọi
điện thoại cho thầy nói là hai ngày nữa sẽ cử hành đấu giá huân lô ba
chân, con thay mặt thầy đi tham gia náo nhiệt cũng tốt.”
Lông mày Từ Cửu Chiếu vừa mới nhíu lại, Cao Đại Toàn liền nói: “Con mèo
của em trước hết cứ để ta chăm sóc cho, vợ của ta rất yêu thích chó mèo, không cần lo lắng trông nom không tốt.”
Ngay cả Cao Đại Toàn cũng tán thành cậu hẳn là nên nghỉ ngơi một chút,
có thể thấy được dáng vẻ làm việc liên tục của Từ Cửu Chiếu đã làm cho
rất nhiều người không đồng ý.
Bên này đốt lò còn chưa chấm dứt, Từ Cửu Chiếu làm sao bằng lòng rời đi chứ.
Trâu Hành Tân nói rằng: “Đốt lò chưa cần dùng tới con, đốt xong rồi để
nguội cũng phải mất một tuần, cũng đủ để con trở về. Hơn nữa thầy vừa
lúc cũng muốn quay về Hàm Đan một chuyến, chuẩn bị một chút cho triển
lãm liên kết.”
Sau triển lãm là sinh nhật 18 tuổi của Từ Cửu Chiếu, thế nhưng trước đó
phải chuẩn bị rất nhiều chuyện, Trâu Hành Tân phải liên lạc trước với
rất nhiều người.
“Để cho con cùng nhau quay về Hàm Đan với thầy đi, cũng tiện giúp đỡ cho thầy nữa.”
Thái độ Trâu Hành Tân vô cùng kiên định cự tuyệt: “Không cần đâu, lúc
trên đường trở về con đến Hàm Đan gặp thầy rồi sau đó cùng nhau trở về
là được. Thầy cũng đã điện thoại giao cho người khác làm rồi. Đợi đến
lúc liên kết triển lãm thì một ít lão hữu của thầy và sư huynh, đại tỷ,
nhị tỷ của con sẽ tới, đến lúc đó thầy sẽ chính thức giới thiệu con với
mọi người.”
Mặc dù hiện tại người trong giới đều biết Trâu Hành Tân thu đệ tử bế
môn, thế nhưng ông lại giấu giếm như của quý vậy, những người này muốn
gặp cậu đều bị ông cự tuyệt.
Trâu Hành Tân nhất định phải cho đệ tử bế môn của mình một màn ra mắt thật hoành tráng mới được.
Trâu Hành Tân thái độ rất kiên quyết, Từ Cửu Chiếu rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là đồng ý “nghỉ ngơi”.
Trâu Hành Tân hài lòng cười: “Yên tâm đi, đến lúc đó thầy sẽ nói với lão Tương, để Tương Hãn dẫn con đi chơi vài ngày, miễn cho đến lúc đó con
nghẹn ở trong nhà không ra được. Còn có a, lần này con đi xa không được
mang theo sách nghe chưa? Thầy sẽ để Phùng Trung Bảo giám sát con thu
dọn hành lý đấy.”
Từ Cửu Chiếu vô lực rũ vai xuống, có cần phải như vậy không?!
Ban ngày cậu học tập và làm việc, buổi tối nhìn sách của nguyên thân lưu lại. Thanh triều và dân quốc cậu đều nhìn qua một lần, đang xem lại lần thứ hai, cũng là vì không muốn phụ tín nhiệm của Tương Hãn. Cậu cũng
không muốn lúc ra cửa cùng hắn lại có bất đồng.
Đem Miêu Gia và đồ đạc của nó đưa đến trong nhà Cao Đại Toàn, Từ Cửu Chiếu nói chuyện với Miêu Gia rất lâu.
Trong khoảng thời gian ở chung, cậu biết rõ Miêu Gia là một con mèo khá
thông minh, đôi khi Từ Cửu Chiếu nghĩ nó còn có thể nghe hiểu ý của
mình.
