Tái Sinh Chi Từ

Chương 55: Chương 55




Làm ngự diêu sư trẻ tuổi nhất trong ngự diêu xưởng, Từ Cửu Chiếu không ít lần nghe được lời khen ngợi, nhưng lời khen của Tương Hãn lại làm cho tai cậu đỏ lên.

“Cái này còn chưa đạt được trạng thái tốt nhất đâu.” Từ Cửu Chiếu thẹn thùng nói, “Cao lanh còn thiếu hụt một loại tro thực vật, nhưng loại thực vật này hình như bây giờ đã tuyệt tích rồi.”

“Đây đều là do chính cậu tự nghiên cứu ra sao?” Tương Hãn đưa điện thoại di động qua, Phùng Trung Bảo sử dụng máy chụp ảnh độ nét cao chụp lại, máy chụp ảnh này là do Trương Văn Chiêu cung cấp, có thể thấy được hình dáng đồ sứ vô cùng chân thật.

“Ừm, những thứ này đều là phối phương cổ truyền, có một số là tôi đọc được trong cổ thư, số còn lại là tự tôi suy nghĩ ra.” Từ Cửu Chiếu gật đầu nói.

Cậu cũng không sợ bị người khác nghi ngờ, lúc ở xưởng gốm Văn Vận cậu đã từng không ngừng điều chỉnh cách điều chế sắc men, mỗi lần Trương Văn Chiêu mở lò là cậu luôn để vào lò một ít sản phẩm được làm theo phối phương đó.

Tuy cậu nắm giữ phối phương, thế nhưng hiện tại rất nhiều thanh liệu (cách gọi tắt chất vẽ ra màu xanh lơ) so với Minh triều có chút chênh lệch. Sản phẩm nung ra cũng không phải kiểu dáng mà cậu nghĩ, cho nên cậu cần phải không ngừng thử nghiệm.

Hơn nữa hiện tại cậu phát hiện thanh liệu Tô ma ly [1] dần dần tuyệt tích ở thời Minh vậy mà vẫn tồn tại. Theo phối phương cậu nắm giữ, chỉ cần có thể lấy được loại thanh liệu này, cậu có tự tin sẽ tái hiện lại được Thanh Hoa có sắc men giống như Sapphire (lam ngọc) [2] vậy.

Thời Nguyên Tống, Tô liệu (tên gọi tắt của Tô ma ly) hoàn toàn được nhập khẩu từ nước ngoài, bởi vì đường xá xa xôi, khi đó mọi người cũng không biết cụ thể nơi sản xuất nguyên liệu này ở đâu cả. Cho tới bây giờ khi được giới khảo cổ nghiên cứu, mới có thể xác định thanh liệu Tô ma ly được sản xuất ở Samara, Iraq. Cobalt [3] có rất nhiều trong các dạng quặng Cobalt oxit. Bất kể đốt ở nhiệt độ nào, Cobalt oxit luôn cho sắc lam. Nếu có khác nhau thì chỉ khác ở tỉ lệ thành phần.

Tô liệu trong nước chứa nhiều Mangan nhưng hàm lượng sắt lại thấp, còn Tô liệu nhập khẩu lại có hàm lượng sắt cao. Dùng thanh liệu Tô ma ly vẽ sứ Thanh Hoa sẽ cho ra sắc lam đậm và đẹp giống như Sapphire vậy. Trên sắc men lại có đốm màu đen bạc, hợp lại thành vầng sáng lan tỏa trên bề mặt sứ. Mặc dù có chỗ thiếu sót, nhưng tì vết lại không che được ánh ngọc, đây cũng là cơ sở để phân biệt Thanh Hoa thời Nguyên Tống.

Thanh liệu Tô ma ly là màu sắc điển hình của Thanh Hoa, xinh đẹp lấp lánh giống như ngọc quý vậy, lại vô cùng quyến rũ. Hiện nay trong nước chỉ phổ biến sử dụng thanh liệu quốc nội, mặc dù biết nơi sản xuất Tô liệu, thế nhưng theo phối phương thất truyền, không sử dụng Tô liệu nhập khẩu thì sẽ không nung ra được loại sứ tuyệt đẹp có phẩm chất giống như đá quý.

Thời xưa những phối phương này chỉ lưu truyền ở trong phạm vi rất nhỏ, một khi xuất hiện biến cố thì sẽ rất dễ bị hủy đi. Những phối phương bị thất truyền là do lúc chiến loạn Lý Tự Thành cuối thời Minh.

Hiện nay Từ Cửu Chiếu đang nắm giữ phối phương này có thể nói là cây rụng tiền cũng không quá đáng, nhưng tính tình Từ Cửu Chiếu cẩn thận, cho dù là nghiên cứu ra được phối phương cũng rất chú ý, bảo đảm phối phương không bị tiết lộ ra ngoài.

