Cái lưỡi mềm mại ở trong cổ họng cậu kịch liệt khuấy đảo, thậm chí có
lúc còn thâm nhập đến yết hầu. Tương Hãn tay dài chân dài quấn ở trên
người của Từ Cửu Chiếu, giữa hai người không có một khe hở.
Hôn môi vô cùng kịch liệt một đoạn thời gian, Tương Hãn liền dời chiến
trường xuống dưới xương quai xanh của Từ Cửu Chiếu, bắt đầu tàn sát bừa
bãi, cùng lúc đó hai tay của hắn cũng không có nhàn rỗi. Lực độ kia cho
dù đã rời đi cũng khiến làn da lưu lại cảm xúc rõ ràng, làm cho Từ Cửu
Chiếu không chút nghi ngờ sẽ lưu lại dấu vết.
Mỗi lần trước đều được chăm sóc đối đãi ôn nhu, duy chỉ có lần này Từ Cửu Chiếu căn bản không theo kịp tiết tấu đối phương.
Quả nhiên cậu dự cảm chính xác, lên giường, Tương Hãn liền hoàn toàn
không có bộ dáng dịu dàng săn sóc. Phá hủy tam quan của Từ Cửu Chiếu
chính là, so sánh với người chỉ có theo khuôn phép, kinh nghiệm cũ kỹ
như cậu mà nói, động tác của Tương Hãn đa dạng vô số kể, còn luôn luôn
nỗ lực khai thác các loại phản ứng và giới hạn của cậu.
Tuy rằng động tác của hắn cũng không thô lỗ mạnh bạo, thế nhưng thái độ
của hắn lại kiên quyết, vô cùng ngoan cố, nhất định phải ở trên giường
trăm phương ngàn kế đạt được mục đích của chính mình mới bằng lòng thỏa
mãn buông cậu ra.
…
Địa phương nào đó được tỉ mỉ chuẩn bị thích ứng trước kia được thuận lợi mở ra đến mức độ từ trước đến nay chưa từng có, Tương Hãn đè ép chân
của Từ Cửu Chiếu, tỉ mỉ thăm dò nơi không biết đến chiều sâu.
Từ Cửu Chiếu như cá sắp chết, cậu không khống chế được né tránh, lại bị
Tương Hãn hung ác bám sát tại chỗ, không cho đường lui. Cậu bị vây trong ngực, đầu úp vào cái gối, liều mạng nâng cằm lên mở miệng kịch liệt thở dốc.
Mồ hôi tinh tế dày đặc, ngưng kết thành vết tích uốn lượn chảy xuống
trên giường, làm cho phạm vi ẩm ướt dưới thân từ từ trở nên lớn hơn.
Nơi da thịt hai người dính vào nhau nóng lên, cho dù không ngừng ra mồ hôi lại không thể giảm bớt được khô nóng.
Hai chân của cậu được mở ra thật to, bắp đùi cũng đã sớm bủn rủn vô lực, bắt đầu run lên. Nệm đàn hồi rất tốt làm cho biên độ động tác của Tương Hãn càng lớn hơn, thỉnh thoảng dò xét đến góc độ và chiều sâu tuyệt
đối, làm cho khóe mắt Từ Cửu Chiếu ửng hồng, không khống chế được nhỏ
giọng sợ hãi kêu lên.
Tính cách Từ Cửu Chiếu vốn hàm súc, lúc trên giường chưa bao giờ phát ra thanh âm càn rỡ, nhưng mà cùng Tương Hãn ở chung một chỗ, cậu luôn luôn bị buộc vào đường cùng. Đương nhiên Tương Hãn chưa bao giờ nói sẽ làm
cho cậu kêu lên, hắn chỉ biết ngoan cố làm cho Từ Cửu Chiếu lên tiếng
mới thôi. (zô sỉ →.→)
Từ Cửu Chiếu bị kiềm chế, căn bản cũng không có chỗ phản kháng, chỉ có
thể nước chảy bèo trôi. Lúc thì mưa rền gió dữ, lúc thì kinh đào sóng
lớn làm cho cậu chao đảo, cậu chỉ có thể bất lực bị động đợi đến khi
trời yên biển lặng mà thôi.
