Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Chương 17: Chương 17: Quá khứ của Lục Tiểu Tam




Đỗ Cận và Lục Mạn đưa Lục Minh Trầm đến bệnh viện, may mắn chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Nhưng bác sĩ vẫn dặn dò ở lại một đêm để quan sát.

Lục Minh Trầm nghiêm mặt, Đỗ Cận biết cậu ta từ trước tới nay đều không thích đến bệnh viện, nhưng là hiện tại cậu ta bị thương các cô cũng không biết làm như thế nào, không đến bệnh viện không được.

Lục Minh Trầm nhìn Lục Mạn: “Chị, cho em về đi.”

Lục Mạn vò đầu cậu ta một cái: “Như vậy không tốt sao…”

Lục Minh Trầm thấy Lục Mạn mềm lòng, vội vàng xốc chăn xuống giường: “Được rồi được rồi! Chị xem đi em không sao hết!”

Ngón tay Lục Mạn sờ lên hai má bị đánh sưng của Lục Minh Trầm: “Thật sự không sao?”

Lục Minh Trầm ‘hít’ một tiếng, trên mặt vẫn mỉm cười: “Thật sự không sao!”

Đỗ Cận nhìn không nổi nữa, cô kéo Lục Minh Trầm qua bên giường, chỉ vào giường nói với Lục Minh Trầm: “Hoặc là cậu ngoan ngoãn nằm yên, hay là muốn tôi đỡ cậu lên.”

Lục Minh Trầm nhìn Đỗ Cận không nói lời nào, nhưng vẻ mặt rất oán giận, cậu ta phẫn hận xốc chăn lên, nằm xuống.

Đỗ Cận không có ưu điểm gì, ưu điểm lớn nhất đó là càu nhàu, Lục Minh Trầm có thể tưởng tượng đêm nay nếu không ở bệnh viện, đoán chừng ngày mai sẽ bị cô càm ràm đến chết!

Quên đi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cậu ta nhẫn!

Lục Mạn và Đỗ Cận liếc mắt nhìn nhau, Đỗ Cận mở miệng nói: “Mạn Mạn cậu về trước nghỉ ngơi đi, Lục Tiểu Tam có mình chăm sóc là được rồi.”

Lục Minh Trầm dùng ánh mắt ai oán nhìn Lục Mạn, giống như nói Lục Mạn đừng vứt bỏ cậu ta lại một mình. Lục Mạn vừa định lắc đầu, Đỗ Cận liền lôi kéo tay cô ấy rồi cầm túi xách đẩy ra ngoài: “Đi đi, về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc cho tốt.”

Lục Mạn gật đầu, nhớ đến Lục Minh Trầm bị đánh thành như vậy là do cô. Cô áy náy nhìn Lục Minh Trầm nói: “A Đậu, ngày mai chị đến thăm em.”

Lục Minh Trầm khoát tay, ý bảo Lục Mạn có thể đi rồi. Tuy rằng tối hôm nay cậu ta rất muốn hỏi Lục Mạn vì ai mà uống nhiều rượu như vậy.

Đỗ Cận đưa Lục Mạn đến cửa, lấy tay sửa lại áo khoác cho Lục Mạn, cài nút bên ngoài lại: “Cái gì cũng đừng nghĩ nhiều, biết không?”

Lục Mạn nhìn ánh mắt Đỗ Cận, cô hơi gật đầu: “Được.”

Lục Mạn đi khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Đỗ Cận nhìn hai má Lục Minh Trầm sưng lên: “Lại đây chút, tôi bôi thuốc cho cậu!”

Lục Minh Trầm ngoan ngoãn xích qua, đưa mặt ra.

Đỗ Cận nhìn mặt Lục Minh Trầm, trong nháy mắt có chút xúc động, thoáng một cái đã vài năm rồi. Còn nhớ rõ khi vừa mới biết cậu ta chỉ là chàng trai cao lớn, còn bây giờ thực sự đã như một người đàn ông.

Lục Minh Trầm biết Đỗ Cận khi còn trung học, lúc đó Đỗ Cận và Lục Mạn đã thi đậu đại học ở thành phố K. Nhà Lục Minh Trầm cũng ở thành phố K, cậu thường xuyên bị mẹ nhắc nhở đi hỏi thăm Lục Mạn, qua lại một hai lần, vì thế Đỗ Cận và Lục Minh Trầm liền biết nhau.

