Tái Sinh Chi Từ

Chương 63: Chương 63




Hổ thẹn, khát vọng, tưởng niệm, những tâm tình này đè nặng trong lòng của Tương Bình Kiến, khiến ông rốt cục khi nói ra, nhịn không được trong mắt đã đục ngầu.

Tương Hãn ngồi ở một bên không hé răng, Từ Cửu Chiếu bèn đưa khăn tay cho Tương Bình Kiến.

Hắn không biết rõ chuyện khi đó, thế nhưng Tương Bình Kiến hổ thẹn cũng không phải là giả bộ.

Tương Hãn thở dài một tiếng: “Theo tính cách của gia gia, ông sẽ không dễ dàng buông bỏ đâu.”

Cho dù Tương Bình Kiến không phải vì gia sản, nhưng Tương Bình Kiến lại bị Tương Bình Khang liên lụy tới, trong lòng của Tương Vệ Quốc cũng sẽ không có ấn tượng tốt. Nếu chỉ dựa vào vài ba câu liền cải biến cách nhìn trong lòng lão gia tử, vậy ông không còn là Tương Vệ Quốc nữa.

Rõ ràng Tương Bình Kiến đối với kết quả lần này biết rất rõ ràng, trên mặt lộ ra biểu tình mất mát: “Không có quan hệ, một ngày nào đó có thể sẽ được cha tha thứ.”

Từ Cửu Chiếu nhịn không được nói: “Kỳ thực Tương lão tức giận nguyên nhân chủ yếu không phải là ở trên người của người, mà là trên người của Tương nhị bá, mọi người đều là bị ông ta liên lụy thôi.”

Tương Bình Kiến gật đầu nói: “Tuy là như vậy, thế nhưng ta đây tuy mang danh anh cả nhưng lại chưa từng làm hết chức trách, lão Nhị bị dưỡng thành lòng lang dạ sói như thế này, ta cũng phải có trách nhiệm.”

Tương Hãn nói: “Người tốt nhất đừng xen vào, bằng không gia gia càng không thể nào tha thứ cho người đâu. Cháu sau khi trở về sẽ đem ý tứ của người truyền đạt cho gia gia, về phần lão nhân có nguyện ý gặp hay không, cháu không thể quyết định được.”

Tương Bình Kiến mừng rỡ: “Cảm ơn cháu, A Hãn.”

Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu rời khỏi khách sạn, hắn nói với Từ Cửu Chiếu: “Tôi nghĩ sẽ không quá lạc quan đâu, cho dù tôi cho gia gia bậc thang, với tính khí của ông rất có thể sẽ không phối hợp.”

Từ Cửu Chiếu lại nghĩ khác: “Chưa hẳn đâu, dẫu sao Tương lão cũng đã lớn tuổi, Tương đại bá tuổi tác cũng không nhỏ. Người khi già thường hay nhớ con cái thân nhân của mình, cho dù năm nay không được, năm tới, năm sau, cuối cùng sẽ phải tha thứ thôi.”

Từ Cửu Chiếu rất lạc quan, theo như cậu thấy giữa cha con làm sao có thù không thể giải chứ. Tương đại bá lại không có làm ra chuyện gì khiến Tương Vệ Quốc tức giận, chỉ cần cho ông biết rõ Tương đại bá không có tâm giống như Tương nhị bá, để Tương đại bá đến nhà một lần nữa không phải là chuyện rất dễ dàng sao?

Chỉ tiếc, Từ Cửu Chiếu còn chưa hiểu rõ Tương lão gia tử bằng Tương Hãn, mặc dù có Tương Hãn làm trung gian hoà giải, đem nỗi ân hận của Tương đại bá nói cho Tương Vệ Quốc, Tương lão gia tử bất vi sở động thì không nói, thậm chí còn tức giận nói Tương Hãn dong dài làm việc thừa.

Cuối cùng Tương Bình Kiến không gặp được Tương Vệ Quốc một lần nào, song sau khi gặp qua Tương Hãn, khi trở về nhà tâm tình ông tốt hơn nhiều.