Miêu Gia là một con mèo 8 tuổi, cũng coi là sắp già. Nó sống cũng đủ
lâu, bình thường nó hay lui tới khắp nơi ở thành phố, nên không có gì
ngạc nhiên khi nó có thể nghe hiểu một ít lời nói. Đối mặt với biệt ly,
biểu hiện của Miêu Gia so với Từ Cửu Chiếu thì thoải mái hơn nhiều, nó
gần như là không nhịn được xoay người đem cái đuôi vẫy vẫy đuổi Từ Cửu
Chiếu đi.
Đi sớm về sớm, lải nhải dong dài rất là phiền phức a. Miêu Gia ngạo kiều bước tới ghế sa lon bên cạnh nhảy lên, một chút cũng không coi mình là
ngoại nhân nằm xuống.
Con mèo này có phải quá kiêu ngạo rồi không? Cao Đại Toàn ngồi ở một bên, tay cầm báo run lên, không nói gì.
Từ Cửu Chiếu mang theo hành lý đơn giản ra trận, lần này cậu lựa chọn đi máy bay. Bởi vì cậu đã đi qua một lần nên tạm biệt với phương tiện giao thông như xe lửa… vì ngay cả nhà ga ở chỗ nào cậu cũng không biết.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác cậu thuận lợi bước lên máy bay,
rồi theo những người khác xuống máy bay, từ lối ra đi ra, Từ Cửu Chiếu
liếc mắt liền nhìn thấy Tương Hãn.
“A Hãn? Tại sao anh lại trở về thế?” Từ Cửu Chiếu ngoài ý muốn.
Tương Hãn thấy cậu liền không nhịn được lộ ra nụ cười: “Thì đã lâu không gặp mà biết cậu tới đây nên tôi muốn đi đón.”
Từ Cửu Chiếu đi tới bên cạnh hắn, Tương Hãn vô cùng tự nhiên tiếp nhận hành lý của cậu.
Từ Cửu Chiếu: “Không phải là bình thường tôi cũng gọi điện thoại cho anh sao?”
Tương Hãn nói: “Nhưng cũng kém hơn khi nhìn thấy người thật chứ.”
Lời nói này có chút trực tiếp, Từ Cửu Chiếu có tác phong hàm súc nên có
điểm chống đỡ không được. Cậu thẹn thùng gãi gãi mũi: “Ngày mai bắt đầu
bán đấu giá, tôi tự mình đi là được rồi.”
Tương Hãn cũng là nhất thời kích động nên không cẩn thận thốt ra, lúc
này đang ảo não. Hắn nhẹ giọng nói:”Cậu chính là quá khách khí, nếu tôi
không tới đón cậu, có phải cậu tính ở nhà trọ phải không?”
Từ Cửu Chiếu: “Nhà trọ cũng không có gì không tốt, hiện tại nhà trọ cũng rất tiện nghi mà.”
Tương Hãn bất đắc dĩ nói: “Không phải nói là làm bạn bè sao? Cậu đã đến Thượng Hải thì đương nhiên phải ở nhà tôi rồi.”
Từ Cửu Chiếu: “Hai ngày này mọi người bận rộn như vậy, tôi cũng không
tiện quấy rầy, tôi không muốn cho mọi người phân tâm tiếp đãi đâu.”
Tương Hãn như không có chuyện gì xảy ra đặt một tay trên bả vai của cậu
đẩy cậu đi: “Nhưng mà ̣Trâu lão đã gọi điện cho gia gia tôi, muốn cậu
khi trở về lông tóc không được hao tổn gì. Tôi và gia gia đã bảo đảm,
nhất định sẽ đem cậu dẫn về nhà, cậu cũng không nên hại tôi, tính tình
gia gia tôi cậu cũng không phải không biết.”
Từ Cửu Chiếu nói không lại, cũng không có cách nào từ chối, cứ như vậy bị Tương Hãn trực tiếp lừa gạt đem về nhà.