Sở dĩ gọi là Lục Tiểu Tam, kỳ thật cũng có nguyên nhân của nó. Lục Minh Trầm khi hồi trung học từng nói chuyện yêu đương với một đối tượng, đối tượng kia Đỗ Cận cũng biết, là bạn gái của lớp trưởng Đỗ Cận lúc ấy. Lớp trưởng này vóc người to lớn, cao một mét chín, nặng một trăm tám mươi cân.

Lục Minh Trầm liền trở thành kẻ thứ ba…Hơn nữa cậu ta cũng không biết tình huống bị đem làm kẻ thứ ba này. Khi biết được việc này Lục Minh Trầm hiển nhiên rất tức giận, tìm tên lớp trưởng đó đánh một trận, cậu ta đương nhiên không phải đối thủ của một mét chín, đến khi sắp bị lớp trưởng đánh đến tắt thở thì Đỗ Cận chạy lại ngăn cản, từ đó về sau Lục Minh Trầm đã có biệt danh Lục Tiểu Tam.

Lục Minh Trầm không quan tâm hư danh gì, chỉ là mỗi lần Đỗ Cận gọi cậu ta bằng tên này sẽ làm cậu ta nhớ đến cái ký ức đen tối đó. Cậu ta giận nhưng cũng không dám nói gì, tùy ý mặc kệ Đỗ Cận gọi như vậy…

“Đỗ Cận?” Lục Minh Trầm quơ quơ cái nhíp trên tay Đỗ Cận, cái nhíp kẹp miếng bông gòn đã sát trùng.

Đỗ Cận vội hoàn hồn: “Gì?”

“Chị của tôi bị làm sao vậy?” Lục Minh Trầm lấy cánh tay Đỗ Cận ra, nhìn vào mắt Đỗ Cận hỏi.

“Tôi cũng không biết…” Đỗ Cận chán nản buông cánh tay xuống: “Đúng rồi, làm sao cậu biết Kha Cẩm Minh?”

Ánh mắt Lục Minh Trầm mơ hồ, giả chết không chịu mở miệng.

“Tại sao cậu không nói gì?” Đỗ Cận nhìn Lục Minh Trầm, người kia trực tiếp nằm xuống, đem chăn kéo qua đỉnh đầu: “Ai cần cô lo!”

Đỗ Cận nhún vai: “Tôi cũng chẳng rỗi hơi mà quản cậu.”

Trong phòng bệnh chỉ có một cái giường bệnh, vừa rồi Đỗ Cận không có báo cho cha mẹ Lục Minh Trầm biết. Cô chỉ còn cách ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Qua hồi lâu, Lục Minh Trầm đã không còn nghe tiếng Đỗ Cận truyền đến, cậu ta gạt chăn qua đầu, nhìn thấy Đỗ Cận đã ngủ trên ghế sô pha.

Nhìn kỹ, bộ dạng Đỗ Cận cũng không tệ. Tuy rằng bình thường cô không nói tiếng nào làm cho người ta xem nhẹ sự tồn tại của cô, nhưng thực sự không thể nhịn được mà nhìn cô thêm một lần.

Bận rộn cả đêm, tóc Đỗ Cận rối bời, bởi vì lúc nãy khẩn trương mà hai má có chút đỏ ửng. Hai mắt cô đang nhắm nghiềng, hơi thở vững vàng, nặng nề ngủ. Lục Minh Trầm đi xuống giường bệnh ôm ngang Đỗ Cận lên, nhẹ nhàng đặt trên giường bệnh.

Lục Minh Trầm ôm Đỗ Cận đến trên giường, đem giầy cô tháo ra. Đỗ Cận trở mình một cái, Lục Minh Trầm hoảng sợ, sau đó nhìn Đỗ Cận vẫn còn ngủ cậu ta liền cười nhạt một cái.

Lục Minh Trầm lấy từ trong áo khoác ra một điếu thuốc, đi ra phòng bệnh, ngoài cửa có một người đàn ông đang ngồi trên ghế dài.