Tương Hãn bị Tương lão gia tử nghi ngờ cùng tức giận, dứt khoát trực tiếp lăn tới Trịnh Châu giúp Từ Cửu Chiếu tìm kiếm chỗ ở mới. Nhưng mà bây giờ còn đang trong tháng giêng, mọi người vẫn còn đắm chìm trong không khí lễ mừng năm mới, Tương Hãn cũng chỉ có thể xem trước, việc khác cũng không làm được gì.

Có tiền cũng không thể ngăn cản người khác nghỉ tết được.

Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn liền ‘đóng gói’ Từ Cửu Chiếu chạy thẳng tới núi Trường Bạch, Từ Cửu Chiếu rốt cuộc cũng biết, sinh nhật của cậu Tương Hãn lại muốn dẫn cậu đi suối nước nóng.

Từ Cửu Chiếu rất hưng phấn, cậu sống nhiều năm như vậy, thật đúng là cho tới bây giờ cũng không có tắm suối nước nóng.

Suối nước nóng ở núi Trường Bạch bây giờ được xây dựng làm khu du lịch, cơ sở thiết bị vô cùng đầy đủ, Từ Cửu Chiếu chỉ cần đi theo Tương Hãn, có trách nhiệm ăn chơi là được.

Trên núi tuyết phủ trắng xóa, sương mù làm cho suối nước nóng trở nên mờ ảo không nhìn rõ được.

Từ Cửu Chiếu vào trời băng đất tuyết chỉ mặc một cái quần bơi, bên ngoài bọc một cái áo tắm, ôm cánh tay lạnh ngắt, nổi da gà khắp người.

“Lạnh quá.” Từ Cửu Chiếu phun ra làn khói màu trắng, rất nhanh thì bị nhiệt khí từ suối nước nóng bay ra thổi tan.

“Vào trong nước sẽ không lạnh nữa đâu.” Tương Hãn thúc giục Từ Cửu Chiếu.

Từ Cửu Chiếu đem áo tắm treo ở trên cái móc, cởi dép, đạp trên bậc thang bằng đá cuội, từ từ đi vào trong bể suối nước nóng.

“Thật là nóng, nhưng cũng thật thoải mái a.” Từ Cửu Chiếu tựa vào bên cạnh bể tắm, cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Tương Hãn đặt là phòng suối nước nóng cá nhân, vì hắn không muốn chen chúc với những người xa lạ trong cùng một bể tắm. Bể tắm tuy không quá lớn, thế nhưng ba bốn người ngâm cũng dư dả.

“A Hãn, nhanh xuống đi a.” Từ Cửu Chiếu hướng về phía Tương Hãn đang đứng vừa nhìn vừa vẫy vẫy hắn.

“Cậu ngâm trước đi, tôi đợi nhân viên phục vụ mang đồ tới.” Tương Hãn kéo kéo áo tắm, xoay người đi ra cửa phòng.

Từ Cửu Chiếu rất là hưởng thụ, trái ngược là Tương Hãn khi nhìn thân thể trơn bóng của cậu vừa hạnh phúc lại vừa bị hành hạ.

Uống mấy ly nước đá, Tương Hãn rốt cục cũng xuống bể tắm.

Ánh mắt của hắn thỉnh thoảng đảo qua thân thể của Từ Cửu Chiếu, độ sâu của bể tắm cũng không phải rất sâu, mức nước chưa tới xương quai xanh, đương nhiên nếu không thích độ sâu này, có thể ngồi ở trên bậc thang.

Nước tắm mang theo một chút lục sắc, căn bản là không che được lồng ngực để hở của Từ Cửu Chiếu. Một năm qua Từ Cửu Chiếu có cao hơn, nhưng vẫn rất gầy, trên ngực không có tí thịt nào.

Tương Hãn rất sợ ánh mắt của mình làm bại lộ, nên cứ một lát thì bưng trà dâng nước, một lát lại đem đồ ăn cho cậu.