“Vậy sao?” Lông mày Tương Hãn hơi hơi cau lại, thân là một nhà kinh doanh nên chỉ trong chốc lát hắn đã nghĩ ra một vài phương án đầu tư, chỉ có điều người nắm giữ phối phương lại là Từ Cửu Chiếu, ngay tức khắc hắn liền đem những ý nghĩ này ép xuống, nghiêm túc nói với cậu: “Vậy cậu cần phải giữ thật kĩ cách điều phối này, nghìn vạn lần đừng cho người khác biết.”

Trong lòng Từ Cửu Chiếu ấm áp, hướng về phía Tương Hãn tràn ngập tin cậy cười nói: “Tôi biết rồi, hiện tại cũng chỉ có thầy của tôi và anh biết thôi.”

Tương Hãn nhịn xuống xúc động muốn ôm cậu, vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Trong lò đều là khí hình làm theo Minh triều, ngoại trừ bình hồ lô ra, còn có lọ, chén, bình rượu, mai bình, bình hoa… Vì có một số sản phẩm cần phải vẽ màu lần thứ hai như sứ Ngũ thái, nên Từ Cửu Chiếu phải trở về vẽ màu lại lần nữa rồi mới tiến hành nung lần thứ hai.

Biết Từ Cửu Chiếu sẽ phải trở về, Tương Hãn đối với việc truy tra Dương Cửu Dương càng thêm cấp bách.

Tương Hãn bận truy tra Dương Cửu Dương, Từ Cửu Chiếu cũng không có nhàn rỗi, cậu đến các xưởng gốm sứ để tìm kiếm thêm phối liệu.

Mà Dương Cửu Dương ngay lúc cậu không tưởng được nhất lại xuất hiện.

“Cửu Chiếu.” Dương Cửu Dương mặc một cái áo T-shirt màu xanh xám, phía dưới là quần short thoải mái, chân mang một đôi giày xăng-̣đan kiểu nam, cứ như vậy đi tới.

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc mở to hai mắt, từ từ trấn định lại: “Dương Cửu Dương.”

Tóc Dương Cửu Dương có chút dài, nhìn không có gọn gàng như trong hình của Ngô Cửu Lợi, người đen gầy, ánh mắt lập loè, bước chân lảo đảo, có cảm giác nghèo túng.

Dương Cửu Dương nhếch miệng nói: “Xem ra cậu còn giận tôi, bằng không sao ngay cả tên họ cũng gọi ra.”

Từ Cửu Chiếu lạnh lùng nhìn hắn, mắt thấy Dương Cửu Dương muốn đi đến trước mặt cậu: “Đứng lại, cứ đứng ở nơi đó đi.”

Dương Cửu Dương cười nhạo một tiếng, giơ tay lên nói: “Được rồi.” Sau đó hắn liền đứng ở nơi đó, nhưng đứng cũng không ổn, bày ra một dáng vẻ vô cùng buồn chán.

Nhìn dáng vẻ lưu manh của hắn, Từ Cửu Chiếu liền cau mày, loại người như vậy mà nguyên thân cũng cùng hắn lui tới mật thiết, không lẽ ánh mắt có vấn đề sao.

Dương Cửu Dương lười biếng nói rằng: “Nghe nói cậu gần đây lăn lộn không tệ a.” Hắn nhìn kiểu tóc và quần áo trên người Từ Cửu Chiếu khẳng định gật đầu một cái rồi nói tiếp: “Cậu đã phát đạt như vậy, cũng đừng quên anh em chứ. Gần đây tôi gặp chút khó khăn, không bằng cậu cho tôi mượn chút tiền đi.”

Từ Cửu Chiếu bị chọc tức đến mức nở nụ cười: “Anh nếu biết tôi còn tức giận, thế nào còn có mặt mũi tới tìm tôi vay tiền thế? Huống hồ anh cũng biết tôi đang tìm anh mà, lần trước không phải chạy rất nhanh sao.”

Dương Cửu Dương một chút cũng không có chột dạ xấu hổ, trái lại vô liêm sỉ nói: “Không phải chúng ta là anh em tốt nhất sao? Hồi đó nói phát đạt thì sẽ cùng nhau hưởng phúc. Chờ tôi sau này có tiền, sẽ không quên cậu đâu.”

Cho dù là đứa nhóc ba tuổi cũng không tin lời nói dóc này, Từ Cửu Chiếu đương nhiên không có khả năng bị mắc lừa.

Cậu mặt không thay đổi nói rằng: “Anh không cần phải lừa gạt tôi, có phải chúng ta cần nên nhắc lại chuyện lúc trước một chút không? Tại sao anh có thể làm ra loại chuyện đó chứ.”