Lục Minh Trầm nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó, chỉ lấy tay hung hăng quăng điếu thuốc xuống, sau đó mặt không chút thay đổi quay về phòng bệnh.

Chờ Lục Minh Trầm ra ngoài một lần nữa thì người đàn ông kia đã không thấy…

Ngày hôm sau Đỗ Cận tỉnh dậy đã hơn tám giờ, Đỗ Cận âm thầm cảm thấy may mắn hôm nay là thứ bảy, bằng không đã đến trễ.

Sau khi cảm thấy may mắn cô mới phát hiện mình ngủ trên giường bệnh, Lục Minh Trầm đã đi rồi. Đỗ Cận nhìn thấy trên đầu giường có để lại tờ giấy, cô với tay cầm lên, chữ viết Lục Minh Trầm uốn lượn trên giấy.

Có việc, đi trước.

Thằng nhóc này! Đỗ Cận ở trong lòng nói một câu, sau đó chậm rãi duỗi cái lưng mệt mỏi, rửa mặt xong định đi trả tiền thì biết được Lục Minh Trầm đã thanh toán xong.

Đỗ Cận sáng khoái tinh thần từ trong bệnh viện đi ra, trên đường đi mua hai phần ăn sáng đem về chung cư.

Lục Mạn vẫn chưa rời giường, Đỗ Cận đem thức ăn sáng đặt trên bàn, đi đến phòng Lục Mạn chuẩn bị đánh thức cô ấy dậy, ánh mắt lại nhìn thấy màn hình điện thoại Lục Mạn phát sáng.

Đỗ Cận cầm lấy điện thoại Lục Mạn, nhìn thoáng qua lại trả trở về.

Người gửi tin nhắn là Lục Mạn, người nhận là Triệu Tĩnh.

Tin nhắn là: Chúng ta chia tay đi.

Trong lòng Đỗ Cận kiềm nén, cô còn nhớ rõ lúc trước Lục Mạn vui vẻ cỡ nào khi kể chuyện với mình về quá trình yêu nhau của cô ấy và Triệu Tĩnh, còn ngọt ngào ân ái trước mặt Đỗ Cận nữa.

Nay mới qua hai tháng ngắn ngủn, giờ lại nói không ở cùng nhau nữa. Trái ngược như vậy cho dù Lục Mạn không nói nhưng Đỗ Cận cũng biết trong lòng Lục Mạn rất khổ sở.

Đỗ Cận nhìn ra được, Lục Mạn có tâm sự. Chỉ là gần đây cô có rất nhiều chuyện, đã lâu không cùng Lục Mạn trò chuyện với nhau.

Đỗ Cận đắp chăn cho Lục Mạn, đi từ từ ra khỏi phòng. Khi Đỗ Cận rời đi rồi Lục Mạn mới chậm rãi mở mắt ra, màn hình điện thoại đã không còn sáng, nhưng mà tin nhắn gửi từ hôm qua đến bây giờ vẫn không thấy trả lời lại.

Trong lòng Lục Mạn có chút hiểu rõ, mở điện thoại xóa số Triệu Tĩnh.

Lúc Lục Mạn tỉnh lại lần nữa đã đến giữa trưa, sau khi xuống giường Lục Mạn thấy Đỗ Cận đang gọt khoai tây. Lục Mạn đi từ phía sau ôm lấy Đỗ Cận: “Chăm chỉ quá đấy!”

Đỗ Cận giả bộ ghét bỏ gỡ tay Lục Mạn ra, nói: “Giới tính của mình vô cùng bình thường!”

Lục Mạn chậc một tiếng, liếc Đỗ Cận một cái: “Biết anh chàng đẹp trai nhà giàu của cậu tốt rồi! Biết cậu bình thường rồi!”

Đỗ Cận cười hì hì, cũng giả bộ như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra, chỉ là không đề cập đến Triệu Tĩnh.

Ăn cơm trưa, Đỗ Cận và Lục Mạn quyết định đi dạo phố. Rất nhanh sẽ đến buổi dạ tiệc, trong đầu Đỗ Cận vẫn chưa nghĩ ra bộ dạ tiệc cho Mục Khiêm Kỳ. Cô cũng định đi dạo để tìm cảm hứng, cho nên khi Lục Mạn nói muốn đi ra ngoài dạo phố, cô cũng lập tức đồng ý đi cùng.