Trong này còn kết hợp với dịch vụ trứng gà suối nước nóng, bắp luộc suối nước nóng, còn có bánh ngọt và thức uống. Từ Cửu Chiếu ngồi ở trong bể, lập tức được cho ăn no.

“…tôi đi vệ sinh một chút.” Từ Cửu Chiếu sờ sờ bụng của mình nói.

“Đi đi.” Tương Hãn hầu hạ Từ Cửu Chiếu ăn xong rồi, tự mình lột một cái trứng gà bắt đầu ăn.

Thật ra Tương Hãn sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, Từ Cửu Chiếu cũng không phải đầu gỗ, ngày hôm nay Tương Hãn dùng ánh mắt dạng gì nhìn cậu, nếu còn không nhận ra được, Từ Cửu Chiếu có thể dùng nước trong bể đem mình làm chết chìm được rồi.

Lúc đầu Từ Cửu Chiếu còn tưởng rằng mình nghĩ sai rồi, thế nhưng ở đây chỉ có cậu và Tương Hãn, đôi khi ánh mắt căn bản là không kịp né tránh.

Tương Hãn săn sóc cậu rất chu đáo, nếu như không phải hắn chọn bể tắm cá nhân mà chọn bể tắm công cộng có nhiều người, Từ Cửu Chiếu cũng sẽ không phát hiện Tương Hãn rốt cuộc là dùng ánh mắt gì nhìn cậu.

Ánh mắt kia quá mức chuyên chú, hầu như đem toàn bộ tâm tình đều đặt ở trên người của cậu, mọi cử động đều bị đối phương chú ý.

Loại ánh mắt này Từ Cửu Chiếu không hề xa lạ gì, thê tử Ngô thị cũng từng dùng ánh mắt toàn tâm toàn ý này nhìn cậu.

Thế nhưng khi đó cậu là trượng phu của nàng, là ông trời của nàng, nàng dùng loại ánh mắt này nhìn cậu là điều bình thường. Nhưng Tương Hãn cũng như vậy khiến cho da đầu Từ Cửu Chiếu tê dại, ngực rất là căng thẳng.

Thì ra A Hãn lại có ý nghĩ như vậy. Từ Cửu Chiếu ngồi ở trên bồn cầu nhà vệ sinh, bắt đầu nhớ lại từng dấu hiệu nhỏ trước kia.

Cậu rất ảo não, làm sao lại không có chú ý đến chứ. Nếu như sớm chú ý một chút, có thể sự tình cũng sẽ không phát triển đến nước này?

Đối với loại chuyện đoạn tụ phân đào này, Từ Cửu Chiếu đương nhiên là không xa lạ gì. Chuyện nam phong thích nhau ngay cả trong giới văn nhân cũng rất phổ biến.

Đương nhiên cũng có kết thành huynh đệ, hoặc thành phu thê chung sống, nhưng chỉ có ở làng chài xa xôi.

Từ Cửu Chiếu lo âu, cậu có chút không biết làm sao đối mặt với Tương Hãn.

Từ Cửu Chiếu lúc sinh tiền liên lụy người nhà rất nhiều, nên cuộc đời này tự nhiên cậu dự định không muốn cưới vợ, xây dựng gia đình mới nữa. Cậu luôn cảm thấy có lỗi với người nhà của cậu. Tuy rằng cậu hoàn dương, thế nhưng lại không thể bù đắp được đau đớn mà người nhà phải chịu, cho dù muốn bồi thường cũng không có khả năng.

Cậu làm sao có tâm tư kéo con nối dòng nữa chứ, làm sao có thể hưởng thụ gia đình chi nhạc chứ? Cho nên ngay từ lúc đầu, Từ Cửu Chiếu liền quyết định cả đời này sống cô đơn đến già.

Đây là cậu tự trừng phạt mình, bất luận người nào cũng không thể dao động suy nghĩ của cậu.

Thật may là xuyên vào một cô nhi cơ khổ, cậu cũng không cần vì báo đáp công dưỡng dục của cha mẹ nguyên thân mà kết hôn sinh con, dù sao vô hậu là cực kì bất hiếu.