Thế nhưng sóng triều càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh, dần dần
đem cậu đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, đứng ở chóp đỉnh khiến tim đập
không thể kiểm soát được tốc độ.
Đột nhiên sóng to kéo tới, Từ Cửu Chiếu cảm giác mình trong nháy mắt bị
chia năm xẻ bảy, sau đó được từng đợt thuỷ triều nóng hổi vây quanh đẩy
lên bờ.
…..
Lần đầu tiên cảm nhận được cực hạn, sau cao trào cậu liền xụi lơ ngay cả một ngón tay cũng không nhấc nổi, cho tới bây giờ Từ Cửu Chiếu cũng
không biết loại chuyện này vậy mà có thể có cảm giác như vậy.
Cậu không thể không thừa nhận, ở mặt này, bản lãnh của cậu thua kém đối
phương. Không chỉ là thể xác và tinh thần sung sướng, thậm chí đôi khi
cậu cảm giác được linh hồn và ý thức của mình đều bị tách rời khỏi thân
thể.
Từ Cửu Chiếu giống như đi ra từ trong nước, mái tóc ướt sũng dán tại
thái dương, trên lông mày và lông mi thỉnh thoảng có vài giọt mồ hôi lăn xuống.
Cậu nằm nghiêng, chỉ có động tác này mới làm cho hông và chân của cậu
thoải mái một chút. Tương Hãn bưng một ly nước bò lên, tựa vào ở phía
sau cậu thấp giọng nói: “Em uống nước đi.”
Từ Cửu Chiếu lười mở mắt, liền để Tương Hãn nâng dậy, theo động tác của hắn đem một cốc nước lớn uống vào.
Khăn trải giường dưới thân đã loạn thành một đoàn, cảm giác ẩm ướt khiến cậu khó chịu. Động tác Tương Hãn nhẹ nhàng chậm chạp đem cậu ôm đến bên góc giường, động tác lưu loát đem nhấc khăn trải giường lên ném qua một bên .
Một lần nữa nằm ở trên mặt giường khô mát, Từ Cửu Chiếu thoải mái rên rỉ một tiếng. Có lẽ thanh âm xúc động này là công tắc khởi động, làm cho
Tương Hãn vốn có dự định đêm nay cứ như vậy nghỉ ngơi lại một lần nữa
bắt đầu cọ lên người cậu.
Tay của Tương Hãn xoa hông của cậu, Từ Cửu Chiếu vẫn còn ngây thơ cho là hắn xoa bóp cho cậu, kết quả động tác xoa xoa kia càng ngày càng quá
quắt, ngay cả hai chân của cậu cũng bị đưa vào giữa hai chân của hắn.
Từ Cửu Chiếu kinh nghi bất định mở mắt, thấy hai mắt Tương Hãn sâu thẳm, hàm chứa tình triều nhiệt liệt.
Động tác Tương Hãn kiên định cong chân lên, mở ra một cái không gian, cứ như vậy ưỡn về phía trước. Hắn bao trùm lấy lưng Từ Cửu Chiếu vây cậu
trong ngực, hạ thân thể xuống đem cậu đè dài ở trên giường.
Trong phòng vừa khôi phục lại yên tĩnh không có bao lâu, lại một lần nữa vang lên thanh âm chuyển động của nệm.
Hai cái cánh tay Từ Cửu Chiếu bị đặt trên đầu, trong chốc lát cậu đã bị
lật nằm úp xuống, cả người bị đè xuống phía dưới. Phía sau Tương Hãn
vươn cánh tay vững vàng ôm lấy hông của cậu, làm cho hai người dán vào
nhau chặt hơn.
Từ Cửu Chiếu khó có thể chịu được cau mày, cắn môi, vẫn nhịn xuống thanh âm xấu hổ. �
Thế nhưng cậu càng như vậy, thì càng khiến Tương Hãn muốn nghe được.
Quả thực giống như trải qua chiến tranh, thời gian lần này so với lần
trước lâu hơn, kéo dài dằn vặt khiến người ta muốn nổi điên. Mãi đến khi Từ Cửu Chiếu không kiên trì nổi nữa buông lỏng miệng ra, lúc này Tương
Hãn mới hài lòng ‘buông vũ khí đầu hàng’.