Lời này của Từ Cửu Chiếu hoàn toàn là để lừa gạt Dương Cửu Dương, Dương Cửu Dương chỉ biết là Từ Cửu Chiếu bị thương nhập viện, nhưng không biết tình huống cụ thể của cậu.

Dương Cửu Dương ngượng ngùng cười cười: “Lúc đó tôi cũng không phải cố ý, chỉ là nhất thời lỡ tay, cậu xem không phải bây giờ cậu vẫn rất tốt sao.”

Quả nhiên hắn có liên quan, nguyên thân chính là bị hắn đẩy xuống!

Tim Từ Cửu Chiếu đập nhanh hơn, bàn tay bên trong túi áo lục lọi tìm điện thoại di động. Ý niệm đầu tiên trong đầu cậu dĩ nhiên là muốn cho gọi điện cho Tương Hãn.

Dương Cửu Dương thấy Từ Cửu Chiếu mặt lạnh nhìn hắn, liền vò vò tóc nói: “Ai – cũng tại cậu, thật vất vả mới phát hiện một vật đáng tiền vậy mà lại không muốn bán, giữ lại nghiên cứu làm cái gì chứ. Cậu cũng không phải không biết chúng ta sắp thành niên, là thời điểm cần tiền nhất nhưng lại chưa làm được trò trống gì. Đem mảnh sứ bán đi thì muốn cái gì cũng có. Nếu không phải cậu đoạt lại, tôi cũng không đến mức dùng khí lực lớn như vậy, cậu cũng sẽ không té xuống.”

Ý niệm trong đầu Từ Cửu Chiếu vòng vo xoay chuyển, lẽ nào Dương Cửu Dương hiện tại còn không biết vật kia không phải là Sài diêu, mà là vật mô phỏng sao? Điều đó không có khả năng đi?

Từ Cửu Chiếu theo dõi hắn: “Tôi biết anh đã bán nó, còn chạy ra nước ngoài.”

Dương Cửu Dương gật đầu: “Tôi trở về cũng biết cậu tìm người hỏi thăm tôi.” Ngược lại hắn không hề không đề cập tới chuyện tiền bạc.

Từ Cửu Chiếu lãnh đạm nói: “Anh không sợ tôi tố cáo anh sao?”

Dương Cửu Dương nhếch miệng nở nụ cười: “Cậu sẽ không vô tình như vậy đâu, tôi không phải cố ý mà. Hơn nữa tôi cũng hỏi thăm rồi, lúc đó không có ai nhìn thấy cả. Chỉ bằng lời nói một bên của cậu, lại không có chứng cứ, cho dù cậu tố cáo, cuối cùng chỉ là chứng cứ không đủ, tòa án cũng sẽ thả tôi ra thôi.”

Chuyện này Ngô Cửu Lợi cũng đã từng phân tích cho cậu, tình huống đối với Từ Cửu Chiếu rất bất lợi, bởi vì chính cậu cũng nói không rõ được chuyện khi đó.

Từ Cửu Chiếu nói: “Cho dù là như vậy, tôi cũng không có khả năng tha thứ cho anh.”

Dương Cửu Dương giơ tay lên làm dáng vẻ đầu hàng, nói rằng: “Tôi xin lỗi còn không được sao. Nếu như còn không được, tôi đem mảnh sứ trả lại cho cậu.”

Lông mày Từ Cửu Chiếu nhướn lên, kinh ngạc nói: “Không phải là anh đã bán nó rồi sao?”

Dương Cửu Dương cười khổ một cái: “Bên kia không phải là khám phá ra một diêu tràng mới sao, người mua kia phát hiện bị lừa muốn tôi trả tiền lại. Tôi cũng bị cho đánh một trận, bây giờ tôi vẫn còn thiếu họ rất nhiều tiền.”

Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút, quả thật là có khả năng phát sinh chuyện như vậy. Bất quá cũng đáng đời Dương Cửu Dương, Từ Cửu Chiếu không chút nào đồng tình với hắn.

Từ Cửu Chiếu cũng muốn đem mảnh sứ trở về, dù sao đó cũng là vật mà nguyên thân phải trả giá bằng sinh mạng mới có được: “Mảnh sứ đang ở nơi nào?”

Dương Cửu Dương nhãn tình sáng lên, mừng rỡ nói rằng: “Cậu nguyện ý tha thứ cho tôi sao?”

Từ Cửu Chiếu: “Tha thứ cho anh với chuyện anh có trả mảnh sứ hay không là hai chuyện khác nhau.”

Dương Cửu Dương “A” một tiếng, ngược lại cũng không mất mát.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hắn nói: “Tôi hiện tại đang ở vùng ngoại thành, cậu theo tôi đi lấy đi.”