Không kết hôn, không tìm đối tượng, cũng không có nghĩa là Từ Cửu Chiếu đối với tình cảm nhiệt liệt sẽ thờ ơ, dù sao cậu không phải là người có tâm địa sắt đá.

Nếu như đối phương là con gái, Từ Cửu Chiếu khẳng định sẽ cùng người đó xác định giới hạn, cả đời không qua lại với nhau. Thế nhưng người này cố ý lại là Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu quả thực không biết làm sao.

Tương Hãn đối với cậu quá tốt, cậu không muốn làm tổn thương đối phương một chút nào cả.

Thậm chí Từ Cửu Chiếu bắt đầu không tự chủ được đứng ở góc độ của Tương Hãn mà suy nghĩ.

Anh ấy cũng không có làm gì sai, không phải sao? Anh ấy bất quá chỉ là thích mày thôi. Từ Cửu Chiếu nghĩ nghĩ. Anh ấy thậm chí ngay cả tâm tư cũng không dám biểu lộ ra, vẫn để ý cẩn thận trước sau.

Nghĩ như vậy, Từ Cửu Chiếu thậm chí cảm thấy Tương Hãn phải ép dạ cầu toàn cũng có chút đáng thương.

Từ Cửu Chiếu càng nghĩ càng không biết nên làm cái gì bây giờ, đang lúc xoắn xuýt, trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa ngập ngừng: “Cửu Chiếu? Làm sao vậy? Đau bụng sao? Có phải vừa ăn gì đó không hợp hay không? Tôi đi lấy thuốc cho cậu nhé?”

Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu nhìn cánh cửa. Xem đi, hắn luôn luôn là người đầu tiên quan tâm thân thể của mày đó.

Rốt cuộc không đành lòng khiến Tương Hãn khó xử thương tâm, Từ Cửu Chiếu quyết định làm bộ không biết gì.

“Tôi không sao, lập tức sẽ tốt thôi.” Từ Cửu Chiếu ấn nút xả nước một cái.

Kể từ khi biết tâm tư của Tương Hãn, Từ Cửu Chiếu liền bắt đầu không dấu vết len lén quan sát hắn.

Ngâm nước nóng xong, ngày hôm sau Tương Hãn liền dẫn cậu đi trượt tuyết.

Từ Cửu Chiếu tuyệt không biết trò này, Tương Hãn liền nhân tiện nắm tay dạy cậu, giọng nói ôn nhu, ánh mắt nhu hòa, kiên trì cẩn thận.

Nếu như hắn là con gái, nhất định sẽ là một người vợ tốt. Từ Cửu Chiếu cổ quái nghĩ đến, Tương Hãn thậm chí hơn hẳn những hiền thê khác.

Từ Cửu Chiếu chỉ có thể nói với bản thân mình, Ngô thị đối đãi với cậu cũng không chu đáo ôn nhu bằng Tương Hãn.

Chỉ có điều, khi phát hiện ý niệm trong đầu của mình, Từ Cửu Chiếu ngược lại vừa thẹn vừa xấu hổ. Cậu làm sao có thể đánh đồng Tương Hãn cùng với phái nữ chứ, đây cũng quá vũ nhục người a.

Tuy rằng Tương Hãn có hành xử như vậy, thế nhưng tính tình tác phong của hắn đều là của nam nhi, không có một chút nũng nịu nào. So với phụ nữ không giống nhau!

Từ núi Trường Bạch trở về, Tương Hãn lại bắt đầu thu xếp chuyện chỗ ở mới.

Trong lòng Từ Cửu Chiếu bất an, tuy có ngăn cản vài lần, nhưng lại bị Tương Hãn lộ ra vẻ mặt khó hiểu cùng bi thương làm cho bối rối.

Điều này làm cho Từ Cửu Chiếu không có biện pháp, khi biết một người thích mình thì cậu không tự chủ đối với người này khoan dung hơn rất nhiều, cũng càng không đành lòng.

Trong lúc cậu tâm tư quấn quýt, triển lãm liên kết tác phẩm của Trâu Hành Tân cùng Từ Cửu Chiếu cũng đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.