Nói là đi dạo, kỳ thật cũng không có đi dạo được gì. Lục Mạn không thích đi dạo ở khu mua sắm, nên liền kéo Đỗ Cận đến phố ăn vặt, đi từ đầu phố đến cuối phố, đến khi không còn đi nỗi nữa mới dừng bước lại.

Buổi trưa Đỗ Cận ăn không nhiều lắm, giờ lại bị Lục Mạn cứng rắn đút cho bao nhiêu đồ ăn vặt, bụng cô bây giờ to đến phát sợ.

Ngay lúc Đỗ Cận lảo đảo bị Lục Mạn kéo đi, Lục Mạn đột nhiên dừng bước: “Này, đây không phải?”

“Lâm Tử Dương?” Đỗ Cận nói tiếp nửa câu sao của Lục Mạn, đoán chừng Lục Mạn đã quên tên của Lâm Tử Dương, chỉ nhớ gương mặt của hắn ta.

“Hừ! Thật tốt cậu không chọn hắn, một khắc trước thì theo đuổi cậu, bây giờ lại quen cô gái khác.” Lục Mạn nói xong lại hừ mạnh một tiếng.

“Nói gì đó hả.” Đỗ Cận nhìn theo hướng Lục Mạn chỉ vào một cô gái bên cạnh Lâm Tử Dương, Đỗ Cận vỗ vai Lục Mạn một cái: “Nói vớ vẩn, đó là em họ của hắn!”

Đỗ Cận nói xong mới ý thức được biểu tình Lục Mạn không đúng lắm, trong lòng cô sửng sốt một hồi mới ha ha cười nói: “Mình đoán đấy!”

Lục Mạn đương nhiên không tin, vẻ mặt như đang nói hai người có mờ ám làm Đỗ Cận rùng mình một cái.

Lâm Tử Dương trong đám người thấy được Đỗ Cận, theo bản năng hắn ta buông tay Lâm Tĩnh ra.

Lâm Tĩnh khó hiểu nhìn Lâm Tử Dương: “Anh họ?”

Lâm Tử Dương lộ ra một nụ cười khổ: “Không có việc gì, đi thôi.”

Lâm Tử Dương nắm tay Lâm Tĩnh đi qua bên chỗ Đỗ Cận và Lục Mạn. Trong lòng Đỗ Cận rất bĩnh tình, giống như chuyện tê tâm liệt phế kia là chuyện của kiếp trước, không có đau đớn khổ sở, trên mặt chỉ hơi mang theo nụ cười mỉm.

Lâm Tĩnh nhìn khuôn mặt Đỗ Cận, ai ai hai tiếng.

Lục Mạn giữ chặt Đỗ Cận, nhìn về phía Lâm Tĩnh: “Cô ‘ai’ cái gì hả?”

Lâm Tĩnh nhìn Lâm Tử Dương rồi lại nhìn Đỗ Cận: “Anh họ, cô ấy không phải là…”

Lâm Tử Dương cười xin lỗi Đỗ Cận và Lục Mạn một cái, quay lại nói với Lâm Tĩnh: “Là cái gì? Em đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa!”

Vẻ mặt Lâm Tĩnh nghẹn lại, liếc nhìn Lâm Tử Dương một cái, thanh âm thật thấp nói: “Xin lỗi…”

Đỗ Cận kéo Lục Mạn rời khỏi, hướng Lâm Tĩnh gật đầu một cái. Trước kia khi cô và Lâm Tử Dương quen nhau thích nhất là chọc ghẹo cô bé này, hiện tại nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Lâm Tĩnh, trong lòng Đỗ Cận có chút khó chịu.

Lâm Tử Dương và Lâm Tĩnh đi hướng ngược lại, trong tai hắn vang lên giọng nói của cô một lần lại một lần: Lâm Tử Dương, cảm ơn anh.

Lâm Tử Dương biết lời cảm ơn của Đỗ Cận là đối với chuyện xảy ra lúc trước, kỳ thật hắn không cần. Chỉ là những lời này biết nói cùng ai đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.