Tương Hãn cũng từng nhắc tới Dương Cửu Dương có thể ở ngoại thành. Bất quá, Từ Cửu Chiếu cũng không muốn cùng hắn đi tới một địa phương xa lạ.

Cậu thản nhiên nói: “Quên đi, anh đã không mang vậy lần sau rồi hãy nói.”

Ngược lại Dương Cửu Dương rất bất ngờ khi Từ Cửu Chiếu cự tuyệt, xem ra Từ Cửu Chiếu không còn tin tưởng hắn như trước nữa. Hiểu rõ điều này, trong lòng Dương Cửu Dương cũng không dễ chịu, thế nhưng rất nhanh thì bị thứ khác xua tan cảm xúc ấy.

Dương Cửu Dương nói: “Vậy coi như xong, ngày khác gặp lại vậy. Cậu cho tôi số điện thoại đi.”

Từ Cửu Chiếu đọc số điện thoại của mình cho hắn, mắt thấy Dương Cửu Dương lấy ra một cái Iphone, đem số điện thoại của cậu nhập vào rồi gọi lại.

Còn nói là thiếu rất nhiều tiền, căn bản chỉ là lời nói dối. Từ Cửu Chiếu nội tâm cười lạnh, chủ nợ sẽ cho hắn giữ lại vật quý giá như vậy mà không lấy đi sao?

Từ Cửu Chiếu xoay người rời đi, cậu đã hiểu rõ sự tình, thế nhưng kế tiếp phải làm sao, cậu có phần mê man. Con đường dùng pháp luật đi không được, không lẽ nhờ người khác trừng phạt Dương Cửu Dương?

Nếu như là trước đây, Từ Cửu Chiếu còn có thể tìm người đứng đầu hoặc là dòng họ đối phương đòi lại công đạo, nhưng thế đạo bây giờ làm cho Từ Cửu Chiếu có chút khó khăn.

Từ Cửu Chiếu vừa đi vừa nghĩ, khu vực này đang xây dựng các cao ốc thương mại, điều kiện tuy rằng đơn sơ nhưng được rất nhiều người coi trọng, bởi vì nơi đây sẽ cho người vùng khác và người làm việc tay chân thuê lại, tiền thuê nhà tương đối rẻ.

Xung quanh quá mức an tĩnh có chút không bình thường, bước chân của Từ Cửu Chiếu dừng lại một chút. Lúc cậu tới đây dòng người không nhiều, thế nhưng cũng không đến mức không thấy được một bóng người như vậy chứ?

Từ Cửu Chiếu rùng mình, dọc theo chỗ ngăn cách tận lực chạy ra ngoài đường lớn. Có lẽ là phát hiện đả thảo kinh xà, không gian an tĩnh nhanh chóng liền vang lên tiếng bước chân.

Phía sau hình như có ba bốn người đang đuổi theo, da đầu Từ Cửu Chiếu tê dại, cậu nhanh chóng hướng phía lối ra chạy đi. Cậu không muốn một màn rượt đuổi ở Trịnh Châu lại xảy ra một lần nữa đâu a.

Từ Cửu Chiếu chạy đến miệng lưỡi đều khô, người phía sau không một tiếng động đuổi theo cậu. Bất thình lình phía trước xuất hiện một thân ảnh cao lớn cường tráng, Từ Cửu Chiếu sợ gần như hồn phi phách tán.

Từ Cửu Chiếu kinh hoàng trợn to hai mắt, nam nhân cao lớn ngăn ở trước mặt, đem cậu cản lại.

“Cửu Chiếu!”

Từ Cửu Chiếu kịch liệt thở hổn hển, nhìn rõ lại thì ra là Ngô Cửu Lợi!

“Cửu Lợi ca?! Sao anh lại ở chỗ này?” Từ Cửu Chiếu nghẹn lời.

Bản thân Ngô Cửu Lợi cũng rất bưu hãn, dáng dấp cũng không phải loại hòa ái dễ gần, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, có vài phần hung ác.

“Đương nhiên là tới bắt Dương Cửu Dương rồi.” Ngô Cửu Lợi nói xong câu đó liền hướng về phía sau cậu vọt tới.

Từ Cửu Chiếu xoay người lại, chỉ thấy phía sau cậu xuất hiện vài người cậu không biết mặt, thấy cậu quay đầu lại nhìn bọn họ liền giơ tay lên chào hỏi.

“….. “

Nguyên lai là người một nhà, không thể kêu cậu một tiếng sao? Thiếu chút nữa đem cậu hù chết.

Một lát sau năm sáu người khống chế được Dương Cửu Dương đi qua đây, vẻ mặt Ngô Cửu Lợi nghiêm túc hướng về phía Dương Cửu Dương nói rằng: “Chắc mày cũng biết quy củ trong viện, cho dù không giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng tuyệt đối không được phép giết hại lẫn nhau chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.